29 - escape
tongue tied. | escape
Jaehyun quyết định sẽ không ngủ, cậu cứ trằn trọc mãi khi nghĩ đến Taeyong. Tâm trí cậu giờ đây như một mớ hỗn độn, vậy nên cậu cần phải thư giãn, càng căng thẳng thì mọi chỉ càng rối ren hơn, và hút thuốc là thứ duy nhất giúp Jaehyun vượt qua mỗi khi có điều làm cậu bận tâm. Cậu ra ban công trước phòng ngủ nơi đã kê sẵn một chiếc ghế, đêm nay hẳn sẽ là một đêm rất dài.
Làn khói trắng vấn vương lên mái tóc nâu rồi tan biến vào hư không mỗi khi cậu rít vào rồi phả ra. Cậu trầm tư suy nghĩ, hai mắt hướng lên bầu trời đêm thấp thoáng ánh sao. Taeyong không trả lời cuộc gọi nào làm cậu không thể yên tâm được. Cậu cần một lời giải thích về chuyện gì xảy ra với anh khi cậu rời đi. Rõ ràng bố mẹ anh phản đối mối quan hệ này nhưng ít nhất cũng để Taeyong được gặp cậu.
Chuyện này sẽ không chấm dứt đơn giản như thế nếu họ cứ lẳng lặng chia rẽ cậu và Taeyong.
Jaehyun nhặt chiếc điện thoại mới mua lên, rút SIM từ cái cũ đã bị vỡ và cập nhật lại danh bạ, sau đó mới gọi cho một người.
"Tôi có phiền gì cậu không?"
"Không, không hẳn. Sao lại gọi tôi giờ này?"
"Tôi không biết chuyện gì sẽ đến nữa, Jungwoo à."
"Không phải tôi mới là người hỏi câu đó sao? Có chuyện gì? Cậu với Taeyong cãi nhau à? Chuyện cậu để Taeyong leo cây tôi vẫn chưa bỏ qua đâu đấy."
"Kể ra thì dài lắm... Tôi nghĩ bố mẹ Taeyong không chấp nhận mối chuyện giữa tôi và anh ấy."
"Cái gì?! Làm sao họ biết được?"
"Họ bắt gặp tôi ở cùng với Taeyong. Có lẽ họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ và không muốn con trai vướng vào quan hệ đồng tính. Tôi đã chờ Taeyong giải thích với bố mẹ anh ấy nhưng bố anh lại xuất hiện và tống cổ tôi ra khỏi nhà họ."
"Không nhắn tin được với Taeyong à? Gọi điện thoại cũng không?"
"Vô dụng cả... Giờ tôi đang điên lắm đây. Không biết anh ấy có bị làm sao không nữa."
"Nghe tôi nói, bây giờ cậu phải thật bình tĩnh. Tôi chắc chắn Taeyong đang ổn, cậu đừng lo lắng quá. Thứ hai tới đây cậu có thể gặp Taeyong mà."
"Được rồi... Nhưng cậu giúp tôi kiểm tra anh ấy được không? Tôi muốn chắc chắn rằng anh ấy thật sự ổn."
"Tất nhiên rồi, Jaehyun. Tôi sẽ báo cho cậu ngay nếu ngày mai tôi có thể liên lạc với Taeyong."
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Jungwoo."
"Khuya rồi, cậu ngủ sớm đi."
Cuộc gọi kết thúc nhưng Jaehyun vẫn không nhẹ lòng được chút nào. Cuộc hẹn tối mai thật sự rất quan trọng, cậu muốn làm nó trở nên thật đặc biệt vì Taeyong của cậu xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
Không cách nào ăn ngon ngủ yên nên sáng thứ hai ấy Jaehyun trông như một cái xác không hồn. Vì lý do gì chắc hẳn ai cũng đã biết.
Buổi hẹn tối qua đã được chuẩn bị rất công phu, ngập tràn không khí lãng mạn, riêng tư và đặc biệt dành cho cặp đôi. Nhưng nó không phải là một đêm đáng nhớ đối với cậu, hay nói đúng hơn là với cậu và cả Taeyong. Jaehyun đã đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng, thức ăn cũng chỉ chờ được bê lên và dàn nhạc cũng đã vào vị trí. Một không gian thơ mộng hữu tình dành cho Taeyong, Jaehyun muốn bù đắp những uất ức mà anh phải chịu đựng vậy nên chút việc cỏn con này không làm khó được cậu.
Nhưng người mà cậu mong chờ, Lee Taeyong không đến.
Jaehyun thậm chí đã nhắn địa chỉ đến cho anh nhưng không một bóng người xuất hiện. Cậu chờ đến tận giữa đêm, chờ trong vô vọng. Cậu biết quan hệ giữa hai người vẫn còn rất mơ hồ nên nhân dịp này sẽ chính thức bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với anh.
Bó hoa tulip được đưa cho người bồi bàn để anh ta trao cho Taeyong, nước uống cũng đổi sang nước lọc vì tửu lượng của Taeyong không tốt cho lắm. Cả lời tỏ tình được giấu đi một cách kín đáo dưới đáy của chiếc ly thủy tinh khi Taeyong uống cạn nó.
Nhưng không có điều gì xảy ra cả.
Không ai có quyền mắng Jaehyun. Cậu chỉ đang hy vọng, hy vọng Taeyong sẽ đến. Mặc dù biết sẽ rất khó khăn cho Taeyong để đến được đây nhưng cậu vẫn giữ cho mình chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Jaehyun!"
Là giọng của Jungwoo, cậu hớt hải đuổi theo Jaehyun từ đằng sau.
"Tôi xin lỗi, nhưng Taeyong quả nhiên không bắt máy. Tôi đến tận nhà thì mẹ bảo cậu ấy chỉ đang bị ốm. Tôi không thể báo ngay cho cậu hôm qua vì trông cậu rất bận rộn chuẩn bị thứ gì đó," Jungwoo trông rất hối lỗi, cậu đã nghe nói bữa tiệc tối qua Jaehyun đã cất công chuẩn bị, nếu cậu báo trước thì chuyện cũng không đến nỗi nào, "Xin lỗi cậu, Jaehyun."
Jaehyun khẽ lắc đầu, gượng cười, "Không, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Có tin gì mới hãy nhắn cho tôi ngay nhé."
"Tôi sẽ nhắn cho cậu ngay nếu Taeyong đến lớp."
Jungwoo bước đi trên hành lang trống rỗng không một bóng người. Cậu muộn giờ vào lớp mất rồi. Cậu chạy thật nhanh đến lớp và cầu nguyện giảng viên vẫn chưa vào lớp thì đột nhiên một bóng người quen thuộc xoẹt ngang trước mặt làm cậu sững người.
Là mẹ của Taeyong, bà đang đi đến phòng học vụ.
Jungwoo lập tức chạy về hướng ngược lại và quyết định cúp lớp hôm nay. Cậu rút điện thoại báo cho Jaehyun rằng mẹ Taeyong đã đến trường, vậy nên anh chắc chắn đang ở nhà một mình. Jaehyun gấp gáp thu dọn đồ đạc và hẹn Jungwoo ở bãi đỗ xe.
Không lâu sau họ đỗ xe ở một nơi cách nhà Taeyong khá xa để không bị bắt gặp nếu không may còn có ai ở nhà anh. Jungwoo dẫn Jaehyun đi sân sau và kéo theo chiếc thang gỗ trong nhà kho, cẩn thận đặt nó ngay cửa sổ phòng Taeyong.
"Tôi sẽ lên đó trước. Chờ tín hiệu của tôi, không được bứt dây động rừng, rõ chưa?"
Jaehyun đồng ý và Jungwoo bắt đầu trèo lên thang. Rèm cửa đã mở ra nhưng cửa sổ vẫn đóng kín. Nhưng quan trọng là Taeyong đang nằm trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ như mong chờ gì đó. Và đúng như ý nguyện, Taeyong hoảng hốt ngồi bật dậy đến ngã xuống giường khi Jungwoo xuất hiện.
Taeyong đứng dậy mở tung cửa sổ, ôm chầm lấy bạn mình rồi đỡ cậu vào trong phòng. Vừa định đóng cửa sổ thì một người nữa đang trèo thang lên làm anh bật khóc vì vui mừng.
Ngay khi Jaehyun đã an toàn vào trong, cậu ôm chặt Taeyong sau bao ngày nhung nhớ. Cậu tựa đầu bên vai anh, tay xoa lưng vỗ về người đang nức nở trong lòng cậu.
"Đừng khóc, có em đây rồi..."
Taeyong thút thít rồi buông cậu ra.
'Anh không muốn xa em. Anh không muốn chuyển đi đâu cả. Mẹ anh đã đi rút hồ sơ và chuyển anh đến trường mới, rất xa nơi này. Xin em, cứu anh với.'
Jungwoo xoa lưng an ủi Taeyong trong khi Taeyong lại ôm lấy Jaehyun mà khóc nấc lên. Jaehyun nhìn Jungwoo, hỏi rằng có nên đưa Taeyong trốn thoát khỏi đây không.
"Jaehyun, chuyện này quá nguy hiểm. Cậu không gánh trách nhiệm nổi đâu."
"Chết tiệt!" Jaehyun ngăn lại tiếng chửi nặng nề sắp bật ra khỏi miệng và ôm chặt Taeyong, "Dù là bố mẹ thì tôi cũng không để họ làm tổn thương Taeyong!"
Jungwoo và Jaehyun định tranh cãi về chuyện có nên đưa Taeyong theo không thì bỗng nghe thấy âm thanh "cạch" một tiếng, ai đó chuẩn bị mở cửa ra.
___
200212
edit: 200317
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip