Chapter 17: The End?
San Francisco lạnh và tràn ngập sương mù, nhưng điều đó không có nghĩa là nó nhàm chán. Có rất nhiều thắng cảnh xung quanh Bay City nổi tiếng, nhưng Enid biết có một nơi mà Wednesday thực sự muốn ghé thăm.
Tòa án Liên bang Alcatraz.
"Cậu đưa tôi đến Alcatraz?" Wednesday hỏi với một chút kinh sợ trong giọng nói. Đây là một trong những kỳ quan tốt nhất do con người tạo ra trên thế giới. Cô ấy đã luôn muốn đến thăm, tuy nhiên dường như cô ấy chưa bao giờ sắp xếp được thời gian để làm điều đó.
"Tớ nghĩ rằng không có gì ở San Francisco xứng đáng để cậu tham quanh hơn là một trong những nhà tù nổi tiếng nhất thế giới!" Enid cười toe toét với cô gái thấp hơn, hài lòng với bản thân vì ý tưởng tuyệt vời cho buổi hẹn hò đầu tiên.
"Thật tráng lệ." Nhà ngoại cảm thở ra, đôi mắt mở to khi cô ấy nhìn chằm chằm vào khu vực đang phát ra luồng khí đen tối và đáng ngại. Enid đã vượt qua chính mình trong buổi hẹn hò đầu tiên của họ.
Wednesday đã ghi nhớ trong đầu để đảm bảo rằng cô ấy sẽ chu đáo gấp 10 lần khi đến lượt cô ấy lên kế hoạch hẹn hò cho họ, có lẽ là một buổi khiêu vũ riêng dưới ánh trăng sau một hoặc hai chầu ở quán BBQ Hàn Quốc mà cô gái tóc vàng đã nói đến.
"Chúng ta có khoảng 6 giờ rảnh rỗi trước khi chuyến tham quan cuối cùng kết thúc." Enid đề cập khi cô liếc nhìn Thing để xác nhận.
Nhà ngoại cảm nghiêng đầu bối rối, "Chúng ta sẽ không tham gia một trong những chuyến du lịch chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc!" Cô gái tóc vàng cười trả lời, "Cậu ghét con người và tiếng ồn lớn, khách du lịch thực sự sẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cậu!"
Wednesday cảm thấy một cảm giác hồi hộp dễ chịu chảy qua cô ấy trước sự chu đáo không bao giờ kết thúc mà người yêu của cô ấy tiếp tục thể hiện. "Vậy kế hoạch là gì?"
"Chúng ta đợi màn đêm buông xuống." Enid đã chia sẻ một nụ cười tinh nghịch với Thing. "Một bàn tay đáng tin cậy đã cho thuốc ngủ vào bình cà phê trong phòng nghỉ đủ để hạ gục một con voi."
"Bàn tay cũng nói có thể mượn một số thiết bị lặn cho chúng ta." Thing tỏ ra tự hào và tự mãn trước sự thật rằng ông ấy đã giúp có được một buổi hẹn hò đầu tiên tuyệt vời nhất mà ông ấy từng chứng kiến.
"Quanh co." Wednesday Addams không ngất ngây như một cô gái tuổi teen, nhưng chắc chắn là đã gần gũi hơn.
Enid cười toe toét trước giọng điệu hụt hơi mà Wednesday cố gắng che giấu. Cô ấy đã rất xuất sắc trong buổi hẹn hò đầu tiên này. Ai nói thật khó để gây ấn tượng với một cô gái? "Vậy cậu sẽ làm gì? Chuẩn bị đột nhập vào nhà tù à?"
"Mọi người thường vượt ngục." Nhà ngoại cảm chỉ ra, nhưng không thể nhầm lẫn được rằng đôi môi của cô ấy đang cong lên.
"Chúng ta không chính xác với định nghĩa bình thường, tình yêu. Thực sự là khá xa nó." Enid trả lời lại. "Hơn nữa, cậu đã xông vào trái tim của tớ rồi, nhà tù cũ là cái gì?" Cô nháy mắt.
Đôi mắt của Wednesday mở to trước khi đôi môi của cô ấy nở một nụ cười nhếch mép, "Không phải đột nhập, cậu tự nguyện để tôi vào."
Enid nhướng mày ở quầy, "Touché (Cảm động?)."
"Tiếp tục cố gắng. Hãy đi nơi khác trước rồi ăn tối trong khi chúng ta đợi chuyến tham quan kết thúc." Cô gái tóc vàng biết người bạn đời của mình thích được thử thách, nhưng cô ấy cũng muốn cả hai cùng làm điều gì đó mà cô ấy thích. Dù sao thì các mối quan hệ đều là về sự thỏa hiệp.
---
"Golden State Warriors (Những chiến binh đế chế vàng)?" Wednesday hỏi khi họ đứng bên ngoài một cơ sở tại trung tâm Chase. Bất cứ ai đặt tên cho một công trình kiến trúc hiện đại đầy ấn tượng bằng một cái tên khó hiểu như vậy đều khiến nhà ngoại cảm khó hiểu.
"Họ đã đánh trận gì?"
Enid thích thú nhìn cô gái thấp hơn, "Họ đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng trận này đặc biệt thú vị khi họ chiến đấu chống lại kẻ thù không đội trời chung..."
Cô gái tóc vàng dùng tay để thêm hiệu ứng ấn tượng, "...The Cleveland Cavaliers (Kỵ binh Cleveland)."
(Golden State Warriors và The Cleveland Cavaliers là tên 2 đội bóng rổ nhé)
"Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất tò mò, một cuộc so tài tốt luôn thú vị." Wednesday cảm thấy một chút chờ đợi chảy qua cô ấy, đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy một trận chiến khốc liệt để giành chiến thắng.
"Tớ chắc rằng cậu sẽ thích nó! Các trò chơi thường bán hết vé ngay khi có vé, nhưng may mắn cho chúng ta, tớ biết một anh chàng." Enid dẫn người bạn đời của mình đến một trong những người bảo vệ ở phía trước lối vào. Chỉ từ dáng người và mái tóc xoăn, rõ ràng người đàn ông này là một người sói.
Khi nhận thấy họ tiếp cận, người bảo vệ mắt sáng lên, vẫy tay với cặp đôi. "Enid! Con chó con yêu thích của anh thế nào?" Anh ta hỏi khi nhiệt tình chào đón chú sói con bằng một cái ôm.
"Em rất tốt, Jackson! Em đã rất nhớ anh!" Enid trả lời, đáp lại cái ôm với sức mạnh tương đương.
Jackson nhìn cô ấy một cách hoài nghi, "Vậy lệnh trục xuất của mẹ em không là gì cả?"
"Ok, có thể đã có nhiều chuyện xảy ra kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, nhưng em thề là em đang làm tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ." Cô gái tóc vàng yên tâm khi trao cho nhà ngoại cảm bên cạnh một cái nhìn đầy yêu thương.
Người bảo vệ chú ý và hiểu ngay lập tức, "À, không gì bằng tìm bạn đời của mình để làm cho mọi chuyện tốt hơn, đúng không hả?" Anh ta hỏi một cách táo tợn, cảm thấy hạnh phúc cho đứa trẻ đã lớn lên gấp 10 lần kể từ lần gặp cuối cùng của họ.
"Ồ chắc chắn rồi!" Enid trả lời, gật đầu đồng ý. "Cậu ấy làm mọi thứ tốt hơn."
Da của Wednesday bỏng rát khi con sói đan tay họ với nhau và đặt một nụ hôn lên đầu cô. Có phải cô gái tóc vàng quá táo bạo với tình cảm của mình ở nơi công cộng?
Cô tránh giao tiếp bằng mắt và nhìn thấy một cô gái cách họ vài mét đang hướng ánh mắt đánh giá về phía người yêu cô. Nhà ngoại cảm trao cho cô ta cái nhìn đe dọa nhất, mong muốn người kia ngừng hành động của mình ngay lập tức trước khi cô ta phải đối mặt với hậu quả.
Sau khi suy nghĩ thêm, Wednesday quyết định rằng Enid nên thể hiện tình cảm nhiều hơn ở nơi công cộng, chỉ để ngăn chặn bất kỳ cá nhân xấu xa nào có bất kỳ suy nghĩ xấu xa hướng về cô ấy.
Jackson nhận thấy hành động của nhà ngoại cảm và cười khúc khích, "Đây là vé của em, em nên đi trước khi bạn đời của mình phạm tội." Anh ta gật đầu về phía cô gái đang trừng mắt.
Enid quay về phía Wednesday và thấy cái chết bé nhỏ của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào một cô gái với rất nhiều cảm xúc. Đôi mắt mở to hoảng hốt và tự hỏi bản thân điều gì đã xảy ra trong 30 giây khi cô ấy quay lưng lại với người bạn đời của mình.
Cô ấy nhanh chóng nhận lấy những chiếc vé mà Jackson đưa cho, cảm ơn anh ấy rất nhiều vì sự giúp đỡ và nói lời tạm biệt khi cô ấy mở đường cho Wednesday rời khỏi lối vào và đi vào Trung tâm Staples.
"Tình yêu, chuyện gì vậy?" Con sói hỏi ngay khi họ ở một khoảng cách an toàn. "Tại sao cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đó như thể cậu muốn giết cô ta?"
"Cô ta nghĩ rằng thật thích hợp để ngắm nhìn những gì thuộc về tôi bằng đôi mắt ghê tởm của mình, tôi thấy việc cho cô ta biết rằng cậu không rảnh là điều phù hợp." Gọi cô ấy chiếm hữu cũng được, không sao cả, vì cô ấy là như vậy. Enis là của cô ấy và chỉ riêng cô ấy, cô ấy nguyền rủa bất cứ ai tin vào điều ngược lại.
Enid không thể ngăn tiếng thở dài trìu mến mà mình thốt ra, "Cậu thật đáng yêu." Nếu bạn hỏi bất cứ ai khác, có vẻ như cô gái tóc vàng cuối cùng đã mất trí. Chà, cô ấy không có, cô ấy chỉ trở nên trôi chảy hơn trong cuộc nói chuyện với Wednesday và theo từ điển tự viết của cô ấy, điều đó có nghĩa là 'Tôi hoàn toàn ghen tị với sự cạnh tranh không tồn tại.'
"Tôi nghi ngờ bất cứ ai khác sẽ đủ can đảm để mô tả tôi như vậy." Wednesday càu nhàu, trong suốt những năm tháng của cô ấy, thậm chí không ai dám gọi cô ấy là đáng yêu .
Nở một nụ cười toe toét và nháy mắt táo tợn, Enid cúi xuống áp môi mình vào môi cô gái kia trong một nụ hôn nhẹ nhàng. "Tớ có đặc ân."
Lại bỏng da, Wednesday đành chấp nhận số phận. Đây là cô gái mà cô ấy sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình. Không ai có thể giúp cô ấy bây giờ, cô ấy đã ở quá sâu.
---
"Tôi tưởng cậu nói đây là một trận chiến?" Wednesday ngồi thẳng lưng, thông thường hai cánh tay của cô ấy sẽ ở bên cạnh hoặc đặt trên đùi. Tuy nhiên, Enid đã dúi vào tay cô ấy một xô bỏng ngô có kích thước khá ấn tượng.
Enid uống xong một cốc soda lớn tương đương trước khi cô ấy hướng đôi mắt háo hức về phía người bạn đời của mình. "Nó là! Đây thực sự là làm hay chết, Willa! Các Chiến binh cần phải giành chiến thắng nếu không tớ sẽ chết!"
"Nếu tôi muốn xem một đám người Neanderthal ướt đẫm mồ hôi thì tôi đã đến thăm safari rồi." Nhà ngoại cảm trả lời, nhìn đấu trường với vẻ chán ghét rõ ràng. "Những người này không nghe nói về vệ sinh cá nhân sao?"
"Cậu thực sự đi đào mộ và cậu đang phàn nàn về mùi?" Enid hỏi trong sự thích thú, ai mà biết được Wednesday Addams trong bối cảnh đô thị đông dân cư lại vui nhộn và đáng yêu đến vậy?
Wednesday tập trung ánh mắt vào cô gái tóc vàng đang cười rạng rỡ bên cạnh và dài giọng, "Những xác chết đó đã chết, những người này lấy cớ gì để phát ra mùi kinh tởm như vậy?"
Enid chắc chắn không nên có một cái nhìn đáng yêu ngu ngốc như vậy vào lúc này, nhưng cô ấy không thể không nhìn chằm chằm vào Wednesday với nụ cười trìu mến nhất mà cô ấy có thể. "Ồ, Willa. Không bao giờ thay đổi."
Cặp đôi mong chờ khi tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu. Ban đầu, Wednesday tỏ ra miễn cưỡng, nhưng khi chứng kiến các cầu thủ bắt đầu trở nên bạo lực bằng cách xô đẩy và đánh nhau, cô thấy mình thích thú với sự bạo lực trong bóng rổ.
Một nụ cười nhếch mép tàn bạo xuất hiện trên môi cô khi một thành viên The Cleveland Cavaliers cho một cái móc phải vào mặt một Golden State Warriors. Có lẽ, bóng rổ không tệ đến thế. Nụ cười nhếch mép của cô ngày càng rộng hơn khi cả hai bên bắt đầu bảo vệ danh dự của nhau.
Wednesday cân nhắc ý tưởng đồng hành cùng Enid trong nhiều trò chơi này hơn nếu chúng có khả năng bạo lực trở lại như vậy.
Enid đã rất vui khi biết rằng Wednesday đang thực sự thích thú với một trò chơi thể thao. Mặc dù vậy, cô ấy khá chắc chắn rằng đó là bởi vì những người chơi thực sự vừa mới thoát khỏi một cuộc chiến tay đôi.
Có vẻ như bạn đời của cô ấy thích thể thao bạo lực, bây giờ có phải là thời điểm tốt để nói với Wednesday rằng cô ấy có chơi khúc côn cầu không? Enid tự hỏi...
...Không, cô ấy sẽ để dành điều đó cho tương lai nếu cô ấy cần phải làm cho nhà ngoại cảm bối rối trong trường hợp khẩn cấp.
Chuyển sang tập trung vào trò chơi, Enid vươn vai một cách thờ ơ và vòng tay qua vai của Wednesday. Gọi cô ấy sáo rỗng đi, bởi vì cô ấy chắc chắn là như vậy.
---
"Vậy..." Enid huých vai Wednesday khi họ rời khỏi đấu trường. "Cậu nghĩ gì?" Cô ấy hỏi, tràn đầy năng lượng trước chiến thắng của Golden State Warriors.
"Có thể chịu được." Wednesday trả lời, "Tôi sẽ không thích xem một trò chơi khác với cậu trong tương lai."
Cô gái tóc vàng ré lên trước lời nói của nhà ngoại cảm. "Điều đó về cơ bản có nghĩa là cậu rất thích nó!"
"Chúng ta nhất định phải đi xem trận chung kết nếu Warriors vượt qua được chặng đường này! Cậu sẽ thích sự căng thẳng! Một hơi thở sai lầm và tiếng ầm ầm có thể xảy ra." Enid nói huyên thuyên khi họ đi về phía chiếc xe tải.
"Có vẻ hấp dẫn." Wednesday gật đầu, cô ấy sẽ không phản đối một chuyến đi chơi như vậy, đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là họ sẽ làm điều gì đó mà Enid thích.
Enid mỉm cười với nhà ngoại cảm và đan tay họ vào nhau. "Cảm ơn vì đã đến và cho bóng rổ một cơ hội, tình yêu. Tớ biết đây không chính xác là kiểu của cậu."
"Cậu luôn chiều chuộng tôi vì những sở thích của tôi mặc dù cậu có ác cảm với hầu hết chúng." Wednesday thừa nhận, "Tôi thấy thật phù hợp khi tôi trả ơn."
"Tôi cũng muốn cậu được hạnh phúc."
"Ôi Willa, tớ luôn hạnh phúc khi ở bên cậu." Enid cười rạng rỡ và hôn lên môi Wednesday.
Cô gái tóc vàng kiểm tra và nhận ra rằng họ chỉ có đủ thời gian rảnh rỗi để ăn nhanh một miếng rồi đến Alcatraz để kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Vì vậy, cặp đôi nhảy lên xe tải để đi đến điểm đến tiếp theo của họ.
---
Enid lái xe đến một trong những nhà hàng yêu thích của mình trong vùng. Cô ấy có những kỷ niệm rất đẹp về nơi này vì bố và chú của cô ấy thường đưa cô ấy, Fallon và Melvin đến đó ăn mỗi Chủ nhật.
Cô ấy đã vâng vâng khi chọn nó chỉ vì cô ấy nghĩ rằng sẽ rất đau đớn khi được nhắc nhở về khoảng thời gian mà gia đình cô ấy không lộn xộn như bây giờ, bên cạnh đó, cô ấy cũng thấy hào hứng và hạnh phúc khi chia sẻ cuộc sống của mình với nhà ngoại cảm.
"Cậu biết San Francisco từng thuộc về Mexico đúng không?" Cô gái tóc vàng hỏi cô gái ngồi ở ghế phụu.
"Tôi biết rằng khu vực này từng được gọi là Alta California với phần cuối của bán đảo được gọi là Yerba Buena do có rất nhiều bạc hà mọc trong vùng. Thành phố được đổi tên thành San Francisco sau khi Mexico nhượng 55% lãnh thổ của mình cho Hợp chủng quốc Hoa Kỳ." Wednesday nhớ lại một trong nhiều cuốn sách lịch sử mà cô đã đọc về nền văn hóa khi còn là một cô gái trẻ.
Enid không nên bị sốc khi biết rằng Wednesday đã nói lại tất cả thông tin đó từ trí nhớ, nhưng cô ấy thực sự rất ấn tượng. "Tất nhiên là cậu đã biết điều đó từ đầu rồi."
"Tôi thực sự có một trí nhớ lưu giữ lâu gần như ảnh chụp." Wednesday chỉ ra. Cô ấy đặc biệt tự hào về điều đó, trí nhớ tốt rất có ích cho việc điều tra của cô ấy.
"Chà..." Enid khuấy động cuộc trò chuyện trở lại điểm chính. "Lý do tớ hỏi là vì một trong những nhà hàng yêu thích của tớ có tên là Luz De La Luna và tớ hy vọng cậu thích đồ ăn Mexico vì đó là nơi tớ sẽ đưa cậu đến."
Wednesday chớp mắt trước thông tin mới mà cô gái tóc vàng đã chia sẻ, "Cậu thích đồ ăn Mexico?"
"Chắc chắn! Cậu sẽ không tin tớ có thể ăn được bao nhiêu bánh enchiladas đâu." Nhà ngoại cảm đã xử lý sự thật rằng Enid thích đồ ăn từ nền văn hóa của cô ấy. Cô ấy cảm thấy một sự ấm áp nở rộ trong cô.
"Bà tôi sẽ thích cho cậu ăn." Wednesday nói trong hơi thở của cô ấy.
"Tớ mong đợi nó!" Enid cười toe toét với cô khi đỗ xe gần nhà hàng. Theo ý kiến của cô ấy, Luz De La Luna có enchiladas ngon nhất trong toàn thành phố!
"Chúng ta đi chứ, thưa phu nhân?"
Họ ra khỏi xe và đi bộ một đoạn ngắn về phía nhà hàng. Khi họ đến gần hơn, Wednesday bắt đầu ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của các loại gia vị Mexico được ưa chuộng trong không khí.
Đã lâu rồi kể từ lần cuối cô ấy ăn đồ ăn Mexico, cô ấy gần như ngay lập tức chạy đến San Francisco trước khi có thể ăn một số đồ ăn do bà nấu.
Enid tiến lên và mở cửa khi cô ấy ra hiệu cho Wednesday vào nhà hàng trước. "Diego! Ông có ở đó không?" Cô gọi khi không thấy ai ở quầy.
"Tôi đã nghe thấy tiếng đứa bé Sinclair đúng không?" Một giọng nói the thé đáp lại khi một người đàn ông thấp, chắc nịch với bộ ria ấn tượng xuất hiện. "Cô ấy đây rồi!" Diego cười toe toét với cô gái tóc vàng.
"Ông có nhớ cháu không?" Enid hỏi khi cô và Wednesday ngồi ở quầy gần nhà bếp nhất. Rất may, không có bất kỳ khách hàng nào khác bên trong
Cô ấy không thể bảo Thing đến gặp Diego trước trong khi họ xem trận đấu để họ có thể cho thuê toàn bộ nhà hàng.
"Tất nhiên rồi, mija! Nơi này không còn như trước nếu không có khách hàng yêu thích của chúng tôi." Diego trả lời khi ông ấy mang một số nachos đến cho họ để bắt đầu. "Và đây là ai? Enid bé nhỏ rốt cuộc có người yêu để mang tới đây sao?"
Wednesday ngây người nhìn ông ta khi cô cắn một miếng nachos được phục vụ với một muỗng salsa. Cô ấy ngạc nhiên thích thú trước sự chào đó của nhương vị đầy đủ .
Enid nhìn thấy ánh mắt hơi mở to của Wednesday đối với thức ăn và cười toe toét khi biết rằng người bạn đời của cô thích mùi vị đó. "Diego, đây là bạn đời của cháu, Wednesday!"
"Rất vui được gặp cháu, Wednesday." Diego chào đón nhà ngoại cảm khi ông liếc nhìn Enid một cách không chắc chắn trước sự im lặng của cô gái kia.
"Tôi cũng vậy." Wednesday cuối cùng cũng trả lời, quay lưng lại với thức ăn để nhìn chằm chằm vào người đầu bếp đang lo lắng ở bàn của họ.
"Willa, đây là Diego! Ông ấy sở hữu nơi này và hầu hết các công thức nấu ăn đều do bà của ông ấy dạy cho ông ấy, vì vậy cậu biết đấy, đồ ăn sẽ chuẩn vị!" Enid giới thiệu ông ấy với Wednesday, "Ông ấy cũng mang trong mình dòng máu người sói, nhưng ông ấy thừa hưởng khả năng bất khả xâm phạm của mẹ mình thay vì khả năng biến đổi của bố ông ấy."
Wednesday liếc nhìn đầu bếp lần thứ hai và nhận thấy đôi bàn tay không tì vết, một điều bất thường trong lĩnh vực công việc của ông ta. "Có phải tất cả các mối quan hệ của cậu đều có bản chất siêu nhiên không?" cô hỏi Enid.
"Hầu hết trong số đó." Cô gái tóc vàng xác nhận, "Mặc dù San Francisco chấp nhận những người bị ruồng bỏ hơn hầu hết các nơi khác, nhưng một số người bình thường vẫn gây rắc rối."
"May mắn thay, những kẻ bị ruồng bỏ đã trở thành tiêu chuẩn quanh đây nên bất kỳ người bình thường nào không được chấp nhận đều buộc phải ở trong bóng tối." Diego cười toe toét với nhà ngoại cảm, bắt đầu cảm thấy thoải mái với sự khô khan của ngày Wednesday.
"Hấp dẫn." Wednesday trả lời, hướng sự chú ý của cô ấy về phía thực đơn ở phía sau quầy. "Chúng ta gọi món nhé, mi lobo (con sói của tôi)? Chúng ta vẫn có kế hoạch sau đó."
Lông mày của Diego dài đến tận chân tóc, ông ấy chú ý đến cái tên thú cưng cô gái thấp hơn. "Mi lobo?" Ông ấy trêu chọc Enid, khiến cô ấy đỏ mặt bất chấp nụ cười hạnh phúc, say đắm mà cô ấy hướng tới Wednesday.
"Im đi." Cô gái tóc vàng lầm bầm, "Chúng cháu sẽ chọn món ăn thông thường của cháu nhưng thêm một phần nước sốt bị cấm ở bên cạnh. Willa thích nó." Enid đã gọi món cho cả hai người, các món bình thường cô ấy hay ăn và thêm một chút.
"Hiểu rồi, con sói nhỏ! Sẽ tới ngay." Diego gật đầu với họ và đi vào bếp để bắt đầu nấu.
Wednesday quan sát các đồ trang trí xung quanh nằm rải rác khắp khu vực ăn uống. Cô ấy nghĩ rằng cha cô ấy sẽ thích ghé thăm nhà hàng này nhất nếu đồ ăn ngon như Enid nói, và cô ấy đã nói với cô gái tóc vàng điều này.
"Ồ! Chúng ta chắc chắn nên đưa ông ấy đến đây nếu gia đình cậu quyết định thực hiện một chuyến đi đến San Francisco. Tớ chắc rằng Pugsley sẽ thích ném lựu đạn xuống từ cầu Cổng Vàng." Một trong những phẩm chất mà Wednesday yêu thích nhất ở Enid là khả năng chú ý và ghi nhớ bẩm sinh của cô ấy đối với tất cả những sự kiện nhỏ mà cô ấy đã thấy trực tiếp.
Điều đó chứng tỏ rằng Enid chú ý đến cô và cô lún sâu hơn một chút mỗi khi cô gái tóc vàng nhắc nhở cô về điều đó.
Hai người họ đã có những cuộc trò chuyện bình thường để giết thời gian khi chờ đợi thức ăn được phục vụ. Enid đã dành toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm vào Wednesday với vẻ si tình nhất trên khuôn mặt của cô ấy, trong khi Wednesday đáp lại những cái nhìn chằm chằm bằng đôi mắt dịu dàng dành riêng cho Enid và chỉ mỗi Enid.
Cuối cùng, thức ăn của họ đã ra và thực sự mà nói, Enid đã khiến Wednesday bất ngờ về những gì cô ấy thường ăn. Hơn một chục món ăn được đặt trên bàn của họ gồm nhiều món Mexico khác nhau.
Đếm được ít nhất ba loại enchiladas khác nhau, Wednesday nhìn người sói đầy thắc mắc. "Đây là bình thường của cậu?" cô hỏi, cô không chắc liệu hai người họ có thể ăn hết chỗ thức ăn trước mặt hay không.
"Tớ đã nói với cậu là tớ yêu enchiladas! Bên cạnh đó, chúng ta có thể mang theo thức ăn thừa. Fallon đã đặt một ngăn cách nhiệt trong xe tải để chúng ta có thể giữ ấm thức ăn." Enid trả lời, chỉ vào lọ nước sốt bị cấm mà Diego đặt trước mặt Wednesday.
"Hãy thử loại nước sốt bị cấm, trong đó có xyanua và thạch tín đấy." Wednesday hơi bị sốc khi có một loại nước sốt như vậy, nhưng cô ấy thừa nhận rằng nó rất hấp dẫn và một lần nữa, Enid đã đưa cô ấy đến một nhà hàng phù hợp với sở thích của cả hai.
"Được rồi."
Enid mỉm cười trước sự chấp thuận, cả hai ăn hết các món ăn khác nhau và yêu cầu Diego gói phần thức ăn thừa lại.
Cuối cùng cũng đến lúc diễn ra đêm chung kết hoành tráng.
---
"Cảm ơn, Thing" Enid nhận bộ đồ lặn mà Thing đã mua để họ sử dụng. Cô ấy tràn đầy dự đoán và hơi lo lắng khi biết rằng họ thực sự sắp phạm một số tội để kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên.
Đáng giá.
Wednesday đã mặc xong quần áo bên cạnh, tất cả những gì còn lại là đeo bình dưỡng khí quân sự trên lưng và Enid đã cẩn thận giúp cô ấy đeo vào.
Họ hiện đang ở cách hòn đảo vài dặm, ngoài tầm với của camera an ninh và các cảm biến khác. Thing là thuyền trưởng được chỉ định trên chiếc bè mà họ đang sử dụng trước khi họ đi hết quãng đường còn lại dưới nước.
"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Enid hỏi Wednesday sau khi chuẩn bị xong việc lặn. Nhà ngoại cảm gật đầu, họ cùng nhau đeo mặt nạ và lặn xuống vùng nước băng giá.
Ùng ục! Ùng ục!
Nước lạnh cóng và tối như đêm đen. Họ chỉ có những que phát sáng nhỏ làm nguồn sáng vì họ không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý không mong muốn nào nếu ai đó phát hiện ra bất kỳ ánh sáng nào.
May mắn thay, họ không phải là con người. Enid là người sói mạnh nhất hiện tại, và Wednesday là...
...một Addams.
Tay trong tay, họ bơi qua vùng nước của Vịnh San Francisco để đến bờ của nhà tù Alacatraz. Một người bình thường sẽ mất khoảng 1 giờ để đến đó, nhưng với sức mạnh và tốc độ được tăng cường của Enid, họ mất mười phút.
Cuối cùng, họ đến một điểm mù gần phía nam của hòn đảo mà Thing đã tìm ra trước đó. Nếu tính toán của Enid là đúng, tất cả những nhân viên còn lại sẽ chìm trong giấc ngủ sâu và chỉ thức dậy vào buổi sáng, bối rối về những gì đã xảy ra với họ.
Bây giờ họ đã ở trên đảo, Enid tiến hành thiết lập một thiết bị có thể khiến bất kỳ dạng công nghệ nào cần tín hiệu trong bán kính mười dặm trở nên vô dụng. Mặc dù cô gái tóc vàng tự tin với kỹ năng tàng hình của họ, nhưng cô ấy không phủ nhận rằng đôi khi cô ấy có thể vụng về nên thà an toàn còn hơn phải xin lỗi.
"Đó là gì?" Wednesday hỏi, cô ấy vẫn chưa quen với công nghệ hiện đại, đó là lí do tại sao cô ấy lại dùng kẹo cao su đen để che camera giám sát nhà xác trong quá trình điều tra của mình.
"Đó là một thiết bị gây nhiễu." Enid giải thích khi cô thiết lập xong. "Nó chặn các thiết bị có thể cảm nhận hoặc ghi lại chúng ta trong một tham số cụ thể. Bây giờ sẽ không ai biết chúng ta đã từng ở đây sau khi chúng ta rời đi."
Nhà ngoại cảm vui mừng, đó sẽ là một công cụ tuyệt vời cho các cuộc điều tra trong tương lai của cô ấy. Có thể công nghệ hiện đại rốt cuộc cũng có công dụng của nó. Cô ấy bắt đầu hối hận vì đã không liên quan đến Enid trong bí ẩn quá khứ vì cô gái tóc vàng chắc chắn sẽ hữu ích với các kỹ năng của mình..
"Cậu học cách vận hành những thiết bị như thế này ở đâu vậy?"
Enid mỉm cười với Wednesday trong khi phủi tay. "Tớ điều hành blog Nevermore –và Jericho– blog chuyện phiếm lớn nhất ở đây. Ngay cả với các giác quan siêu nhiên, không đời nào tớ có thể thu thập tất cả thông tin dù là nhỏ nhất nếu không có sự trợ giúp của một số thiết bị."
"Hơn nữa, tớ đã phải xâm nhập vào mạng lưới an ninh của trường trung học Jericho để lấy một số video đáng xấu hổ về những kẻ đã bắt nạt một trong những gorgon sinh viên năm nhất." Cô giải thích thêm với một nụ cười tự mãn trên môi. "Công nghệ là sở thích của tớ."
"Ấn tượng." Wednesday thở ra khi nghĩ về tất cả những khả năng mà bộ kỹ năng của Enid có thể mang lại cho cô. Lúc đầu, kỹ năng lái xe của cô ấy sẽ là quá đủ, nhưng khi biết cô ấy thành thạo thế nào với thế giới hiện đại?
Cô đã bị đánh gục.
"Mi lobo (con sói của tôi), cậu làm tim tôi phát điên mất."
Enid chỉ cười toe toét, biết chính xác điều gì đang chạy qua tâm trí người bạn đời của cô lúc này. Không nhiều người biết Enid thực tế là một techwiz. Wednesday có thể là một thần đồng thám tử, nhưng mọi thám tử đều cần một anh chàng có máy tính xách tay.
"Chúng ta khám phá nhà tù này nhé, tình yêu?" Cô gái tóc vàng đưa tay về phía cô gái thấp hơn.
"Tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ hỏi."
---
Cặp đôi gặp nhau trên đảo, kiểm tra tất cả các khu vực đóng cửa khỏi công chúng. Wednesday đã rất phấn khích trong suốt thời gian, đi từ nơi này sang nơi khác với một bước nhảy vô hình.
Enid thực sự đã vượt qua chính mình trong buổi hẹn hò đầu tiên này. Wednesday coi đó là một thử thách để đảm bảo rằng cô phù hợp với nỗ lực mà cô gái tóc vàng đã thể hiện, trong buổi hẹn hò thứ hai của họ.
"Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất với cậu tối nay, mi lobo." Họ bơi trở lại chiếc bè nơi Thing đã khởi động để đưa họ trở lại đất liền. "Cảm ơn cậu."
"Tớ rất vui vì cậu thích nó." Enid trả lời khi cả hai thay quần áo ban đầu. "Tớ đã lo lắng rằng cậu sẽ không thích."
Thing ra hiệu với họ hỏi liệu ông ta có thực sự phải quay lại và trả lại thiết bị lặn từ nơi ông ta lấy nó không.
"Sẽ rất bất tiện khi Thing phải cố gắng trả lại thứ gì đó có thể được thay thế dễ dàng." Wednesday hỗ trợ cho kế hoạch quỷ quyệt của bàn tay. Ai biết khi nào họ sẽ cần sử dụng lại những thiết bị này.
Enid nhìn chằm chằm vào hai người họ với khuôn mặt hét lên 'Thật sao?' Họ thực sự là Addams.
"Tốt thôi."
Wednesday và Thing nhìn nhau hài lòng, Enid ngày càng sẵn sàng gây rối cùng với họ và họ thích thú với điều đó.
Ba người họ quay trở lại chiếc xe tải với thiết bị lặn mà về mặt kỹ thuật giờ đây là của họ, cũng như thiết bị gây nhiễu mà Enid đã vô hiệu hóa trước khi họ rời Alcatraz.
Đóng gói nó vào thùng sau xe tải, họ liếc nhìn lần cuối hòn đảo lấp lánh dưới ánh trăng. "Chúng ta chắc chắn nên quay lại đây vào ngày kỷ niệm của chúng ta."
"Tôi rất mong chờ nó, mi lobo (con sói của tôi)."
Wednesday đang nghiêng người để hôn Enid thì tay cô ấy sượt qua chiếc vali đựng điện thoại của cô ấy và cô ấy bị đưa vào một tầm nhìn trong khi những cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô ấy trước khi cô ấy có thể ngã xuống đất.
Cô đang ở trong một khu rừng, một khu rừng quen thuộc, cô có thể nói thế qua những cái cây xung quanh. Một tiếng hú lớn vang lên từ bên phải cô.
Enid.
Wednesday chạy về phía âm thanh, cầu xin rằng cô gái tóc vàng không bị thương. Cô đến một bãi đất trống gần một nghĩa trang.
Ồ. Cô ấy đã về nhà.
Enid đang đứng yên như một bức tượng trong hình dạng sói của mình. Đầu liên tục lắc lư khi cô ấy nhìn chằm chằm vào hàng cây. Mũi hít hà không khí, tìm kiếm một mùi hương Wednesday không thể ngửi thấy.
Cô thấy mình trong tầm nhìn đang đứng trên lưng người sói, nắm chặt lấy bộ lông trên vai Enid.
Họ vừa làm gì thế? Cô ấy băn khoăn.
"Cậu có chắc là mình đã ngửi thấy chúng không?" Bản thân cô ấy trong tầm nhìn hỏi Enid, người đã trả lời bằng một tiếng gầm gừ xác nhận. Các giác quan vẫn trong tình trạng báo động cao.
"Chắc hẳn chúng đã tẩu thoát ngay khi nhận ra cậu đang đuổi theo chúng." Con sói gầm lên đáp lại, thất vọng về bản thân.
"Đừng cảm thấy tội lỗi, mi lobo (con sói của tôi). Lần sau chúng ta sẽ làm tốt hơn." Wednesday trấn an người yêu của cô.
"Bây giờ chúng ta hãy về nhà và đợi bất kỳ bức ảnh nào mà kẻ theo dõi tôi gửi cho chúng ta tiếp theo."
Thở hổn hển khi cổ cô trở lại vị trí cũ. Wednesday hít một hơi thật sâu với đôi mắt đang điều chỉnh và tập trung trở lại khi đôi mắt xanh sáng đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ quan tâm rõ ràng.
"Cậu đã thấy gì?" Enid hỏi cô gái trong vòng tay của mình. Cô ấy đã lo lắng đến phát ốm khi tầm nhìn của Wednesday bắt đầu.
"Chúng ta ở trong khu rừng xung quanh trang viên. Chúng ta đang tìm một người." Wednesday trả lời khi cô ấy dần lấy lại phương hướng của mình.
"Ai?" Enid đặt câu hỏi. Điều này nghe không hay chút nào. Lần cuối cùng Wednesday có một tầm nhìn, cô gái tóc vàng đã phải chiến đấu.
"Kẻ theo dõi tôi."
"Cậu có một kẻ theo dõi và cậu đã không nói với tớ?!" Enid thành thật với chúa, lúc này cô đang căng thẳng đến mức tối đa. Tất cả thời gian này và Wednesday đã không đề cập đến việc có một kẻ theo nghĩa đen đang quấy rối cô ấy qua tin nhắn.
"Tôi đã quên thông báo cho cậu vì chúng ta có nhiều vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết vào thời điểm đó nên tôi đã giao cho Thing thiết bị di động của mình trong thời gian chờ đợi." Nhà ngoại cảm trả lời, trong khi lúc đầu, cô ấy rất vui mừng vì cuối cùng đã có được kẻ theo dõi đầu tiên của mình, bây giờ, Enid đã rất nhanh chóng trở thành ưu tiên số một của cô ấy.
Enid quay sang bàn tay phản bội. "Thing! Tại sao ông cũng không nói với tôi?" Thing ra hiệu vì bận quá nên quên mất.
"Làm thế nào ông có thể quên một cái gì đó như thế?! Hai người thực sự là tồi tệ nhất? Tôi nghĩ hai người đã trở nên tốt hơn với việc ưu tiên sự an toàn của mình rồi chứ?!" Cô gái tóc vàng giơ hai tay lên trời khi móng vuốt của cô ấy vung ra đầy căng thẳng trong khi cô ấy đi đi lại lại.
Wednesday sẽ đưa Enid xuống mồ sớm, tại sao nhà ngoại cảm lại không quan tâm đến sự an toàn của chính cô ấy?
"Rõ ràng là cậu đang buồn và tôi xin lỗi, nhưng cậu là ưu tiên hàng đầu của tôi." Wednesday trả lời, cảm thấy tồi tệ không phải vì cô ấy che giấu sự thật rằng cô ấy có một kẻ theo dõi, mà vì Enid đã rất khó chịu vì điều đó.
"Vâng? Chà, cậu là của tớ." Enid dừng bước và nhìn thẳng vào mắt Wednesday. "Cậu có thể không quan tâm đến sự an toàn của mình, Willa, nhưng tớ thì có."
Người sói bước lại gần và vuốt ve má nhà ngoại cảm, "Cậu là bạn đời của tớ, Wednesday. Và nếu cậu nghĩ rằng tớ sẽ chỉ đứng đây và nhìn cậu lao đầu vào nguy hiểm một lần nữa thì cậu đã nhầm."
Enid nhìn sâu vào đôi mắt đen, sẵn sàng để đôi mắt xanh sáng của cô ấy truyền đạt mọi cảm xúc của bản thân. "Nếu kẻ theo dõi cậu thậm chí còn nghĩ đến việc làm hại cậu, thì tớ sẽ giết chúng."
"Không sao mà." Wednesday thở hổn hển, không khí thoát ra khỏi phổi khi cô gái tóc vàng bước vào.
"Bây giờ cậu là của tớ ." Người sói gầm gừ, "Và không ai được chạm vào những gì của tớ." Enid cúi xuống và chiếm lấy đôi môi hơi run rẩy. Cô ấy chưa bao giờ là người thích bạo lực nhưng nếu bất cứ ai dám chạm vào người bạn đời của cô ấy thì cô ấy sẽ không nương tay.
"Của cậu." Wednesday thở vào đôi môi mềm mại, hai tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc để cố giữ thăng bằng. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cha mẹ cô không bao giờ có thể xa nhau. Tại sao họ phải làm vậy khi họ là người duy nhất quan trọng trong nanh vuốt của nhau?
"Và tớ là của cậu." Enid tuyên bố, đôi môi để lại hình vẽ trên làn da mềm mại,
"Chỉ của cậu." Hít thở mùi hương sẽ mãi mãi là mùi hương mà Wednesday sẽ tìm kiếm cả đời,
"Luôn luôn là của cậu." Đôi môi áp vào chỗ sẽ để lại dấu vết của cô ấy trong tương lai.
"Chỉ của cậu thôi."
"Của tôi." Nhà ngoại cảm có thể nghe thấy tiếng tim cô đập từ bên trong lồng ngực. Cô ấy từng tin rằng tình yêu của mình là tàn nhẫn và cô ấy thương hại kẻ ngốc đáng thương, người thậm chí còn mơ được yêu cô ấy. Tuy nhiên, đây là Enid, người sẵn sàng yêu Wednesday ngay cả khi cô ấy không chắc tình yêu thực sự có nghĩa là gì.
Wednesday không thể không nghĩ rằng thật tuyệt vời biết bao khi cuối cùng cũng có một người đáng để bản thân thay đổi . Cả cuộc đời cô đã mắc kẹt với một thói quen, quen thuộc và lặp đi lặp lại trong suốt cuộc sống hàng ngày của mình.
Nhưng Enid đã bắt đầu thay đổi cô ấy và bây giờ cô ấy cho phép những thay đổi này trở thành một phần cố định trong thói quen hàng ngày của mình, trên thực tế, cô ấy hoan nghênh những thay đổi này.
Enid là sự thay đổi duy nhất trong cuộc đời của Wednesday mà cô ấy sẽ không bao giờ hối hận khi xảy ra.
Wednesday đã nghe những lời thì thầm của học sinh khác trước khi họ rời khỏi Nevermore. Các học sinh trên hành lang nói rằng họ 'shipping' (ghép đôi) những người bạn cùng phòng, bất kể điều đó có nghĩa là gì.
Nhiều nhận xét khác nhau như 'chó săn mồi lông vàng và mèo đen', 'mặt trời và mặt trăng' lướt qua tai cô khi những ánh mắt dõi theo cặp đôi xuống hành lang.
Nhà ngoại cảm không hiểu 'chó săn mồi lông vàng và mèo đen' thực sự có nghĩa là gì, nhưng cô ấy cho rằng họ có thể được ví như mặt trời và mặt trăng, Wednesday nghĩ họ là một cặp tốt hơn so sánh đó nhiều vì cô ấy cho rằng mặt trăng thật ngu ngốc. Làm sao mặt trăng có thể để mặt trời đi sau khi biết cảm giác được ôm lấy mặt trời là như thế nào? (mặt trăng và mặt trời hiếm khi cùng nhau xuất hiện)
Wednesday sẽ thêu đốt cả thế giới nếu điều đó có nghĩa là không bao giờ phải để Enid ra đi.
Ping! Ping! Ping! Điện thoại của Enid liên tiếp báo tin nhắn khiến cả hai bất đắc dĩ phải rời khỏi vòng tay nhau.
Cô gái tóc vàng lấy điện thoại ra và thấy một loạt tin nhắn từ Yoko. Cô nhíu mày lo lắng, người bạn thân ma cà rồng của cô hiếm khi gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy trong ngày nghỉ vì người bạn có răng nanh của cô thường dành thời gian đó cho đại gia đình của mình ở Romania.
Yoko: bạn thân
Yoko: cậu có nói chuyện được với bianca không?
Yoko: divina gọi cho tớ đêm qua
Yoko: nói rằng bianca đã không nói chuyện với họ kể từ khi bắt đầu kỳ nghỉ
Yoko: tớ biết cậu bận rộn với addams nhưng cậu có thể thử liên lạc với cậu ấy được không?
"Ai thế?" Wednesday hỏi, nhận thấy sự lo lắng ngày càng tăng trên khuôn mặt của Enid. "Có chuyện gì à?"
Enid rời khỏi điện thoại của cô ấy để nhìn chằm chằm vào cô gái kia. "Là Yoko, có chuyện gì đó đang xảy ra với Bianca. Cậu ấy đã không trò chuyện với ai kể từ khi kỳ nghỉ bắt đầu."
"Điều đó thật đáng lo ngại." Wednesday nhíu mày, không liên lạc với nhóm của cô ấy không giống như siren.
"Chúng ta sẽ không bao giờ được nghỉ ngơi, đúng không?" Enid thở dài lo lắng và chấp nhận. Bianca là một người bạn nên tất nhiên cô ấy sẵn sàng giúp đỡ. Cô chỉ ước rằng cô và những người cô quan tâm có thể sống cuộc sống của mình trong hòa bình.
"Tôi sẽ nhờ người thân của mình theo dõi mọi tin tức về bất cứ thứ gì liên quan đến siren." Wednesday cho rằng tốt nhất là tận dụng quan hệ rộng rãi của gia đình Addams và sử dụng nó tốt.
Enid: cũng chưa nghe tin gì từ cậu ấy :((
Enid: Wednesday cho biết cậu ấy sẽ yêu cầu những người thân của mình theo dõi tin tức về siren
Enid: cố gắng truy tìm số của cậu ấy để tìm vị trí của cậu ấy
Enid: giữ liên lạc!!
"Nghĩ lại thì, tôi cũng chưa nhận được tin tức gì từ Xavier." Wednesday cau mày suy nghĩ. Bạn cùng lớp đã gửi cho cô vô số tin nhắn khi bắt đầu kỳ nghỉ, tất cả đều bị cô bỏ qua, tuy nhiên sự miễn cưỡng rõ ràng của cô khi giao tiếp với cậu ta dường như không được cậu ta chú ý.
"Tôi đoán cuối cùng thì cậu ấy cũng hiểu rằng tôi đã từ chối trao đổi tin nhắn với cậu ấy mà chỉ tìm hiểu về tình hình của Bianca. Tôi không thể không nghĩ rằng có điều gì khác đang diễn ra ở đây."
Enid thốt ra một lời chế giễu thất bại, "Ừ, không đùa đâu."
"Chúng ta sẽ ổn thôi, mi lobo (con sói của tôi)." Wednesday trấn an cô gái tóc vàng.
"Tớ thực sự hy vọng như vậy."
Cặp đôi lên xe tải, hướng tới New Jersey với sự mong đợi và một chút lo lắng xung quanh họ.
Như thể một kẻ theo dõi là không đủ, bây giờ có vẻ như có những thế lực bên ngoài đang tiếp xúc với những người có liên quan đến Wednesday Addams. Những người này cần biết rằng việc gây rối với người xung quanh Addams và chính Addams sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Enid liếc nhìn khuôn mặt mưu mô và toan tính của người bạn đời của mình với một nụ cười nhẹ trên môi. Chắc chắn, họ đang tiến vào một cuộc phiêu lưu điên rồ khác có thể khiến họ bị giết hoặc không...
... Nhưng ít nhất thì lần này họ đã lao đầu vào cùng nhau .
Nhiều bí ẩn đang chờ đợi họ trong tương lai, nhưng bây giờ thì sao? Trong chính khoảnh khắc này, cô nhìn vào Wednesday và cảm thấy vô cùng mãn nguyện vì không ai trên thế giới có thể nhìn thấy Wednesday Addams theo cách mà Enid Sinclair nhìn thấy cô ấy.
Không lời nào có thể diễn tả cảm xúc của cô. Enid biết, một cách thầm lặng, chính số phận đã viết nên câu chuyện của cả hai và muốn họ đan xen vào nhau để có được một tình yêu không phán xét, một tình yêu sâu đậm đến mức không bao giờ có thể giải thích được, chỉ có thể dùng tâm để cảm nhận.
San Francisco từng là nhà của cô ấy, nhưng giờ cô ấy có một ngôi nhà mới. Wednesday sẽ mãi mãi là người duy nhất trong vũ trụ mà Enid sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi chạy về.
Wednesday và Enid lái xe qua cầu cổng vàng và bỏ lại một chương trong cuộc đời họ, trên đường bắt đầu một chương mới với nhau. Cuộc sống còn rất nhiều dự định cho họ nhưng họ đã chắc chắn rằng chỉ cần có nhau thì không có gì là không thể vượt qua.
Tạm biệt San Francisco.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip