【Scene 3】

Lúc thu dọn tập vở bước vào năm cuối cấp, Huang Renjun chợt tỉnh mộng.

Dường như lễ tiễn các đàn anh đàn chị tốt nghiệp chỉ mới là hôm qua, nháy mắt bọn họ đã trở thành lão làng nhất trường rồi, hơn nữa thời gian hoàn toàn không có chút nhân nhượng, cũng không thể quay đầu trở lại.

Đã sớm rút khỏi hội học sinh và phòng phát thanh, một năm nay bọn họ dùng toàn bộ thời gian và công sức để chuẩn bị cho ngày thi định mệnh.

Nhất là khi ngày này chỉ còn cách rất gần.


"Mở mắt ra là thấy bài thi."

Hẹn Na Jaemin và Lee Jeno cuối tuần đến thư viện làm bài nhưng Huang Renjun lại nằm dài trên bàn, câu cuối đề không biết giải thế nào khiến cậu phát điên, vừa phàn nàn vừa đập đầu xuống bàn khiến nó kêu "rầm" một tiếng, sau đó lập tức giật bắn người như lò xo, giơ tay sờ sờ trán: "Đau quá đau quá đau đau đau quá."

Na Jaemin ngồi bên cạnh ném bút đi, sáp lại xem: "Có phải bị đập đầu đến phát ngốc rồi không Injun của tớ? Ui cha đỏ hết lên rồi, để tớ thổi cho nha phù phù phù."

Na Jaemin thổi rất nhiệt tình, đến nỗi bài làm trước mặt Huang Renjun cũng bị thổi bay, Lee Jeno nhặt lại: "Không cần đập cũng ngốc sẵn rồi."

Huang Renjun thuận thế ngã vào lòng Na Jaemin, ríu rít đóng kịch: "Lee Jeno là đồ con bất hiếu!"

"Mình đuổi nó khỏi nhà nhé!" Na Jaemin nhẹ xoa trán của Huang Renjun, ngoài miệng còn phối hợp diễn cùng trò đùa tinh quái của bạn thân. Lee Jeno nhìn cảnh trước mặt mà chỉ cảm thấy mệt tim: "Có nghe giảng bài không."

"Nghe chứ ba ơi." Huang Renjun lập tức hóa thành chó con vẻ mặt nịnh nọt. Lee Jeno liếc nhìn Na Jaemin đang cười trộm: "Còn mày thì sao?"

"Nghe nghe nghe nghe, đồ đáng ghét, thảo nào không có bạn." Na Jaemin nhỏ giọng trề môi, Lee Jeno vờ không nghe thấy, tiếp tục sứ mệnh giảng bài cho hai đứa con trai.


Hôm nay sau khi hoàn thành kế hoạch học tập cả ba đều cảm thấy mệt mỏi, uể oải lết thân tàn về nhà.

Tháng tám trời chạng vạng, không hẳn là nóng, ánh mặt trời ấm áp, gió đêm nổi lên khiến tinh thần khá hơn không ít.


Gió thổi cùng những câu chuyện phiếm, lúc đi ngang qua một khóm hoa bỗng Huang Renjun "Ố" lên, không kiềm được chạy tới xem thử, hai người còn lại cũng chạy theo, tò mò không biết cậu đã nhìn thấy gì.


"Táo thì phải?"

Huang Renjun cúi người cẩn thận hái từ trong bụi cây ra thứ gì đó, miệng phát âm một từ kì lạ, Na Jaemin không hiểu, nhìn qua Lee Jeno nhưng người kia cũng chỉ chau mày: "Cái gì?"

Bọn họ đi về phía trước vài bước, nhìn thấy trong tay Huang Renjun là những quả nhỏ như hạt châu màu đỏ.

"Táo tàu đấy." Huang Renjun lặp lại lần nữa, Na Jaemin cũng uốn lưỡi học nói theo, Lee Jeno cười rộ lên khiến trúc mã liếc xéo cậu một cái.

Huang Renjun cũng cười, chỉ vào bụi cây táo cậu vừa hái ——- Những chấm đỏ lộ ra từ cành lá xanh biếc cũng phải chịu thua trước thị lực cực tốt của cậu, như vậy cũng có thể thấy được.


Vân vê quả trong tay, Huang Renjun hào hứng kể: "Đã lâu không thấy, không ngờ nó có ở đây. Hồi còn bé tớ ở nhà ông bà cạnh sườn núi ấy, thứ quả này mọc rất nhiều, vừa chua vừa ngọt ăn ngon lắm."

Na Jaemin nghe cậu nói ăn ngon cũng bắt đầu tò mò, giơ tay định hái nhưng bị Huang Renjun đập một phát: "Có gai đấy, không nhìn thấy sao. Hơn nữa ai biết cái này có bị xịt thuốc không, đừng có ăn."

Na Jaemin tiếc nuối đứng dậy, bởi vì vô tình gặp được loại quả ngày xưa khiến Huang Renjun vô cùng sung sướng: "Hồi tớ còn nhỏ ấy à, tính tình nóng vội lắm. Muốn được ăn ngon nên cứ bị gai đâm hoài, đâm nhiều lắm luôn, nhưng mà cũng không có khóc, còn muốn ăn nhiều hơn nữa."

"Ngốc từ nhỏ rồi." Lee Jeno quen thói chế nhạo, Huang Renjun nhìn thoáng qua những quả táo đỏ bị tầng tầng lớp lớp bụi gai quấn lấy: "Cũng không hẳn! Vì được ăn ngon mà, bị đâm đau vài lần cũng đáng."


Chìm đắm trong hồi ức làm mi mắt Huang Renjun rũ xuống, nét mặt dấy lên cảm xúc chẳng biết gọi tên, giọng cũng nhỏ dần, cùng những người bạn chia sẻ câu chuyện ngày bé của mình.

"Uầy, thật muốn ra nước ngoài chơi quá... Tương lai đợi tớ kiếm được tiền rồi sẽ dẫn hai cậu đến Trung Quốc chơi nhé." Dứt khỏi hồi ức Huang Renjun đã tuyên bố như vậy, cậu cười híp mắt, "Mời các cậu ăn thịt nè! Cho các cậu mặc áo lông nữa!"


"Đừng vội tính xa thế chứ——-" Na Jaemin tiến tới, "Để anh tiết lộ với cưng một chuyện, tháng sau trường có tổ chức dã ngoại mùa thu chỉ để bọn cuối cấp chúng ta đi thôi. Chi bằng cậu chuẩn bị quà trước cho bọn tớ đi?"

"Làm sao cậu biết?" Huang Renjun ngạc nhiên nhìn tên nhóc nắm bắt tin tức cực nhanh, Na Jaemin chỉ cười chứ không nói, Lee Jeno trực tiếp tiết lộ đáp án: "Nguồn tin của nó không quá rộng, cậu nghĩ cái danh hotboy để làm cảnh à?"

Ngược lại Na Jaemin vẫn rất thản nhiên: "Đẹp trai không phải lỗi của tớ."

"Các cậu ích kỷ quá đi!" Huang Renjun chán ghét hất bàn tay đang quàng cổ mình của Na Jaemin xuống, chạy vài bước ra ngoài rồi quay người: "Hai tên ngốc to xác này! Lớn chậm một chút coi!"


Ánh nắng chiều hiện lên qua nụ cười thiếu niên, phía sau là thảm cỏ xanh mướt, mái tóc được hào quang nhuộm thành vệt đỏ hồng.


Trông như một quả táo tàu nhỏ xinh.

Không hẹn mà gặp, cả Na Jaemin và Lee Jeno đều có cùng ý nghĩ như vậy.


Quả táo tàu nhỏ xinh chạy đi một hồi, quay đầu lại thấy hai bạn vẫn còn đứng bất động tại chỗ bèn giơ tay vẫy gọi: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau về thôi!"

Na Jaemin và Lee Jeno đồng thanh đáp "Tới liền", chỉ vài bước đã đuổi kịp đến trước mặt thiếu niên, lại tiếp tục bàn chuyện lúc nãy.


"Tớ nói thật đấy, ngày thi sẽ đến sớm thôi, trường chúng ta cũng đâu thể tổ chức buổi lễ hoành tráng cho mình được đúng không, thôi thì nhân cơ hội này tự chúc mừng bản thân đi!" Na Jaemin hỏi ý đồng bọn, Huang Renjun đi bên cạnh đá hòn đá dưới chân: "Không chịu, ai muốn lớn thì lớn đi, tớ vẫn còn là một đứa trẻ thôi."

Lee Jeno cũng không hứng thú: "Tụi mình còn chưa được 20 tuổi nữa mà, vô nghĩa."

"Chơi đi mà! Mình đổi quà cho nhau đi." Na Jaemin không nghe cũng không đầu hàng, Huang Renjun khoanh tay: "Quà trưởng thành ấy hả? Nghe nói là hoa hồng nước hoa và nụ hôn đúng không ——"

Na Jaemin lập tức gật đầu như cái máy, Huang Renjun lém lỉnh cười với bạn: "—— Không có tiền."

"Cậu tặng tớ hoa hồng, tớ tặng cậu nước hoa, được không?" Na Jaemin lại đề nghị, "Không mua nổi thì đi lòng vòng trong khu nhà cắt đại hoa nào cũng được."

Lee Jeno nghe xong cảm thấy hình như chẳng có gì liên quan đến mình: "Còn tao đâu?"

"Anh ơi, tình nghĩa vô giá mà, em hôn anh một cái nhe." Na Jaemin thành khẩn trả lời, "Em với Huang Renjun chỉ đơn thuần là bạn ăn chơi thôi, còn đối với anh là cả tấm chân tình đấy."

Huang Renjun cười ha hả, Lee Jeno chà cánh tay đang sởn gai ốc của mình, nhìn về gương mặt nịnh nọt của Na Jaemin: "Là vậy sao, Na Jaemin."

"Anh nói xem, đại ca."

"Tớ hy vọng sau này chúng ta chỉ có thể là quan hệ bạn ăn chơi thôi, mọi người đừng nhiệt tình quá được không?"

Na Jaemin quấn lấy Huang Renjun, lắc đầu, mái tóc dường như dính lấy người cậu, nghe cậu than nhột cũng không chịu buông tay, bạn mỉm cười: "Anh, anh biết mà, em không thích nghe lời ai đâu."


.tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip