𝟐𝟏

— Message —
Huening Kai

Yeonjun
Kai

Nói chuyện đi

Anh đứng bên ngoài cabin của mày rồi

————

Bàn tay của em đang run rẩy, ngần ngại đưa lên tay nắm để mở cửa căn cabin của mình. Một nỗi sợ hãi đang dần dâng tràn trong đường xương sống của em và lần đầu tiên trong cuộc đời này, Huening Kai cảm thấy sợ hãi người mà em luôn tìm thấy sự an toàn nhiều nhất. Em hít một hơi thật chậm rãi, vùi sâu lớp móng tay vào phần đệm thịt bàn tay của mình trước khi em nhấn nút và cánh cửa trượt mở, để lộ hình ảnh của Yeonjun bên kia lối vào.

Em chạm mắt với anh, tuy đôi con ngươi ấy vẫn bình lặng nhưng Kai có thể thấy được cơn bão tố cuồng nộ đang hoàng hoành bên trong chúng. Kai bước sang một bên, để anh bước vào và trái tim của em chợt loạn nhịp dữ dội. Cánh cửa trượt đóng lại, đưa cả hai vào một bầu không khí căng thẳng hơn. Yeonjun chẳng buồn ngồi xuống khi anh cứ đứng ngay giữa căn cabin của em như thế.

Huening Kai đứng yên vị chỗ của mình với một bụng sốt ruột trước khi em quay người lại và đối diện với ánh mắt của người kia. Gương mặt của Yeonjun đang vô cùng nghiêm trọng.

"Vì sao mày lại làm chuyện này?," anh hỏi, sự thất vọng hiện rõ trong âm giọng của anh và nó khiến em nhói đau. Kai chưa bao giờ thật sự thích làm Yeonjun thất vọng cả, em luôn luôn là người khiến anh hài lòng nhất hết mức có thể trong khả năng của chính em. Chỉ riêng âm giọng của anh như thế cũng đã đủ để khiến nước mắt trào lên nơi khóe mắt của em và em phải nuốt chúng vào trong, đầy khẩn khoản như thế vì em chẳng muốn bản thân trông yếu đuối đến nhường nào trước mắt anh.

"Giống như Taehyun nói đấy thôi, bọn em không muốn hai người tổn thương—,"

"Nhảm nhí vừa thôi. Đó là lời của Taehyun. Còn mày thì sao?,"

Kai không nói gì nữa, đôi mắt nheo lại nhìn trần nhà trên đầu. Em có thể cảm nhận được toàn thân này đang run bần bật, hoàn toàn run sợ khi đối diện với sự chất vấn này. Khi bản thân đang xao nhãng như thế, em không nhận ra rằng Yeonjun đã bước vào trong vùng không gian của cơ thể em, vậy nên khi em hướng ánh nhìn trở lại phía của anh, cả hai chỉ còn cách nhau một vài centimet.

"Nói anh nghe đi, Kai. Giúp anh hiểu đi. Đừng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa," Yeonjun nhỏ nhẹ nói với em. Và Kai? Kai chẳng còn sự bình tĩnh vốn có nữa. Có một cơn bão tố đang phẫn uất sâu bên trong em, ăn mòn em nhanh nhất có thể và nó khiến Kai đau đớn đến mức chảy máu. Khiến em muốn gào thét lên với anh vì sự đối đãi bất công của anh dành cho em. Khiến em muốn làm một điều gì đó để chữa lành cơn đau đớn sâu bên trong thân xác này. Cảm xúc của em choáng ngợp đến mức em không thể hô hấp bình thường được nữa. Kai muốn nói nhưng cả cơ thể như tự di chuyển theo mong muốn của chính nó khi em cúi người xuống và dùng những ngón tay của mình ôm lấy gương mặt của Yeonjun.

Rồi, em kéo anh lại gần và đôi môi của họ chạm lên đối phương.

Kai đã mong đợi Yeonjun phản kháng. Đẩy em ra xa. Đánh em một trận nhừ tử. Nhưng em chưa bao giờ mong chờ rằng anh sẽ hôn lại em.

Đôi môi của cả hai mạnh mẽ dán lên nhau, gần như là tuyệt vọng đến khẩn cầu khi Yeonjun cắn xuống đôi môi dưới của em, thô bạo gặm nhấm lên đấy. Nụ hôn như kéo theo một luồng điện giật, khiến đầu gối của Kai mềm yếu đi khi em dùng cánh tay ôm lấy bả vai của Yeonjun, cố gắng bắt kịp tốc độ nụ hôn của cả hai cũng như để bản thân không ngã xuống sàn nhà. Em không biết cả hai đã hôn nhau trong bao lâu rồi, em chỉ có thể tập trung lên đôi môi mềm mại của anh đang áp lên môi của mình mà thôi.

Nhưng có một thứ cảm giác thiếu vắng mà em không nhận ra được từ sự âu yếm đôi môi của cả hai.

Nó không có tình yêu.

Chỉ có sự thương hại.

Vì thế, Kai rời cánh tay khỏi người anh và đẩy Yeonjun khỏi em. Một tiếng nấc nghẹt thở thoát ra khỏi đôi môi của em khi chính cơ thể ấy ngã mạnh ra bức tường phía sau và rã rời trượt xuống sàn nhà. Nước mắt không kìm được mà lăn dài xuống hai bên gò má khi em nức nở đầy thê thảm. Tầm nhìn của em mờ đục nhưng em có thể thấy anh vẫn đang đứng đó đầy sững sờ nhìn em.

Một khoảnh khắc yên lặng bao phủ lấy cả hai; tiếng nức nở đau đớn của Kai là âm thanh duy nhất còn lại trong không gian.

"Không. Đừng," Kai cầu xin. Nụ hôn ấy là quá đủ rồi. Em không thể nhận thêm bất cứ nỗi đau nào được nữa đâu.

"Kai—,"

"Yeonjun hyung, xin anh hãy đi đi," Kai thì thào. Yeonjun vẫn cứng đầu, hít một hơi thật sâu trước khi anh bước đến chỗ của Kai. Em khẽ nức nở lên khi Yeonjun cúi người xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt của em.

"Kai, em thích anh sao?," Yeonjun hỏi, giọng nói run rẩy không còn giữ được sự bình tĩnh. Kai không nhìn anh, vùi sâu móng tay trong lòng bàn tay.

"Không,"

"Không ư?," Yeonjun lặp lại, rõ ràng đang rất bối rối. Kai nuốt một ngụm khí khi em ép buộc bản thân đối diện với đôi đồng tử của anh.

"Em yêu anh. Em đã luôn luôn yêu anh. Kể từ khi chúng ta còn bé rồi—," Kai thú nhận. Em thấy được sự hoảng hốt cùng bất ngờ trong đôi mắt của Yeonjun nhưng trước khi anh có thể nói được một lời, em đã tiếp tục. "—anh đã luôn là một người lạnh lùng và khó gần nhưng anh lại đối xử tử tế với em và anh hiểu thấu được em," em khẽ nấc lên.

"Nhưng rõ ràng là em không thể hiểu được anh như cái cách anh muốn em hiểu anh. V—và em đã cố gắng. Em cố gắng rất nhiều để có thể hiểu được anh. Thậm chí cố gắng đến cái mức đăng ký cho anh vào cái chương trình ngu ngốc ấy để biết đâu anh cuối cùng cũng có thể mở lòng hơn với em. Nó rõ ràng là đã phản tác dụng rồi vì bây giờ đây, anh có Soobin và còn em?," Kai hít sâu.

"Em chẳng còn ai nữa,"

Yeonjun không thể nói được điều gì nữa, anh dường như không thể nói bất kỳ điều gì khi Kai cuối cùng cũng trút toàn bộ tâm tư tình cảm của mình ra như vậy. "Ning—,"

Kai rướn người đến và dùng bàn tay ôm lấy đôi gò má của anh, khiến anh yên lặng. "Những ngày qua, anh đã rất tàn nhẫn với em, hyung. Anh cuối cùng cũng có được hạnh phúc và em thì bị chính anh vứt bỏ sang một bên—," em vụng về nói tiếp. "Và em— em—," Kai cúi thấp đầu, cả cơ thể run rẩy như tan vỡ.

"Bao giờ thì em mới trở thành sự lựa chọn của anh đây? Anh mãi mãi chọn anh ấy, mãi mãi là như thế. Yeonjun hyung, em là người đã luôn ở đây vì anh. Em là người có thể đồng cảm được với anh. Em ở ngay đây mà. Vì sao anh lại không thể nhìn thấy được em?,"

"Ning..,"

"Soobin hyung có thứ gì mà em không có vậy? Vì sao anh ấy lại tốt hơn em để anh chọn anh ấy vậy? Em ở ngay đây cơ mà. Vậy nên xin anh, một lần này thôi trong cả cuộc đời của anh, hãy nhìn em đi,"

Kai ngẩng đầu lên và chạm vào đôi đồng tử rối bời của Yeonjun, đôi mắt của em long lanh ánh nước và vô cùng vô cùng vụn vỡ. Bàn tay ôm lấy đôi gò má của Yeonjun dần mạnh mẽ hơn. "Nhìn em đi mà," em nức nở cầu xin. Yeonjun nhìn lại em và thật chậm rãi anh vươn đôi tay của mình lên để cẩn thận gỡ bàn tay của Kai ra. Kai để chúng rơi xuống hai bên mạn sườn của mình và em gần như sụp đổ cả cơ thể ra bức tường phía sau lưng tiêu tan tất cả hy vọng còn sót lại.

"Kai, anh— anh không yêu em như cái cách em muốn được," Yeonjun nói, âm giọng phảng phất đâu đó sự thương xót. Kai khép đôi mi và tựa đầu lên bức tường sau lưng.

"Em biết,"

Một khoảng lặng nặng nề vô cùng bao trùm lấy cả hai và lần đầu tiên trong cả cuộc đời này, anh dường như nhận ra rằng có một bức tường đang ngăn cách anh với người bạn thân từ thuở thơ ấu của mình.

Kai cắn môi, sự căm ghét bản thân đang dần nuốt chửng lấy em và một lần nữa em lại cất tiếng cầu xin. "Anh đi đi, hyung," em nức nở, bản thân giằng xé bên bờ vực tan vỡ.

Em đã không thể nhìn thấy được nhưng Yeonjun đã ngập ngừng trong một giây lát trước khi anh cuối cùng cũng đứng dậy. Anh rời bước khỏi căn cabin và trái tim nhỏ bé của Kai như vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip