from the first (4)

Buổi hẹn hò đầu tiên của họ diễn ra suôn sẻ, nếu tất cả những gì họ đang tìm kiếm là ngồi cùng nhau ở bìa của khu rừng, nhìn chằm chằm vào Shrieking Shack và kể lại câu chuyện Remus Lupin nổi tiếng (và Jaemin thề rằng cậu sẽ không khóc khi họ đến thảo luận cuộc chiến tranh phù thủy lần thứ hai và giáo sư Teddy đã tốt như thế nào). Jeno và Jaemin đều đi đến thỏa thuận để có thời gian ở một mình. Jaemin tách ra khỏi nhóm của mình và tạm biệt Xiaojun, tiến lại gần Jeno, người đang đợi cậu. Jaemin hứa sẽ mua cho Renjun bất cứ thứ gì cậu ấy muốn khi cậu ấy tìm thấy một cái chăn và một giỏ thức ăn nằm trên mặt đất - nhờ sự giúp đỡ của Renjun.

Jeno biết sự lo lắng của mình là hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên vì cậu đã ghi nhớ tất cả thức ăn của Jaemin và đảm bảo sẽ cung cấp vào thời điểm đó, nhưng cậu không thể không cắn môi mình khi họ ngồi cạnh nhau. Khi sắp hết giờ, Jeno véo má Jaemin đang phồng lên vì khuôn mặt cau có của cậu nhóc. Họ đi chậm cho đến khi nhìn thấy Xiaojun đang đợi ở cuối con đường. Jaemin chào tạm biệt Jeno và chạy đến chỗ Xiaojun. Họ cùng nhau bước đi trong khi Jeno vẫn duy trì tốc độ chậm rãi của mình.

Trời sắp tối và cậu không ngại đi một mình đến chiếc xe ngựa sẽ đưa cậu trở lại Hogwarts.

"Này! Thế nào?" nhưng không lâu sau, Renjun từ đâu xuất hiện, đi bên cạnh cậu.

"Cảm ơn cậu. Nó rất tuyệt vời."

Renjun khẽ cười khi thấy nụ cười hé mở của Jeno. Cậu rất vui khi thấy Jeno trông nhẹ nhõm hơn.

"Đã nói với cậu rồi. Nó không khó lắm đâu. Vì vậy," Renjun hít một hơi trong giây lát. "Khi nào cậu định hỏi cậu ấy làm bạn trai của cậu? Ý tớ là, chính thức hẹn hò. Dù cậu có lần hẹn hò tốt đến đâu, tất nhiên cậu vẫn muốn nắm tay cậu ấy ngay khi rời lâu đài, cùng nhau uống rượu ở Ba Cây Chổi, hoặc hôn nhau trên sân- "

"Tớ sẽ không đòi cậu ấy phải làm bạn trai của tớ."

Câu nói của Jeno khiến Renjun há hốc mồm. "CÁI GÌ?! Sao-tại sao ?! " Renjun không nhận ra nụ cười hạnh phúc của Jeno trước đó đã hoàn toàn biến mất, chuyển sang vẻ lạnh lùng thường ngày.

Jeno chỉ lắc đầu, như thể cậu biết rất rõ chuyện này sẽ xảy ra.

"Ôi chết tiệt," Renjun chửi rủa trước khi nắm lấy tay Jeno, khiến họ dừng lại giữa con đường hiu quạnh. "Cậu biết điều này sẽ xảy ra. Đó là lý do tại sao cậu không bao giờ yêu cầu cậu ấy hẹn hò với cậu. Phải không? Jeno. Cậu đang giấu tớ điều gì đó."

Renjun quá thông minh.

Thấy Jeno không nói gì, Renjun thở dài. Cậu nhớ lại gương mặt của Jaemin khi Jaemin và Xiaojun đi qua. Jaemin giấu mặt vào cổ Xiaojun để kìm lại tiếng khóc vì sung sướng của mình và Xiaojun đã cười thật vui vẻ. "Jaemin sẽ rất buồn."

Ouch. Nghe vậy, vai của Jeno ngay lập tức rũ xuống.

-

Như thể vẫn chưa đủ, vài ngày sau, Jaemin nằm vật ra trước lớp học Biến Hình sau khi thứ gì đó trên tay cậu phát nổ. Xiaojun hét lớn khi nhìn thấy người em họ của mình nằm bất tỉnh trên sàn nhà với khuôn mặt phồng rộp và đôi tay đầy vết thương trong bộ đồng phục rách nát. Jeno đang ở trong lớp và lập tức lao ra khi nghe thấy tiếng hét của Xiaojun, thoát khỏi đám đông và sững sờ bởi cảnh tượng trước mặt.

Xiaojun ngồi xuống, ôm đầu Jaemin bằng cả hai tay. Khuôn mặt của Jaemin gần như không thể nhận ra nữa vì da cậu ấy đang tan chảy và máu thì ứa ra. Hai tay cậu ấy nằm dọc theo thân người, thậm chí ai cũng có thể nhìn thấy đường xương trắng xóa vì thịt trên ngón tay đã tan ra.

"Không, không, không ..." Xiaojun rống lên. Jeno đi thẳng đến chỗ cậu ấy.

"Jun-ah ...""Nana!" Xiaojun gọi bằng giọng như bị bóp nghẹt, cậu nhắm mắt lại khi không thể nhìn thấy mặt Jaemin nữa. "J-Jeno... tớ-tớ nên..." lần đầu nghe giọng Xiaojun run rẩy đã kéo Jeno về với thực tại. Cậu vung cây đũa phép của mình và ngay lập tức một chiếc cáng xuất hiện lượn lờ bên cạnh họ. Hơi thở của cậu dường như nghẹt lại khi ngửi thấy mùi thịt cháy và tay cậu run lên khi biết Jaemin đang gặp nguy hiểm.

"Các trò kia! Các em đang làm gì ở bên ngoài ..." sau đó một giọng nói nghiêm nghị xuất hiện từ phía sau đám đông. Các học sinh nhường chỗ cho Giáo sư Suh đang đến gần. Thầy ấy nhìn chằm chằm vào Jaemin, Xiaojun và Jeno, nhưng cũng nhanh chóng vung đũa phép. Cơ thể Jaemin lơ lửng từ từ và đáp xuống cáng, thầy ấy quay lại hộ tống cáng đến bệnh thất, Xiaojun và Jeno đi theo phía sau.

Jeno thầm nguyền rủa khi nhận ra lớp học của họ ở rất xa bệnh thất và hy vọng họ có thể dịch chuyển tức thời bên trong lâu đài. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, Jaemin-ah. Làm ơn ... cậu bất giác niệm thầm. Xiaojun chỉ có thể nói cái tên 'Nana' hết lần này đến lần khác với nước mắt tuôn rơi.

"Chuyện gì đã xảy ra?!" Madame Choi chào đón họ, nhận thức được biểu hiện của Giáo sư Suh. Cô ấy nhìn và hét lên khi thấy tình trạng của Jaemin trên cáng.

"Cô có thể chữa lành nó, phải không, thưa Madame Choi? C-cậu ấy không thở nữa... Madame Choi, cậu ấy có sao không? " Xiaojun liên tục đặt câu hỏi khi cơ thể Jaemin được đặt trên giường bệnh.

"Madame Choi là một người thầy thuốc tuyệt vời, Jun. Jaemin... Jaemin sẽ ổn thôi," Jeno kiềm chế Xiaojun người nhăn mặt mỗi khi Madame Choi cố chạm vào Jaemin. "Xin hãy chăm sóc cậu ấy, Madame Choi. Xin hãy chăm sóc cho Jaemin."

"Tôi luôn làm hết sức mình, vì vậy trò không nên làm phiền tôi. Thôi nào! Ra ngoài! " Madame Choi đuổi họ ra ngoài. Giáo sư Suh đưa Xiaojun và Jeno ra khỏi bệnh thất và đóng lại cánh cửa sau lưng thầy ấy.

"Các trò có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không?" Dù biết hai chàng trai trước mặt đang rất run nhưng giáo sư Suh vẫn cố tỏ ra nghiêm khắc trong việc tiếp cận câu chuyện.

Jeno chỉ khẽ lắc đầu, mong muốn Xiaojun có thời gian hít thở lại càng nhanh càng tốt để cậu biết chuyện gì đang xảy ra.

"Một món quà," Xiaojun thì thào một lúc sau khi nước mắt khô lại. Bây giờ Jeno có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt sắc bén của Xiaojun. "Món quà đến muộn... nó được gói bằng giấy nâu với một dải ruy băng vàng trên đó. Em-em không biết cậu ấy đã mang nó đến lớp. Cậu ấy bỏ đi khi tất cả chúng em chuẩn bị bước vào lớp học và đột nhiên... "

Boom, Jeno nhớ lại giọng nói ồn ào đó từ bên ngoài lớp học.

"C-chuyện gì vậy, Giáo sư?"

Giáo sư Suh chỉ dừng lại một lúc trước khi vội vã bước đi. Xiaojun và Jeno liếc nhìn nhau trước khi chạy theo. Không lâu sau, họ đến trước lớp học Biến Hình. Hành lang vắng tanh vì học sinh đã vào lớp. Nhưng dấu vết của sự hỗn loạn vẫn còn hiện rõ.

Giáo sư Suh lấy một mảnh vải rộng bằng lòng bàn tay đen như nhọ nồi trên sàn nhà.

"Chính là nó."

-

Bố mẹ Jaemin đến một giờ sau đó. Bà Na khóc trên vai chồng khi giáo sư Suh giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Jaemin nhận được một món quà. Một quả cầu lời nguyền. Bùng nổ khi cậu ấy chuẩn bị vào lớp.

Bà Na ngất đi sau khi Xiaojun đồng ý nhận Legilimens (chiết tâm trí thuật), khiến cha mẹ Jaemin, Giáo sư Suh và Hiệu trưởng nhìn thấy vụ nổ một cách chi tiết.

Jeno chỉ có thể suy ngẫm khi cậu quay lại để lục tìm ký ức của mình về những gì đã đọc trước đây. Quả cầu lời nguyền tất nhiên được tạo ra một cách bất hợp pháp, nhưng thật chính xác. Ngoài Jaemin, không ai bị thương. Quả cầu lời nguyền tích tụ năng lượng theo thời gian và giải phóng năng lượng đó một cách mù quáng cho người nhận nó. Nói chung, nó chứa đầy các nguyên tố lửa và đất, khiến nó trở nên nguy hiểm đến mức việc lưu thông của nó được Bộ Pháp thuật theo dõi chặt chẽ.

Một giờ sau, cửa bệnh thất mở ra, Madame Choi vẫn nghiêm nghị như mọi khi.

"Đó không phải là một món quà," cô lắc đầu. "Na Jaemin cũng nhận ra điều đó và em ấy thật thông minh khi giữ bức thư trên gói quà." Madame Choi đưa ra một mảnh giấy da có hai mặt màu đen trên đó.

Ông bà Na là người đã chộp lấy và đọc nó trước. Không thể đọc được gì từ khuôn mặt họ cho đến khi đôi mắt họ trợn tròn lên kinh hãi và bà Na thì nguyền rủa không nương tay.

"SAO NÓ DÁM - bà ấy gầm gừ và ngay lập tức, vẻ đẹp của bà ấy nổi lên. Rồi tóc bà ấy như trôi đi, khuôn mặt đỏ bừng, trong khi khóe mắt và môi thon lại đáng kể. Bà Na chưa kịp làm gì thì ông Na ôm cơ thể vợ, đánh rơi tờ giấy da đọc trước đó.

"Một bà mẹ nổi giận. Và một Veela. Không tốt chút nào. Đến đây, bà Na. Tôi có một thứ tốt cho bà. " Madame Choi dẫn bà Na và ông Na bước vào văn phòng của cô ấy.

Hiệu trưởng hắng giọng khi nhặt tấm giấy da lên khỏi sàn.

Rõ ràng, người gửi là một cô gái vô danh tức giận khi bị bạn trai vứt bỏ vì Jaemin. Chà, tức giận chắc chắn là không đủ để diễn tả những gì cô ấy đã làm vì không chỉ Jaemin đang phải nằm trong bệnh thất để da thịt mọc lại, mà Xiaojun, người bị buộc phải đi ngủ sau nhiều lần cố gắng đập đầu vào tường vì cảm giác tội lỗi.

Mặc dù cuối cùng cậu đã hoàn thành lớp học thứ ba, nhưng Jeno vẫn không thể tập trung được. Lần đầu tiên Renjun rõ ràng đã phớt lờ Giáo sư Carmaulle và đọc một cuốn sách Thảo Dược Học về các loại cây có thể chữa khỏi ảnh hưởng của quả cầu lời nguyền.

Chenle thậm chí còn chạy khỏi lớp của mình tại Tháp Thiên Văn để gặp Jeno và Renjun ở hành lang giữa các lớp học. Cậu ấy trông giống như đã khóc trước đó và Jeno chỉ có thể trấn an mà không tiện kể lại toàn bộ câu chuyện. Tuy nhiên, không chỉ có ba người họ cảm thấy lo lắng. Đến trưa, cả lâu đài đã biết chuyện gì xảy ra. Tất cả các giáo sư đều tỏ ra bất bình trước tin tức này trong khi tất cả các học sinh đang thì thầm.

Ngay cả Madame Choi cũng có vẻ thất vọng khi bị giáo sư Finneus chặn lại lần thứ ba. Giọng cô ấy vang lên trong Đại Sảnh Đường. "Chà, thưa các giáo sư, nếu giáo sư tiếp tục hỏi tôi về em ấy, tôi sẽ vui lòng nói với bạn sự thật: chúng ta không có đủ kiến ​​thức và năng lực để chữa trị mọi vết thương có thể xảy ra với Na Jaemin. Không chỉ vì em ấy trao đổi chất hơi khác với chúng ta, nhưng tôi thề rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để giữ em ấy tránh xa bất kỳ những điều kinh dị thế này! Điều này thật nực cười và xấu xa!"

Jeno đang run rẩy trên bàn của mình trước khi đứng dậy đi về phía bệnh thất. Renjun và Chenle vội vàng theo sau.

"Hyung, chúng ta sẽ không thể gặp Nana. Madame Choi đang ở trong Đại Sảnh Đường và trông rất tức giận. "

"Anh không quan tâm, Chenle. Anh-anh không thể để cậu ấy ... "

"Jen." Chính những lời nói của Renjun đã khiến Jeno cuối cùng cũng phải chậm lại từng bước rồi dừng lại hoàn toàn. Khi Renjun và Chenle đứng trước mặt cậu, họ ngay lập tức ôm lấy Jeno khi nhận ra nước mắt của cậu chảy dài trên má.

"Cậu ấy là người tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp. Một trong những người tử tế nhất. Tại sao lại là cậu ấy? Tại sao?" Jeno nhớ lại cuộc hẹn của họ ở Hogsmeade hai ngày trước và nụ cười của Jaemin, nước mắt cậu không thể ngừng rơi.

-

Cuối ngày, chỉ có ông bà Na được phép đến thăm Jaemin. Hai người họ muốn đưa Jaemin đến St. Mungo để kiểm tra thêm và lấy thuốc nhưng cả Jaemin và Hiệu trưởng đều bác bỏ điều này. Bà Na kích động giải thích rằng bà sẽ không bao giờ có thể để Jaemin ra khỏi tầm mắt của mình nữa, nhưng Hiệu trưởng dường như đưa ra một lựa chọn không thể cưỡng lại được.

Mặc dù cậu nghe rằng Jaemin ít nhất có thể nói để từ chối việc chuyển giao điều trị cho St. Mungo, Jeno vẫn không thể bình tĩnh. Cuối cùng, cậu đã bồn chồn và suy nghĩ về việc viết cho Jaemin một bức thư mà cậu biết rằng sẽ kết thúc trong vô ích vì tất nhiên không ai khác có thể tiếp cận Na Jaemin vào lúc này. Đặc biệt là thứ gì đó rơi ra từ một con cú.

Mãi đến ngày hôm sau, Hiệu trưởng mới đưa ra một thông báo quan trọng vào bữa sáng.

"Do sự cố gần đây, chúng tôi đang thực hiện các bước ngăn chặn việc lưu hành thư cho đến khi tìm thấy những kẻ tấn công. Điều này có nghĩa là không còn những con cú vào mỗi bữa sáng hoặc đưa thư và quà tặng cho bất kỳ ai. Ai có sở thích liên lạc với bên ngoài thế giới có thể liên hệ với Giáo sư Finneus. Tôi sẽ dựa vào các trưởng nhà để đảm bảo rằng không ai vi phạm quy tắc này."

Mặc dù một số học sinh có vẻ phản đối mệnh lệnh này, nhưng đa số mọi người đều quay lại xì xào.

"... Cậu có nghĩ rằng họ có thể bắt được thủ phạm? Tớ nghe nói họ đã tự làm Quả cầu lời nguyền."

"... Justin Dunney đang đi dọc hành lang đến Bệnh thất đêm qua-không, anh ấy đã thề với tôi rằng anh ấy không cố đến thăm Na Jaemin - khi anh ấy nghe thấy tiếng hét của Jaemin và tiếng chửi rủa của mẹ cậu ấy."

"... Dù Madame Choi có làm gì hẳn đã phải đau đớn lắm."

Jeno cảm thấy rằng cậu có thể phát điên khi nghe tất cả những điều đó và đó không phải lỗi của cậu khi thính giác của cậu hoạt động rất tốt, ngay cả đối với một ma cà rồng. Cậu có thể nghe lỏm được giáo sư Jung thảo luận về cái bẫy tìm thủ phạm với giáo sư Teddy Lupin ở cuối bàn giáo viên, thậm chí là tiếng áo choàng cọ xát vào băng ghế khi học sinh tiến lại gần nhau để trao đổi ý kiến. May mắn thay Chenle đã siết bàn tay đang nắm chặt lại của cậu. Cậu cười buồn.

-

Jeno vẫn còn trong cơn khó chịu cho đến ngày hôm sau, Na Jaemin độc nhất xuất hiện ở bữa sáng trong vinh quang: chiếc áo choàng mới của Slytherin và mái tóc hồng. Mọi người rõ ràng đã nén thở và Xiaojun làm rơi dao kéo với một tiếng vang lớn.

Ngoài ngón áp út bàn tay phải đang được băng bó, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu vừa đánh mất khuôn mặt ngày hôm qua. Nếu Jeno có thể nói, cậu trông còn đẹp trai hơn trước. Không có một nụ cười, cậu ngồi bên cạnh Xiaojun, người đang ôm lấy mình. Chenle ngay lập tức chạy đến bên cậu và Jeno khẽ gầm gừ nhận ra rằng mình không thể làm điều tương tự dù cũng lo lắng như Chenle (nếu nó không nhiều hơn).

"Hyung! Tóc của anh! "Chenle hét lên khi Jaemin buông cái ôm của họ ra.

"Thích nó chứ, Lele?" Jaemin hỏi.

"Em tưởng rằng anh vẫn..."

"Mẹ anh mang theo thuốc riêng để anh hồi phục nhanh hơn," Jaemin giải thích ngắn gọn. Cậu ăn sáng một cách tâm đắc, phớt lờ sự chú ý của mọi người với diện mạo mới sau sự cố khủng khiếp ở hành lang.

Ngay khi bữa sáng kết thúc, cậu đã bị Renjun và Jeno chặn lại.

"Này," Renjun nói, khuôn mặt vẫn đầy lo lắng. "Chúng tớ định đến thăm cậu, Nana. Cậu có ổn không?"

"Rất tốt. Ngoài việc vắng mặt trong lớp học, "Jaemin cười chua chát khi kết thúc câu nói của mình. Cậu liếc nhìn Jeno một lúc trước khi quay lại nhìn Renjun.

"Ồ, chúng tớ có thể giúp cậu điều đó. Hãy đến Tháp Thiên Văn tối nay. Chúng ta có thể học cùng nhau. Đúng không, Jen?" Lần đầu tiên, Jeno tham gia vào cuộc trò chuyện. Lần này Jaemin không giấu giếm ánh mắt, rõ ràng là đang cười với Jeno.

Cảm thấy giọng mình sắp vỡ tung ra vì cảm xúc dâng trào, Jeno chỉ có thể gật đầu. Tôi nhớ em, Nana.

"Tuyệt vời! Hẹn gặp lại các cậu sau. "

-

Chỉ trong vài ngày sau đó, Jeno đã nhận được hậu quả của sự chậm trễ thư từ. Cậu không thể nhận được bất kỳ tin tức hay bất cứ thứ gì từ nhà của mình và mặc dù Jeno khẳng định rằng điều đó có thể chấp nhận được, cậu không thể nói dối về tình trạng cơ thể của mình.

Không chỉ Jaemin, Jeno cũng có quá trình trao đổi chất khác với người thường. Chỉ là nhỏ nhất. Mỗi tháng một lần, cậu cần máu để hỗ trợ các hoạt động khác mà cậu làm (chủ yếu là học như điên và tập quidditch không ngừng). Điều này mà cậu mắc phải theo một cách khó chịu, cụ thể là trong trận đấu quidditch đầu tiên của cậu với Gryffindor. Cậu không biết điều gì đã khiến cậu bất tỉnh giữa trận đấu. Lee Taeyong đang kéo cậu trên một cây chổi. Hiểu nhầm các triệu chứng với sự mệt mỏi và căng thẳng, cuối cùng cha mẹ của Jeno vẫn thử theo cách cũ của họ.

Chắc chắn rồi, Jeno cảm thấy sảng khoái sau khi lấy xong hai túi máu từ nơi mà ông Lee gọi là "trung tâm truyền máu" trong thế giới muggle.

Jeno đã đến muộn vài ngày so với lịch trình và các hoạt động của cậu không hề nhẹ nhàng (năng lượng của cậu chủ yếu bị tiêu hao vì lo lắng về Jaemin). Cậu rất mệt sau buổi học cuối cùng của mình, và ngủ say trên giường, cứ như vậy bỏ qua bữa tối.

"Lee Jeno."

Jeno rên rỉ trước khi mở mắt. Anh nhìn thấy khuôn mặt của Lee Minho, bạn cùng phòng của mình.

"Hả?"

"Cậu có ổn không? Cậu đã bỏ bữa tối," Minho hỏi, nhìn Jeno vẫn đang mặc đồng phục.

"Chỉ hơi mệt một chút thôi," Jeno lẩm bẩm khi ngồi xuống. Nỗi khiếp sợ không thể chịu đựng nổi.

"Tớ chắc chắn rằng sau khi đọc nó, cậu sẽ tốt hơn nhiều," Minho mỉm cười rộng rãi trước khi tiếp tục. "Na Jaemin đến chỗ tớ sau bữa tối, nhờ tớ đưa cho cậu cái này." Cậu đưa một mảnh giấy da đang gấp lại về phía Jeno. Từ giọng điệu của cậu ấy, Jeno biết Minho sẽ đọc bất cứ thứ gì được viết ở đó.

Gặp tớ ở Tháp Thiên Văn vào 8 giờ tối. -Nana

Jeno lại rên rỉ, lần này là sự kết hợp giữa chóng mặt và mùi vị khó chịu đang bốc lên trong dạ dày. Cậu không thể không tự hỏi điều gì đã khiến Jaemin muốn gặp cậu.

"Chà, hiện tại tớ không được ổn. Cậu có thể nói với cậu ấy điều đó được không?"

Minho nhìn Jeno đầy hoài nghi. "Cậu từ chối gặp Na Jaemin? Cậu có bị điên không?"

Jeno lắc đầu cáu gắt. Cậu thậm chí không nên gặp bất cứ ai bây giờ. Cậu nghi ngờ mình có thể sống sót trong lớp học ngày mai với điều kiện hiện tại của mình không.

"Đi mà?"

"Bud, dù muốn cũng không được. Bây giờ Jaemin chắc trên đường đến Tháp Thiên Văn rồi."

"Ugh, tớ sẽ gửi con cú ..."

"Cậu biết chúng ta không thể làm điều đó."

"Gì?"

"Gửi bất cứ thứ gì qua cú. Đặc biệt là cho Na Jaemin."

Jeno phải mất vài giây trước khi cậu có thể tiếp nhận hoàn toàn tình huống này. Cậu đứng dậy ngay và lập tức rời khỏi giường của mình. Nhưng đột nhiên cậu thở gấp vì cơn đau đè nặng sau đầu. Cảm giác ánh mắt của Jeno choáng váng trước khi trở nên tập trung và tập trung hơn nữa. Bây giờ cậu có thể nhìn thấy những con bướm đêm trên bàn của mình, thậm chí cả cánh vỗ của nó.

"Oh, shit. Cậu thực sự bị bệnh. Hãy nghỉ ngơi đi, nhé. Hay tớ mang cậu đến chỗ Madame Choi được không?"

Jeno lắc đầu, xỏ chân vào giày và chạy ra ngoài mà không để ý đến tiếng gọi đầy lo lắng của Minho. Cậu phi nước đại qua phòng sinh hoạt chung, phớt lờ những ánh nhìn dò hỏi của những người bạn cùng nhà. Hơi thở của cậu ngắn lại khi cậu leo lên những bậc thang dường như dài vô tận. Bình thường, Jeno thậm chí có thể nhảy nhiều bước cùng một lúc mà không gặp khó khăn. Nhưng đây là lúc Jeno đang ở tình trạng yếu nhất.

Thở hổn hển, dù không đổ một giọt mồ hôi, Jeno đẩy cửa và lao vào lớp. Cậu nặng nề ngã xuống sàn.

"Jeno!" Jaemin đang đợi bên trong ngay lập tức chạy đến và đỡ Jeno ngồi xuống. "Chuyện gì thế?" Cậu ấy ôm má Jeno bằng cả hai tay, khiến hai ánh mắt họ giao nhau.

"N-Nana... cậu không nên ở đây..." Jeno cố gắng nói.

"Jeno, cậu sắp chết cóng rồi đó!" Jaemin hét lên khi nhận ra rằng cơ thể Jeno lạnh hơn bình thường rất nhiều. Giống như cậu đã chạm vào tảng băng sẽ nứt ra bất cứ lúc nào. Jaemin nhanh chóng cởi áo choàng và quàng qua vai Jeno, để lộ chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh lam.

"Không! Nana, đi! " Jeno nắm lấy cổ tay Jaemin, buộc cậu phải nhìn Jeno.

Jaemin mở to mắt khi nhận thấy đồng tử của Jeno đỏ lên.

"Jen ...?"

"Mùi gì thế này ... ôi, chết tiệt. Nana. Tránh ra. Hãy.. đi đi! Đi!!"

Jeno nhận thấy những ngón tay bị băng bó của Jaemin tỏa ra mùi mà cậu không nên ngửi vào lúc này nhất. Môi cậu run lên khi nhìn thấy vết máu li ti ở đó.

"Jeno?" Jaemin sững người khi nhận ra Jeno đang đứng dậy rất nhanh, kéo dài khoảng cách giữa họ, trông rất sợ hãi. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy Jeno sợ hãi.

"ĐI ĐI, JAEMIN!"

Cậu ấy không có vẻ tức giận với Jaemin, nhưng dường như đang ôm điều gì đó trong lòng và trông rất lo lắng cho Jaemin. Jaemin quay đầu lại và nhận ra họ hoàn toàn chỉ có bọn họ trong phòng. Cũng không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào. Vì vậy, cậu bước lại gần, khiến Jeno điên cuồng nhảy về phía sau và đập vào chiếc bàn.

"Không! Không, Nana. Nghe tớ! Đi! Ngay lập tức. Tớ-tớ không thể ... tớ không thể ngăn mình-mình ... "

"Jen, làm ơn bình tĩnh lại. Tớ đây. Không sao đâu. Hãy thở nào... "Jaemin cố gắng trấn tĩnh cậu, vẫn bước lại gần.

Lần này, nước mắt lăn dài trên má Jeno. Cậu vội lắc đầu, hai tay ôm đầu. "Jaemin... không. C-cậu không hiểu... Tớ không thể ở với ai bây giờ đâu... Tớ không uống nó... Tớ sợ tớ sẽ làm tổn thương cậu nếu cậu không đi ngay lập tức. Làm ơn đi, Jaemin-ah... Tớ không thể chịu được khi nhìn thấy cậu bị thương một lần nữa. C-cứ đi đi. Giúp tớ một việc và... và đi. Nhanh lên. Làm ơn." Cậu rên rỉ khi nhận ra răng nanh của mình đang dần dài ra.

Jaemin từ từ kết nối ý của Jeno với hành động co giật khi nhìn thấy vết thương của Jaemin.

"J-Jen... có phải cậu..." Jaemin cố gắng nói, nhưng cậu không thể đoán được gì. Cậu không muốn.

"Vâng, Jaemin! Tớ là một con quái vật cần máu! Làm ơn đi... "Jeno nức nở, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, siết chặt lấy tóc để giữ bản thân lại.

"Ồ, không, Jeno. Tớ không đi đâu. "Jaemin nghiêm nghị nói. Jeno lúc này có vẻ yếu đuối và dễ bị tổn thương. Cậu quá thích Jeno để có thể bỏ đi. Cậu nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ, ngồi xuống bàn và bắt lấy eo Jeno bằng cả hai chân. Jeno thất vọng đẩy cơ thể Jaemin ra và kìm lại tiếng hét của mình, nhưng sức lực của cậu đã bốc hơi và ham muốn từ từ chiếm lấy.

"Tớ." Cậu ôm má Jeno. Từ từ, cậu dựa trán vào trán Jeno, cố gắng trấn an Jeno vẫn đang khóc và đẩy Jaemin bằng giọt năng lượng cuối cùng của mình.

"Jeno. Tớ đây. "Jaemin, không biết phải nói thế nào, quyết định phải thể hiện nó tốt hơn.

"C-cái gì ..."

"Là tớ, Jeno. Cố lên. "Jaemin giật mạnh ống tay áo, một bên vai bây giờ lộ ra, lộ ra làn da trắng nõn không tì vết với khuôn ngực và bờ vai rộng. Jeno sửng sốt, nước mắt lập tức ngừng lại.

"Đồ điên, Jaem ... Cậu-cậu không thể ..."

"Cậu có thể và cậu sẽ làm được. Tớ cho phép cậu, Jen." Ánh mắt Jaemin kiên quyết, nhìn chằm chằm vào Jeno ngay cả khi hạt màu đỏ trên mắt Jeno hiện lên. Jeno lắc đầu thật nhiều, nhưng Jaemin cười khúc khích và đưa tay ra sau cổ Jeno, đưa họ lại gần hơn. Jeno có thể cảm nhận được chân Jaemin đang ôm chặt lấy eo mình mạnh mẽ như thế nào.

"Nana..."

"Tớ tin cậu, Lee Jeno. Bằng cả cuộc sống của tớ. Tất cả. Cậu có thể hút khô máu của tớ và tớ vẫn tin tưởng cậu. Cậu không thể thay đổi điều đó, Jeno. Bây giờ, xin hãy ngừng tốt bụng và giúp đỡ bản thân mình đi."Jaemin hôn nhẹ lên thái dương của Jeno. Cậu gật đầu trấn an lần cuối khi nhìn vào mắt Jeno.

Jeno không biết đó là tiếng gió, tiếng trăng hay tiếng của vị tiên nữ nào trước mặt mình. Jaemin luôn trông rất thanh tao, nhưng bây giờ... Jeno không tìm được từ nào để miêu tả Jaemin. Ngay cả thế giới của cậu cũng không bao giờ mô tả đúng về Jaemin. Trong suốt thời gian qua, Jaemin luôn ở đó: treo các vì sao, làm mờ mặt trời, hoặc làm khô đại dương, điều không thể giải thích được và không thể thực hiện được. Nhưng bây giờ Jaemin đang đứng trước mặt cậu, dâng hiến bản thân với lý do mà Jeno không biết. Hoặc không muốn biết, bởi vì đầu cậu vẫn còn choáng váng và cậu chưa bao giờ thấy khát như thế này trước đây.

"Nana."

Jeno hôn lên quai hàm của Jaemin, tiếp tục nụ hôn từ từ kéo dài nó đến cổ, một tiếng thở dài bị bóp nghẹt phát ra từ Jaemin. Jeno dừng lại ở cổ Jaemin, nuốt khan. Cậu liếc nhìn Jaemin đang nhắm mắt, không chút sợ hãi. Cậu cảm thấy Jaemin đang từ từ nắm lấy tóc mình và Jeno cắm răng nanh vào làn da Jaemin.

Jaemin thở dài hài lòng, thở ra một hơi dài như muốn nói: sau tất cả những chuyện này. Ngực cậu phập phồng và xẹp xuống vì cảm giác đau nhói khi Jeno từ từ hút máu. Nhưng cậu không phàn nàn. Thay vào đó, cậu vuốt ve cổ Jeno trong khi tay còn lại vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tóc Jeno. Thật tuyệt vời, mắt Jaemin trợn ngược khi môi Jeno di chuyển từ từ trên da cậu. Khi một tay Jeno ôm lấy eo và tay kia vuốt ve lưng cậu, Jaemin lại phát ra một tiếng thở dài từ trong cổ họng.

Jeno gầm gừ, lòng bàn tay cậu chạm vào làn da trần của Jaemin. Máu của Jaemin rất ấm và lần đầu tiên Jeno nhận ra rằng cơ thể mình lạnh như thế nào so với cơ thể người bình thường. Các giác quan của anh hoàn toàn không cảm thấy được vị sắt, ngược lại, máu của Jaemin - giống như bản thân cậu ấy - rất ngọt ngào, lặng lẽ chảy trong miệng cậu, hòa làm một với cậu. Ồ ồ. Jeno chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Uống máu Jaemin từ cơ thể cậu ấy đẹp hơn bất cứ thứ gì Jeno từng trải qua.

Đặc biệt là khi Jaemin trao toàn bộ cơ thể của mình cho Jeno, cậu không hề ngạc nhiên chút nào về thân nhiệt và bàn tay đang an ủi Jeno. Jaemin không phải là con mồi của cậu, mặc dù Jaemin chắc chắn rất vui vì điều đó. Jaemin là người mà Jeno yêu, và cậu biết mình sẽ ở lại vì thế trong một thời gian dài.

Phải dùng hết sức lực và sinh mạng để Jeno cuối cùng có thể liếm được vết thương ở cổ Jaemin. Cậu nhổ răng ra khiến Jaemin rùng mình. Vết thương ở cổ Jaemin có hình hai lỗ nhỏ và vẫn đang chảy một ít máu, Jeno phải dùng áo choàng ấn vào.

Jeno rút cây đũa phép của Jaemin từ trong túi áo choàng gắn trên vai cậu, rồi vung nó vào vết thương, khiến máu ngừng chảy ngay lập tức.

"Tớ-tớ có cái này..." Jaemin lấy ra một thứ gì đó từ trong túi của mình. Một miếng thạch cao. Jeno mở nó ra và gắn nó vào vết thương của Jaemin. Cậu từ từ vuốt nhẹ chiếc áo sơ mi của Jaemin, cài cúc áo cho đến khi tay Jaemin nắm lấy tay cậu.

"H-nó thế nào rồi, Jen? Cảm thấy tốt hơn chưa?"Jaemin hỏi đầy hy vọng.

Jeno nhìn khuôn mặt chói chang trước mặt. Cơn chóng mặt và khát máu của cậu đã hoàn toàn biến mất, mặc dù cậu chắc chắn rằng mình đã không uống hai túi máu như mọi khi.

"Tốt rồi," Jeno ôm Jaemin, tựa cằm vào vai Jaemin trong khi bình tĩnh thở dài.

"Tớ yêu cậu." Jaemin ôm chặt cậu.

Jeno dường như đã khóc khi nghe điều đó. Cậu biết giọng mình đang run khi nói: "Tớ cũng yêu cậu" nhưng cậu không quan tâm. Jaemin ở trước mặt cậu, giúp đỡ cậu, nói rằng cậu ấy yêu cậu. Cậu không thể đòi hỏi nhiều hơn thế.

Sau một khoảng lặng hạnh phúc, Jeno lùi người lại đối mặt với Jaemin mặc dù tay cậu vẫn ôm eo Jaemin.

"Cậu cần phải ăn. Rất nhiều."

Jaemin cười khúc khích, ôm cổ Jeno chặt hơn và chạm mũi họ vào nhau. Cậu không đáp lại lời Jeno và hôn lên đầu môi cậu ấy. Cơ thể Jeno không còn lạnh như trước.

"Dừng lại. Tớ không thể cưỡng lại việc hôn cậu nếu cậu cứ làm thế." Jeno cau mày.

"Jeno," Jaemin lắc đầu. "Tớ không biết cái gì đang ngăn cản cậu ..."

Và Jeno hôn lên môi Jaemin như cậu muốn. Jaemin nhanh chóng đáp lại. Có một cảm giác ngứa ran khác với cảm giác hút máu từ cổ Jaemin. Môi cậu như cảm nhận được màu sắc từ môi Jaemin: hồng. Môi Jaemin dần trở nên đỏ bừng và thiêu đốt cậu thành tro. Nhưng trước khi một trong hai người mở miệng để nụ hôn sâu hơn, Jeno đã kéo mặt cậu ấy ra.

"Trước khi chúng ta tiếp tục, em sẽ là bạn trai của anh chứ?"

Ngày hôm sau, họ ăn sáng cùng nhau và ngay lập tức, một làn sóng náo loạn xuất hiện sau tin tức Lee Jeno và Na Jaemin chính thức hẹn hò.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip