Chương 4: Hồi ức vườn trường (3)
"Lưu Diệu Văn, sao hôm nào cậu cũng uống sữa bò vậy? Còn chưa dứt sữa sao?" Mỗi ngày Nghiêm Hạo Tường đến lớp, Lưu Diệu Văn đều đã có mặt ở đó, bất kể bữa sáng ăn gì thì hắn cũng phải uống thêm một chai sữa bò.
Một người có ngoại hình và tính cách như giáo bá, thế nhưng mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống sữa... Chuyện này mà tiết lộ cho cả thế giới cùng biết thì hẳn là Lưu Diệu Văn không thể lăn lộn ở cái trường này nữa nhỉ...?
Nghi vấn này ở trong đầu Nghiêm Hạo Tường đã lâu, hôm nay anh thật sự không nhịn được nữa nên mới hỏi ra miệng.
Nghe vậy, Lưu Diệu Văn đang uống sữa dừng lại một chút, cụp mắt khẽ cười, uống thêm một ngụm sữa lớn, dáng vẻ càng kiêu căng chưa dứt sữa hơn.
"Cậu quản tớ?"
"Không thể... sao?" Từ "sao" được Nghiêm Hạo Tường phát âm rất nhẹ nhàng, giống như mèo con meo meo.
"Ừ, tớ chưa dứt sữa." Lưu Diệu Văn uống xong, đặt bình sữa xuống, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng khó hiểu: "Cho nên cậu muốn coi tớ như một đứa trẻ ư?"
Nghiêm Hạo Tường cau mày ngồi xuống, "Nghĩ gì vậy."
Lưu Diệu Văn cong môi, tâm trạng không khỏi dễ chịu hơn, nhất là khi nhìn thấy chóp tai của Nghiêm Hạo Tường dần phiếm hồng. Lần đầu tiên hắn nhận ra rằng trêu chọc con trai có thể thú vị đến vậy. Sau khi gặp Nghiêm Hạo Tường, dường như hắn đã khám phá ra một thế giới mới. Trước đây, Lưu Diệu Văn chia đàn ông thành hai loại, một loại da mặt dày và một loại không có não. Nghiêm Hạo Tường hẳn là được xếp vào loại thứ ba, tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng thực ra thì mọi tâm tư của anh đều hiện rõ trên mặt, mỗi khi bị trêu chọc sẽ ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt.
"Tớ uống sữa để cao lên."
Nghiêm Hạo Tường sửng sốt một lúc mới nhận ra Lưu Diệu Văn đang nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó của mình.
"Cậu đã rất cao rồi."
"Vẫn thích cao hơn nữa cơ."
"Được thôi, chúc cậu sớm cao đến hai mét nhé."
Lưu Diệu Văn khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nghiêm Hạo Tường một hồi lâu.
-
Khi Lưu Diệu Văn đang gật gù trong giờ học toán thì bị cơn gió lạnh buốt tràn vào từ cửa sổ thổi đến tỉnh giấc, hắn khó chịu kêu lên một tiếng.
Lưu Diệu Văn ngáp dài, ngái ngủ nhìn lên bảng đen, ánh mắt không tự chủ được lại dời đến bóng lưng đang chăm chú nghe giảng ở phía trước của Nghiêm Hạo Tường. Lưu Diệu Văn trợn mắt, nhìn thấy Hứa Thừa bên phải mình đã yên bình ngủ say, trước khi ngủ còn không quên khoác áo đồng phục lên vai cho hắn. Hắn lại nhìn quanh lớp một lần nữa, phần lớn các bạn học đều đang run rẩy vì lạnh, thậm chí một số bạn nữ còn ôm chặt chai thủy tinh chứa đầy nước nóng vào lòng để giữ ấm.
Lưu Diệu Văn xấu xa dùng đầu bút chọc vào lưng Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường sợ hãi run lên, quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước.
"Cậu không lạnh sao?"
Nghiêm Hạo Tường nhìn lướt qua cửa sổ đang mở, sau đó lại nhìn hắn, chần chừ hồi lâu mới chậm rãi trả lời: "Lạnh."
Vừa dứt lời, Lưu Diệu Văn đã tự giác đi đóng cửa sổ lại, hoàn toàn là dáng vẻ cún con đang vểnh đuôi lên trời chờ chủ nhân khen ngợi.
"Lần sau mà lạnh thì nói với Văn ca nhé."
Nghiêm Hạo Tường khẽ nhíu mày, nhìn Lưu Diệu Văn như kẻ ngốc, thật ra anh không hề sợ lạnh chút nào, dưới trời tuyết rơi cũng chỉ cần khoác một kiện áo khoác là được. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Lưu Diệu Văn, anh vẫn đưa ra câu trả lời mà Lưu Diệu Văn muốn.
Cậu bé ngồi trong cùng kinh hãi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người. Sai sai sao á? Lần trước cậu ta nhờ vả năn nỉ mãi Lưu Diệu Văn mới chịu đóng cửa sổ lại mà, đã thế đóng xong còn ghét bỏ bảo mình nói điêu cơ?
-
Lưu Diệu Văn vẫn đến lớp vào khung giờ như bao ngày khác, hắn luôn là ba người đến sớm nhất lớp. Thế nhưng hôm nay Nghiêm Hạo Tường lại đến sớm hơn hắn.
Lúc Lưu Diệu Văn đi lướt qua Nghiêm Hạo Tường, hắn kinh ngạc nhướng mày, đến khi ngồi vào chỗ, hắn lại sửng sốt trong giây lát.
Một bình sữa đang được đặt trên bàn của hắn, Lưu Diệu Văn cầm lên, bình sữa ấm áp sưởi ấm đôi tay hắn.
Lưu Diệu Văn liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường, người nọ đang cố kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, cứ như là mèo con mới ra đời.
"Bạn học Tiểu Nghiêm này, quan tâm đến tớ như vậy sao?"
"Sao cậu biết là tớ?"
Lưu Diệu Văn nghiêng đầu, không khỏi bật cười: "Mọi tâm tư của cậu đều hiện rõ trên mặt kia kìa, cậu không biết sao?"
"Hả? Rõ ràng như vậy sao?" Nghiêm Hạo Tường sờ lên mặt mình.
"Cảm ơn nhé." Lưu Diệu Văn giơ bình sữa trong tay lên lắc lắc với Nghiêm Hạo Tường.
"Không có gì, dù sao thì cậu cũng là bạn nhỏ chưa dứt sữa mà."
Lưu Diệu Văn bị chọc tức đến nở nụ cười, nhưng anh nói cũng không sai nên Lưu Diệu Văn xấu hổ không dám phản bác, chỉ mở nắp bình ngửa đầu uống, vị ngọt lướt qua đầu lưỡi, chảy vào cổ họng. Thân thể lập tức ấm lên, dư vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại trong miệng.
Nghiêm Hạo Tường không chỉ thơm tho mà sữa bò mua cho hắn cũng thơm ngon vô cùng.
Lưu Diệu Văn móc bình sữa mang theo từ trong cặp ra, đặt lên bàn Nghiêm Hạo Tường rồi ngồi xuống, chẳng nói một lời.
Nghiêm Hạo Tường cố nén nụ cười trên môi, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục học từ đơn.
-
Nghiêm Hạo Tường thực sự rất ngạc nhiên khi thấy anh và Lưu Diệu Văn có thể chung sống hòa hợp đến như vậy, tính tình Lưu Diệu Văn tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều, bề ngoài trông hung dữ và khó gần, nhưng thực ra lại là một người vô cùng tinh tế.
Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã đến cuối kỳ. Khoảng thời gian gần đây, Nghiêm Hạo Tường nhận thấy sự thay đổi trong thái độ học tập của Lưu Diệu Văn, trước đây vừa hết tiết hắn đã chạy biến khỏi lớp, vậy mà hiện tại đã bắt đầu biết tận dụng thời gian rảnh rỗi.
Mỗi khi Lưu Diệu Văn học bài mệt mỏi, hắn sẽ vươn vai, ngẩng đầu nhìn về bàn phía trước, ngắm dáng vẻ vùi mặt vào khăn quàng cổ của Nghiêm Hạo Tường, cần cổ trắng nõn tròn trịa vô cùng đáng yêu.
Còn một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Nghiêm Hạo Tường kéo Lưu Diệu Văn đến sân vận động, lấy ra một chiếc hộp từ áo khoác đồng phục học sinh của mình.
Lưu Diệu Văn hai tay đút túi đứng nhìn hành động của anh, cười khẽ: "Làm gì vậy, muốn cầu hôn tớ sao?"
Lời này vừa nói ra, lỗ tai Nghiêm Hạo Tường lại phiếm hồng, anh khống chế giọng nói đang run rẩy vì thẹn thùng của mình, ra vẻ bình tĩnh đáp: "Cậu nghĩ hay quá nhỉ."
"Là vòng may mắn."
Nghiêm Hạo Tường mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc bích, còn có một viên thạch anh tím được xâu vào chuỗi ngọc, đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng. Chẳng nói gì thêm, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng nắm lấy tay trái của Lưu Diệu Văn, đeo lên tay hắn.
"Hối lộ tớ?"
"Thạch anh tím là để hỗ trợ việc học của cậu, cậu hiểu không?" Nghiêm Hạo Tường đá vào bắp chân của hắn.
Lưu Diệu Văn không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, giơ tay nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, ánh nắng chiếu vào pha lê sáng chói mắt. Lưu Diệu Văn si mê ngắm nhìn, giọng điệu dịu dàng lưu luyến hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Sao cậu lại tốt với tớ như vậy?"
"Thích tớ?"
Lần này Nghiêm Hạo Tường không hề hạ mắt, cũng không cúi đầu, thậm chí không tránh né ánh mắt cháy bỏng của Lưu Diệu Văn mà nhìn thẳng hắn, thấp giọng đáp: "Ừ."
Lưu Diệu Văn nhướng mày: "Thật sao?"
"...... Ừ!"
Lưu Diệu Văn bật cười, đến gần Nghiêm Hạo Tường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhếch môi, đưa tay vò loạn tóc anh: "Cậu thôi đi."
Lưu Diệu Văn sượt qua vai Nghiêm Hạo Tường, đi về phía trước. Thật lòng thì vừa rồi đầu óc hắn có chút rối bời, trong lòng cũng rối loạn. Hắn biết Nghiêm Hạo Tường luôn thể hiện mọi suy nghĩ trên mặt, thế nên khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Nghiêm Hạo Tường lúc tỏ tình với mình, hắn lập tức hoảng hốt. Lưu Diệu Văn biết rằng Nghiêm Hạo Tường rất nghiêm túc.
Thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này cả. Lưu Diệu Văn cảm thấy đúng là Nghiêm Hạo Tường chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng mình, nhưng chỉ vì Nghiêm Hạo Tường không ồn ào nhàm chán như đám đàn ông khác mà thôi. Lưu Diệu Văn từng yêu đương với vài cô bạn gái xinh đẹp đấy, sao có thể nói cong liền cong được, nói giỡn à, sao thế được?
Đúng vậy! Không thể nào!
Cho dù người đó là Nghiêm Hạo Tường thì cũng không thể!
Kể cả khi người nọ vừa dễ thương, mềm mại và thơm tho...
Gì nữa! Gì đây Lưu Diệu Văn, tỉnh lại đi, đừng suy nghĩ nữa !!
Lưu Diệu Văn tự tát vào đầu mình nhiều lần, cố gắng đánh thức mình khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.
Mà Nghiêm Hạo Tường thì đứng đó, ngơ ngác cúi đầu, khẽ cắn môi, nước chua trong lòng sắp trào ra. Anh không biết có phải Lưu Diệu Văn vừa từ chối mình hay không, cũng không chắc Lưu Diệu Văn có thực sự không hề hứng thú với mình chút nào hay không, nhưng điều anh chắc chắn là anh thích Lưu Diệu Văn, anh chắc chắn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip