9
"Này này hồi hồn!" Lưu Chí Hoành huơ huơ tay trước mặt Vương Nguyên.
Vương Nguyên "A?" một tiếng, lăng lăng nhìn cậu ta.
"Ai, cậu đã thẫn thờ cả nửa giờ ! Không muốn quay tiết mục sao?!" Lưu Chí Hoành than thở oán giận lại sờ sờ cái mũi, cười xấu xa dựa vào Vương Nguyên, "Nga... Tớ biết rồi, hôm nay là ngày người kia thi trung khảo, khó trách cậu không yên lòng..."
Vương Nguyên không để ý đến Lưu Chí Hoành, không nói một tiếng cau mày nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường.
Quay xong, Vương Nguyên ở công ty đi tới đi lui, nôn nóng cầm di động, do dự hồi lâu, rốt cục gọi điện thoại.
"Vương Nguyên Nhi?"
Đối phương thanh âm trầm thấp hơn nhiều, Vương Nguyên yết hầu căng thẳng, tim đập lợi hại, "Vương Tuấn Khải, anh... Thi thế nào?"
"Ừm, cũng không tệ." Giọng Vương Tuấn Khải nghe qua thật dễ chịu.
Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lại nói, "Anh ở nơi nào? Nếu không... En đi tìm anh?"
"Lát nữa anh còn phải đi họp lớp với bạn học, em không cần đến ."
"Nga", Vương Nguyên thì thào, tâm tình nháy mắt có chút sa sút.
Lưu Chí Hoành sửa sang lại túi sách, hướng Vương Nguyên vẫy tay, "Còn không về?"
Vương Nguyên lắc đầu, rầu rĩ nằm trên bàn.
Thực buồn cười, chính mình mỗi ngày nhớ anh ấy nhớ đến sắp điên rồi, nhưng là Vương Tuấn Khải căn bản không chút để ý, mà chính mình ở trong lòng Vương Tuấn Khải, mình so với bạn học cũng không bằng.....
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Vương Nguyên không muốn bật đèn, trong bóng đêm, nhắm mắt lại đem đầu chôn ở cánh tay.
Đột nhiên, cửa "cạch" một tiếng từ bên ngoài mở ra.
Vương Nguyên mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, đầu óc oanh một trận nổ tung.
"Anh đã về." Người kia giọng nói trầm hơn nhiều, gương mặt quen thuộc mang theo ý cười.
Vương Tuấn Khải... Thật là Vương Tuấn Khải...
Vương Nguyên trong nháy mắt choáng váng, ngay sau đó, thân thể mỗi một tế bào đều bắt đầu không chịu khống chế mà trở nên kích động.
Không thể thất thố, không thể thất thố...
Vương Nguyên chật vật cúi đầu, che giấu hốc mắt đang nóng lên, trên giấy lung tung viết.
Vương Tuấn Khải từng bước một đi đến bên cạnh Vương Nguyên, "Trễ như vậy còn ở công ty, sẽ không phải là chờ anh chứ?"
Vương Nguyên nhìn qua hướng khác, cứng nhắc phủ nhận, "Không phải."
Vương Tuấn Khải kề sát vào mặt Vương Nguyên, "Nhớ anh sao?"
Vương Nguyên bỗng chốc kích động, "Không có, một chút cũng không có!"
Vương Tuấn Khải không buông tha kéo cằm Vương Nguyên qua đối diện chính mình, "Vậy em khóc cái gì?"
Vương Nguyên hít hít mũi, nỗ lực mở to đôi mắt đỏ bừng, không cho nước mắt chảy xuống, cho rằng như vậy, có thể chứng minh mình không hề để ý đối phương. Nhưng mà Vương Nguyên luôn bại trong tay Vương Tuấn Khải, trong lòng một trận chua xót.
Vương Tuấn Khải gợi lên khóe miệng, cố ý lại như vô tình vuốt ve hai má Vương Nguyên, "Kỳ thật anh cũng nhớ en ....."
Vương Nguyên ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải.
Anh cũng sẽ nhớ em sao? Một chút cũng tốt, sẽ nhớ em thật sao?
Hai người không tiếng động đối diện nhau, Vương Nguyên thật không có tiền đồ mặt một chút một chút liền hồng.
Nhìn kỹ, Vương Tuấn Khải bộ dáng thay đổi thật nhiều, mặt đen gầy, còn mơ hồ toát ra màu xanh, thật sự có chút bộ dáng thành thục.
Tay đột nhiên bị gắt gao nắm giữ, Vương Nguyên kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải.
"Anh rất nhớ em, mỗi ngày đều muốn...." Vương Tuấn Khải dán vào vành tai Vương Nguyên thấp giọng nói.
Vương Nguyên trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên đứng lên, giống như bị mê hoặc.
Cậu có thể chờ mong sao? Ở trong lòng Vương Tuấn Khải, vị trí của cậu...
Tay Vương Nguyên bị mạnh mẽ nắm lấy, kéo xuống chạm vào nơi cứng rắn ấm nóng kia.
Vương Tuấn Khải liếm liếm cổ Vương Nguyên, nói giọng khàn khàn, "Nơi này cũng rất nhớ em...."
Vương Nguyên sắc mặt chợt trở nên khó coi, như là bị hắt một chậu nước lạnh, toàn thân đều lạnh toát.
Quả nhiên, đây là toàn bộ giá trị của cậu đối với Vương Tuấn Khải.... Cậu còn vọng tưởng cái gì...
Trừ bỏ thân thể này, còn có thể khiến dục vọng thời thanh xuân của Vương Tuấn Khải có chút hứng thú, tình cảm của cậu, không đáng một đồng.
"Em ngẩn người cái gì..." Vương Tuấn Khải một tay chế trụ cái ót Vương Nguyên, hôn lên môi của cậu.
Cánh môi mềm mại mang theo hương sữa như có như không, không ngừng lay động dục vọng của anh.
Vương Nguyên ánh mắt ảm đạm, chết lặng để mặc anh hôn.
"Miệng mở ra..." Thanh âm Vương Tuấn Khải bởi vì nhiễm tình dục trở nên khàn khàn.
Vương Nguyên mờ mịt hé miệng, tùy ý anh tiến quân thần tốc. Một cỗ mùi rượu nồng liệt vọt vào. Khoang miệng bị đầu lưỡi ướt át xâm nhập, đầu lưỡi bị dùng sức mút vào, Vương Nguyên gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống.
Nếu thân thể của cậu có thể khiến anh ấy cảm thấy hứng thú, vậy... vậy cũng được rồi.....Ít nhất, có thể giống như bây giờ, được tới gần anh ấy..... Không phải sao??!!!
Kịch liệt hôn môi hồi lâu, Vương Tuấn Khải rốt cục không thể nhịn được nữa, đem Vương Nguyên ôm lên, vài bước đi nhanh vào phòng nghỉ.
"Răng rắc " khóa phòng rơi xuống, hai người liền không kiêng nể gì dây dưa cùng nhau.
Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên hung hăng áp ở trên giường, vội vàng cắn cắn cằm cậu, thanh âm khàn khàn, "Mau giúp anh...."
Nói xong đem tay Vương Nguyên đặt giữa hai chân mình, Vương Nguyên vừa chạm vào dục vọng bành trướng kia, liền cảm giác một trận da đầu run lên. Thật lớn....
Vương Tuấn Khải cắn răng nói, "Này... Đừng nắm không... Em mau sờ đi..."
Vương Nguyên xấu hổ tai đỏ bừng, nhìn Vương Tuấn Khải một bộ không thể nhịn được nữa, đành phải lung tung sờ loạn.
Vương Tuấn Khải cả người tựa vào trên người Vương Nguyên, đầu chôn ở bên gáy Vương Nguyên, hơi thở dồn dập.
Hơi thở nóng bỏng phun ở làn da tinh tế của Vương Nguyên, khiến Vương Nguyên càng không ngừng run rẩy. Vương Nguyên bị anh đùa đến toàn thân như nhũn ra, chính mình cũng có phản ứng.
"Đừng có ngừng tay...." Vương Tuấn Khải dán vào vành tai Vương Nguyên thấp giọng nói.
Vương Nguyên đành phải nhắm mắt lại, ngốc ngốc tiếp tục động tác, lực đạo trúc trắc cùng tốc độ hỗn loạn vẫn làm cho Vương Tuấn Khải không khống chế được, cuối cùng dứt khoát dùng sức bắt lấy tay Vương Nguyên, ở lòng bàn tay mềm mại của cậu va chạm, tìm kiếm điểm phát tiết.....
Chờ Vương Tuấn Khải rốt cục bắn ra, da tay Vương Nguyên đều nóng rát đến muốn rách. Cậu lăng lăng nhìn chất dịch dính dính trên ngón tay, không nói một câu cầm khăn giấy chà lau ngón tay.
Vương Tuấn Khải đẩy lưng Vương Nguyên, "Đứng lên, hôm nay anh muốn từ phía sau."
Vương Nguyên gật gật đầu, nghe lời nằm sấp quỳ gối trên giường, lấy cánh tay chống đỡ thân thể.
Rất nhanh, Vương Tuấn Khải liền khẩn cấp từ sau lưng đè lên, thân thể cao lớn khiến Vương Nguyên có chút hít thở không thông.
Quần nhanh chóng bị cở bỏ, lộ ra thắt lưng hơi gầy, cánh mông trắng nõn cùng bắp đùi bóng loáng.
Vương Tuấn Khải lấy gel bôi trơn, ngón tay vội vàng khuếch trương vài cái đã đem tính khí mạnh mẽ sáp vào.
Vương Nguyên trong nháy mắt cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng là đau đớn này cũng không phải không thể nhẫn nại,
Có lẽ đã quen rồi, huống chi là cậu cam tâm tình nguyện ....
Vương Tuấn Khải bắt lấy thắt lưng mảnh khảnh của Vương Nguyên, cả người nằm ở trên lưng cậu, híp mắt ở chỗ sâu nhất kịch liệt va chạm. Vương Nguyên bị anh đụng toàn thân cơ bắp đều buộc chặt, trên da che kín mồ hôi, phần eo hạ xuống thật thấp, câu dẫn người phạm tội. Vương Tuấn Khải kéo cằm Vương Nguyên qua, cắn cắn bờ môi của cậu, Vương Nguyên miệng cũng chưa có biện pháp khép lại, khóe miệng tràn ra nước bọt của hai người.
Vương Tuấn Khải chịu không nổi nhất chính là bộ dáng này của Vương Nguyên, hạ thể lập tức lại lớn thêm một vòng, một bên liều mạng động, một bên lung tung xoa nắn ngực Vương Nguyên.
Ánh mắt Vương Nguyên đã sớm mất tiêu cự, hạ thể theo va chạm của Vương Tuấn Khải ma sát xuống drap giường, dần dần chảy ra chất lỏng nhớp dính.
Vương Tuấn Khải rốt cục đạt cao trào, dùng sức đâm vào vài cái, rút ra tính khí, ở giữa hai cánh mông của Vương Nguyên bắn ra.
Vương Nguyên cánh tay đều tê rần, miễn cưỡng đưa tay vói vào giữa đùi mình, máy móc xoa nắn một hồi, cũng bắn ra.
Sau khi bắn, lại cảm thấy thật hư không. Rõ ràng là con trai, lại muốn dùng loại biện pháp này để thỏa mãn, quả thực đáng chê cười.
Vương Tuấn Khải ngồi phịch ở một bên, nằm ngửa ra thở hổn hển, một cánh tay còn ôm ở trên người Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn trần nhà ngốc một hồi, đột nhiên cảm thấy thật cô đơn. Cho dù Vương Tuấn Khải nằm ở ngay bên cạnh, vẫn là có một loại mãnh liệt bất an.
"Vương Tuấn Khải, anh có phải khinh thường em hay không?" Vương Nguyên bỗng nhiên mở miệng.
Vương Tuấn Khải nằm hình chữ bát chiếm hơn phân nửa cái giường, "Em nói cái gì?"
"Không có gì." Trong bóng đêm, ánh mắt Vương Nguyên bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip