27+28

GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Tác giả: Thanh Tranh

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

27 Bày tiệc

Hôm nay là ngày cả nhà Trần lão gia về thôn, các thôn dân vừa nghênh đón vừa bày tiệc, bận cả ngày; Trần Lương và Ngải Thanh cũng bị gọi đến giúp đỡ, Trần Lương tất nhiên là đi phụ trách đưa đón, Ngải Thanh thì bởi vì tay nghề bếp núc giỏi mà bị giữ lại nhà bếp, chuẩn bị cho tiệc tối.

Tuy không phải trường hợp long trọng, nhưng bàn tiệc này vẫn cần chú trọng. Thứ nhất, thể hiện tôn kính, trang trọng, hình thức món ăn nhất định không thể thiếu, cũng không thể giản dị; thứ hai, toàn cá thịt không thì tuyệt đối không được, như vậy sẽ lộ vẻ xa xỉ lãng phí, mà Trần lão gia luôn thanh liêm, đối với chuyện ăn uống phung phí như vậy rất chán ghét; thứ ba, đối với Trần lão gia hiếm khi về nhà một lần mà nói, món ăn quê hương không thể thiếu được, kỳ thực khiến Ngải Thanh vui vẻ nhất vẫn là Trần lão gia cũng là người không cay không vui, điều này khiến Ngải Thanh bớt được không ít tinh lực. Vô luận thế nào, bàn tiệc hôm nay nhất định phải dốc sức tiêu tốn một phen tâm tư.

Phần lớn nữ nhân trong thôn đều làm chân đưa đồ và chuẩn bị chén đĩa, dụng cụ nhà bếp, trong nhà bếp trừ Ngải Thanh ra, chỉ có 5 phụ nữ trung niên có tuổi ở lại, trong đó bao gồm Vương đại tẩu và Trần thẩm mà Ngải Thanh thân quen. 6 người ở trong bếp thương lượng một canh giờ, lúc này mới quyết định hình thức món ăn tiệc tối cần: 5 món nóng ba mặn hai chay (lần lượt là đầu cá ớt băm, tép bạc xào cay, sườn heo chiên giòn, bắp cải xào áp chảo và cà tím hấp tỏi), ba món nguội (gà sợi trộn, đậu tương muối và dưa chua tự chế) lại một thêm món canh (canh vịt nấu măng), sau món chính thì tới món tráng miệng quê hương (bánh gạo nếp và trân châu viên).

*đầu cá ớt băm

gà sợi trộn

đậu tương muối

bánh gạo nếp

trân châu viên

6 người đơn giản phân công làm, Ngải Thanh và Trần thẩm, Vương đại tẩu phụ trách món nóng và canh, ba người khác thì phụ trách món nguội và tráng miệng. Chờ lúc gom nguyên liệu đủ, 6 người liền bắt đầu phần của mình.

Trần thẩm và Vương đại tẩu tất nhiên đã nếm tay nghề của Ngải Thanh, nếu gia vị đầy đủ, hương vị tuyệt không thua đầu bếp tửu lâu lớn trong huyện, cho nên hai người tự giác để Ngải Thanh làm bếp chính, mình thì ở bên cạnh làm trợ thủ.

Món đầu tiên là sườn heo chiên giòn.

*sườn heo chiên giòn

Lấy sườn heo đã rửa sạch Vương đại tẩu đưa tới, Ngải Thanh bỏ vào hành khúc, gừng sợi, rượu, tiêu, thì là, đường và muối v.v vào trong chậu Trần thẩm chuẩn bị rồi trộn đều, sau đó đặt một bên ướp cho sườn heo thấm vị, thời gian này ba người lại đập mấy quả trứng gà đánh đều.

Sau nửa canh giờ, Ngải Thanh bỏ sườn heo đã ướp xong vào trong lồng hấp dùng lửa lớn hấp.

Sườn heo nhiều, cho nên hấp tốn gần nửa tiếng.

Vừa mở nắp lồng, mùi thịt kèm gia vị bay vào mũi, khiến nữ nhân khác nhìn thẳng vào trong. Ngải Thanh dùng vải ướt bao lấy cái chậu nóng hổi bưng sườn heo từ trong ra, sau khi gạt bỏ nước đọng, dùng đũa gắp một khối sườn heo cho vào lăn trong hỗn hợp bột mì và trứng gà, sau khi làm mẫu một lần, để Trần thẩm và Vương đại tẩu làm tiếp cho xong công tác lăn bột còn lại, tuy không biết Ngải Thanh rốt cuộc đang làm gì, nhưng hai người cũng chỉ mang theo hiếu kỳ bắt chước Ngải Thanh ——lăn bột cho sườn heo. Ngải Thanh thì đi rửa sạch chảo lớn, bỏ vào lượng lớn dầu vừng chờ nóng.

Chờ dầu đủ nóng, Trần thẩm và Vương đại tẩu cũng lăn bột sườn heo xong, cầm đũa lên, Ngải Thanh bỏ từng khúc sườn vào trong chảo dầu, dùng lửa lớn chiên 3-4 phút cho đến khi lớp ngoài của sườn heo ánh lên màu vàng óng mới vớt ra đĩa, rải lên chút thì là sườn heo chiên giòn liền đại công cáo thành.

Sườn heo vàng giòn, thơm dị thường, tuy đồ chiên dầu, lại vì áo bột mì trứng gà nên không cảm thấy dầu mỡ, 6 người trong bếp chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa được nếm thử trước, kết quả Ngải Thanh nhận được một tràng tiếng tán thưởng.

Có kinh nghiệm thành công của món đầu tiên, nữ nhân trong bếp đã vô cùng tin tưởng vào tay nghề của Ngải Thanh, điều này cũng khiến mấy món tiếp theo Ngải Thanh tất nhiên như cá gặp nước, làm rất thoải mái.

Chờ 6 người hoàn thành hết các món, đã đến giờ dậu (15h-17h), mặt trời lặn chỉ còn lại nửa vầng, cảnh chiều hôm đỏ cam lờ mờ chiếu khắp cả thôn Trần gia, hết thảy đều trông bình yên ổn định!

((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) Tiệc tối bày trên bãi đất trống trước cửa nhà thôn trưởng, bởi vì chỉ cho phép nam đinh thành niên tham gia, cho nên bọn Ngải Thanh bị ở lại trong nhà, mà an bài như vậy lại vừa vặn hợp ý Ngải Thanh, Ngải Thanh vốn không hứng thú với những trường hợp này, nếu không phải muốn chờ Trần Lương, e rằng Ngải Thanh đã về nhà từ sớm.

Ngoài nhà yến tiệc linh đình.

Cả nhà Trần lão gia làm khách quý ngồi ở ghế trên, Trần bá thì ngồi bên cạnh.

Kỳ thực, dựa vào cách làm người của Trần lão gia, thà rằng ăn cơm gia đình trò chuyện vài câu thân thiết còn hơn để người cùng thôn hao tâm tốn sức bày tiệc đón gió, nhưng lại không lay chuyển được nhiệt tình của thôn dân, cũng đành phải đồng ý, nhưng đã hạ lệnh quyết không thể phô trương lãng phí.

Bảy tám bàn bày lên hết, không kém gì tửu lâu lớn; sau khi mọi người nếm thử, hương vị tuyệt vời khỏi phải nói. Trần lão gia luôn thích cay tất nhiên yêu thích đầu cá ớt băm, thịt đầu cá mềm ngon, màu sắc đỏ tươi, vị cay vừa miệng. Khiến người bất ngờ là, với món sườn heo chiên Trần lão gia cũng không dứt được, mỡ mà không ngấy, giòn thơm đã miệng.

Một bàn tiệc tuy không so được với sự tinh xảo của ngự thiện phòng, nhưng Trần lão gia cũng ăn rất đã, trên mặt luôn cương nghị cứng ngắc cũng thêm không ít nụ cười.

"Mấy món này là người nào làm?" Tuy mỹ vị, nhưng nếu bởi vậy mà tiêu phí nhiều tiền mời người đến làm, trong lòng Trần lão gia vẫn khó ở.

Trần bá tuổi lớn, tất nhiên hiểu rõ tính tình của Trần lão gia, cho nên lập tức nghe ra hàm ý sâu xa, vội vàng đáp đúng sự thật, "Đây đều là vợ của nhà Trần Lương trong thôn làm."

Nghe câu trả lời của Trần bá, mặt Trần lão gia thả lỏng không ít, đường nét cũng không nén được trở nên nhu hòa, "Ra vậy, ai là Trần Lương?"

Trần Lương và tráng đinh khác trong thôn ngồi cùng bàn ở gần ngoài bìa, món ăn vừa lên, nghĩ đến là do Ngải Thanh làm, thì cũng không để tâm bốn phía chỉ im lặng ăn, nếu không phải Vương đại ca bên cạnh đẩy đẩy nhắc nhở, còn chưa biết mình bị điểm danh, thản nhiên đứng thẳng người lên, Trần Lương cung kính chắp hai tay đáp lại, "Chính là tại hạ."

Trần lão gia nhìn người trẻ tuổi đầy khí khái dương cương, thanh tuyến lớn như chuông, ứng đáp cũng đúng mực, tức thì ấn tượng với hắn tốt vài phần, "Có từng đi học không?"

"Hồi bé đã từng đi học vài năm."

"Thật đáng tiếc, nếu đi thi khoa cử, chắc chắn là người bất phàm." Ở trên quan trường đã mấy chục năm, Trần lão gia tự thấy bản lĩnh nhìn người khá chuẩn.

"Lão gia quá khen, tiếc rằng Trần Lương chỉ yêu thích cuộc sống điền viên, cùng vợ làm bạn suốt đời, vậy đã đủ rồi."

"Ha ha, hay cho một người trẻ tuổi có triển vọng. Hôm nay đã được nếm tay nghề của lệnh nhà, chắc hẳn ngươi cũng là người có phúc, ráng quý trọng!" Nói xong, Trần lão gia liền giơ ly rượu trong tay kính Trần Lương một ly.

Cái nâng ly này, không chỉ khiến thôn dân có mặt cảm thấy sửng sốt, cả trưởng tử Trần Vân ngồi bên cạnh Trần lão gia thấy thế cũng ngạc nhiên vạn phần, gã vô cùng rõ cha mình là người thế nào, cương trực công chính, ghét nhất hành động xu nịnh a dua, đối với hoàng thượng có lúc cũng làm mặt lạnh, nhưng hiện giờ kính rượu với nam tử trẻ tuổi kia, nghĩ đến đây, không nén nổi lại nhìn nam tử kia thêm một cái, đầy phúc khí, phong thái hiên ngang, cương trực đầy mình, ở nơi thôn dã xác thực hiếm thấy!

Đối mặt cử chỉ đột ngột của Trần lão gia, Trần Lương trái lại trấn định dị thường, chỉ cung kính kính lại một ly, nếu nói vui vẻ, cũng là bởi vì câu khen ngợi Ngải Thanh của Trần lão gia.

Rượu qua ba tuần, yến tiệc cuối cùng đến hồi kết, mọi người sau khi tiễn cả nhà Trần lão gia, hợp lực thu dọn tàn tiệc một phen rồi mạnh ai về nhà nấy.

Nhóm nữ nhân trong nhà trò chuyện, đề tài đều là chuyện nhà cửa, chuyện hôn nhân của con cái, Ngải Thanh tất nhiên không cảm thấy hứng thú, liền nói với Vương đại tẩu, dẫn Tiểu Hổ sang phòng bên cạnh.

Chờ đến lúc yến tiệc kết thúc Trần Lương đến tìm Ngải Thanh, mới biết đối phương ở phòng bên, vừa đẩy cửa ra, liền thấy trên giường một lớn một nhỏ ngủ mất rồi.

Khẽ đi qua ngồi xổm trước giường, Trần Lương tham lam nhìn người đang ngủ, một bàn tay yêu thương xoa trán trắng sạch và má trơn bóng của đối phương, cảm nhận một cỗ khí điềm tĩnh thanh lịch toát ra từ trên người y, trong lòng tức thì tràn đầy nhu tình, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi đỏ mềm mại.

Mong người một đời bạc đầu không chia ly!

28 Hoa đào nở

((Trans: PUPANDA)) Sáng sớm hôm sau.

Trong nhà bếp nhà Trần Lương.

"Ơ, sao không thấy cái muôi đâu?" Ngải Thanh buổi sáng thức dậy vốn muốn nấu cháo lại phát hiện dụng cụ bếp nhà mình không biết đâu mất, hẳn không phải ăn trộm, không ai sẽ vô vị trộm thứ không đáng tiền như thế.

"Trần Lương, ngươi nhìn thấy muôi nhà chúng ta ở đâu không?" Ngải Thanh hô lớn với Trần Lương đang ở hậu viện sửa sang chuồng cỏ.

"Hôm qua không phải cho Trần thẩm mượn sao?" Nghe thấy Ngải Thanh hỏi, Trần Lương đi vào bếp nói, "Ta bây giờ đến nhà Trần bá một chuyến."

"Không cần, ngươi tiếp tục sửa chuồng đi, ta đi là được, ta rất quen đường."

Nghe đến đây, Trần Lương nhíu mày, qua một lúc mới giãn ra, cẩn thận dặn dò, "Ừ, trên đường cẩn thận."

"Ừm, biết."

Ngải Thanh ra khỏi nhà lúc đi ngang qua cửa nhà Vương đại ca, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ từ trong nhà chạy đến hướng mình, Ngải Thanh còn chưa phản ứng kịp, một tiếng trẻ con trong trẻo đã vang lên, "Sớm, thím."

"Ách, sớm, Tiểu Hổ. Con đang muốn đi đâu đấy?"

"Mẹ kêu con đến nhà Trần gia gia lấy cái sạn."

"Vậy tốt quá, chúng ta có thể đi chung." Nói xong, Ngải Thanh liền tự phát nắm tay nhỏ của Tiểu Hổ đi đến đầu thôn.

"Thím, tại sao người ta hôn môi nhau?"

Hai người đã đi một đoạn nhỏ, nhưng Tiểu Hổ luôn thích nói chuyện lại nửa câu cũng không mở miệng, Ngải Thanh vốn còn lo lắng đứa nhỏ này có phải xảy ra chuyện không, kết quả không ngờ lại hỏi mình một câu như vậy, này có phải không 'hỏi' thì thôi, vừa 'hỏi' liền kinh người không!

Tuy không biết tại sao thằng bé hỏi như vậy, nhưng Ngải Thanh vẫn muốn cẩn thận diễn đạt, nhưng nhất thiết đừng dạy hư đóa hoa tương lai này, "Ách, hẳn là bởi vì yêu và thích đó."

"Vậy con thích cha mẹ, cho nên có thể hôn chứ." Chớp đôi mắt to vô tội, Tiểu Hổ hiếu học hỏi.

"Ách, hẳn có thể." Không muốn bị truy vấn nữa, Ngải Thanh lại lập tức bổ sung, "Tiểu Hổ tại sao lại hỏi như vậy?"

"Cái này à, bởi vì, hôm qua con nhìn thấy Lương thúc hôn môi á." Tiểu Hổ ngây thơ đáp.

"Cái gì, con xác định là hôm qua nhìn thấy Lương thúc con tướng công ta hôn môi người khác?" Tưởng là con nít nói không rõ ràng, Ngải Thanh lại vội vàng truy hỏi.

"Đúng vậy, chính là tối qua ạ."

(Chết tiệt, hôm qua mình và hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói hôn môi, Tiểu Hổ đã thấy, vậy, vậy người được hôn là ai? Đừng để ta bắt được, nếu không thì ngươi liền......)

Mạch suy nghĩ của Ngải Thanh còn chưa kết thúc đã bị câu kế tiếp của Tiểu Hổ cắt ngang, "Đêm qua con nhìn thấy Lương thúc hôn trộm thím."

(Cái gì? Trần Lương hôn trộm ta? Sao ta không biết.)

"Ha hả, Lương thúc nhất định không biết, kỳ thực hôm qua lúc thúc vào phòng con đã dậy." Đứa trẻ đắc ý cười, thật xán lạn biết bao.

Mà Ngải Thanh lúc này lại đỏ bừng mặt, (tên này, cũng không sợ dạy hư trẻ con.) Tuy nghĩ như vậy, nhưng ý cười bên môi không tài nào giấu được vẫn bán đứng ý nghĩ chân thực trong lòng Ngải Thanh.

"Tiểu Hổ, cái chuyện hôn này rất bí mật, tuyệt đối không thể nói ra, nếu không thì sẽ bị sét đánh nha." Giải quyết tốt hậu quả vẫn phải làm, nếu bị Tiểu Hổ truyền ra, sao mình còn mặt mũi ra cửa.

"A, vậy thím, Tiểu Hổ sau này cũng không nói nữa, Lôi công công sẽ không đánh Tiểu Hổ, phải không?"

"Ừ, vậy Tiểu Hổ phải nhớ không thể nói ra nha." Xem ra uy hiếp thích đáng vẫn rất hữu dụng.

"Dạ dạ."

"Ha hả, Tiểu Hổ thật ngoan, lần sau ta làm món ngon cho con." Có uy hiếp rồi, lại thêm chút ngọt, ân uy cùng thực thi.

Trần Vân mới sáng đã dậy, mắt thấy không có việc, liền định ra ngoài đi dạo quanh thôn.

Hoàn toàn bất đồng chốn Kinh Thành phồn hoa náo nhiệt, sáng sớm ở thôn Trần gia là tươi mát yên ả, có lẽ canh giờ còn sớm, trước mắt vẫn sót lại sương mù lờ mờ, tuy mơ hồ, nhưng lại bao phủ một tầng trang nhã cho thôn Trần gia yên ả.

Trần Vân kỳ thực không phải lớn lên ở thôn Trần gia, từ khi có ký ức đến nay, thời bé của gã chính là ở Kinh Thành, nhưng bởi vì phụ thân sẽ đúng hạn về quê tế tổ, cho nên gã làm trưởng tử trong nhà cũng sẽ theo phụ thân về thôn, nhưng số lần không nhiều, mỗi lần ở cũng không lâu; còn từ sau khi đi học đường, cũng không về thôn nữa.

Nói ra cũng khéo, lần này về thôn vốn là đệ đệ đi, nhưng lại lâm thời mắt cá chân bị thương mà không thể đi, mình cũng không yên tâm phụ thân một mình xuất hành, liền xin nghỉ với hoàng thượng, vốn tưởng hoàng thượng luôn xuất danh cần chính sẽ không dễ dàng đáp ứng, nhưng không ngờ lại dễ ngỡ ngàng.

Đã sắp 13 năm không về, thôn Trần gia biến hóa không ít, ấn tượng sâu nhất là đường nhỏ bùn lầy trong ký ức, mà hiện giờ đã là đường lát đá xanh bằng phẳng.

Trần Vân cố gắng hít sâu một hơi, cảm nhận sự tươi mát và trong lành của sáng sớm: rời xa Kinh Thành ồn ào huyên náo, không thể không nói, thôn Trần gia xác thực là một vùng đất phúc, khó trách phụ thân luôn sẽ dành thời gian về quê, thì ra lại có ý này!

Đột nhiên, đường thôn phía trước truyền đến tiếng nói chuyện cười đùa.

Đó là thanh âm trong trẻo êm tai, như hạt sương trong suốt sáng tinh mơ trượt qua cỏ xanh nhỏ trên mặt nước, 'tí tách, tí tách', lan ra từng vòng gợn sóng; thỉnh thoảng xen lẫn ngữ điệu nhẹ nhàng, mang theo vui vẻ của người nói chuyện cùng nhau bay bổng ở thôn Trần gia sáng sớm!

Trong lòng Trần Vân tức thì có chờ mong, mở đôi mắt nhìn chăm chú phía trước như khát vọng xuyên qua tầng sương mù nhìn thấy nguồn gốc âm thanh tự nhiên như vậy.

Tiếng ngày càng gần, sự chờ mong của Trần Vân cũng càng thêm mãnh liệt!

"Ha hả, thím, chuyện cười này thật tếu, heo cũng ngốc quá. Thím, kể thêm đi." Kéo tay áo dài của Ngải Thanh, Tiểu Hổ lắc lắc như làm nũng.

"Ha hả, được, vậy ta kể cái khác cho con, phải kiểm tra con thông minh không nha." Vốn chỉ muốn giết thời gian đường dài nhàm chán, không kỳ vọng Tiểu Hổ có thể nghe hiểu bao nhiêu, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại thông minh như vậy, đều hiểu chỗ nào là điểm cười.

"Chuyện kể, mẹ của Tiểu Minh có ba nhi tử, đại nhi tử tên Đại Mao, nhị nhi tử tên Nhị Mao, vậy tam nhi tử tên gì?" Ngải Thanh cười rất gian xảo.

"Ách, tên Tam Mao."

"Ha hả, không đúng rồi, nên là Tiểu Minh. Ha ha......."

Nghe thấy đáp án của Ngải Thanh, Tiểu Hổ cúi đầu một tay nâng hàm, chu miệng nhíu mày suy nghĩ, sau khi nghĩ cặn kẽ, bỗng nhiên mở to hai mắt, đúng thật là tên Tiểu Minh, nhưng này không phải nhận thua sao, không được, "Thím, kể cái khác, lần này con nhất định biết."

Không ngờ đứa nhỏ một khi bị kích thích, cũng sẽ có lòng ham học hỏi như vậy, Ngải Thanh đành phải kể cái khác, "Thứ gì rõ ràng là của con, người khác lại dùng nhiều hơn con?"

"Ách, cái này....."

Bởi vì thanh âm đã rất gần, cho nên Trần Vân tất nhiên cũng nghe thấy câu đố mẹo của Ngải Thanh, không nén nổi cũng nhíu mày suy nghĩ, lại làm sao cũng không nghĩ ra đáp án.

"Hửm, đó, là cái gì?"

Vẻ mặt mang theo không cam lòng rõ ràng, nhưng lại nóng lòng biết đáp án, Ngải Thanh cảm thấy Tiểu Hổ lúc này thật là đáng yêu quá, lại nhịn không được xoa mặt nhỏ của đối phương.

"Ha hả, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ......"

"Thím, người kêu con nhiều lần như vậy làm chi? Con là muốn biết đáp án."

"Đứa ngốc, đáp án không phải là tên con sao."

"Hả?"

"Ha hả. Tiểu Hổ là tên con, nhưng đều là người khác dùng nhiều hơn."

Thì ra là vậy, không ngờ trên đời lại có cách nghĩ kỳ lạ như vậy, nếu nói với phụ thân, không biết sẽ là phản ứng thế nào nhỉ, nghĩ một hồi, Trần Vân đối với chủ nhân của tiếng nói kia càng thêm hiếu kỳ.

Người ngày càng gần, như xuyên qua tầng tầng vải lưới, vạch ra chân tướng sự thật cho Trần Vân.

Chỉ nghe nói nét chữ thể hiện con người, nhưng không ngờ, tiếng nói cũng có thể như vậy, đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua đáy lòng của Trần Vân lúc nhìn thấy Ngải Thanh.

Tóc đen dài đẹp đẽ đơn giản bị cột sau đầu, hơi tung bay theo gió nhẹ sáng sớm; mặc áo xanh, bao bọc cơ thể thon mảnh, mặt xinh đẹp, da trắng sáng, toàn thân tỏa ra thuần khiết và tươi mát nhàn nhạt!

Này, thật là cô nương sinh ra trong thôn Trần gia à?

Ngải Thanh dắt tay Tiểu Hổ chuyên chú đi tới trước, khóe mắt liếc nhìn, liền thấy một nam nhân ôn nhuận khí chất thư sinh đứng trên đường thôn, không kịp nghĩ nhiều, liền như bình thường chào hỏi thôn dân khác cũng cười cười với đối phương, mỉm cười nhẹ đơn thuần, vẻn vẹn mang theo ý hữu hảo.

Ở Kinh Thành, Trần Vân tất nhiên đã gặp qua không ít mỹ nhân, các nàng hoặc kiều diễm xinh đẹp hoặc khí chất thanh cao hoặc sạch sẽ động lòng người.....nhưng người xinh đẹp thanh lệ thoát tục lại mang theo khói lửa nhân gian như hoa sen thánh khiết trước mắt, lại là kiểu Trần Vân chưa từng gặp qua, đây là hơi thở linh động thế nào!

Có lẽ quá mức chìm đắm bởi chấn động trong lòng, cả mỹ nhân linh động đã đi xa, Trần Vân cũng chưa ý thức được, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: Chuyến này, đi thật đúng!

Tgclmn: Tôi đã nói từ trước, Ngải Thanh khi gặp chuyện kích động rất dễ xù lông.

Hô hô, hoa đào của Ngải Thanh sắp nở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip