17
Ở bên ngoài vài ngày, rốt cục trở lại nhà ở Trùng Khánh. Vừa buông hành lý, Vương Tuấn Khải gục trên giường ở phòng ngủ ngủ quên trời đất. Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, mới bị tiếng ô tô gầm rú bên ngoài đánh thức.
Vương Tuấn Khải trì độn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn phía trước. Rèm cửa sổ còn chưa kéo ra, chặn đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng tối đen lại trống rỗng.
Vương Tuấn Khải mặt không biểu cảm ngồi ở trong bóng tối, đột nhiên có loại cảm giác trước nay chưa có, cô độc cùng lạc lõng. Anh ôm chặt đầu mình, thống khổ nhắm mắt lại. Trong đầu toàn bộ là bóng dáng một người. Ánh mắt, nụ cười, nước mắt của người đó...... Nhớ lại những lời kia, như là một con dao nhỏ, chậm rãi cắt vào lục phủ ngũ tạng của anh. Vương Nguyên, Nguyên Nguyên.....
Vương Tuấn Khải lớn như vậy, lần đầu tiên để ý một người như vậy. Vừa nghĩ đến, anh không không muốn tin vào sự thật, đến hô hấp cũng trở nên đè nén.
"Tút....tút....", Vương Tuấn Khải nắm điện thoại ngón tay run nhè nhẹ, anh khát khao nghe được thanh âm của Vương Nguyên, lại khó hiểu mà khẩn trương.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...." Vương Tuấn Khải thất thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nhà Vương Nguyên ở một tiểu khu bình thường, có chút cũ, nhưng là hoàn cảnh tốt lắm, phi thường yên tĩnh.
Vương Tuấn Khải đứng ở dưới lầu nhà Vương Nguyên, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hiện lên một tia hoài niệm.
Khi đó còn chưa có nổi tiếng, bọn họ cũng giống như những đứa trẻ khác, vừa đến cuối tuần ngoài huấn luyện chính là vui chơi điên cuồng. Anh thường đến nhà Vương Nguyên chơi, hoặc là giống như bây giờ ở dưới lầu chờ cậu, hẹn nhau cùng đạp xe. Sau này, việc học cùng công tác càng ngày càng bận, đã thật lâu không ghé qua.
Ở cửa do dự nửa ngày, có tiếng cửa mở. Ra mở cửa là dì Châu với khuôn mặt vui mừng, cùng với Đô Đô đang ve vẩy cái đuôi.
"Là Tiểu Khải a! Bao lâu không có tới nhà dì, dì rất nhớ con a, vào đi vào đi!"
Vương Tuấn Khải vẻ mặt hòa dịu đôi chút, cười nói, "Con chào dì."
Dì Châu nhiệt tình mời Vương Tuấn Khải vào nhà, "Vào đây, mau vào, ăn chút trái cây trước đã."
"Cám ơn dì Châu." Ánh mắt Vương Tuấn Khải hướng bốn phía đảo quanh, làm bộ lơ đãng hỏi, "Vương Nguyên không có ở nhà ạ?"
Dì Châu giúl Vương Tuấn Khải gọt táo, mỉm cười đáp, "Đứa nhỏ này, một giây đều không chịu ngồi yên, giữa trưa liền cùng bạn học đi chơi."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải không tự giác hướng ngoài cửa sổ, Đô Đô cứ đi vòng quanh giày của anh.
Dì Châu nhận thấy anh không yên lòng, vội hỏi, "Sắp tới giờ cơm, Nguyên Nguyên sẽ về nhanh thôi, Tiểu Khải hôm nay không được đi a, dì nấu món ngon cho con!"
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, cúi xuống ôm lấy Đô Đô, bàn tay vuốt ve cái đầu nhỏ xù xù của nó.
Phòng ngủ của Vương Nguyên từ nhỏ đến lớn, nơi nơi đều là dấu vết cuộc sống của cậu.
Giường thu thập sạch sẽ, bàn học bày rất nhiều sách vở cùng các món quà lớn nhỏ, phỏng chừng đều là fan tặng.
Vương Tuấn Khải đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở trước giá sách.
Giữa đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, có một cuốn sách lớn. Vương Tuấn Khải chậm rãi mở ra trang thứ nhất, hô hấp chợt ngừng một chút. Càng lật, Vương Tuấn Khải tim đập lại càng nhanh. Bên ngoài chỉ là cuốn sách bình thường, thế nhưng bên trong đều là ảnh chụp của anh.
Từ nhỏ đến lớn, bộ dáng anh đàn ghita, ca hát, còn có ăn mỳ...
Có nhiều hình ảnh chính anh cũng không còn nhớ, cư nhiên đều được Vương Nguyên tinh tế cất giữ, cho đến trang cuối cùng. Chỉ có một hàng chữ nhỏ.
"Hi vọng anh có thể thực hiện được giấc mộng, trở thành ca sĩ tuyệt nhất thế giới, sư huynh cố lên!"
Từng nét bút, đều vô cùng tỉ mỉ.
Vương Tuấn Khải tầm mắt bỗng chốc mơ hồ.
"Anh đã làm được những gì a...." Tay Vương Tuấn Khải run nhè nhẹ, trong lòng bốc lên khổ sở nói không nên lời.
Ang không dám tưởng tượng, những năm gần đây, Vương Nguyên vì anh trả giá bao nhiêu cảm tình. Mà anh, đã tự tay hủy diệt tình yêu cùng này.... Tất cả tựa như những sợi tơ rậm rạp, quấn quanh trái tim anh, làm anh đau nói không ra lời.
Đột nhiên dưới lầu truyền đến nói chuyện, Vương Tuấn Khải bước nhanh đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy hai bóng người ở cửa, trong lòng run lên.
Vương Nguyên cười sáng lạn, đứng ở cạnh một cậu trai cao lớn hưng phấn sôi nổi.
Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ chằm chằm. Anh biết tên kia, là bạn cùng lớp với Vương Nguyên, tên gọi cái gì Lâm, là một phú nhị đại. Không nghĩ bọn họ nghỉ hè còn liên lạc, Vương Tuấn Khải âm thầm nắm chặt tay, tăng thêm hô hấp.
Vương Nguyên ở trước mặt tên kia như vậy không kiêng nể gì. Cậu bao lâu không ở trước mặt anh cười thật tâm như vậy?
"Tớ đưa cậu đến đây thôi, cậu mau vào đi." Cậu ta so với Vương Nguyên cao hơn một cái đầu, ánh mắt ôn nhu.
Vương Nguyên lưu luyến không rời nói, " Vậy được rồi... Lần sau chúng ta lại đi chơi!"
"Lần sau... Ừm... Chờ cậu rảnh thì đi..." nói vừa nói xong, hai người đều trầm mặc.
Vương Nguyên không giống học sinh bình thường, vừa đến ngày nghỉ ngược lại là càng thêm bận rộn, trên cơ bản đều ở khắp nơi chạy show, nếu muốn nhìn thấy cậu, có lẽ xem tivi còn dễ hơn.
Chạng vạng ánh mặt trời chiếu vào trên người Vương Nguyên, khiến cho cả người cậu phủ một tầng màu vàng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, đến lông tơ cũng có thể rõ ràng thấy được.
Cậu ta hoảng hốt nghĩ, tiểu thiên sứ không phải đại minh tinh thì tốt rồi, như vậy, là có thể luôn luôn bồi ở bên mình.
"Được rồi được rồi, vào đi, gọi điện sau." Cậu ta sờ sờ đầu Vương Nguyên, an ủi nói.
Vương Nguyên hướng bóng lưng của cậu ta vẫy vẫy tay, sau đó đi vào.
Đi chưa được mấy bước, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc.
Vương Tuấn Khải ở cách đó không xa nhìn Vương Nguyên, sắc mặt thật khó coi, không biết đã đứng bao lâu.
Vương Nguyên bị anh nhìn có chút phiền chán, tiến lên hỏi, "Anh sao lại ở nhà của tôi?"
Vương Tuấn Khải nhất thời nghẹn lời, dừng một chút, "Anh muốn đến thăm em..."
Anh giương mắt đánh giá biểu cảm của Vương Nguyên, nhưng không có nhìn thấy một tia dao động.
Không khí yên lặng, hai người đứng ở đó, lại không có lời nào để nói.
"Anh tính toán khi nào thì đi về?" Vương Nguyên đánh vỡ trầm mặc, ngữ khí lạnh lùng.
Vương Tuấn Khải nghe ra trong lời nói của Vương Nguyên có ý bài xích, có chút xấu hổ, chỉ đành kiên trì nói, "Dì Châu nói anh ở lại ăn cơm...."
Vương Nguyên nhìn anh, nhịn không được cao giọng, "Anh đi đi!"
"... Nguyên Nguyên " Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, "Đừng trốn tránh anh, được không?"
Vương Nguyên không nghĩ lại để ý anh, quay đầu liền đi lên lầu.
"Em đừng đi, anh có chuyện muốn nói!" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên rời đi, vội vàng bắt lấy cổ tay cậu.
Vương Nguyên không kiên nhẫn, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía Vương Tuấn Khải, "Chuyện gì?"
Vương Tuấn Khải bốc hỏa, dứt khoát kéo thắt lưng qua Vương Nguyên, từ phía sau lưng mạnh mẽ ôm lấy cậu.
"Anh nhớ em..." Vương Tuấn Khải hai tay gắt gao ôm lấy Vương Nguyên, đầu chôn ở sau gáy cậu, thân thể cao lớn đem Vương Nguyên ôm chặt không chừa khe hở.
Vương Nguyên mặt đều tức đến nghẹn đỏ, lạnh lùng nói, "Buông tôi ra."
"Anh sẽ không tha em!" Vương Tuấn Khải ghé vào lỗ tai Vương Nguyên thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, "Anh không thể... Thật sự không thể... Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, cả đầu đều là em, Nguyên Nguyên, anh làm sao bây giờ? Em nói đi, anh nên làm như thế nào?"
Vương Nguyên nghe xong những lời này, bắt đầu giãy dụa. Nhưng là Vương Tuấn Khải ôm càng chặt, khiến cậu sắp không thể hô hấp.
Vương Tuấn Khải cúi đầu, vội vàng hôn lên môi Vương Nguyên, "... Anh nghĩ, anh là thật sự đối với em động tâm ."
Vương Nguyên đột nhiên ngưng giãy dụa, cả người đều cứng lại, trái tim đập rộn ràng.
Vương Tuấn Khải nâng mặt Vương Nguyên lên, "Tin tưởng anh được không, cho anh một cơ hội nữa."
Vẻ mặt Vương Tuấn Khải thành khẩn, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng mong đợi.
Vương Nguyên quay đầu, lảng tránh ánh mắt anh, cắn môi không nói chuyện.
Nửa ngày, Vương Nguyên đột nhiên dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, cũng không quay đầu lại bước nhanh chạy đi.
"Ngày mai anh ở chỗ cũ chờ em, em nhất định phải tới!" Vương Tuấn Khải hướng về phía bóng lưng Vương Nguyên chạy đi hô lớn.
Vương Nguyên làm bộ như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn.
Vương Tuấn Khải không có đuổi theo, mà đứng ở tại chỗ, đối với không khí thì thào tự nói, "Anh yêu em, thật lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip