30 - guilty
tongue tied. | guilty
"Taeyong," ông Lee xuất hiện ngay sau cánh cửa.
Taeyong ngoảnh mặt nhìn về phía bố, tỏ vẻ bình thản ngồi trên giường như không có chuyện gì.
"Con có cần gì không?"
Anh khẽ lắc đầu. Ông Lee nhìn vẻ ngoài tiều tụy của con trai, quầng thâm mắt hiện rõ, mái tóc rối bời, cả quần áo cũng không thay ra từ lúc bị nhốt lại trong phòng. Ông thở dài lại gần con trai, ngồi xuống một góc giường.
Dưới gầm giường ngay vị trí mà ông ngồi, Jaehyun và Jungwoo đang nín thở nấp ở đó.
Hai người được dịp nghe hết cuộc đối thoại giữa Taeyong và bố anh. Thật sự thì họ không có hứng thú nghe những chuyện từ thuở bé của Taeyong– à không, Jaehyun rất chú tâm lắng nghe, cậu muốn biết mọi thứ về người mà cậu yêu. Và rồi chủ đề cũng chuyển sang nói đến Jaehyun.
"Bạn trai của con... bố ghét cái thái độ ra vẻ của tên nhóc đó."
Hiểu nhau nhau quá nhỉ, lão già.
Ông Lee tiếp tục nói những lời không hay về Jaehyun. Ông thậm chí chẳng biết gì về cậu, chỉ mới gặp nhau một đêm đã vội "suy bụng ta ra bụng người". Jaehyun cắn chặt môi, muốn vùng dậy khi nghe mấy lời vu khống ấy nhưng Jungwoo đã nài nỉ cậu bình tĩnh lại, lộ mặt ra bây giờ không chỉ hai người gặp chuyện mà còn liên lụy đến cả Taeyong. Mặc dù thâm tâm Jungwoo cũng rất thất vọng khi bố của Taeyong mạt sát Jaehyun, rằng cậu chẳng có ý tốt lành gì khi tiếp cận anh.
"Thế thôi, bố phải đi đây," ông Lee đứng dậy. Lời bố nói từ nãy giờ chẳng lọt vào tai anh được bao nhiêu vì bận lo cho hai tên con trai cao to khổ sở nấp dưới gầm giường chật hẹp, "Bố mong con có thể hiểu, bố mẹ biết điều gì là tốt nhất cho con."
Ông Lee mở cửa bước ra ngoài. Mọi chuyện tưởng như đã trót lọt thì một âm thanh vang lên phá hỏng mọi thứ. Tim anh sắp nhảy vọt ra ngoài vì tiếng hắt xì phát ra từ dưới gầm giường. Anh run rẩy hướng mắt về phía bố.
"Ôi, giữ sức khỏe kẻo cảm lạnh đấy," ông Lee nhìn quanh phòng lần cuối rồi mới đóng cửa, tiếp tục nhốt Taeyong bên trong.
Taeyong như trút ra hơi thở cuối cùng vì lo sợ bị phát hiện, từ lúc bố bước vào anh đã không dám thở mạnh tiếng nào. Hai người bên dưới cũng lập tức chui khỏi gầm gường hít thở không khí, Jaehyun còn cằn nhằn Jungwoo một trận suýt thì hỏng bét mọi thứ.
"Xin lỗi mà?" Jungwoo lí nhí trong cổ họng, "Quay lại chuyện quan trọng nhất bây giờ đi, kế hoạch là gì?"
Jaehyun nhìn Taeyong, hai tay níu chặt lấy vai anh, "Bọn em sẽ đưa anh ra khỏi đây."
Taeyong mừng rỡ vì sắp thoát khỏi nơi này, tỏ vẻ biết ơn vì Jungwoo và Jaehyun đã đến tận đây. Dù sâu thẳm trong lòng, anh muốn ở lại, không vì bản thân anh mà vì lo cho Jaehyun. Anh không muốn Jaehyun gặp rắc rối nếu đưa anh đi trốn và lỡ như không may bị bắt lại. Nhưng có lý không khi bố mẹ ruột lại nhốt và cấm con trai ra khỏi phòng, nhẫn tâm chia cắt hạnh phúc duy nhất của con trai.
Taeyong gấp gáp soạn một ít đồ dùng mang theo. Jungwoo mang túi của anh trèo xuống trước và lẻn ra khỏi sân sau. Trước khi Taeyong và Jaehyun nối đuôi theo thì Taeyong dành ít thời gian viết cho bố mẹ một lá thư, đặt ngay ngắn trên giường. Anh còn định mang cả điện thoại theo nhưng Jaehyun ngăn lại.
"Anh muốn bị bố mẹ theo dõi à? Bỏ đi. Em sẽ mua cái mới cho anh."
Taeyong thoáng chần chừ, rất có khả năng bố anh sẽ theo dõi qua điện thoại nếu anh mang theo. Nhắm mắt bỏ nó lại rồi theo ra cầu thang trèo xuống. Khi đã an toàn xuống mặt đất, Jaehyun mang cái thang trả lại vị trí cũ và chạy ra nơi đỗ xe, khởi động xe và chạy khỏi nơi ấy càng nhanh càng tốt.
"Jungwoo này, nếu họ có hỏi cậu, cứ việc đổ lỗi hết cho tôi."
"Gì cơ!? Không được! Chúng ta cùng nhau làm việc này mà."
Jaehyun chậc lưỡi, "Tôi không muốn kéo cậu vào đống rắc rối này. Còn Taeyong, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm với anh ấy."
Jungwoo do dự nhưng cũng đành chấp nhận khi Jaehyun kiên quyết như thế. Jaehyun lái xe đến một quán cà phê mà Jungwoo đã nhờ, cậu vào trong quán để gặp người đã đợi sẵn ở một chiếc bàn đôi.
Lucas?! Sao lại là cậu ta?
Không có thời gian bận tâm đến chuyện của người khác, cậu nhanh chóng lái xe đi.
Jaehyun nhìn sang người ngồi cạnh mình, anh mỉm cười ôn nhu nhìn cậu. Một tay cậu đặt lên đùi anh xoa nhẹ như trấn an, tay còn lại giữ chặt vô lăng lái về căn hộ.
Jaehyun xách túi đồ ở ghế sau và dẫn Taeyong lên nhà. Cậu cất đồ vào phòng ngủ, trong lòng vui vẻ nghĩ đến từ giờ nơi này sẽ là phòng ngủ của cả hai và ra ngoài ngồi cùng ở Taeyong ở sofa.
"Anh có hối hận không?" Jaehyun biết lúc này anh đang rất hoảng loạn, đã quen sống trong sự che chở của bố mẹ nhưng lại chấp nhận từ bỏ tất cả để đi cùng cậu. Cậu vừa ôm eo vừa dụi cả thân người to lớn vào lòng anh.
Taeyong lặng lẽ gật nhẹ đầu.
'Nhưng anh không thể bỏ em ở lại. Em rất quan trọng đối với anh và cũng là người duy nhất khiến anh thấy hạnh phúc thế này.'
"Em yêu anh. Dù có chuyện gì đi chăng nữa em cũng sẽ bảo vệ anh bằng mọi giá. Không ai có quyền cướp anh khỏi em."
'Anh cũng yêu em.'
Cả hai trao nhau một nụ hôn say đắm, cảm nhận hơi ấm của nhau, làm tan đi mọi âu lo và tức giận. Họ tạm quên đi mình vừa gây ra chuyện lớn như thế nào khi rủ nhau bỏ trốn vì giờ phút này họ đã ở bên nhau, thế là đủ. Nỗi nhớ da diết đến cồn cào cả con tim nay đã được lấp đầy trở lại.
"Lẽ ra em đã nói điều này từ chủ nhật cơ, nhưng anh không đến nơi chúng ta đã hẹn... em biết anh vẫn có chút mơ hồ về quan hệ của hai chúng ta, vậy nên em sẽ thổ lộ lại một lần nữa. Làm người yêu em nhé, Taeyong?"
Khóe môi Taeyong vẽ lên một nụ cười xinh xắn, anh ôm lấy gò má cậu rồi cọ mũi hai người vào nhau, sau đó mới bẽn lẽn gật đầu. Jaehyun tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Cậu kéo anh lại gần để ôm anh chặt hơn, nhìn sâu vào mắt anh.
"Thế anh có tình nguyện ở cạnh em, để em yêu thương anh cả đời không?... Ý em là chấp nhận luôn lời cầu hôn của em nhé?"
Taeyong đã quá quen với mấy lời đùa giỡn ngả ngớn này của cậu, anh nhướng mày lùi ra sau.
"Đùa anh thôi," Jaehyun bật cười, "Em không gấp thế đâu. Nhưng nếu anh đồng ý, em sẽ mua nhẫn cầu hôn anh ngay."
Taeyong nhỏ giọng cười khi nghe cậu nói thế. Jaehyun yêu cái giọng cười nhỏ nhẹ như mèo kêu này của anh, dù cho âm thanh này có thể khiến người khác thấy kì quặc. Bỗng Taeyong không cười nữa mà nghiêm túc nhìn cậu.
'Anh sẽ suy nghĩ thêm, vừa lòng em chưa?'
"Em sẽ chờ câu trả lời của anh, bao lâu em cũng chờ."
Vạn vật như ngưng đọng khi cặp đôi nhìn vào mắt nhau, không lâu sau thì Jaehyun lại hôn nhẹ lên môi anh.
"Thật ra em muốn ngắm anh mặc áo len dài tay và boxers cả ngày cơ, nhưng giờ phải đến trung tâm mua sắm mua điện thoại mới cho anh và ăn trưa thôi nhỉ."
Taeyong đánh cậu vì cái ý nghĩ đen tối kia rồi đứng dậy. Còn Jaehyun lại nhân cơ hội vỗ cái mông phẳng lì của anh, kéo anh vào phòng ngủ để thay quần áo, chuẩn bị đi sắm đồ.
Khi bà Lee về đến nhà liền lên lầu để thăm Taeyong. Sự thật là ông Lee cũng cấm bà đi gặp con trai nên bà phải lén la lén lút như thế này. Bà Lee phản đối cái tư tưởng cổ hủ ấy của chồng khi ông nhốt con trong phòng, buộc con phải nghỉ học và chia rẽ cả hạnh phúc của con trai.
Vậy nên bà không để Taeyong nghỉ học hay chuyển trường đi đâu cả.
Cửa phòng khẽ mở ra nhưng không có bóng người nào bên trong, bà hoảng loạn nhìn quanh, cả tủ quần áo cũng trống rỗng. Thứ duy nhất thu hút sự chú ý của bà là lá thư nằm chễm chệ trên giường.
Con vẫn ổn. Bố mẹ không cần lo cho con. Cũng đừng tìm vì con biết nơi nào mới thật sự mang đến hạnh phúc cho con. Con thấy an toàn hơn khi thoát khỏi sự giam cầm của bố mẹ.
-taeyong
Bà Lee túm lấy bức thư lao ra khỏi phòng, xuống lầu đối mặt với chồng mình. Bà quyết tâm dùng hết mọi can đảm để đấu tranh cho quyền lợi của Taeyong.
"Chúng ta cần làm rõ mọi chuyện, về Taeyong."
__
200213
edit: 200317
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip