Chương 23

Sự việc ở làng Lạc Tinh đã được giải quyết. Tại Tập Yêu Tư, Trác Dực Hiên đang đợi mọi người trở về, nhưng khi thấy mọi người đã đến mà không có em trai mình và Triệu Viễn Chu, hắn liền hỏi.

"Văn Tiêu, A Thần bọn họ sao không về cùng?" Trác Dực Hiên hỏi.

"Ờm, chúng ta về trước, họ chắc có chuyện cần nói kỹ lưỡng, có lẽ lát nữa sẽ về thôi," Văn Tiêu có chút không chắc chắn đáp lời.

Tuy nhiên, mãi đến sáng hôm sau vẫn không thấy ai trở về. Ngay cả một tin tức cũng không có. Trác Dực Hiên thở dài cảm thán rằng em trai mình đã lớn, không quản được nữa rồi.

Hai ngày sau, Trác Dực Hiên nhận được tin nhắn từ em trai, yêu cầu Bạch Cửu đến Đào Nguyên Tiểu Trúc một chuyến.

Rất nhanh, cả nhóm đến Đào Nguyên Tiểu Trúc. Trác Dực Thần thấy Trác Dực Hiên, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi cùng đến mà không hề ngạc nhiên.

"Tiểu Trác đại nhân, huynh tìm ta có việc gì?" Bạch Cửu nghi hoặc nhìn Trác Dực Thần, người trước mặt rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

Trác Dực Thần dẫn Bạch Cửu vào phòng, nhìn thấy cục bông trắng vẫn đang ngủ trên giường, Bạch Cửu trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ rồi thốt ra: "Đây là ai vậy?"

Thiếu niên đang trong độ tuổi vỡ giọng kinh ngạc kêu lên lập tức khiến mấy người đang đợi bên ngoài cũng đi vào nhà. Thấy thiếu niên tóc bạc trông như cục bông trắng trên giường, điều đầu tiên họ nghĩ là Trác Dực Thần lại kim ốc tàng kiều!

"......Các ngươi đang nghĩ gì vậy! Đây là Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt của kẻ phản bội thì cạn lời.

"Đây là đại yêu sao?" Bạch Cửu kinh ngạc, Bùi Tư Tịnh cũng có chút ngỡ ngàng. Còn Văn Tiêu, Anh Lỗi và Trác Dực Hiên, những người đã từng thấy Triệu Viễn Chu bộ dạng này thì lại có vẻ mặt "thì ra là vậy".

"Tiểu Cửu, đệ xem giúp Triệu Viễn Chu đi, y đột nhiên biến thành thế này, hơn nữa đã hôn mê hai ngày rồi."

"À, à." Bạch Cửu ngơ ngác tiến lên bắt mạch, bắt mạch một lúc lâu, lông mày Bạch Cửu càng nhíu chặt.

"Tiểu Cửu, thế nào rồi, có vấn đề gì không?" Trác Dực Thần hỏi.

"À, trong cơ thể đại yêu hình như có thứ gì đó đang hấp thụ phần lớn yêu lực của y. Bình thường bộ dạng của đại yêu có lẽ là do yêu lực duy trì, lần này có lẽ là do đột nhiên mất quá nhiều yêu khí nên mới biến thành bộ dạng này." Bạch Cửu kết luận, khi nhìn đại yêu ở cự ly gần mới phát hiện ra đại yêu lại đẹp trai đến thế. Đều tại đại yêu luôn hù dọa cậu khiến cậu không dám nhìn thẳng vào đại yêu, Bạch Cửu thầm nghĩ trong lòng.

Nghe lời Bạch Cửu, Trác Dực Thần ngây người một lát, nhìn bụng Triệu Viễn Chu nở một nụ cười rạng rỡ.

Văn Tiêu thấy Trác Dực Thần nhìn bụng Triệu Viễn Chu cười vui vẻ thì nghi hoặc cũng nhìn về phía Triệu Viễn Chu, theo bản năng vận khởi Bạch Trạch Kim Đồng, nhìn thấy một sinh linh nhỏ trong bụng Triệu Viễn Chu, lập tức có chút ngơ ngác. Không phải, một con yêu! Lại còn là yêu đực! Có chức năng này sao? Sư phụ chưa từng nhắc đến! Cũng không có cuốn sách nào viết về chuyện này! Nàng chắc chắn đã nhìn nhầm rồi!

Anh Lỗi thì có chút do dự, trước đây ông nội cậu có truyền tin cho cậu rằng nếu Chu Yếm có chuyện gì thì phải báo cho ông, nhưng giờ nhìn tình hình này có vẻ có chuyện rồi, cậu có nên báo cho ông nội không? Nếu không nói ông nội có giận cậu không nhỉ!

"A Thần, đệ biết nguyên nhân Viễn Chu biến thành thế này rồi sao?" Trác Dực Hiên thấy em trai cười vui vẻ liền hỏi.

"Đại khái biết nguyên nhân là gì."

"Là nguyên nhân gì vậy, Tiểu Trác đại nhân?" Anh Lỗi vội vàng hỏi, cậu cần báo cáo cho ông nội.

"Cái này sau này ta sẽ nói với các ngươi." Trác Dực Thần tạm thời chưa muốn nói, chủ yếu là cũng không biết nên nói thế nào.

"Sao mọi người lại ở đây hết vậy?" Triệu Viễn Chu tỉnh dậy thấy một phòng đầy người liền theo bản năng nhìn mình trước, rất tốt, quần áo chỉnh tề. Tuy nhiên, giọng nói khàn khàn của y ngay lập tức khiến những người trưởng thành có mặt hiểu ra.

"Đại yêu, giọng ngươi sao vậy? Bị cảm à?" Anh Lỗi nghi hoặc hỏi.

"...Câm miệng." Triệu Viễn Chu đỡ trán, cái đứa trẻ ngốc này hỏi cái câu ngớ ngẩn gì vậy.

"A?." Anh Lỗi không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

"Cái đó, Bùi tỷ tỷ, chúng ta đi dạo đi, cái sân nhỏ này cũng khá đặc biệt đó." Văn Tiêu khoác tay Bùi Tư Tịnh đang im lặng đứng một bên nói.

"Ừm." Bùi Tư Tịnh thuận theo Văn Tiêu cùng rời đi, quả thật cảnh trí của sân này rất đẹp cần phải ngắm nhìn kỹ lưỡng.

"Ta cũng đi cùng." Trác Dực Hiên đi theo.

"Ta... ta xuống bếp làm đồ ăn cho các ngươi." Anh Lỗi nói xong cũng vội vàng rời đi, cậu phải đi báo tin cho ông nội.

"Ta... ta đi giúp Anh Lỗi." Bạch Cửu đi theo sát phía sau.

"Bọn họ sao vậy?" Triệu Viễn Chu rất nghi hoặc, sao y vừa tỉnh dậy thì những người này đều bỏ chạy hết rồi, bộ dạng y đáng sợ lắm sao?

"Tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không? Ngươi đã ngủ mê hai ngày rồi."

"Ừm? Ta rất khỏe, không sao cả." Triệu Viễn Chu đột nhiên liếc thấy mái tóc đen của mình đã biến thành màu trắng. Y nắm lấy một lọn tóc trắng, ánh mắt dò hỏi Trác Dực Thần chuyện gì đã xảy ra.

"Tiểu Cửu nói yêu khí của ngươi đột nhiên bị một thứ gì đó trong cơ thể hấp thụ phần lớn, yêu lực không ổn định nên mới thành ra thế này."

Nghe vậy, Triệu Viễn Chu nhìn cơ thể, quả nhiên, con rồng nhỏ trước đây vẫn nằm yên cuộn tròn đã biến thành một quả trứng tròn trịa, đang từ từ hấp thụ yêu khí của y.

"Trác Dực Thần, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?" Triệu Viễn Chu trừng mắt nhìn Trác Dực Thần, cuối cùng cũng để hắn được như ý muốn, để Tiểu Thiên Diệu có thể ra đời.

"Cái này chẳng phải cũng là do ngươi ngầm đồng ý sao?" Trác Dực Thần khẽ cười và truyền yêu lực cho Triệu Viễn Chu. Quả thật, Triệu Viễn Chu cũng rất mong chờ sự ra đời của Tiểu Thiên Diệu, nếu không phải do y sinh thì càng tốt.

"Nói trước là chuyện này tạm thời không được nói cho bất kỳ ai." Triệu Viễn Chu tuy sống lâu mặt dày, nhưng chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng đại yêu của y còn đâu nữa. Nhất là Hồ Ly vẫn còn ở Tập Yêu Tư, nếu bị hắn biết được, không cần nửa ngày công phu hắn đã có thể truyền đi khắp cả Đại Hoang.

"Vậy phải giấu đến bao giờ, họ sớm muộn gì cũng biết thôi, Tiểu Cửu thì không giấu được lâu, chỉ cần nó bắt mạch là biết hết rồi."

"Giấu được ngày nào hay ngày đó, đặc biệt là trước mặt Hồ Ly nhất định phải giữ kín, nếu không cả Đại Hoang sẽ biết, như vậy mặt mũi của ta biết để đâu." Giọng điệu của Triệu Viễn Chu không khỏi mang theo một chút nũng nịu.

"...Được." Trác Dực Thần cũng chỉ có thể đồng ý, đối mặt với Triệu Viễn Chu hắn không thể nói ra lời từ chối.

Tuy nhiên, điều họ không biết là Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Hiên, những người nói rằng sẽ đi dạo trong sân, đều đã dán bùa ẩn hơi thở và đứng bên ngoài nghe lén. Mặc dù họ không hiểu rõ họ đang nói gì, nhưng họ biết rằng hai người có bí mật muốn giấu họ, và chuyện này khiến đại yêu cảm thấy rất xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip