31


Thứ khó kiểm soát nhất trên đời là trái tim con người, chẳng ai nhận ra được sự thay đổi của nó.

Jeon Jungkook bị mắc kẹt trong sự hối hận vì hành vi của chính mình. Hắn bình tĩnh lại và tự trách bản thân vì đã đánh người bạn đời của mình, người mà hắn muốn bảo vệ bằng cả cuộc sống của mình. Hắn cũng tự trách mình vì đã ngoại tình dù hắn biết rằng chẳng ai tốt bằng Seokjin.

Vấn đề này đã trở thành vết sẹo sâu trong trái tim của họ.

Jungkook biết rằng hắn cần giải thích gì đó, nhưng tại thời điểm này, hắn không nói được từ ngữ ngọt ngào nào với Seokjin, cũng không thể nói từ nào khốc liệt. Hắn chỉ có thể ôm chặt Seokjin trong vòng tay, đánh lừa bản thân mình rằng Seokjin không bị tổn thương và sẽ không bao giờ rời xa hắn.

Người trẻ hơn tiêu thụ quá nhiều năng lượng thể chất. Bây giờ anh đang thiếp đi. Anh dường như vẫn cảm thấy lạnh, nép mình vào ngực Jungkook một cách lặng lẽ.

Jungkook vươn tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc mềm mại trên khuôn mặt của Seokjin. Đôi mắt hắn sâu thẳm. Hắn biết Seokjin đã dành tình yêu sâu sắc và khoan dung nhiều đối với hắn. Lần này, Seokjin hẳn phải cảm thấy sai lầm, điều đó khiến em ấy kiên quyết trong việc rời xa hắn đến thế.

"Đừng tức giận, anh sẽ thay đổi bản thân. Anh có thể từ bỏ mọi thứ, trừ em." Giọng điệu của Jungkook nhẹ nhàng, hắn sợ đánh thức người bạn đời của mình "Em có thể làm điều gì em muốn khi em thức dậy, nhưng đừng bỏ tôi lại..."

Jungkook suy nghĩ rất nhiều khi ôm Seokjin trong vòng tay. Hắn rất lo lắng và hoảng loạn. Điều cuối cùng hắn muốn đối mặt sắp xảy ra. Sự lo lắng trong tiềm thức đang tra tấn hắn. Một cảm giác áp bức đập vào trái tim hắn, giống như những động vật ăn cỏ phải đối mặt với những thợ săn không xác định.

Cuối cùng, chuông cửa cũng reo lên.

Jungkook nhẹ nhàng đặt Seokjin xuống giường, đắp chăn trước khi ra mở cửa.

"Sao anh tới muộn thế?" Jungkook mở cửa.

Min Yoongi, đổ mồ hôi trên trán, vào nhà với một hộp thuốc "Thứ bảy hôm nay, bác sĩ tư nhân không làm việc. Anh sẽ nói trước, phí tư vấn của chú được tăng gấp đôi."

Yoongi và Jungkook quen nhau đã lâu, tình bạn của họ đã kéo dài bảy hoặc tám năm. Nếu không phải vậy, sẽ chẳng ai có thể mời Yoongi tới nhà trong thời gian này.

"Dừng nói những điều ngu ngốc đi, đây là trường hợp khẩn cấp" Jungkook không muốn nói chuyện với gã vào lúc này.

Yoongi cởi áo khoác từ từ và hỏi một cách bất cần "Được rồi, vậy có gì sao? Anh không điều trị bệnh cúm thông thường, anh sẽ không thể biết nó liệu có phải một loại bệnh phức tạp nào không, nếu đó là một vết thương hời hợt thì có lẽ..." Phòng khám của Yoongi thường phục vụ xã hội đen, vì vậy gã đã gặp qua rất nhiều trường hợp chấn thương nặng.

Khuôn mặt của Jungkook thậm chí còn ảm đạm hơn

"Không phải em. Đi vào phòng ngủ và khám cho Seokjin."

"Điều gì đã xảy ra với người bạn đời nhỏ nhắn của chú?"

Gã mở cửa phòng ngủ và bước vào. Căn phòng rất lộn xộn và gần như không có nơi nào để Yoongi có thể đứng. Seokjin đang nằm trên giường.

Jungkook đi thẳng vào, giữ Seokjin trong vòng tay, sau đó nói với Yoongi "Hãy đến đây."

"Chú đã làm gì vậy hả Jungkook?" Yoongi vội vã chạm vào trán Seokjin "Cậu ấy bị sốt."

Yoongi khẽ rít lên sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Seokjin. Gã ngước nhìn Jungkook đột ngột vì sốc "Chú đã làm gì?"

Jungkook chỉ tập trung sự chú ý của mình vào Seokjin, hắn đã thấy Seokjin nhăn mày vì sự đụng chạm của Yoongi. Mí mắt của Seokjin run rẩy nặng nề vì khó chịu.

"Hãy nhẹ nhàng thôi" Jungkook hô hào.

Yoongi cũng chẳng muốn đánh thức Seokjin, vì vậy gã ngừng việc đặt câu hỏi.

"Em ấy ho ra rất nhiều máu" Jungkook nói với Yoongi bằng giọng điệu bằng phẳng, che giấu nỗi đau của bản thân một cách hoàn hảo.

Yoongi nhẹ nhàng khiến cho miệng Seokjin mở ra. Thông qua chiếc đèn, gã nhìn thấy rất nhiều vết thương nhỏ do bị cắn. chỗ nghiêm trọng nhất ở trên lưỡi đang chảy máu. Yoongi thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải là chấn thương ở bên trong, nhưng vết thương này sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống và giao tiếp sau này của Seokjin. Đột nhiên gã nghĩ đến một điều gì đó. Gã ngước nhìn Jungkook và hỏi "Chú có đánh cậu ấy không?"

Jungkook không phủ nhận nó. Mặc dù tất cả những gì hắn làm là tát Seokjin, nhưng những vết thương của Seokjin đều có liên quan tới hắn.

Yoongi bị kháng cự khi gã cố gắng cởi đồ của Seokjin, người đang ngủ nhưng vô thức vật lộn "Đừng làm điều đó..."

Jungkook nhanh chóng ôm lấy Seokijn và dỗ dành "Babe, hãy để Yoongi hyung khám cho em" Hắn sợ rằng hắn đã để lại những vết bầm tím trên cơ thể của Seokjin.

"Tôi lạnh...đừng làm vậy..." Seokjin lắc đầu và vô thức nắm lấy tay áo của người lớn tuổi.

Trái tim của Jungkook dịu lại. Hắn bặm môi và nhìn Yoongi

"Phía trên của em ấy không sao."

Yoongi ngay lập tức hiểu ra ngụ ý của câu nói kia.

Khi nhìn thấy vết thương ở phía dưới, Yoongi đã bị sốc dù gã đã quen với những cảnh như vậy "Làm thế nào mà máu chảy ra nhiều vậy?"

Seokjin tỉnh dậy khi Yoongi đang xử lý vết thương. Jungkook che mắt Seokjin lại và lẩm bẩm vào tai anh "Đừng sợ, đó là Yoongi hyung, em có thể ngủ trong vòng tay tôi một chút."

Yoongi xử lý vết thương bị rách ở bên dưới trong một thời gian dài. Seokjin đã quá đau đớn để nâng mí mắt của mình lên. Sau đó, Jungkook nhẹ nhàng để Seokjin lên chiếc giường lớn để nghỉ ngơi và lau mồ hôi lạnh trên trán anh.

"Chúng ta cần nói chuyện" Yoongi đứng ở cửa phòng ngủ.

Jungkook đắp chăn cho bạn đời của mình trước khi ra ngoài.

"Tại sao anh không biết chú là một người tàn bạo đến vậy trước đây nhỉ?" Yoongi cuối cùng cũng có thể hét lên "Cậu ấy có rất nhiều vết thương ở trong khoang miệng, phần dưới thậm chí còn nhiều hơn. Chú không biết rằng Seokjin bị rối loạn đông máu? Chú đã làm cái quái gì vậy? Muốn giết chết cậu ấy à? Có phải cậu ấy đã xúc phạm đến chú nên chú tra tấn cậu ấy như này?"

"Em không có ý đó." Rất khó để Jungkook cúi đầu trước người khác ngoại trừ Seokjin khi hắn bị buộc tội.

Yoongi thở dài "Anh hoàn toàn nhận thức được những gì chú đã làm trong hai năm qua. Anh nghĩ là chú chỉ muốn một chút phấn khích. Nhưng sau ngày hôm nay, anh thực sự không thể hiểu nếu chú vẫn quan tâm đến Seokjin nữa. Lần cuối anh nhìn thấy cậu ấy là hai năm trước, nhưng nhìn cậu ấy rất gầy. Chú nên thực sự suy ngẫm về bạn thân một chút."

Jungkook xoa thái dương của mình và khàn khàn nói "Em không muốn để em ấy đi."

Rốt cuộc, việc gia đình luôn quá khó khăn để người ngoài can thiệp. Yoongi chỉ có thể mong đợi Jungkook nghiêm túc trong lười nói của mình. Sau đó, gã thay đổi chủ đề "Chú có thuốc ở trong nhà không? Anh không mang theo gì hết."

"Ở trong phòng" Jungkook trả lời, nghĩ đến việc đun sôi nước.

Ngay khi vào phòng, Yoongi cảm thấy rùng mình mà không thể giải thích được. Sau khi tìm thấy thuốc, gã nhìn xung quanh, cố tìm ra điểm sai.

Ngày trước khi tới đây, nơi này có rất nhiều sách. Seokjin thích đọc thơ. Có những cuốn sách ở tủ sách và các tạp chú mới nhất ở bàn làm việc, nhưng bây giờ, không có gì ngoài chai và lọ.

Cho dù Yoongi bỏ qua nhiệm vụ của mình, gã vẫn là một bác sĩ. Trực giác đầu tiên của gã mách bảo gã rằng những lọ ước vô hại kia chứa đầy thuốc.

Tuy nhiên, chuyên ngành của gã là y học. Người ta sẽ chẳng nhớ tên của ai đó khi họ xa nhau một thời gian dài. Yoongi cũng vậy. Gã cảm thấy các loại thuốc rất quan thuộc, nhưng gã không thể nhớ ra chúng là gì.

"Nước đã sẵn sàng, anh đã tìm thấy thuốc chưa?" Nghe Jungkook gọi, Yoongi bước ra khỏi phòng.

Đó có thể là thuốc canxi hoặc cái gì đó tương tự. Yoongi đã nghĩ về điều này vì gã thấy nhiều người giữ dáng bằng cách uống những loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe kì lạ mỗi ngày.

Gã cần chút thời gian để nhớ ra tên của những viên thuốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip