14 - want
tongue tied. | want
"Đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ rồi, em phải đi đây," Jungwoo xem giờ rồi tạm biệt hai người bạn, vội vàng đi mất.
Doyoung vỗ vai Taeyong, "Còn anh, đến thư viện đúng không?"
'Cậu không sinh hoạt câu lạc bộ à?'
"Vẫn chưa, mười lăm phút nữa mới đến giờ. Đi thôi."
Mặc dù không học ở khu này nhưng Doyoung lại rất rành đường đi nước bước, vị trí của phòng ốc gần như nằm trong lòng bạn tay cậu. Chứng tỏ cậu dành thời gian sang chơi cùng Taeyong rất nhiều.
Cả hai đến thư viện, Doyoung thì ngồi đọc sách, tranh thủ học ngôn ngữ kí hiệu trong khi Taeyong bận rộn sắp xếp những quyển sách cùng người quản thư viện. Chẳng mấy chốc Taeyong đã đến ngồi cùng cậu.
"Nhanh vậy sao?"
'Cô quản lý đã sắp xếp hết rồi, tôi chỉ phụ một chút thôi.'
Doyoung bắt đầu hỏi Taeyong về cách diễn đạt thành câu và một số từ ngữ mới mà cậu vừa đọc qua. Cậu cần làm cho cái khớp ngón tay linh hoạt để có thể diễn tả chính xác điều cần nói. Nhưng mười lăm phút trôi qua rất nhanh, Doyoung phải đi sinh hoạt và hẹn gặp lại Taeyong ở phòng y tế sau.
Vẫn còn dư khá nhiều thời gian cho đến khi ấy nhưng anh đã xong việc ở đây cả rồi. Vậy nên anh chỉ biết nghịch vài trang của quyển sách và lấy thứ được kẹp bên trong trang giấy ra. Là một bông tulip trắng mà Doyoung đã đưa cho anh. Anh đã ép nhựa chúng thành một cái kẹp sách. Ý tưởng này bắt nguồn khi anh vô tình thấy mẹ mình có một cái kẹp sách cũng bằng hoa khi bà đang đọc sách. Và thật bất ngờ, bông hoa ấy là do bố anh tặng lúc họ còn trẻ. Bà đã lưu giữ lại kỉ niệm ấy và giữ gìn cẩn thận đến ngày hôm nay.
Mỗi lần nhìn thấy món đồ nhỏ nhưng ý nghĩa này, anh lại vu vơ cười khi nhớ đến người tặng, tâm trạng cũng thấy vui vẻ phấn chấn hơn hẳn.
Chiếc ghế bên cạnh bị ai đó kéo ra và ngồi phịch xuống làm anh giật mình nhìn sang. Trên mặt không giấu được cảm giác ngại ngùng, anh cắm mặt trở lại quyển sách. Người ấy chống tay lên bàn, nhìn anh chằm chằm.
Taeyong khó khăn hít thở, thế này thì hồi hộp chết anh rồi. Ở góc bàn này cũng không thể di chuyển hay bỏ chạy, anh chính là bị đẩy vào thế bị động. Mông anh như bị keo dính vào ghế, cả cơ thể cũng không dám động đậy gì nữa. Đột nhiên Jaehyun chìa tay giữ nhẹ cằm anh, quay mặt anh sang đối diện cậu.
'Em xin lỗi. Là thật lòng xin lỗi đó.'
Jaehyun nói. Và Taeyong bỗng ôm chầm lấy cậu. Anh không quan tâm ở khoảng cách này cậu có thể nghe được tiếng nhịp tim đang đập loạn xạ của anh. Cánh tay anh vòng quanh cổ cậu rồi chôn khuôn mặt nóng bừng vào hõm cổ cậu. Jaehyun có hơi bất ngờ nhưng cũng chầm chậm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh.
Cậu cũng như anh vậy, lo sợ bị anh nghe thấy tiếng thình thịch mất kiểm soát nơi lồng ngực mình lúc này đây. Cậu không nghĩ anh sẽ là người chủ động ôm cậu.
Tự thấy bản thân có hơi tự nhiên quá khi ôm người khác như thế, anh buông cậu ra và tỏ ý xin lỗi. Nhưng mặt anh dần đỏ ửng khi cánh tay cậu vẫn ngang nhiên ôm eo anh.
Jaehyun âu yếm nhìn anh, nở nụ cười, "Em nhớ anh."
Taeyong thật muốn ngất ra tại chỗ hay ít nhất là chạy khỏi cái không khí ngượng ngập này. Nhưng sự thật là anh đang rất vui thì không cách nào giấu được, anh cũng rất nhớ cậu sau mấy ngày lẩn tránh kia.
"Anh không nhớ em?" Jaehyun ủ rũ bĩu môi khi thấy anh không phản ứng gì, "Anh không thích em nữa à?"
Jaehyun ôm chặt eo anh, cất giọng dỗi hờn. Taeyong đánh nhẹ lên tay cậu, làm động tác im lặng vì trời ạ, họ đang ở thư viện chứ không phải nơi riêng tư kín đáo gì mà tình tứ ôm ấp như thế. Jaehyun rút tay về, vẫn trưng ra biểu cảm dỗi hờn.
"Anh nhận được quà của em chưa?"
Taeyong gật đầu.
"Anh để chúng ở đâu rồi?"
Anh lấy ra cái kẹp sách bằng hoa đã được cán mỏng ép nhựa cẩn thận. Jaehyun phì cười.
"Anh học cách làm cái này ở đâu mà hay vậy?"
'Anh thấy mẹ anh cũng có một cái tương tự. Dễ thương đúng không?'
Hàng chữ nắn nót được Taeyong chìa ra trước mặt, về nguồn gốc của cái kẹp sách này đây. Jaehyun gật đầu tán thành và thầm nghĩ anh mới là người dễ thương, không phải cái kẹp ấy. Cậu cứ dán mắt lên người anh và thật sự muốn cưng chiều ôm anh, hôn anh. Taeyong tất nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt ấy rồi cười khổ.
Anh định đẩy đầu cậu sang hướng khác thì cậu đột ngột cất giọng.
"Anh vẫn còn thích em chứ?"
Taeyong không phản ứng gì, chỉ biểu hiện vẻ thẹn thùng. Jaehyun biết anh thích mình nhưng sao anh lại lo lắng thế kia. Anh không muốn để cậu thấy mình vui như thế nào, như thế sẽ rất xấu hổ nên chỉ chầm chậm gật đầu với hai vết ửng hồng trên má.
Jaehyun vui vẻ cười đáp lại, "Tốt lắm, vì em cũng thích anh."
Taeyong không biết nên làm gì lúc này, cũng không dám tin điều mình vừa nghe thấy. Anh trố mắt ngạc nhiên khi Jaehyun véo má anh. Còn cậu thật muốn hôn anh ngay bây giờ, đáng yêu quá mức rồi.
"Em vẫn không tin Doyoung lừa được anh rằng cậu ấy và em đang quen nhau đấy, buồn cười chết được."
Taeyong nhớ lại những ngày anh sống trong sự ghen tuông mà không khỏi bật cười. Ngốc quá đi mất. Cánh tay của ai kia lại trườn quanh eo anh, cậu rúc vào người anh. Taeyong chỉ có thể bật cười trước sự bám người này của cậu– trước đó anh nghĩ Doyoung mới là kẻ bám người cơ.
"Em biết mình có hơi lỗ mãng thật, lại có nhiều tật xấu. Nhưng từ giờ em sẽ cố gắng khắc phục để xứng đáng ở bên anh. Làm bạn trai của anh."
Taeyong ngượng chín cả mặt, tim anh đập thình thịch đến người ngoài cũng nghe thấy được. Anh sắp không giữ được bình tĩnh rồi vì hào hứng quá mức khi được tỏ tình thế này.
"Bắt đầu từ hôm nay, em muốn tìm hiểu anh, em muốn biết nhiều hơn về anh..." Jaehyun thì thầm bên tai anh.
Sau khi gỡ được Jaehyun bám dính lấy mình, cả hai cùng nhau đến phòng y tế. Doyoung đã đến trước và đang lau dọn phòng. Cậu há hốc mồm khi thấy tay Jaehyun ôm eo Taeyong trông rất tự nhiên.
Doyoung vờ ngạc nhiên và định hét lên trước cảnh khoe ân ái này thì Taeyong vỗ vai bảo cậu dịch ngôn ngữ kí hiệu anh vừa làm cho Jaehyun.
"Hôm nay cậu không tập bóng rổ à, anh ấy hỏi đó," Doyoung nhắc lại.
Jaehyun gật đầu, "Có chứ. Em chỉ muốn sắp xếp mọi chuyện êm đẹp rồi đưa anh đến đây."
"Đi ngay đây."
Jaehyun đắc ý hất mặt với Doyoung rồi quay sang hôn lên trán anh một cái rõ kêu, để anh ở lại với một nụ cười hạnh phúc, cả Doyoung cũng cười nhưng nụ cười của cậu méo xệch. Cậu bất mãn đánh lên cánh tay anh.
"Này! Khai mau! Bắt đầu từ khi nào? Sao tôi không biết gì hết?"
'Bắt đầu từ lúc cậu sang sinh hoạt câu lạc bộ, Jaehyun đến gặp anh ngay sau đó...'
"Á à, thảo nào tôi thấy Jaehyun luyện tập chăm chỉ lắm."
'Luyện tập cái gì cơ?'
"Lẽ ra tôi không nên nói ra, nhưng hai người cũng đã thành đôi rồi," Doyoung nói khẽ bên tai anh, "Cậu ấy đã tập tỏ tình với anh trước gương. Thật là một khoảnh khắc quý giá vì không phải lúc nào cũng được dịp thấy Jaehyunie yêu quý của chúng ta vừa lo lắng vừa hồi hộp như thế đâu. Anh may mắn thật đấy."
___
đồng chí jaehyun chưa gì đã động chạm anh tôi nhiều như thế. đề nghị đồng chí đứng đắn lại nhiều chút :)
200123
edit: 200314
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip