iii
"Em đang tính giải nghệ," Heedo nói, và trước mặt hai người là hai phần bánh gạo cay cùng với mỳ tương đen. "Em cảm thấy em tranh đấu đủ rồi. Sau mùa giải ở San Francisco có vẻ như là thời gian thích hợp để em rút lui khỏi giới. Cũng có rất nhiều thứ khác mà em muốn làm nữa."
"Ví dụ như?" Yijin hỏi khi nhai một miệng đầy bánh gạo cay. Rồi anh nuốt trôi xuống bằng một ngụm soju.
"Em vẫn thích làm mộc, nhưng lâu không đụng tới thành ra vụng về lắm. Cho nên em muốn thử sức với công việc đó. Được du ngoạn đó đây em cũng thích nữa, và thực ra chẳng có chỗ nào trên cái quả đất này mà em chưa đặt chân đến. Thế nhưng mỗi lần tham gia các giải đấu là em lại mệt phờ nằm trong khách sạn. Trên đời chắc chỉ có mình em là tới Madrid rồi và không có nổi một lần nhấc chân ra ngoài khám phá ẩm thực địa phương hay tham quan quảng trường Plaza Mayor."
"Anh hiểu mà," Yijin nói. "Vì công việc nên anh có cơ hội trải nghiệm nhiều nơi, và ngoài giờ làm ra thì cũng chẳng có thời gian tự mình thăm thú gì cả. Làm biên tập viên cũng cực đấy, nhưng chính ra chỉ cần gắn bó với cái trường quay là chủ yếu. Trừ khi có bản tin gấp cần đưa thì ngày nào anh cũng được tan ca đúng giờ. Như thế có thể dành thời gian cho gia đình và bạn bè."
Giờ thì khác xưa nhiều rồi. Yijin không cần phải chứng tỏ năng lực hay tranh nhau suất đưa tin như mấy cô cậu thực tập nữa.
"Tệ thật ha?" Trên mặt Heedo thoáng qua một nụ cười nhạt. "Em thấy anh trên bản tin rồi. Trông anh thành thục lắm. Sau đó em mới nghĩ, quả nhiên New York vẫn là lựa chọn đúng đắn."
"Cho sự nghiệp của anh thôi," Yijin cẩn trọng gật đầu. Anh giữ cho ánh mắt mình không rời khỏi cô, rồi mới nói tiếp. "Với bản thân anh thì không."
Cái sự thật nhức nhối ngày đó vẫn cứ đau như kim chích vậy.
"Cũng bởi vì vậy nên anh mới không đọc nổi bản tin tối nay đó. Anh không thể, Heedo."
"Tại sao?"
Anh chần chừ một lúc. Chủ quán đi tới giúp họ dọn đi những chai rượu rỗng không và bổ sung thêm một lượt mới, mát lạnh. Heedo cảm thấy giống như tồn tại một phép ẩn dụ, khi cô chứng kiến anh cầm lên một chai, và mở nó thoăn thoắt bằng một tay. Vẻ như đây là sự thành thục mà bất kể người đàn ông nào ở tuổi anh cũng có được vậy.
Yijin rót cho cả hai người họ, thẳng thừng tọng một hơi nhanh trước cả khi Heedo kịp nhấp môi.
"Rượu vào lời ra," anh ngượng ngùng giải thích; hành động thân thuộc đến mức Heedo thấy tim cô như chao lượn một vòng. Cô kiên nhẫn ngắm nhìn khi anh rót thêm một ly soju nữa. Rồi anh để cái ly xuống bàn và lấy một hơi dài. "Anh chưa từng quên em, Na Heedo. Anh đã từng cố xoá sổ khung cảnh chúng ta chia tay ngày đó cả ngàn lần và để mất đi em luôn là điều anh ân hận nhất."
Yijin bối rối không biết người con gái trước mắt anh đang bày ra biểu cảm gì trước những lời vừa rồi. Cô vẫn giữ nét mặt ôn hoà nhưng đôi mắt lại sắc bén và đầy cảnh giác, y như khi tập kiếm vậy.
"Em đã đọc được chúng chưa, lời nhắn anh viết cho em trong cuốn nhật ký của em ấy?"
"Nhật ký của em?"
"Đó là cuốn em hay mang theo bên mình trong thời gian chúng ta hẹn hò," anh nói thêm. "Anh nhặt được nó trước lúc anh đi New York. Rồi gửi nhờ chủ tiệm sách chuyển lại nó cho em vì anh không đào đâu ra đủ dũng khí để tới nhà em. Nếu anh đến đưa tận tay em cuốn nhật ký thì mọi quyết tâm rời đi của anh đã tiêu tan từ lâu rồi."
"Em không nghĩ là em sẽ đủ mạnh mẽ để tạm biệt anh lần nữa, hoặc để anh đi," Heedo thừa nhận. Cô nốc cạn ly soju. Dung dịch nóng bỏng đốt cháy cổ họng cô, trôi thẳng xuống dạ dày. Nó giúp cô bớt căng thẳng khi tiếp tục ngước lên và vô tình chạm mắt với anh. Không gì làm khó được hai con người vốn dĩ đã quá quen với việc giữ bình tĩnh trong những tình huống gây áp lực. Nhưng trong bầu không khí thân mật này – quán mỳ nhỏ, bàn ghế xếp chồng trong góc, đầu gối sẽ vô thức cọ vào nhau khi ngồi xuống - tạo nên một xúc cảm vô thực, như thể họ chợt quay ngược thời gian trở về ngày còn trẻ dại và rơi vào tình yêu lần nữa, chỉ bằng những ánh nhìn trao nhau trong lặng thinh.
Thanh xuân đang từng bước bỏ xa họ rồi, so với cái ngày dạm bước vào cuộc sống của người kia. Cảm thấy như vẫn chỉ là những con người trẻ tuổi trong bản hoà ca lớn của cuộc đời, đơm mãi không hết một chầu, và tưởng như cô chủ quán cũng ý tứ đem tới những chai mới mát lạnh vì nhìn ra được không gian quanh họ như lại một lần nữa được thổi bùng lên.
Những cú chạm va khẽ khàng của bàn tay và ngón tay trên chiếc bàn nhỏ khi họ cùng nhau dùng bữa cảm giác thật tuyệt vời. Chẳng hạn người này cố tình thử người kia khi muốn với lấy miếng giấy ăn hoặc muốn gắp thêm kimchi - mỗi lần như thế, bàn tay họ dường như đều cố ý đụng vào nhau lâu hơn một chút.
"Em nên đến hỏi xin lại cuốn nhật ký đi," tròng mắt Yijin bắt đầu nóng lên sau khi tay họ lại một lần nữa cọ vào nhau trên bàn. Anh rướn người về phía trước, cố đọc vị cô. "Quan trọng lắm đó."
Heedo đã không tới hiệu sách cho thuê cũ kỹ đó hàng năm trời rồi, nhưng cô cẩn thận ghi nhớ trong đầu rằng ngày mai sẽ ghé qua. Hiện tại ở đó đã đổi thành tiệm bán sách cũ, nhưng người điều hành vẫn là ông chủ trước đây.
Cô gật gật đầu tỏ ý tán thành.
Yijin cười. "Anh sẽ đi theo để đảm bảo là em có đến đấy."
Chiêu tán tỉnh này nhằm mục đích sẽ lại được nói chuyện với cô sau buổi tối nay, cái cớ rõ ràng rằng anh sẽ chạm mặt cô lần nữa và cả hai người họ đều thầm hi vọng nó sẽ dẫn tới vô vàn những lần gặp mặt khác, những cái cớ khác để gợi chuyện cùng nhau.
"Rồi, thế tại sao anh lại lang thang ở khu phố nhà em thay vì ở trên đài và loa loa cho cả nước về đời sống tình ái của em vậy?" Heedo hỏi, hai cái tô trước mặt họ giờ đây đã được xử lý sạch sẽ và chẳng hiểu sao lại gọi thêm một chai rượu rẻ tiền – không nhớ nổi là ai đã gọi, nhưng họ vẫn mở nó ra và đổ vào ly từ bao giờ.
Mặt Yijin giờ đã đỏ lựng lên vì cồn và cười quá nhiều, và thậm chí còn đỏ hơn sau khi nghe được câu hỏi của cô.
"Vì muốn gặp em," anh bộc bạch. Sau tất cả, đây vẫn là sự thật. "Anh muốn chắc chắn rằng em vẫn sống tốt và ngay cả khi anh chẳng có quyền gì để làm thế. Anh không ngăn được mình."
Heedo gật đầu, thản nhiên chấp nhận lí do đó. "Em cũng đã bao giờ ngừng quan tâm đến anh đâu." Cô thở dài, lần này nghe thật buồn. "Em chỉ muốn được cùng anh đi qua khó khăn, như anh đã từng cùng em cố gắng vậy. Với em, đó là tình yêu. Em không muốn anh che giấu những khổ sở một mình nữa."
"Hồi đó anh có làm được đâu," Yijin thừa nhận. "Anh đã cho rằng anh phải gánh vác tất cả. Và giờ thì anh hiểu ra không nhất thiết phải như vậy."
Mắt họ đượm buồn, nhưng cùng lúc cũng cảm nhận được sự trầm mặc sau từng ấy thời gian đã trôi đi giữa ngày đó và bây giờ. Thế giới vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
"Chúng mình có thể làm lại mà," Heedo nhẹ nhàng nói. "Như bạn bè với nhau. Baek Yijin, anh lúc nào cũng vẫn là người bạn thân thiết nhất của em. Em nhớ người bạn đó lắm, người bạn đầu tiên và quý giá nhất."
"Được thôi," Ánh mắt Yijin hướng vào cô trông thật vững chãi và dịu dàng. Tay họ lại một lần nữa vô tình chạm nhau khi hoá đơn được đưa tới, cố ý dừng lại ở khoảnh khắc đó một lúc trước khi đem tiền mặt để lên bàn, mắt vẫn dán vào nhau.
"Trời, chúng không thèm nhận lại tiền thối luôn," chủ quán tặc lưỡi khi đếm lại số tiền trên bàn khi cặp đôi đã rời đi. "Yêu vào đần cả người."
Tiệm thuê truyện năm xưa nay đã trở thành cửa hàng sách cũ, bán lại những cuốn sách đã bị bụi bặm và mối mọt ăn mòn, mở cửa vào lúc mười giờ sáng hằng ngày. Heedo bước vào cửa ngay lúc mới mười giờ hai phút sáng. Giờ này đáng ra là giờ luyện tập, nhưng Huấn luyện viên nói có thể đổi nó lấy sự có mặt của Heedo ở một buổi họp báo, với lời hứa rằng bên phóng viên sẽ không tọc mạch về chuyện hôn ước đổ vỡ của cô.
Chủ tiệm ngước nhìn khi chuông vào cửa reo lên, ngạc nhiên trước vị khách ghé sớm. Sự ngạc nhiên hoá thành mừng vui ngay tức khắc, nhận ra ngôi sao khu phố của họ đang tiến vào.
"Na Heedo à! Thật là quý hoá quá. Quả là đã lâu lắm rồi không thấy cháu bước qua từ cánh cửa đó để tìm kiếm tập truyện mới nhất, phải không?"
Heedo nhìn bác ấy và mỉm cười. Trên tóc bác đã nhuốm bạc nhiều hơn hẳn lần cuối cô ghé thăm, nhưng trông bác vẫn giống y như ngày đó vậy.
"Chào chú ạ, chú vẫn khoẻ chứ?"
"Cảm ơn cô đã quan tâm, chú vẫn sung sức lắm. Sao cô lại tới đây thế? Muốn tìm lại bộ truyện Full House cũ hả?"
"Dạ không phải," Heedo trả lời, trong lòng ấm áp, vậy mà bác ấy vẫn nhớ tới cơn ghiền năm xưa của cô. Mong là điều này cũng chứng tỏ bác ấy có nhớ tới món đồ Yijin đã bỏ lại đây nhiều năm về trước. "Cháu đến để tìm thứ khác ạ."
"Trên giá sách chỗ này nhiều kho báu lắm," chủ tiệm nói, tay giương lên chỉ một vòng quanh những giá những kệ trong tiệm. "Chú có thể giúp gì nào?"
"Một kho báu bị bỏ quên ạ," Heedo trả lời. "Món mà Baek Yijin đã để lại cho cháu vài năm trước ấy. Chú có nhớ món đồ này đang được cất giữ ở đâu không ạ?"
"Baek Yijin?" Những nếp nhăn hiển hiện trên trán bác chủ ngưng lại trong sự phân vân, và rồi mắt bác sáng lên. Sau đó là biểu hiện đầy hốt hoảng và buồn bã. "Đúng rồi! Cậu ấy có để lại một thứ cho cô. Chú thật sự rất xin lỗi, chú quên béng mất."
Cũng phải gần tiếng rưỡi sau, chủ tiệm bước ra từ gian phòng bên trong với vẻ mặt đắc thắng. Heedo đón nhận món đồ bụi bặm từ tay bác với vẻ biết ơn, nở nụ cười e ngại nhìn bác ấy trước khi vẫy tay chào tạm biệt.
Cô dạt vào một quán cà phê gần đó, gọi món đồ uống quen thuộc rồi ngồi xuống cạnh một chiếc bàn. Cuốn nhật ký vẫn y như trong trí nhớ của cô, nhưng một vài ký ức được viết trong đó giờ cũng đã phai nhoà đi ít nhiều.
Ly cà phê trên bàn đã vơi đi một nửa và sắp nguội hết cả, khi bàn tay Heedo lật đến trang giấy chứa đựng những lời đáng lẽ ra Yijin sẽ là người được nghe, từ lúc họ nói chia tay.
Trái tim cô vẫn lắng xuống những nhịp đập đầy xót xa khi đọc lại trang nhật ký được viết bằng nét mực năm đó của chính mình. Rồi khi định đóng cuốn sổ lại, Heedo nhận ra mặt sau của trang giấy được lấp đầy bằng những con chữ viết tay quen thuộc của ai kia.
Đó là lời đáp của Yijin. Heedo chợt thấy tim mình như lượn vòng một hồi và tay cô thì run lên. Cô chìm đắm vào chúng, đầy khát khao và tham lam và phần nào cảm thấy e sợ những gì anh viết ngay khi cuộc chia ly vừa mới diễn ra.
'𝗠𝗼̂̃𝗶 𝗸𝗵𝗼𝗮̉𝗻𝗵 𝗸𝗵𝗮̆́𝗰 đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗼̛̉ 𝗯𝗲̂𝗻 𝗲𝗺, 𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗮̉𝗺 𝘁𝗵𝗮̂́𝘆 𝗻𝗵𝘂̛ 𝗰𝗼́ đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝘁𝗮̂́𝘁 𝗰𝗮̉ 𝗱𝗮̂̃𝘂 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼́ 𝗴𝗶̀ 𝘁𝗿𝗼𝗻𝗴 𝘁𝗮𝘆.'
Heedo ngay lập tức chạy ra khỏi cửa vài phút sau đó, trên tay là cuốn nhật ký năm xưa.
end part 3.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip