【Scene 4】
Lee Jeno nhìn hộp quà trong tay, lắc lắc, xác nhận nó khá nặng: "Không có việc gì tự dưng tặng quà, cậu lại gây họa nữa à?"
"Sao mà nghĩ tớ vậy chứ? Chỉ là cảm thấy nó rất hợp với cậu —— các cậu nên mới mua thôi." Huang Renjun hùng hồn rồi lại giấu đầu lòi đuôi, "Jaemin cũng không có đâu!"
Na Jaemin cầm giá vớt thịt bò trong nồi lẩu ra, nhăn mặt, cứng nhắc nói: "Được tặng quà thì nói cảm ơn đi, đừng có tỏ vẻ như vậy."
Không muốn thì cho tao.
Lee Jeno khó hiểu: "Tao chưa tỏ vẻ gì luôn ấy."
Na Jaemin liếc cậu một cái, lại cúi đầu tiếp tục khuấy lẩu.
Bữa ăn này nói chung cũng thoải mái vui vẻ, có điều Lee Jeno luôn cảm thấy tâm trạng Na Jaemin không tốt lắm, cả người buồn chán, cũng không biết có phải do cậu ảo giác hay không.
Bởi vì ăn lẩu nên khi về nhà toàn thân Lee Jeno ngập mùi thức ăn trong nồi, cậu vừa vào cửa vừa nhíu mày, định đi tắm nhưng trước hết vẫn phải mở quà của Huang Renjun ra xem, thì ra là một chiếc bốt điện thoại trang trí.
Cầm giấy hướng dẫn lên nghiên cứu một chút, hẹn giờ, im lặng chờ chuông báo thức vang, khi giọng hát Huang Renjun phát ra cậu liền mỉm cười.
"Điên thật mà." Cậu lẩm nhẩm, tiện tay nhấn tắt chuông, sau khi hẹn báo thức mỗi ngày xong Lee Jeno đặt bốt điện thoại ngay đầu giường rồi soạn đồ đi tắm.
Thói quen sinh hoạt của Lee Jeno rất nề nếp, đồng hồ sinh học cũng rất chuẩn, ngày thường luôn thức dậy trước lúc đồng hồ reo, vậy nên cậu chỉ nghe được câu "jingle bell" liền giơ tay tắt báo thức.
Không biết có phải luôn tỉnh dậy trong tiếng hát của Huang Renjun hay không, gần đây tần suất đờ ra mỗi khi nghĩ về người kia của Lee Jeno càng nhiều, thế nhưng cậu hoàn toàn không biết lí do tại sao, tư duy bế tắc, tâm tình cũng không quá tốt.
Đồng thời tần suất Nhã Tĩnh đến tìm cũng ngày một nhiều hơn, nhiều đến mức người chậm tiêu như cậu cũng nghi ngờ cô nàng thật sự có gì đó với mình.
Hoặc là đưa trà chiều, hoặc đến hỏi chuyện, gương mặt thẹn thùng cùng nụ cười xinh đẹp, răng khểnh cứ lấp ló bên môi.
Lee Jeno càng không rõ vì sao chính bản thân cũng khó nói lời khước từ cô nàng.
Các đồng nghiệp quan sát thấy hotboy cao lãnh của đội có khả năng sắp bị cưa đổ, chẳng biết họ đã thu được tin tốt gì ở chỗ Nhã Tĩnh, khi rảnh rỗi thường ngồi dặm mắm thêm muối.
Gì mà "Dù sao chú cũng không có người yêu, thử một chút xem thế nào", rồi "Có cảm giác không thì phải hẹn hò mới biết được", "Anh thấy gần đây chú cứ như người mất hồn, nên tìm đối tượng yêu đương đi để ổn định tinh thần lại", còn có "Chỉ cần có bạn gái, mọi muộn phiền trước kia đều có thể giải thoát", mấy lời ngụy biện dối trá vậy mà cũng nói được.
Lee Jeno phiền đến không thể chịu nổi.
Tối hôm đó cậu chuẩn bị tan làm, vừa xách cặp định ra ngoài, Nhã Tĩnh đã đứng trước cửa gọi cậu lại: "Tiền bối..."
Lee Jeno dừng bước, sắc mặt cô nàng trông có phần nhợt nhạt.
"Là như thế này tiền bối... Gần đây em... Em nghe mọi người nói, em, em có tình cảm đặc biệt dành cho tiền bối..."
"À, em không cần để ý, tôi không tưởng là thật đâu." Lee Jeno cho rằng những lời đồn nhảm khiến cô gặp không ít rắc rối, nghĩ một chút lại tiếp, "Sau này tôi sẽ bảo bọn họ câm miệng."
Nhã Tĩnh vội lắc đầu: "Không phải..."
Lee Jeno nhíu mày.
"Ý em là, mọi người không có nói sai, em..." Nhã Tĩnh căng thẳng đến mức hai tay cứ đan vào nhau, "Em thích anh."
Thích.
Lời cô nàng thốt ra đối với Lee Jeno mà nói rất quen thuộc, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, cậu chớp mắt: "Ừ, tôi biết rồi. Xin lỗi..."
"Tiền bối à anh không cần từ chối gấp như vậy, em đã tìm hiểu sơ qua, anh chưa có bạn gái, em biết có thể em không phải đối tượng của anh, nhưng mà, anh có đồng ý cho em một cơ hội không?"
Lee Jeno nhìn cô, thở dài: "Bây giờ tôi thật không có..."
"Gần đây hình như tiền bối đang gặp chuyện khúc mắc gì, không chừng em sẽ giúp được cho anh! Em biết em không phải người đặc biệt hay tài giỏi gì, nhưng em sẵn sàng cố hết sức để giúp anh!"
Bóng hình Huang Renjun xuất hiện trong đầu Lee Jeno, cùng với tâm tình trước sau vẫn chưa có lời giải.
Những lời nói đùa của đồng nghiệp lại quanh quẩn bên tai.
"Anh thấy gần đây chú cứ như người mất hồn, nên tìm đối tượng yêu đương đi để ổn định tinh thần lại"
"Chỉ cần có bạn gái, mọi muộn phiền trước kia đều có thể giải thoát"
"Gặp vấn đề gì muốn giải quyết, hoàn tòan có thể dùng ABtest mà!"
".........."
Huang Renjun khác gì với những người kia.
Tất cả rắc rối được Lee Jeno đúc kết lại thành câu này.
Cậu nhìn cô gái nét mặt chân thành trước mắt, lòng tự thấy nếu mình làm vậy thật sự quá bỉ ổi, nhưng lại cảm giác như thể cô đang nắm giữ đầu mối để giải quyết vấn đề.
Im lặng vài phút, cậu lên tiếng: "Được thôi. Chúng ta thử xem."
Mấy ngày nay Na Jaemin cảm thấy cực kì khó chịu.
Không dám động vào điện thoại, ngộ nhỡ Huang Renjun hoặc Lee Jeno bất ngờ nhắn tin báo bọn họ đang yêu nhau; lại vừa không nỡ cắt đứt liên lạc với Huang Renjun, rất sợ cậu phải lập tức ra nước ngoài, thời gian bên nhau chỉ còn lại chút ít.
Cuối tuần quý giá bạn cũng lười đi chơi, ở nhà cả ngày chỉ dành để ngủ, không ngờ bị Huang Renjun gọi qua đánh thức: "Nghe..."
"Jaemin, cậu có muốn đến ăn tối cùng tớ không?"
Khi ấy Na Jaemin lập tức tỉnh ngủ, bạn im lặng một hồi, ngồi dậy cẩn thận thăm dò: "... Ăn gì vậy..."
Tiệc thoát ế thì tớ không muốn đi đâu.
"Cậu muốn ăn gì? Tớ làm cho cậu ăn nha."
Nói câu này khiến Na Jaemin thoáng bắt được mấu chốt: "Một mình cậu?"
Bên kia Huang Renjun chỉ trầm mặc khi nghe bạn hỏi.
Cả hai lắng nghe nhịp thở lẫn nhau, lúc sau Huang Renjun mới cố nặn ra một nụ cười: "Đúng rồi haha. Cậu ấy vẫn chưa nói gì với tớ hết."
Na Jaemin mím môi, cũng tự thấy xấu hổ vì con tim nhảy cẫng lên của mình lúc này: "Vậy cậu chờ nhé, tớ đi tắm."
Cúp máy Na Jaemin ôm mặt ngây người mất nửa ngày, giọng nói buồn rầu của Huang Renjun vẫn còn bên tai, sau cùng đành cầm điện thoại lên, tìm thấy tên Lee Jeno, gõ lách cách câu hỏi gửi qua, sau đó đi rửa mặt.
Làm xong trở ra nhìn vào khung chat.
"NA: Đồng hồ báo thức Injun tặng mày có nhớ dùng không vậy?"
"Jeno: Dùng chứ, hai đứa có chuyện gì vậy, lúc trước Injun cũng hỏi tao câu này."
Na Jaemin bỏ điện thoại xuống mở tủ lấy quần áo.
Mình đã tận lòng giúp đỡ rồi.
Mua chút quà vặt trái cây mang đến nhà Huang Renjun, người ra mở cửa cho bạn rõ ràng tâm tình không được tốt.
Làm sao mới ổn đây, Na Jaemin nghĩ, nhưng bạn vẫn không dám hỏi, mang đồ đi cất rồi cùng Huang Renjun ăn.
Ngược lại Huang Renjun là người nhắc đến chuyện này trước: "Tớ nghĩ... Chắc là cậu ấy đang âm thầm từ chối đấy."
Na Jaemin đang gặm khoai tây, lộp bộp, một đống khoai rớt trên bàn: "Hửm?"
"Haizz..." Huang Renjun gục xuống bàn, "Là chuyện đồng hồ báo thức đó."
Na Jaemin không nói gì, nhất thời càng không ngừng ném khoai vào mồm.
"Có lẽ cậu ấy muốn xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, để tránh xấu hổ?" Huang Renjun suy đoán, Na Jaemin ăn không vào nữa, vươn tay đút cậu một miếng khoai: "Bằng không thì cậu hỏi thẳng nó xem?"
"..." Huang Renjun há miệng cắn khoai, chậm rãi nhai xong mới thở dài: "Tớ nghĩ lại rồi, ngộ nhỡ cậu ấy dụng tâm lương khổ..."
(Dụng tâm lương khổ là kiểu phải suy nghĩ đấu tranh một vấn đề gì đó rất nhiều nhưng chung quy là muốn tốt cho người khác.)
Lời còn chưa dứt Na Jaemin đã hiểu: "Nhưng mà... Cậu sẽ lập tức có được câu trả lời chắc chắn..."
Huang Renjun như một quả khinh khí cầu bị xì: "Tớ biết mà, haizz."
Một tiếng thở dài.
Hai người tiếp tục ăn trong bầu không khí trĩu nặng, Na Jaemin nhìn trời không còn sớm nữa đành nói mình phải về.
Huang Renjun vô cùng ngạc nhiên: "Tớ tưởng đêm nay cậu ở lại chứ."
Na Jaemin khoác áo: "Ngày mai có chút việc, về nhà giải quyết tiện hơn."
Mọi người đều là kẻ làm công ăn lương mà, Huang Renjun cũng hiểu, cậu không hỏi gì thêm rồi tiễn bạn ra cửa.
Na Jaemin lên xe, ngồi trên ghế lái hồi lâu, lấy điện thoại ra, định tìm Lee Jeno nói chuyện một chút.
Vừa mở máy, bạn thấy có người trong Hội du học sinh trước kia ở trường đại học tag mình vào bài viết.
Nhấn vào xem.
"Đàn anh Sicheng: "Học sinh trong đội nhảy của anh gửi qua, là bạn gái Jeno hở? @NA @Jeno @Renjun"
Bên dưới là ảnh chụp màn hình một tài khoản.
"YaaaaJin: Ra ngoài chơi nè!"
Kèm theo đó là một bức ảnh, Lee Jeno không biểu hiện gì mặc cho cô gái tựa vai, cũng không nhìn vào màn hình, xem ra hoàn toàn không biết đang chụp ảnh.
Na Jaemin ném di động, mở cửa xe điên cuồng chạy tới nhà Huang Renjun.
Gấp gáp nhấn chuông, ngay khi Huang Renjun mở cửa Na Jaemin lập tức ôm chầm lấy bạn thân mình.
Huang Renjun cũng không nhúc nhích để mặc bạn ôm.
Hồi lâu mới nghe người bị ôm mở miệng nói: "Trước kia cậu đã từng nói với tớ, Jeno là một người rất dịu dàng."
Na Jaemin gật đầu, bạn nghe rất rõ thanh âm nghẹn ngào không thể đè nén được nữa của Huang Renjun, tiếng thở gấp bên cổ cứ vang lên dồn dập.
"Cậu xem, đến cả từ chối tớ cậu ấy cũng chọn cách dịu dàng như vậy."
Na Jaemin buông cậu ra, lùi về phía sau một bước, bạn nhìn viền mắt đỏ hoe của Huang Renjun mà thở dài: "Nếu có thể, tớ hy vọng cậu chưa bao giờ gặp nó."
Dứt câu, bạn nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Huang Renjun.
Tiếp đó dưới cái nhìn kinh ngạc của người ấy, Na Jaemin hoàn toàn không chút do dự hôn lên môi đối phương.
.tbc.
OK còn 1c nữa thôi là hết rồi và tui buồn quá đi :((( Không biết có xong hôm nay để kịp sinh nhật Injun không nữa :(((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip