03

"Anh đã tìm được nhân thú chưa? Đã một tuần từ khi giảng viên giao bài cho chúng ta rồi đấy," Doyoung hỏi khi cả ba đang ở căn tin trường vào giờ nghỉ.

Taeyong uể oải lắc đầu, "Vẫn chưa, em thì sao?"

"Em có đi hỏi một vài người và họ bảo em có nhân thú đang trốn ở một cửa hàng bán hoa. Em nên đến đó để tận mắt chứng kiến mới được," Doyoung nói, "Còn cậu, Jungwoo?"

"Hôm qua Lucas tìm được một chú mèo và mọi người không tin được đâu, là nhân thú luôn đấy," Jungwoo vừa nói vừa hớp một ngụm nước trong sự hào hứng.

Taeyong ai oán kêu lên, cảm thấy có chút nản lòng, "Anh còn chưa bắt đầu đi tìm nữa. Phải làm sao bây giờ?"

"Em chắc chắn anh sẽ tìm được thôi. Nếu không em sẽ nhờ Lucas hỏi giúp anh nhé," Jungwoo cười xòa trước vẻ thê thảm của anh lớn.

"Cảm ơn em, Jungwoo—"

Tiếng chuông reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện, rằng giờ nghỉ đã hết và mọi người phải di chuyển đến lớp tiếp theo. Taeyong nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ cho lớp chuyên đề của anh rồi.

"Anh phải đi đây. Ngày mai gặp lại!" Taeyong thu dọn hết đồ bày trên bàn trước khi vội vàng chạy đi.








Taeyong một mình về nhà trên con đường vắng vẻ như mọi khi. Hai cậu bạn có lịch học khác nên họ không thể về cùng nhau. Anh cũng đã quen với việc này rồi. Không gian im ắng giúp anh có thể tập trung suy nghĩ hơn, như lúc này đây. Tính ra tuần này anh không làm gì nhiều vì đã quá bận rộn với những thứ khác, và rõ ràng nhất là— bận rộn với chú chó của mình, là Jae đó.

Họ đã quấn quít bên nhau cả tuần qua. Từ việc ngủ chung, tắm chung và ăn cùng nhau nữa. Một chủ một chó nhưng trông họ như hai người bạn thân từ rất lâu rồi vậy.





"Taeyong!"

Một giọng nói xa lạ bỗng đâu gọi tên Taeyong, anh nhướng mày nhìn xung quanh và xoay người lại, một cậu con trai đang cười với anh.

"Xin lỗi? Tôi có quen cậu à?"

Cậu ta đi về phía Taeyong nhưng anh dè chừng lùi về sau kéo dài khoảng cách. Cậu mỉm cười tinh nghịch với hai bên má lúm đồng tiền sâu hoắm. Vẻ ngoài điển trai nhưng lại ăn mặc khá... kì quặc, quần áo trông cứ như không vừa người nên ôm khít lấy cơ thể cậu ta. Taeyong hắng giọng, không dám nhìn chằm chằm vào người ta nữa.

"Em là Jaehyun đây."

Taeyong lắc đầu, cố nặn ra nụ cười xả giao, "Tôi nghĩ cậu nhầm tôi với ai rồi."

Cậu ta tiến tới nắm lấy cổ tay anh, "Jae đây, Taeyong. Anh không nhớ em sao?"

Taeyong bối rối. Tại sao cậu ta lại đeo cái vòng cổ màu đen mà anh đã mua cho Jae? Anh lắc mạnh đầu một lần nữa trước khi hất tay cậu trai xa lạ kia ra và bỏ chạy. Taeyong chạy bán sống bán chết trên con đường về nhà, anh không nghĩ lại gặp kẻ biến thái tại đây. Phía sau anh, cái người tự xưng tên Jaehyun ấy, cứ gọi tên và cố đuổi kịp anh. Giờ thì anh thấy sợ hãi thật sự.

Taeyong về đến nhà và lập tức mở ổ khóa. Jaehyun gần như bắt kịp anh nhưng cánh cửa trước mặt cậu đóng sầm lại. Cậu nghe thấy tiếng khóa cửa "lạch cạch" lạnh lẽo từ bên trong liền bĩu môi, cố gây sự chú ý với anh.

"Taeyongie! Là em, Jae đây!" cậu hét lớn.

Taeyong thở hổn hển vì pha tháo chạy sấp mặt ban nãy và đứng chặn ở ngay cửa. Anh nghe thấy mọi điều mà cậu ta nói nhưng không thể tin tưởng được. Jaehyun vẫn khăng khăng thuyết phục anh rằng cậu là Jae, chú chó của anh. Taeyong bình tĩnh lại và nhìn quanh nhà để tìm Jae nhưng quả nhiên, không thấy bóng dáng nhóc ấy ở đâu.

"Jae ơi? Em đâu rồi?" anh gọi nhưng Jae không ào ra đón anh như mọi ngày.

Taeyong bắt đầu lo lắng và quay ra phía cửa ra vào. Không còn tiếng gõ cửa nên anh nhón chân nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa. Bên ngoài không thấy bóng dáng của ai nữa anh mới dám mở khóa và hé cửa ra một chút. Anh nhìn sang hai bên và cậu trai ban nãy đang ngồi bệt cạnh cánh cửa. Jaehyun đứng bật dậy ngay khi anh thò mặt ra.

"Đừng lại gần tôi!" Taeyong lạnh lùng nói.

Jaehyun gật đầu và lùi ra sau hai bước. Taeyong có thể thấy cậu ta rất ngoan ngoãn nghe lời.

"Có thật là em không? Jae?"

"Anh đang tìm nhân thú đúng chứ? Em là nhân thú đây!"

Taeyong mặt mũi xám ngoét, suýt thì ngất ra tại chỗ. Anh đã giữ bên mình một chú chó với tâm hồn của con người suốt cả tuần qua. Anh thậm chí không chú ý đến đây không phải chú chó bình thường.

"Taeyong? Anh ổn không? Em... có thể cho anh thời gian để suy nghĩ thêm," Jaehyun ngập ngừng nói, cậu lo lắng cho chủ nhân sẽ không kịp tiếp nhận tin sốc này.

"Em vào nhà đi."

Taeyong khóa cửa cẩn thận rồi cùng cậu vào phòng khách. Anh ngồi xuống sofa và để Jaehyun đứng ở đối diện, nghiêm túc mặt đối mặt như hai người đàn ông. Anh không biết nên bắt đầu ra sao nhưng anh cần xác thực tin sốc ấy.

"Em có thể... quay về hình dạng chú chó vốn có của mình không?"

Jaehyun không chút do dự và chỉ trong chớp mắt, cậu quay về hình dạng chú chó golden quen thuộc với Taeyong. Bộ quần áo trông như của anh buông thõng quanh thân cậu. Taeyong há hốc mồm trước phép màu vừa xảy ra trước mắt và nhìn chú chó anh đã từng cưng nựng trong sợ hãi. Jae ư ử kêu lên, nhổm người đặt hai tấm đệm thịt lên đầu gối Taeyong.

"Chậc, em nên nói với anh em là nhân thú ngay từ đầu đi chứ. Vậy là anh đã ăn ngủ cùng nhân thú được một tuần rồi đó hả?" Taeyong đỡ trán thở dài. Anh nóng mặt khi bỗng nhớ đến những việc đã làm cùng Jae trong hình dạng của chó, "Anh đây gan bé bằng đốt tay còn bị em dọa cho sợ chết khiếp nữa."

Jae kêu lên tủi thân và tựa đầu lên đùi anh làm nũng.

"Được rồi. Chúng ta có vài điều phải thỏa thuận với nhau đây. Thứ nhất, em không được tự ý biến về hình dạng con người đến khi anh cho phép. Em có thể dọa mọi người chạy mất dép đấy. Thứ hai, không được tự ý rời khỏi nhà nữa. Em chỉ được ở nhà và duy nhất nơi này thôi. Và cuối cùng, không để người khác biết em là nhân thú. Rõ chưa, Jae?"

Jae nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt cún ngây ngô và chấp nhận mọi luật lệ mà anh đưa ra. Taeyong vỗ đầu nhóc và thở hắt ra như trút bỏ được gánh nặng.

"Nếu em không ngại, anh sẽ dùng em cho bài luận văn sắp tới," Taeyong nói, "Anh sẽ kiểm tra em bằng vài câu hỏi đơn giản trước. Được không nhóc?"

Jae ẳng lên một tiếng. Taeyong thầm cười và quay về chơi đùa cùng chú chó như chưa có gì xảy ra. Ít nhất anh nên thấy vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được nhân thú. Anh vẫn không tin vào mắt mình rằng anh vừa nhìn thấy hình dạng con người của Jae và thật lòng thì... anh thích hình dạng ấy của cậu.






__
200328

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip