61+62

GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Tác giả: Thanh Tranh

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

61 Cơ hội kinh doanh đến 2

Ba ngày sau, Hồ Tam quả thật đến như đã hẹn.

"Trần Lương đệ, hiện giờ nghĩ thế nào?" Giọng điệu vẫn tự tin vạn phần.

Ngải Thanh đứng một bên, nghe vậy, lập tức lên tiếng, "Bọn ta đáp___"

"Đa tạ Hồ huynh, bọn ta đều là người thôn quê, mối làm ăn này không làm được."

"Vì sao?" Hồ Tam không bình tĩnh được nữa, bật lên khỏi ghế, vẻ mặt không dám tin, hắn thế nào cũng không dám tin trên đời này thế mà có người sẽ cự tuyệt cơ hội phát tài tốt như vậy.

Ngải Thanh cũng rất bất ngờ, y rất rõ ý nghĩ của Trần Lương, hơn nữa cơ hội lần này có Hồ Tam phú hộ châu phủ hợp tác giúp đỡ, đối với Trần Lương là ngàn năm khó gặp. Ngoài mặt y nghi hoặc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ xúc động.

Lê Vân Thanh vẫn một bộ nhàn nhã, hớp nhẹ nước trà trong ly.

Trần Lương không để ý ánh mắt của người xung quanh, chỉ xoay đầu cúi nhìn Ngải Thanh, kéo đôi tay đối phương qua nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi nói, "Thanh nhi, ngươi chịu vì ta đi làm chuyện không muốn, ta cũng vậy! Trước khi chưa gặp ngươi, ta xác thực có lòng theo đường thương nhân, nhưng sau khi có ngươi, ta lại chỉ cần ngươi là đủ. Có thể có ngươi, đã là của cải lớn nhất đời này của ta."

"Trần Lương___" Trong mắt Ngải Thanh thấm đầy nước mắt, ngấn trong tròng mắt, cố kiềm không để rơi xuống.

Lê Vân Thanh nghe vậy, đặt ly trà trong tay xuống, nhìn đôi phu phu trẻ, trong mắt đầy cảm động và ý cười, ngoài miệng lại một chút cũng không buông tha hai người, "Được rồi, hai đứa các con, ở trước mặt người khác liếc mắt đưa tình như vậy, hai đứa không ngại mùi chua, ta cũng chịu không nổi. Ta vẫn nên đi trông cháu của ta thì hơn." Nói rồi, nhấc chân đi ra khỏi nhà chính.

Hồ Tam chấn kinh! Nhất là nghe được lời bày tỏ thâm tình của Trần Lương, tuy như Lê Vân Thanh nói, hơi chua thật, nhưng vẻ mặt và phản ứng của hai người họ hắn nhìn rõ, chân thành như vậy. Trong thương trường nhìn quen hư tình giả ý, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Hồ Tam cũng sớm đã quen cuộc sống như thế, hắn suýt chút nữa đã sắp quên quá khứ của bản thân. Ngày xưa hắn giống Trần Lương, bên người cũng có một bảo bối săn sóc thiện lương như Ngải Thanh, hạnh phúc mà lại giản đơn thế đấy. Đáng tiếc đối phương bạc mệnh, không chịu qua được lúc gian khổ đã ra đi.

Hồ Tam vội lắc đầu, muốn ép hơi ẩm trong mắt lại, đoạn quá khứ phủ bụi kia, nếu không có đôi phu phu hôm nay, hắn đời này sợ là cũng không nhớ đến nữa.

Trần Lương sau khi vỗ về Ngải Thanh, xoay đầu chắp tay xin lỗi Hồ Tam, "Hồ huynh, ý tốt của ngài, thứ Trần Lương vô phúc. Nhưng vô luận thế nào, đều vạn phần cảm tạ."

Chân tình như vậy, Hồ Tam sao có thể tận lực miễn cưỡng nữa, có điều sau khi nghĩ ngợi, hắn mới nói, "Trần Lương, nếu ngươi không ghét bỏ, hai ta kết nghĩa huynh đệ, thế nào?"

"Hả?" Ngải Thanh và Trần Lương đều sững sờ.

"Vậy là ghét bỏ?" Hồ Tam hỏi.

"Không, sao dám ghét bỏ, chỉ sợ bôi nhọ Hồ huynh." Trần Lương vội vàng đáp.

"Đã không ghét bỏ, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi, được không?" Hồ Tam là người hào sảng, năng lực đàm phán trên thương trường cũng là hàng đầu, tài giỏi trong việc ký kết.

"Hồ huynh, tại hạ có thể hỏi một câu nữa không?"

"Mời tự nhiên."

"Vì sao muốn kết nghĩa huynh đệ với tại hạ?" Không chỉ Ngải Thanh nghi hoặc, Trần Lương cũng vậy, dẫu sao đối phương là phú hộ có tiếng, mình lại cự tuyệt hợp tác cùng hắn, sao có thể còn muốn kết bái với mình nữa?

"Các ngươi làm ta nhớ đến thê tử đã mất, Hồ Tam ta đời này ngoài kinh thương, kính trọng nhất chính là người có tình, có thể kết bái với ngươi là ta hời rồi."

Trần Lương và Ngải Thanh thấy lúc đối phương nhắc đến thê tử khóe mắt không lưu ý để lộ ra tưởng nhớ và buồn bã, trong lòng cũng xúc động, nam tử mập hoa phục trước mắt này cũng là người có tình!

"Vậy, đại ca tại thượng, xin nhận tiểu đệ một lạy." Trần Lương từ trong tay Ngải Thanh cầm ly trà qua, chắp tay đưa cho Hồ Tam.

"Hiền đệ tốt." Hồ Tam nhận lấy ly trà uống cạn, thân thể lộ ra khí phách hào phóng, dù là thịt đầy người cũng không ngăn được.

Hai người sau khi chính thức kết bái, Trần Lương giữ Hồ Tam ở lại ăn trưa, Hồ Tam cũng không khách khí, nói thế nào đều là nhà đệ đệ, hơn nữa từ sau ngày đó nếm qua  món ngon của Ngải Thanh, trong lòng hắn sớm đã chờ mong vạn phần!

Trên bàn cơm.

"Đệ đệ, tuy biết phu phu hai ngươi không muốn bước vào thương trường, nhưng cũng đáng tiếc tay nghề của đệ quân." Hồ Tam ăn sườn heo, cảm khái.

Trần Lương và Ngải Thanh nhìn nhau, cười cười, cũng không nói.

"Ta trái lại có một chủ ý hay, không biết hiền đệ muốn nghe tí không?" Nói đến chủ ý, mặt cười hồ ly kia lại đến lần nữa.

Có điều trải qua chuyện kết bái, Ngải Thanh cũng đã hiểu tính tình thật của Hồ Tam, lần này không còn phản cảm với nụ cười giảo hoạt nọ.

"Nghĩa huynh mời nói."

"Đại ca lần này đến là muốn mở vài tửu lâu nữa ở huyện Cổ Điền, hiền đệ cùng đệ quân không muốn chen chân, đại ca không miễn cưỡng, nhưng đệ quân có thể viết ra công thức món ăn rồi dạy cho đầu bếp của tửu lâu không?

Trần Lương không nói, chỉ nhìn Ngải Thanh, giao quyền quyết định cho đối phương.

Công thức mấy món này đều là kiếp trước học được ở quán ăn mà y làm công, có thể chia sẻ mỹ thực với thế nhân, Ngải Thanh tất nhiên không để ý, lập tức chấp nhận đề nghị của Hồ Tam.

"Đệ quân đã đáp ứng, như thế sau này một phần lãi của tửu lâu liền thuộc về hai người," Hồ Tam mở miệng nói tiếp, nhìn thấy bộ dáng vội mở miệng khước từ của Trần Lương và Ngải Thanh, vội vàng bổ sung, "Cái gọi là huynh đệ ruột còn tính toán rõ, tửu lâu này đã có phần sức của hai đệ, đại ca há có đạo lý chiếm tiện nghi của người nhà, hai ngươi nếu khước từ, vậy chính là xem thường đại ca."

"Ách, vậy thì tạ đại ca." Đối phương đã tỏ thái độ như vậy, Ngải Thanh và Trần Lương cũng thật sự không nghĩ ra đạo lý cự tuyệt.

Ngải Thanh nghĩ, dù sao ở hiện đại có nhiều quản lý và cách thức kinh doanh như vậy, đến lúc đó mình lại dạy cho đại ca, cũng xem như xứng với một phần lãi kia.

Ngải Thanh tuyệt đối không ngờ, mai sau Hồ Tam vì làm theo những cách y nói lại trở thành nhà giàu nhất triều Đại Tống, mà y và Trần Lương cũng trở thành người có tiền số một số hai trong thôn, không, là cả triều Đại Tống, chỉ là được Hồ Tam che chở, cộng với cả nhà Ngải Thanh thấp điệu ở trong thôn, mới không có bị người ngoài biết.

Nhân lúc Hồ Tam và a cha mình nói chuyện, Ngải Thanh vội vàng gọi Trần Lương vào phòng, viết ra công thức mấy món ăn nghĩ tới, lại thêm vài cách làm nước trái cây, đồ uống cùng chỉnh sửa xong.

Đứng trước bến đò, Ngải Thanh và Trần Lương vẫy tay cùng tiễn biệt Hồ Tam.

"Đại ca, đây là một số công thức món ăn ta mới nghĩ tới, đều không khó làm, ngươi cầm về để đầu bếp thử xem, nếu có vấn đề, cứ sai người đến nói." Ngải Thanh đưa một xấp giấy trong tay cho Hồ Tam.

"Ừ, đại ca cảm tạ trước. Các ngươi cũng về đi, chờ lo xong chuyện khai trương tửu lâu mới, đại ca lại đến thăm các ngươi." Nói rồi, Hồ Tam nhấc chân lên thuyền.

"Đại ca, bảo trọng!" Trần Lương chắp tay nói.

"Hiền đệ, đệ quân, hai đệ cũng bảo trọng!" Đáp lễ, Hồ Tam vẫy tay ra hiệu hai người về.

Nhìn thuyền gỗ dần dần đi xa, Ngải Thanh và Trần Lương lúc này mới thu ánh mắt về, tay nắm tay đi về nhà. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Về đến trong nhà, Lê Vân Thanh đang bế bảo bảo ngồi dưới táng cây.

Trong tay chơi tượng gỗ cha tự tay làm, bảo bảo cười khanh khách không ngừng, đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cửa, tay phải vung ném, tượng gỗ rơi trên đất, dang hai cánh tay hướng tới a cha mình, khẩn cầu ôm ấp.

Ngải Thanh đi tới, nhanh nhẹn đón lấy bảo bảo từ trong tay a cha vỗ vỗ lưng nhỏ.

"Người đi rồi?" Lê Vân Thanh nhặt tượng gỗ trên đất lên hỏi.

"Dạ." Ngải Thanh đáp, có chút chột dạ, mình đều chưa thương lượng với a cha gì hết.

Lê Vân Thanh thu hết vẻ mặt của nhi tử vào đáy mắt, lắc đầu, "Hai đứa cũng lớn rồi, mấy chuyện này hai đứa tự mình làm chủ là được. Nếu có chỗ không hiểu, lại hỏi cũng không muộn."

Ngải Thanh ngẩng đầu nhìn a cha mình, ra sức gật đầu.

Tgclmn: dự báo chương sau, thùng tắm play!

Đề tài hôm nay: đam mỹ, thế nào?

Hôm nay, trong group QQ (đều là tác giả đam mỹ) bùng nổ rồi, một tác giả đam mỹ nói mẹ anh ta phát hiện anh ta đang viết đam mỹ, mắng anh ta là biến thái, anh ta cầu an ủi, chạy vào group nói, kết quả dẫn đến đại chiến nước miếng của các tác giả khác. Haizz, đam mỹ thì sao chứ, có tội sao?

62 Chia cách ngắn ngủi

((Trans: PUPANDA)) Tửu lâu của Hồ Tam khai trương, có các món đặc sắc, ý tưởng kinh doanh tiên tiến của Ngải Thanh cùng trợ giúp của Trần Lương, việc kinh doanh của tửu lâu rất tốt, không ít quan lại quyền quý đều nghe danh mà đến, danh tiếng của tửu lâu dần dần lan truyền, 'chi nhánh' của Hồ Tam cũng ngày càng nhiều, trải khắp châu phủ chủ yếu của triều Đại Tống.

Tuy Hồ Tam là thương nhân gian xảo, nhưng cũng là người trọng tình nghĩa, đáng tin cậy. Trong lòng hắn chỉ có một mình thê tử đã mất, sau khi tang thê, không cưới ai khác nữa, một lòng đầu tư vào thương trường, hiện giờ đã qua 40, con nối dõi đã thành mối lo ngại trong lòng, nếu không phải gặp được Trần Lương, hắn vốn muốn nhận nuôi mấy đứa trẻ làm nghĩa tử, hiện giờ đã nhận Trần Lương làm huynh đệ, như thế hắn cũng đã có người nhà, cả năm này đều là ở nhà Trần Lương, như thế nhi tử của huynh đệ tất nhiên là cháu trai của hắn, vấn đề con nối dõi cũng không cần quá mức cưỡng cầu nữa.

Không thể không nói, Hồ Tam này tuy yêu tiền, lại không có nghĩa hắn là nô lệ của đồng tiền, ngược lại, hắn xem tiền tài rất thấp, thê tử mắc bệnh lại vì không có tiền mà không được chữa trị khiến hắn trở thành kẻ cuồng kiếm tiền hiện giờ, theo hắn, tiền mình kiếm được cuối cùng vẫn là phải tiêu tán ra làm từ thiện.

Hồ Tam trước đó đã đáp ứng cho Ngải Thanh một phần lãi, hắn cũng không lỡ hẹn, mỗi tháng đều sẽ đến tính rõ tiền lãi đưa cho hai người, nếu gặp phải việc gấp đi xa, cũng sẽ phái thân tín đến bàn giao, có điều tình huống như vậy không nhiều, lý do tất nhiên là tật thèm ăn của Hồ Tam, hắn là vạn phần chờ mong bữa cơm mỗi tháng tới nhà Trần Lương.

Thời gian cứ vậy từng ngày trôi qua, tính kỹ, thông qua ngân lượng kiếm từ tửu lâu đã đủ cả nhà Ngải Thanh sống cuộc sống sung túc, nhưng họ cũng đều là người cần cù chịu khó, nếu không lao động, thì cuộc sống cực độ nhàm chán, cho nên trong mắt người trong thôn, bốn người như cũ là người thôn quê giỏi giang siêng năng cần cù chịu khó, chỉ là hàng năm Trần Lương luôn có vài ngày biến mất không thấy đâu, hỏi Ngải Thanh, y cũng chỉ nói là ra ngoài làm việc.

Kỳ thực, Trần Lương cũng xác thực là người có tài, ở phương diện làm ăn, nếu ý tưởng kinh doanh của Ngải Thanh là hoàn toàn rập khuôn hiện đại, như thế đạo kinh doanh của Trần Lương lại vững chắc ăn sâu khối đất này, thời đại này, nói một cách thông tục, thì là hắn biết nhập gia tùy tục. Hồ Tam tất nhiên cũng là nhìn trúng đầu óc thông minh của Trần Lương, nhiều lần mài dũa, cộng với lượng thứ và lời khuyên của Ngải Thanh, Trần Lương cuối cùng động lòng, đáp ứng thử xem.

Hồ Tam thấy tâm ý đạt thành, lập tức nở nụ cười, để Trần Lương làm thử ở một tửu lâu trong huyện trước, nếu có hứng thú, thì ở lại, nếu thật sự không muốn, hắn cũng tuyệt không miễn cưỡng.

Hồ Tam lựa chọn tửu lâu trong huyện, thực ra cũng có ẩn giấu tâm tư, trước giờ tửu lâu đó luôn trong trạng thái lỗ vốn, hắn điều Trần Lương đến, thực ra cũng vì thử thân thủ của Trần Lương, xem có xác thực là nhân tài có thể đào tạo hay không, nếu phải, như thế hắn có thể yên tâm đi xa làm ăn, việc làm ăn của châu phủ Cố Điền toàn quyền giao cho đối phương.

Trần Lương sau khi đến tửu lâu trong huyện, quản sự tửu lâu được báo trước đối phương là nhị đương gia, cho nên cũng cực kỳ phối hợp với cải tiến. Không ngờ, Trần Lương quả thật có chút bản lĩnh, nửa năm sau, việc kinh doanh của tửu lâu dần dần chuyển lỗ thành lời, quản sự nhìn trong mắt, đối với nhị đương gia trẻ tuổi này tâm phục khẩu phục.

Hồ Tam ở Kinh Thành cũng nhìn thấy thư báo cáo của quản sự, đối với nghĩa đệ này càng xem trọng hơn.

Việc kinh doanh của tửu lâu tốt lên, cuối cùng Trần Lương cũng yên tâm, thu dọn hành lý, lại đích thân dạo ở huyện mua ít quần áo, đồ chơi và thức ăn, sau khi dặn dò quản sự kỹ càng, liền về thôn, hắn không nói với Ngải Thanh, muốn cho y một kinh hỉ.

Cách lúc Trần Lương lên huyện đã hai tháng, Ngải Thanh nhớ nhung như nước lũ tràn lan, y bắt đầu hối hận lúc đầu vì sao phải đáp ứng Trần Lương đi làm ăn, có điều, nếu vì mình mà mai một hắn, Ngải Thanh biết mình nhất định sẽ hối hận hơn!

Vỗ vỗ mặt, Ngải Thanh cố gắng kéo tâm trạng từ trong nhớ nhung về, nghiêm túc treo quần áo đã giặt xong lên giá phơi đồ.

Đột nhiên____

"Ai, mau bỏ___" Ngải Thanh bỗng nhiên cảm giác eo bị người ôm lấy từ phía sau, trong lòng kinh hoảng, cha và a cha đều đã lên núi, nếu gặp phải ăn trộm thì y xui xẻo rồi. Muốn hô lớn, lại còn chưa hoàn toàn hô ra tiếng, mặt bị người xoay qua, lập tức ngửi được mùi hương quen thuộc.

Không khiếp sợ nữa, chỉ còn lại nhịp đập trái tim.

Cơ thể xoay qua, đôi tay chủ động vòng lấy cổ đối phương, giữa ban ngày ban mặt, hai người yêu nhau động tình hôn nồng nhiệt, như muốn hòa nhập sự nhớ nhung và tình yêu chân thành vào xương cốt nhau, tan vào trong máu, thấm vào trong tim.

Sau một nụ hôn, Ngải Thanh đỏ bừng mặt, hô hấp không thông, sau một lúc thở dốc, mới mở miệng, "Về rồi, sao không báo trước một tiếng."

"Vội về." Trần Lương từng cái xoa lưng y, ngửi mùi thơm mát trong lòng, phần nôn nóng trong tim mới tan đi.

Nghe vậy, khóe miệng Ngải Thanh nhịn không được cong lên. Sau khi dựa trước ngực rắn chắc thêm một lúc, mới ngẩng đầu nhìn đối phương.

Gầy rồi!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Ngải Thanh, nghĩ nhân dịp này hầm thêm chút canh, hỏi cha, làm ít dược thiện bồi bổ cho hắn. Có điều trước mắt, nên tẩy rửa một phen trước.

"Ngươi vào phòng cất đồ trước, ta đi nấu chút nước nóng cho ngươi, ngươi phải tắm rửa đã." Nói rồi, Ngải Thanh rời khỏi vòng tay của đối phương, muốn xoay người đi vào bếp.

"Ưm ~~~" Miệng lần nữa bị chiếm đoạt.

Sau khi thỏa mãn, Trần Lương lúc này mới buông người ra, vuốt tóc đối phương, xách đồ trong tay, về phòng.

Nấu nước nóng xong, Ngải Thanh xách thùng gỗ vào phòng, đổ nước vào trong thùng tắm, lại thêm chút nước lạnh, thử nhiệt độ nước vừa rồi liền gọi Trần Lương đến.

"Ngươi, sao ngươi không mặc đồ?" Vừa thấy đối phương toàn thân trần truồng đi đến phía mình, mặt Ngải Thanh lập tức nhuộm đỏ.

"Tắm rửa không phải đều nên cởi đồ à?" Trần Lương đáp rất hợp tình hợp lý.

"Cũng đúng ha." Ngải Thanh ngây ngốc hoàn toàn không phát hiện dục vọng nồng đậm và ý cười đạt được trong mắt đối phương.

'Ào ~~' Nhân lúc Ngải Thanh ngây người, Trần Lương nhấc chân vào thùng tắm, tóe ra ít nước, làm ướt áo ngoài của Ngải Thanh.

"Thanh nhi, đến giúp ta chà lưng chà vai đi." Trần Lương lên tiếng nói, trong giọng điệu ẩn chứa chút dụ hoặc.

"A, được." Cầm khăn tắm ở mép thùng lên, Ngải Thanh đi đến sau lưng Trần Lương, nhúng ướt khăn rồi tỉ mỉ chà lưng cho đối phương, "Lực như vậy đủ chưa?"

"Ừ." Trong lời nói của đối phương lộ ra chút biếng nhác.

Ngải Thanh vốn cũng nghiêm túc làm người hầu hạ, nhưng không biết vì sao, nghe tiếng của Trần Lương rồi, tâm trí có chút lâng lâng, tim đập dữ dội.

Da thịt màu mạch khỏe khoắn, vân da rõ ràng, tuy gầy hơn lúc trước, lại vẫn vô cùng cường kiện, tỏ rõ sức mạnh của phái nam. Đối tay của Ngải Thanh có chút mất kiểm soát, khăn tắm trượt khỏi tay, rơi vào trong thùng, chìm xuống đáy thùng. Đôi bàn tay phủ lên cổ đối phương, theo lưng rắn chắc cường tráng di chuyển xuống, trượt qua hai vai, cột sống, thắt lưng, thẳng đến xương chậu.

"A!" Đôi tay của Ngải Thanh đột nhiên bị bàn tay to mạnh có lực bao lấy.

Trần Lương xoay người, trong mắt đầy tình dục mãnh liệt hung hăng chiếm hữu người, ôm eo kéo người vào trong thùng tắm, hôn sâu. Hắn đã nhẫn nhịn hơn hai tháng, hiện giờ y châm lửa, hắn há có thể bỏ lỡ!

Thùng tắm không lớn, nhưng hai nam tử đứng trong đó cũng không chật gì mấy, chỉ là nếu ngồi xuống thì có hơi chật hẹp.

Trần Lương vừa hung hăng hôn người trong lòng, đôi tay linh hoạt cởi dây lưng của đối phương ra, cởi___hết quần áo, cho đến khi hai người đều trần truồng. Ngải Thanh đã mơ màng, mặc cho đối phương vuốt ve mình.

Trần Lương dẫn dắt bảo bối trong lòng từ từ ngồi xuống đùi mình. Ngải Thanh đã bị tình dục hoàn toàn khống chế, ngoan ngoãn theo động tác của đối phương, hai cánh tay vòng chặt lấy cổ đối phương, nhiệt tình đáp lại, khóe môi chảy ra sợi trắng bạc.

Thân thể mềm dẻo, da thịt óng ánh, đều khiến Trần Lương không dứt được, nơi tư mật sớm đã cương cứng, nhưng hắn biết trước mắt còn chưa phải lúc, cơ thể mấy tháng chưa bị chạm qua, tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp nhận thứ to lớn của mình, cho nên, Trần Lương chỉ có thể nhịn, chờ đến lúc y hoàn toàn động tình, thả lỏng cơ thể, lại ăn bữa mỹ vị chờ mong đã lâu này.

"Lương, a ~~ a ~~ ư ~~ ta ~ nơi này, khó chịu ~~~" Ngải Thanh khó nhịn lắc cơ thể, kéo tay to của đối phương phủ lên mầm thịt màu hồng của mình, nơi đó đã thủ thế chờ phát, chóp đỉnh cũng tràn ra chút dâm dịch.

"Ngoan, ta giúp ngươi." Buông đôi môi của đối phương ra, Trần Lương kề bên tai y, cắn nhẹ dái tai mượt mà, lưỡi vói vào vành tai, tỉ mỉ liếm.

"Ư ~~ a ~~" Quả nhiên, tiếng rên rỉ của Ngải Thanh càng lớn, chỗ này là nơi mẫn cảm của bảo bối.

Bàn tay to có vết chai trượt lên xuống ma sát ngọc hành của y, khiến cảm quan của Ngải Thanh càng mãnh liệt, tiếng kêu gọi trong miệng cũng càng thêm dốc sức.

Sau một lúc, theo động tác của Trần Lương, "A~~~~~~~" Một tiếng kêu dài, dục vọng của Ngải Thanh cuối cùng được phát tiết.

Cơ thể đã lâu không hoan ái hiện giờ đã có chút mệt mỏi, thở dốc, Ngải Thanh dựa đầu trên vai dày rộng của Trần Lương, màu đỏ trên mặt lại như đóa hoa cực kỳ yêu diễm, nhìn mà Trần Lương dục hỏa đốt người, nơi tư mật lại bành trướng vài phần.

Ngải Thanh nhắm mắt không dám nhìn người, nhưng vật cứng trên mông thật sự quá mức rõ ràng, y biết Trần Lương cũng đau lòng y, vì y nhẫn nhịn đã lâu, chờ y mở lời, nhưng, sao y không biết xấu hổ chủ động mở miệng được, nếu không thì dùng hành động bày tỏ vậy. Nghĩ rồi, Ngải Thanh liền vươn tay phải trắng nõn ra, từng ngón tay thon dài mờ ám vẽ vòng tròn ở ngực rắn chắc của đối phương, qua một lúc, lại dần dần trượt xuống, lướt qua thắt lưng hắn, đến bụng hắn, tỉ mỉ đánh vòng.

Đây là tín hiệu trêu chọc rõ ràng!!

Trần Lương cảm nhận được, lập tức hóa thân thành sói, tay trái bắt lấy tay nhỏ của đối phương gác lên vai mình, sau đó hung hăng đè đầu đối phương, hôn kịch liệt.

Tay phải trượt qua lưng mịn màng của bảo bối, chuyển đến khe rãnh, sắc tình xoa nắn hai đồi núi cong vểnh.

"Ư ~~ nhanh, nhanh chút ~~" Mặt Ngải Thanh đã hoàn toàn vùi trong ngực Trần Lương, tiếng nói dụ người này, cầu hoan kịch liệt này, thật khiến người xấu hổ. Nghĩ đến đây, cúc hoa dưới thân lại mấp máy.

Trần Lương là một phu quân tốt, nghe thấy mệnh lệnh của bảo bối, nào có đạo lý không theo, ngón tay tiến vào trong u huyệt, khai phá kỹ càng chu đáo, hắn không muốn khiến bảo bối bị thương.

Cuối cùng lúc có thể chứa 4 ngón, Trần Lương mới rút ngón tay từ trong hậu huyệt ra, nâng mông ngọc của Ngải Thanh lên, ưỡn thân, hung hăng đâm vật trướng đau của mình vào trong u động hướng tới đã lâu, ướt át khít chặt, thật sự là chốn tiêu hồn nhân gian a!

Sau khi quan sát sắc mặt của bảo bối, phát hiện đối phương không khó chịu, Trần Lương lúc này mới đong đưa eo khỏe đâm rút. Có lẽ do quá lâu không nếm qua tư vị tốt đẹp này, có lẽ là nhớ nhung ở đáy lòng sớm đã thành họa, có lẽ là cảnh sắc trước mắt quá mức tốt đẹp, Trần Lương say rồi, say đến cam tâm tình nguyện, say đến vui vẻ thoải mái, sớm đã quên tiết chế là gì, một cái lại một cái hung hăng thúc vào!

"A ~~ Lương, chậm ~~~~ chậm chút ~~~~ a, không ~~~ nhanh, nhanh ~~" Trong miệng đầy lời lẽ lộn xộn, đó là biểu hiện của động tình.

Cả buổi chiều, hai người từ thùng tắm đến bên bàn lại đến trên giường, đổi vô số tư thế, tình dục triệt để được phát tiết.

Ngải Thanh trước khi ngủ mê, vô số nhớ nhung và lời nói trong đầu còn chưa nói ra, (Thôi, chờ tỉnh lại rồi nói đi.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip