20
Vương Nguyên nằm viện đã mấy ngày, nhưng vô luận là Vương Tuấn Khải hay là Dịch Dương Thiên Tỉ, ai cũng chưa thể nhìn thấy cậu một lần.
Kỳ thật Vương Nguyên sáng sớm hôm sau cũng đã tỉnh, nhưng là tình huống so với tưởng tượng càng thêm hỏng bét.
Mẹ Vương Nguyên ngồi ở mép giường bệnh, đỏ mắt nhìn bình chuyền dịch ở đầu giường, vài ngày nay, con trai của bà một giọt nước, một hạt cơm đều không ăn, phải dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh.
"Nguyên Nguyên, con nói gì đi", bà đau lòng sờ sờ cổ tay gầy yếu của Vương Nguyên, "Mẹ thật sự rất lo lắng."
Vương Nguyên tròn mắt nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng. Vài ngày không có ăn cơm, khiến cả người cậu trở nên tái nhợt gầy yếu, hô hấp mỏng manh cơ hồ muốn biến mất.
Đợi hồi lâu, vẫn là không có một chút phản ứng.
Từ khi Vương Nguyên tỉnh lại, đều không mở miệng nói một câu, cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, hoàn toàn phong bế chính mình.
Ba Vương Nguyên luôn luôn ngồi ở một bên thở dài, "Anh đi thay nước ấm."
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, lập tức hai người vây lại. Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cầm trong tay hoa tươi cùng trái cât, cũng không biết đã đứng cửa bao lâu.
"Chú, Nguyên Nguyên thế nào ? Em ấy tỉnh rồi sao?" Vương Tuấn Khải thần sắc sốt ruột, đáy mắt đều là thâm quầng, hiển nhiên thật lâu không có nghỉ ngơi.
Thiên Tỉ cũng khẩn trương muốn chết, "Xin nhờ chú, cho cháu vào thăm cậu ấy....."
Ba Vương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, "Hai đứa về đi, không cần đợi ở trong này."
Lúc này, ở bên trong mẹ Vương Nguyên nghe được bên ngoài có tiếng nói, bất mãn đi ra.
"Hai đứa không cần ầm ĩ, có thể để thằng bé an tĩnh nghỉ ngơi hay không? Nguyên Nguyên không mong muốn nhìn thấy nhất chính là hai đứa!"
Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ một trận chột dạ, nhưng là ai cũng không chịu lui một bước, dài cổ tranh nhau hướng khe cửa nhìn xem.
Kết quả bị mẹ Vương Nguyên nổi giận một phen đẩy ra, "Đủ rồi! Hai đứa bây còn muốn hại thằng bé đến cái tình trạng gì! Tôi không biết đến tột cùng phát sinh cái gì. Con tôi khỏe mạnh ra cửa, kết quả mang theo thương tích đầy mình trở về, hai đứa bây dám nói không liên quan?"
Vương Tuấn Khải áy náy cúi đầu, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống, "Dì Châu, toàn bộ đều là lỗi của con, nhưng hiện tại, con xin dì, cho con nhìn em ấy một cái!"
Thiên Tỉ cũng quỳ xuống, miệng vết thương trên đầu gối bởi vì dùng sức quá mạnh, mơ hồ có vết máu theo trong quần chảy ra, nhưng cậu ta đã hoàn toàn bất chấp, "Xin dì... Ít nhất cho cháu một cơ hội bù đắp."
Mấy ngày nay, hai người luôn luôn canh giữ ở bên ngoài, mỗi phút mỗi giây đều lo lắng cùng sốt ruột. Bởi vì không biết tình huống bên trong, chỉ có thể miên man suy nghĩ, lại cái gì cũng làm không xong.
Mẹ Vương Nguyên lửa giận thế nào cũng không thể bình ổn, bà chỉ vào bọn họ lên án, "Bù đắp? Hai đứa bây lấy cái gì bù đắp? Hiện tại con tôi còn nằm ở trên giường bệnh, không ăn không uống không nói chuyện. Hai đứa bây biết không? Bác sĩ nói, thằng bé có khả năng bị... Trầm cảm..." nói đến đây, mẹ Vương Nguyên che miệng bắt đầu không khống chế được mà khóc lên. Tthống khổ được cơ hồ đứng không vững, chỉ có thể để chồng đỡ lấy, thương tâm muốn chết nói, "Nguyên Nguyên từ nhỏ đến lớn liền thích cười thích chơi, rõ ràng là đứa nhỏ hoạt bả như vậy... Muốn tôi làm sao tiếp nhận, việc thằng bé bị bệnh này! Người làm mẹ này xin hai đứa, không cần đến tìm Nguyên Nguyên! Không cần lại hại thằng bé!"
Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ cảm thấy bên tai ù ù, chân cẳng như nhũn ra, cả người ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng.
Mẹ Vương Nguyên than thở khóc lóc lên án tựa như một phen đem dao nhỏ sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong lòng cậu ta. Thiên Tỉ thậm chí không dám tưởng tượng bộ dáng giờ phút này của Vương Nguyên, đã từng vô ưu vô lo, cười rộ lên giống hệt một thiên sứ, làm sao có thể cùng bệnh trầm cảm đáng sợ như vậy có quan hệ a?!
"Con muốn thấy em ấy! Con muốn thấy em ấy!" Vương Tuấn Khải đập cửa, thống khổ mà sốt ruột gầm rú.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy bộ dáng của anh ta, đột nhiên đứng lên mạnh mẽ đấm một quyền, "Vương Tuấn Khải, anh là bị ngốc sao? Anh hiện tại đi vào, chỉ càng thêm kích thích cậu ấy!"
Vương Tuấn Khải bị Thiên Tỉ đánh cho khóe miệng chảy máu, hai má đều bầm tím. Anh sững sờ một hồi, dần dần tỉnh táo lại, tiếp hai tay ôm mặt, đè nén khóc rống, "Là lỗi của tôi, tôi là tên hỗn đản...."
Đến bệnh viện cơ hồ thành việc hằng ngày của Vương Tuấn Khải, trừ bỏ có đôi khi về nhà ăn một bữa cơm thay quần áo, ngày đêm không ngừng ngốc ở trong bệnh viện.
Vương Tuấn Khải mang theo canh gà, đi đến phòng bệnh của Vương Nguyên, nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở cửa cũng đang cầm một đống này nọ. Từng đã anh em tốt, hiện tại lại giương cung bạt kiếm, ánh mắt nhìn đối phương đều lộ ra lãnh ý.
"Cậu mua những thứ kia đều là thứ bỏ đi, cậu cho là Nguyên Nguyên sẽ thích sao?" Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái nhìn, châm chọc nói.
Thiên Tỉ căn bản không nghĩ để ý Vương Tuấn Khải, lạnh lùng cười, "Nói nhiều như vậy có ích lợi gì, dù sao anh cũng không đưa vào được."
Vương Tuấn Khải bị chặn họng nói không ra lời, ngượng ngùng ngồi xuống một chỗ khác. Đột nhiên, trước mắt lướt qua một thân ảnh có chút quen thuộc. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cậu trai kia, lập tức liền hướng tới chỗ phòng bệnh của Nguyên Nguyên đi vào.
Thiên Tỉ cũng cảnh giác đứng lên.
Hai người đi theo cậu ta qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong.
Cậu trai kia đem hoa cắm vào bình, nhẹ nhàng mà ngồi vào giường bệnh. Theo góc độ ngoài cửa, hai người nhìn không thấy mặt Vương Nguyên, chỉ biết là cậu được đỡ ngồi dậy.
Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy cậu trai kia dùng thìa một ngụm một ngụm đút Vương Nguyên ăn cháo, ân cần cùng ôn nhu, cách cửa đều có thể tràn ra, mẹ Vương Nguyên cũng an tĩnh ngồi ở một bên.
Ghen tị cùng lửa giận trong lòng bốc lên, hai người chỉ có thể ghé vào cạnh cửa trong lòng bực bội, Vương Tuấn Khải gắt gao nhìn chằm chằm bên trong, anh nghĩ tới! Cậu trai này chính là tên lần trước ở cửa nhà Vương Nguyên đã gặp qua!
"Tên đó là ai vậy?" Thiên Tỉ cắn răng hỏi.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Là bạn học của Nguyên Nguyên, gọi là cái gì Lâm, luôn quấn lấy Nguyên Nguyên, không biết có ý gì!"
Trong phòng bệnh, Cố Hạo Lâm nhẹ nhàng mà giúp Vương Nguyên lau khóe miệng, nhìn cậu khuôn mặt đờ đẫn cùng ánh mắt thất thần, một trận đau lòng. Cậu ta đứng lên, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghiêm túc nhìn mẹ Vương Nguyên.
"Dì Châu, cháu muốn cùng dì thương lượng một việc, là về tình huống hiện tại của Nguyên Nguyên...."
Vương Tuấn Khải không vui nói, "Bọn họ ở bên trong nói cái gì?"
"Nghe không rõ." Thiên Tỉ trong đầu xẹt qua một tia bất an.
Lại qua mau một tuần, rốt cục trường học cùng công ty không thể tiếp tục kéo dài. Thiên Tỉ bị bắt lên máy bay về Bắc Kinh. Vương Tuấn Khải cũng bị nhốt trong trường học, hận không
thể mọc cánh bay đến bệnh viện, bay đến bên người Vương Nguyên.
Cuối cùng đến giờ tan học, Vương Tuấn Khải đeo balo, một đường đón xe tới bệnh viện. Di động đột nhiên vang lên, "Alo, Nhâm tỷ?"
Bên kia khẩu khí do dự, "Tiểu Khải, chuyện này chị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy phải nói cho em."
Vương Tuấn Khải không hiểu liền khẩn trương, "Đến cùng chuyện gì? Liên quan đến Nguyên Nguyên sao?"
"Nguyên Nguyên, hôm nay sẽ rời khỏi đây."
Vương Tuấn Khải thanh âm khẽ run, "Rời đi? Đi đâu?"
"Ba mẹ em ấy quyết định đưa em ấy ra nước ngoài trị liệu... Hiện tại hẳn là đã ở sân bay..."
Vương Tuấn Khải nghe xong, đầu óc trống rỗng. Anh hoảng hốt vài giây, lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, đối tài xế quát, "Đi ra sân bay! Nhanh!"
Không khí buồn bã làm cho người ta cũng bồn chồn, sân bay Giang Bắc quen thuộc, Vương Tuấn Khải lại chưa bao giờ ở trong này cảm thấy khủng hoảng như thế.
Đã từng, nơi này là anh và Vương Nguyên cùng cất cánh, cùng về nhà, lúc này, cũng đã cảnh còn người mất.
Vừa xuống xe, Vương Tuấn Khải liền ném balo, một đường chạy thẳng, gió vù vù theo bên tai xẹt qua, yết hầu bởi vì kịch liệt thở dốc nổi lên mùi máu tươi.
Lúc này, trong đầu Vương Tuấn Khải chỉ có một ý niệm, anh cần phải nhìn thấy Vương Nguyên, chỉ một cái liếc mắt cũng được!
Đám người bắt đầu xôn xao, Vương Tuấn Khải xuất hiện làm cho nhóm người kích động vây lại. Vương Tuấn Khải đã muốn điên rồi, ánh mắt đỏ bừng, anh phẫn nộ đẩy ra đám đông vây quanh anh điên cuồng chụp ảnh, "Cút! Các người đều cút ngay cho tôi!"
Vương Tuấn Khải ở trong đám đông chật chội liều mạng giãy dụa, xuyên qua tầng tầng đám người, anh trơ mắt nhìn bóng lưng Vương Nguyên đi vào cửa bảo an. Bên cạnh là Cố Hạo Lâm, lấy cánh tay ôm lấy cậu, bộ dáng vô cùng thân thiết khiến Vương Tuấn Khải tâm cơ hồ là xé rách đau đớn.
"Vương Nguyên! Em quay lại đi! Em quay đầu xem nhìn anh một lần!" Vương Tuấn Khải hướng về phía bóng lưng gầy yếu kia điên cuồng mà gầm rú.
Sau đó, anh tận mắt thấy, Vương Nguyên lưng hướng về phía anh, dừng một chút.
Vương Tuấn Khải trong ánh mắt hẹp dài chứa đầy nước mắt, trong lòng thống khổ cùng bi thương, cơ hồ muốn đem cả người anh suy sụp. Anh dùng yết hầu khàn khàn lớn tiếng cầu xin," Nguyên Nguyên, em đừng đi! Đừng rời xa anh... Ang sẽ không sống nổi!"
Vương Nguyên thủy chung không có quay đầu, được Cố Hạo Lâm đỡ vào bên trong, biến mất ở trong tầm mắt Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải khó có thể tin nhìn về phía đó, anh rõ ràng nghe được, có thứ quam trọng gì đó, rớt mất.
Vương Tuấn Khải dùng tay vịn vào lan can, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể, anh há miệng thở dốc, cảm thấy cả người đau đớn, lại nói cái gì cũng nói không nên lời.
Vương Nguyên an tĩnh ngồi ở phòng chờ, ngón tay níu chặt góc áo, trừ bỏ không nói chuyện, thoạt nhìn không có khác thường.
Cố Hạo Lâm nói nhỏ bên tai cậu, "Nguyên Nguyên không phải sợ, chúng ta lập tức sẽ đến một nơi rất đẹp, có bác sĩ tốt nhất, nhất định sẽ cho chữa khỏi cho cậu."
Vương Nguyên ngơ ngác gật gật đầu, ánh mắt tối đen loe lóe, tựa như một con bướm yếu ớt.
Vương Tuấn Khải thất hồn lạc phách đi về, sắc mặt trắng bệch, cả người như là bị cắt hết gân, đi một bước nghiêng ngả một chút, lung lay sắp đổ. Đám người vây quanh anh, lúc này cũng bị dọa sợ, nhất thời không dám tới gần. Đột nhiên, anh lảo đảo, cả người nặng nề mà ngã xuống mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, mất ý thức.
Tất cả mọi người liền phát hoảng, "Cậu ấy té xỉu, mau gọi xe cứu thương....."
Vương Nguyên ngồi ở trong cabin, lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cố Hạo Lâm thay cậu sắp xếp hành lý, thắt dây an toàn, "Nguyên Nguyên, cậu có khỏe không?"
Vương Nguyên đối với cậu ta chậm rãi gật gật đầu, Cố Hạo Lâm nhìn khuôn mặt cậu, nhất thời cảm thấy xót xa.
Vương Nguyên ánh mắt vẫn là vô thần nhìn phía trước, lại bỗng nhiên chảy ra đại giọt nước mắt lớn, thế nào cũng dừng không được. Ngay tại vừa rồi, cậu không biết thế nào, ngực như là có một lỗ hổng lớn, không hiểu sao cảm thấy bi thương.
Máy bay dần dần lên cao, xẹt qua vạn lý trời mây, một tia dấu vết cũng không có lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip