Chương 4 (End)

Bộ máy của Irene doạ sẽ tắt nguồn và hủy mọi cảm xúc nếu cô không cố bình tĩnh lại. Irene không muốn ngừng năn nỉ nhưng tiếng khóc của Wendy chỉ làm cô đau hơn. Đây là điều con người phải chịu đựng suốt cuộc đời sao? Sao trên đời này tồn tại cái cảm giác bất lực đến ngã gục và mất mát sâu sắc như vậy.

Wendy khoá mình trong phòng cả đêm. Irene chờ cô trong phòng khách, chống tay vào đầu. Cho dù sau tất cả những gì họ đã trải qua, cũng không có gì lạ khi Wendy vẫn có suy nghĩ như vậy.

Một phần nhỏ trong Irene hi vọng Wendy sẽ nhận ra, sẽ mở trái tim mình, và hiểu rằng tình cảm này là thật dù chị chẳng phải con người, nhưng suy nghĩ đó với Wendy dường như không thể thay đổi.

Khi Wendy bước ra khỏi phòng vào buổi sáng, cô tránh ánh mắt của Irene và không trả lời khi chị gọi. Đối với Irene, người đã quá quen với những khoảnh khắc Wendy trở lạnh lùng, hành động này đau hơn tất cả, hơn cả những gì xảy ra đêm hôm trước. Chị muốn ôm cô bé vào lòng, rồi vỗ về, nhưng Wendy tiếp tục giữ khoảng cách và đến trường không nói một lời nào. Khoảng cách là một thứ thật đáng sợ. Thật khó để hai người yêu nhau không nói với nhau lời nào cả một ngày nhưng nó thật sự xảy ra. Irene đợi Wendy về, đợi Wendy mở lời trong khi vẫn lo lắng quan sát gương mặt mệt mỏi của kia.

Irene đã nói hết những gì cần nói, nói rõ cả cảm xúc của mình. Nếu Wendy cũng yêu cô, sẽ chẳng có chỗ cho sự ngờ vực hay do dự. Tất cả những gì Irene cần lúc này là tiếng trái tim đưa cô vào một thế giới của hạnh phúc hư ảo. Nhưng lời nói của Wendy đã phá vỡ dòng suy nghĩ đó.

"Em sẽ gửi trả chị."

Ngay cả máy móc của Irene cũng tê liệt trong vài giây.
"Trả lại? Trả lại đâu?"

Wendy hắng giọng. "Trở...trở về nơi chị bắt đầu. The Girlfriend Store, em nghĩ thế. Em không nghĩ giữ chị lại là một quyết định đúng."

Không

"Nhưng–"

Wendy ngắt lời Irene bằng một cái lườm, "Chẳng có điều gì chị nói có thể làm tôi đổi ý và tôi cũng không khuyến khích chị làm điều đó. Tôi hận bản thân vì đã rơi vào thứ tình cảm thoáng qua này. Tôi hận bản thân vì đã lôi Seulgi-unnie vào chuyện này. Và giờ...giờ chị chẳng cần tôi nữa, chị có cô ta rồi. Chị ấy còn chẳng ở bên cô ta được lâu. Nhưng chị ấy có quan tâm không? Không. Seulgi-unnie thật quá sức ngu ngốc mà.

Seulgi.

Sau tất cả, vẫn là Seulgi.

Sau bao lần họ trao nhau môi hôn, bao lần họ nói lời yêu, cuối cùng vẫn là Seulgi. Wendy không muốn trao tình cảm cho Irene; nàng muốn Seulgi. Đã và sẽ luôn như vậy.

Irene đã luôn mù quáng và đến tận bây giờ, cô mới nhận ra điều đó.

"Đừng nhìn em như vậy," Wendy nói với đôi mắt đỏ hoe. "Em tin rằng chị sẽ tìm được một "người chủ" tốt hơn. Có thể là một người không để ý đến chuyện chị không phải...một người yêu thương chị vì đó là chị."

Irene không nói cho Wendy biết điều gì sẽ xảy ra với những mẫu bị gửi trả lại. Thậm chí chị còn không rõ số phận những con robot trở về Girlfriend Store sẽ như thế nào nhưng chị biết nó chẳng tốt lành gì. Một khi đã đi vào, chúng sẽ không trở ra nữa.

The Girlfriend Store không bán lại sản phẩm của mình; họ cải tiến nó bằng cách phá ra và sửa lại lỗi của bản cũ.

Wendy thật sự ngây thơ nghĩ Irene sẽ có một tương lai tốt hơn còn Irene thì chỉ còn biết im lặng và nghe theo lời máy móc của mình.

Cô sẽ bị gửi trả.


"Em có thể...hôn chị lần cuối không?"

Thật tàn nhẫn.

Irene im lặng làm theo như một món đồ chơi mà Wendy vẫn nghĩ.

Cô đứng đó, ôm lấy gương mặt Wendy, mắt đặt trên đôi môi nàng. Wendy khóc, những giọt nước mắt làm gián đoạn nụ hôn của họ nhưng chị nhất định không rời đi, làm ngơ vị mặn nơi bờ môi. Thì ra nước mắt có vị như thế này.

"Em xin lỗi," Wendy khẽ nói, nước mắt vẫn rơi. "Em xin lỗi vì đã không làm một bạn gái tốt. Thật sự xin lỗi..."

Irene lắc đầu, kéo họ vào một nụ hôn khác. Dường như cô đã bị tước đi khả năng nói tạm thời với lí do chính đáng.

Trong đầu chị chỉ muốn nổ tung và nói Wendy nghe tất cả những gì không nên nói. Nó muốn nói với Wendy rằng Irene sẽ không bao giờ có được người như Wendy, hay bất kì người nào. Nó muốn nói rằng Irene yêu cô và sẽ luôn như vậy, ngay cả khi bị biến thành một người hay một vật khác. Nó muốn nói rằng Irene im lặng vì từng lời nói ra sẽ chỉ làm họ thêm đau và vì Wendy đã phải khóc quá đủ rồi.

Sống hạnh phúc nhé Wendy, Irene nghĩ. Cô quẹt nước mắt cho Wendy bằng ngón cái của mình, nhìn Wendy khóc nức nở, cố giấu mặt mình trong lòng Irene. Tại sao lại đưa chị đi khi điều này làm em đau đến vậy? Giữ chị lại. Đừng để chị đi. Làm ơn. Chị muốn làm con người của em. Dạy chị nấu nhiều món hơn nào. Để chị ôm em. Yêu em.

"Em phải để chị đ-đi," Wendy nói, như vừa đọc được suy nghĩ của cô. "Em không thể...em đã cố quên chị là ai nhưng không thể và nó dày vò em vì em...em không đủ mạnh mẽ đễ giữ chị lại. C-Chị chỉ là...ảo tưởng, em chắc rằng chị sẽ tìm được người khác tốt hơn. Em không xứng đáng với chị, em chẳng xứng đáng với ai cả..."

Irene lại nghĩ về Kang Seulgi. Em ấy không hoàn hảo vì em ấy là con người. Con người không hoàn hảo và Irene cũng vậy. Không có gì hay ai là hoàn hảo trên trái đất này.

Nếu Irene là hoàn hảo, quyết định đem cô trả lại của Wendy sẽ không đau như vầy.

Thế giới của chị đang đến hồi kết và chẳng bao lâu nữa sẽ chấm dứt.

Irene vẫn ôm Wendy cho đến khi cô bé đã bình tĩnh lại và Wendy muốn chị ngủ chung với mình, có lẽ là lần cuối. Wendy khóc trong giấc ngủ và Irene cẩn thận lau hàng nước mắt kia bằng mẩu khăn giấy và ngón tay của mình.

Nụ hôn lên trán cuối cùng có lẽ sẽ là nụ hôn chị sẽ nhớ mãi đến tận cùng. Khi mà chị cảm nhận mùi hương trên tóc Wendy và hơi ấm làn da ấy. Hay cả hơi thở ngập ngừng phả ra hơi nóng nơi cổ, Irene muốn giữ lại tất cả, càng nhiều càng tốt.

Đến khoảng nửa đêm Wendy tỉnh giấc với ra tìm Irene trong bóng tối. Wendy kéo Irene vào rồi đặt lên môi cô một nụ hôn ướt át. "Họ...họ sẽ tới đón chị vào sáng mai," Wendy nói, tay đặt trên cổ Irene. "Em xin lỗi..."

"Đừng lo cho chị," Irene nói. Robot không chết. Đối với những người tạo ra, chúng không được cho là "chết", cũng giống như chúng chưa bao giờ được "sinh ra" vậy. Chúng bị lập trình lại và tháo ra, như những thứ máy móc khác. Quá trình đó không đau nhưng với một con robot vừa đạt tới ngưỡng con người, cảm giác đó chẳng khác gì đau vậy.

Họ cứ như vậy, hôn đến tận sáng, khi những chú chim bên ngoài cửa sổ phòng Wendy bắt đầu hát khúc ca thường ngày.

Wendy vẫn ôm lấy Irene đến khi có tiếng gọi cửa và ngay cả khi đó, cô vẫn không muốn ra trả lời. Sự yêu ghét không rõ ràng của Wendy chỉ làm cho vết thương lòng Irene ngày càng to hơn nhưng nếu có việc gì phải xảy ra, Irene không muốn trốn chạy khỏi nó.

Thế là chị đích thân ra mở cửa.

"JH293?" Một cô gái trong chiếc áo choàng trắng hỏi, mắt mở to. "Cô là mẫu bị trả về sao?"

Irene gật đầu.

Cô gái ngạc nhiên, "Nhưng...nhưng tại sao?"

Vài giây sau, Wendy cũng xuất hiện ở cửa. Cô nhìn cô gái mặc áo chàng trắng và hỏi bằng giọng đau đớn. "Cô...cô sẽ tìm môt ngôi nhà tốt cho chị ấy chứ? Người nào đó tốt hơn tôi?"

Người đó nhìn Irene; Irene lại gật đầu, nhắm nghiền mắt.

"À, vâng, tất nhiên," Cô gái nói, vỗ lên vai Wendy. "Đừng lo! JH293 bán chạy hơn cô nghĩ, cô sẽ ngạc nhiên cho xem."

"O-Oh...cô có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian không?"

Irene gật đầu lần thứ ba, cô gái đóng cửa lại và chờ ở phía bên kia. "Em...em không biết phải nói gì, chỉ là..." Wendy nhìn vào mắt chị "Cảm ơn."

"Chị mới phải là người phải nói lời cảm ơn," Irene nói.

Họ nhìn nhau, hoàn toàn không thốt lên được câu nào.

Wendy có vẻ như vẫn muốn nói gì đó nhưng có tiếng gõ cửa. "T-Tạm biệt..." Wendy nói một cách yếu ớt, nước mắt lại chực trào.

Tay Irene không thể cử động nổi và hệ thống đã ngắt đi khả năng nói chuyện của cô. Cô chỉ còn có thể gật đầu và hy vọng Wendy hiểu rằng cô biết ơn Wendy hơn tất cả.

Cô gái trong chiếc áo choàng trắng, hay chính xác hơn là Yeri, mở cửa và nói Irene cần lên đường ngay vì chi nhánh ở Hàn của họ khá xa.

Khi cánh cửa căn hộ khép lại lần cuối, họ nghe tiếng thứ gì đó rơi phịch xuống sàn, theo sau đó là tiếng khóc vỡ oà đau đớn. Yeri giữ lấy tay Irene và dẫn ra khỏi tòa nhà trước khi chị kịp quay trở lại.

"Tôi không thể hiểu," Yeri nói trong lúc mở thùng xe tải, nơi có một cái kén sạc pin cho Irene, thứ cuối cùng chị thấy trước khi họ xóa hệ thống của chị. "Cô là mẫu hoàn hảo." Yeri độc thoại, tay cài vài cái dây an toàn cho Irene. Mở một cái bàn phím và đánh mã gì đấy vào. "Bản mẫu hoàn hảo với khuôn mặt và kiến thức hoàn hảo."

Sau khi Irene đã yên vị, Yeri đánh vào một cái mã để xóa chương trình và khi đó Irene chỉ muốn vùng dậy. Tay cô bấu vào chỗ tay cầm ở trong kén của mình, muốn thoát ra để trở về với Wendy...nhưng Wendy là nguyên nhân vì sao cô lại ở đây. Wendy không cần cô nữa. Irene vẫn không thể quên điều đó. Yeri đóng cái kén sạc và chào tạm biệt Irene qua lớp kính, bước ra và đóng thùng xe lại.

Ngâm mình trong bóng tối, những ý nghĩ ấy lại bất giác ùa về. Chị nhìn thấy Wendy, rõ hơn bao giờ hết. Chị cảm nhận hơi ấm những nụ hôn họ trao nhau, tiếng trái tim đập nhịp nhàng mỗi khi chị ôm Wendy vào giấc ngủ.

Chị sống lại giây phút lần đầu chị nấu ăn và cái hôm Wendy bị thương mà Irene đã dành cả đêm bảo đảm rằng em ngủ ngon giấc và không cảm thấy đau.Chị nhớ về nụ hôn cuối của họ và vị của Wendy trên bờ môi mình. Chị nhớ những hôm "hẹn hò" và những ngày chị nhìn lũ trẻ nô đùa và học cách chúng cười.

Chị nghĩ về lúc họ tay trong tay, những ngón tay đan với nhau, cùng tản bộ dọc sông Hàn.

Wendy muốn một người chỉ nhìn thấy mình, chỉ yêu mình mình. Nhưng lại không muốn bất kì ai hay thứ gì: cô muốn một con người. Irene chỉ là vẫn chưa đủ. Từng lời nói, nụ hôn, sự gần gũi vẫn là chưa đủ cho một người vẫn còn vương vấn mãi một người khác. Irene chưa bao giờ là thứ gì đó đặc biệt như Seulgi trong lòng Wendy nhưng ngay cả lúc này, ngay trước khi mọi chuyện kết thúc, Irene vẫn hy vọng cho Wendy và Seulgi.
(Irene never was to Wendy what her Seulgi-unnie was to her and even now, right before the end, Irene hopes Seulgi will come around)

Ngay cả khi chị chúa ghét Seulgi vì đã giành bao sự chú ý của Wendy, Irene chỉ ước Wendy được hạnh phúc. Chị không muốn Wendy khóc lần nào thêm cho đến hết quãng đời của mình.

Chị hy vọng Wendy tìm được người thích hợp hơn, sẽ yêu thương Wendy hơn cả mình mặc dù chị biết điều đó không thể.

Hình ảnh cuối cùng chị nhìn thấy là Wendy, đỏ mặt sau khi hỏi vị của mình như thế nào.

Khi Yeri đem Irene ra khỏi hộp sạc vào phòng lab, cô ngạc nhiên khi thấy hai hàng nước chảy dọc gương mặt Irene.

Cô không biết rằng robot có thể khóc.

------------------------------------------------------------------------


Thay mặt au thật sự cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện và bản chuyển thể dở hơi của tớ ㅇㅅㅇ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip