The North Star

    Bangkok về đêm là một nơi bí ẩn, đã có phồn hoa ầm ĩ, cũng có thảm đạm tịch liêu, đây không chỉ nói mỗi căn nhà trên phố, mà cũng là nói những người lui tới, người dừng lại, người đứng một chỗ bồi hồi.

    Từng cao ốc huy hoàng, khách sạn xa hoa, nhà thuê lụn bại, quán bar mê loạn... có đầy rẫy vui sướng cùng bi thương, cô độc có, náo nhiệt cũng có. Mọi loại chuyện đủ màu sắc, hình dạng đều dạo tới đây.

    Gần mười một giờ đêm, buổi đêm giữa thành phố có chút lạnh lẽo.

     Vegas kết thúc một ngày làm việc, ném cả thân mệt mỏi vào trong xe, tự lái về nhà. Mấy ngày gần đây cận kỳ nghỉ hè nên công ty càng bận rộn, Vegas đã vài tuần rồi không có một ngày nghỉ thật sự.

    Hôm nay là thứ sáu, hắn tăng ca đến giờ này, nghĩ đến cuối tuần nên cho mình một ngày nghỉ ngơi.

    Tuy rằng đã về khuya, nhưng quảng trường bận rộn vẫn lấp lánh ánh đèn. Với vài người mà nói, đây mới là thời điểm một ngày bắt đầu.

    Trên đường có rất ít người qua lại, hắn bình thản hưởng thụ thời khắc một ngày qua đi.

    Xe lướt ngang một đôi tình nhân. Quả thật là tuổi trẻ, Vegas cảm khái trong lòng. Lại lướt qua một người tuổi trung niên, trên đầu có rất nhiều tóc bạc, hắn nghĩ tới lâu rồi không gặp ba, mình có nên về nhà thăm một chút...

    Nghĩ linh tinh, chợt gặp một thiếu niên dáng dấp thật giống trẻ con, vẻ ngoài có chút quen thuộc, hắn không nghĩ nhiều, lập tức lướt qua, lúc nhìn tới kính chiếu hậu, thấy đứa nhỏ kia đột ngột ngất xỉu trên đường.

*

    Trời sáng, Pete tựa như nghe được mùi thuốc sát trùng, quanh mình đâu đâu cũng là mấy y tá vội vội vàng vàng, còn có ý định đánh thức cậu để xác nhận tình trạng bệnh cho bác sĩ. Ánh đèn chói mắt khiến Pete nhắm mắt lại lần thứ hai.

    Lúc tỉnh lại lần nữa thì vẫn là ban đêm.

    Qua rạng sáng một chút, phòng bệnh bình thường trong bệnh viện ở Bangkok thật an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng người hít thở. Ngoài cửa phòng loáng thoáng dáng dấp một người hình như đang nói cái gì với y tá, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm.

    Pete muốn ngồi dậy lại không có chút sức nào, eo đau, tay cứng đờ. Tình trạng của mình thật sự quá tệ. Pete nghĩ vậy trong lòng, sau đó không cố gắng gượng, tiếp tục hôn mê thêm lần nữa.

    Vegas ngồi trên ghế, lật báo cáo về Pete ra xem, thỉnh thoảng lại nhìn đến giường bệnh một cái. Hắn đại khái nhìn năm sáu lần, chợt nhìn thấy Pete trên giường vừa cau mày, dùng vẻ mặt mờ mịt để ngồi dậy.

    "Cậu tỉnh rồi?" Thanh âm phát ra vừa trầm thấp, lại có chút mệt mỏi.

    Pete nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy một thân ảnh cao lớn tiến về phía mình.

    Người kia mặc sơ mi nhung đỏ, cổ áo để mở hai khuy, đôi chút lộ ra khuôn ngực săn chắc, quần tây thẳng tắp được cắt may vô cùng vừa dáng người. Tóc được chải ngược lên không hề cẩu thả, dáng người sạch sẽ tươm tất. Phục trang nhìn qua bình thường thế mà lại tỏa ra khí thế áp chế vô cùng.

    Người kia bước tới vài bước, cũng chỉ là vài giây, nhưng Pete chưa từng gặp khung cảnh nào làm cho cậu ấn tượng tới vậy. Pete không phải kiểu người tự ti, ít nhất cho tới giờ không phải. Cậu trước nay luôn nghĩ sống trong thế giới này, giữa người với người không có khoảng cách gì quá lớn, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy người này là đến từ một thế giới khác.

    "Ngày hôm qua cậu bị ngất, tôi đưa cậu đến bệnh viện".

    "Ưm... a, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn". Pete lấy lại tinh thần, cảm ơn người kia luôn miệng.

     "Trên vai cậu khâu hai mũi, trên người cũng có vài vết thương ngoài da, nhưng tổng thể không có gì nghiêm trọng, nằm lại bệnh viện thêm hai ngày nữa là có thể về nhà".

    Pete nghe thấy hai chữ nằm viện thì vội vàng xua tay từ chối, không cẩn thận chạm tới miệng vết thương, rít khẽ trong miệng một hơi. "Không, không cần đâu, tôi bây giờ có thể xuất viện rồi".

    "Bác sĩ nói cậu cần ở lại để quan sát thêm hai ngày nữa, thời tiết nóng thế này rất dễ làm vết thương nhiễm trùng".

    "Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không cần". Pete vẫn kiên trì như cũ. Cậu im lặng chốc lát, sau đó cẩn thận hỏi lại. " Là anh trả toàn bộ phí thuốc men giúp tôi sao?"

    "Ừ". Người kia gật đầu thừa nhận.

    "Tôi hiện tại không thể trả lại cho anh liền được". Pete nhỏ giọng nói cảm thấy thật có lỗi. "Tôi không có tiền".

    "Cậu kiên quyết không nán lại bệnh viện là vì lý do này sao". Đối phương chậm rãi nói. "Cậu thiếu tiền tới vậy?"

    Pete tựa như có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn về hướng khác, "Tôi nhất định trả lại số tiền đó cho anh mà".

    Pete đột nhiên cảm giác người kia tiến tới gần mình, cuối người nhìn sát vào mặt cậu, một tay vẫn đút trong túi quần, tay kia vén tóc mái có hơi dài trên trán Pete lên, nhìn vào mắt cậu.

    Pete có một đôi mắt rất đẹp. Như một bể thủy ngân trắng vây lấy hai khối thủy ngân đen tròn xoay, từng có một tác giả đã dùng loại miêu tả như vậy để viết, hiện tại nếu dùng kiểu hình dung đó diễn tả đôi mắt trong veo, ngời sáng của Pete cũng thật thích hợp, bất đồng duy nhất chính là, bên trong cất giấu quá nhiều chuyện cũ. Người này đã khóa toàn bộ tâm tình trong lòng mình xuống đôi mắt không chút gợn sóng này, hoàn toàn không để lộ ra chút nào.

    Khóe môi Vegas chợt nhếch lên, toát ra chút ẩn ý không rõ ràng.

    "Pete Pongsakorn là tên cậu có phải không?"

    "Làm sao anh biết được?"

    "Lúc làm thủ tục nhập viện, tôi có xem qua giấy tờ trong túi cậu". Hắn bổ sung.

    Pete để ý tới bàn tay đang rất tự nhiên trượt theo hình dáng gương mặt mình, xuống đến dưới, lưu luyến trên viền hàm. Người kia dùng thanh âm trầm thấp vô cùng gợi cảm nói.

    "Chúng ta làm một giao dịch đi".

    Trái tim Pete nhảy lên một nhịp, mắt mở lớn. Khẩn trương tới mức không nhớ phải hô hấp thế nào, cậu không phản ứng kịp tình huống đột ngột thế này.
   
     Thật sự rất đáng yêu.

    Ngón tay hắn xoa lên môi dưới Pete, ma xát một cách ái muội, đem đến cảm giác lành lạnh. "Tôi nói là, chúng ta làm giao dịch đi, tôi có thể cho cậu một cơ hội kiếm tiền".

    Thời gian trôi qua chậm vô cùng, không biết có phải tinh linh nhỏ nào đó đang lôi kéo kim đồng hồ hay không, để khiến ai cũng ghi lại thật kỹ thời khắc này, dù là, không phải ai cũng muốn nhớ đến nó.

    Pete thật sự thiếu tiền, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới cách kiếm tiền như vậy.

    Trong nhận thức, cậu cũng biết đây không phải cái gì quá xấu.

    Chỉ là bảo cậu trơ trẽn vì những thứ tiền tài đó, bán đi thân thể mình dưới bất kỳ nguyên nhân nào thì bản thân vẫn không chấp nhận nổi. Cậu không nghĩ loại giao dịch này sẽ có lúc nhảy ra trước mặt mình, mà không tiêu hóa nổi nhất là, kẻ đang thản nhiên nói ra mấy câu này, nhìn vậy nhưng lại là kiểu người không biết xấu hổ.

   "Suy nghĩ cho kỹ rồi liên lạc với tôi".

    Người kia đặt danh thiếp xuống đầu tủ cạnh giường rồi rời đi. Để lại Pete ngồi thất thần trên giường tới một hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #vegaspete