Lây nhiễm

Hermione xắn tay áo lên khi lật một tờ giấy khác. "Đây là loại thuốc hiện tại mà chúng tôi phải điều trị bệnh. Nó không chữa khỏi nhưng nó làm giảm các triệu chứng, trong thời gian này." Cô đưa tờ giấy về phía Blaise. "Cậu nghĩ sao?" 

"Chà, nếu những gì cô nói với tôi là đúng thì đây chỉ là phiên bản sửa đổi của một loại thuốc khác. Nó chỉ điều trị các triệu chứng chứ không phải bệnh thực sự. Cô có thể điều trị các triệu chứng cho đến khi mặt mày tái xanh nhưng nếu cô không nhắm mục tiêu vào bệnh." Cậu cau mày và lắc đầu.  "Không. Hãy để tôi ..." Cậu cầm bút lông lên và bắt đầu viết trên trang. "Thực ra, hãy để tôi lấy một vài cuốn sách." Blaise đứng dậy và sải bước ra khỏi phòng. 

"Inaya, cô đã tìm ra nguồn gốc của căn bệnh này chưa, nó được tạo ra như thế nào?" Hermione lật từng trang sách khi chờ lương y trả lời "Iyana?" 

Đôi mắt của phù thủy dán chặt vào cẳng tay của Hermione. "Lương y Granger. Kể cho tôi nghe về vết xước đó." 

Cô cau mày. "Một bệnh nhân đã cào tôi, không có gì đâu. Tôi đang nghĩ nó có thể ..."

"Cách đây bao lâu rồi? Bệnh nhân nào?" Iyana nắm lấy cổ tay Hermione và kiểm tra vết thương. 

"Khoảng bốn ngày trước. Đó là bệnh nhân của chúng tôi-" Hermione dừng lại khi mắt Draco mở to ra. 

"Người bị bệnh à?" 

Cô chớp mắt. "Vâng, nhưng tôi đã cẩn thận, tôi đã không tiếp xúc với ..." Cô trợn tròn mắt nhìn vết xước nhỏ trên cổ tay. "Không. Cậu ấy không. Không có." Hermione hít một hơi thật sâu. Cô lắc đầu. "Không không." Cô thì thầm. 

Inaya đẩy cô vào ghế. "Cô đã tiếp xúc với ai?" 

"Không ai cả." 

"Cô đã hôn ai chưa? Đã ngủ với ai chưa?" Mắt cô ấy hướng về Draco. 

"Không!" Hermione đỏ mặt. "Tôi đã không chạm vào bất kỳ ai kể từ khi cậu bé đó cào tôi. Đó là vào cuối đêm. Tôi về nhà, tắm rửa và sau đó đi ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã đến hội nghị." 

"Cô đã qua đêm với Draco." 

“Ra khỏi đầu tôi.” Hai má cô bỏng rát. “Tôi không ngủ với anh ấy. Tôi chỉ ngủ trên giường của anh ấy. Bên cạnh anh ấy, thế thôi. "

Inaya nheo mắt "Giám đốc Lefebvre!" Giám đốc người Pháp nhìn lên "Cô ấy có thể đã bị nhiễm bệnh."

"Không." Draco tiến lên một bước.

Inaya phớt lờ anh. "Cô ấy chưa tiếp xúc với ai khác, nhưng có thể cô ấy là người mang mầm bệnh. Chúng ta cần đưa cô ấy đến nơi cách ly. "

Blaise bước vào phòng với tay ôm đầy sách. "Được rồi, tôi đã tìm thấy-"

"Không!" Lần này giọng anh mạnh mẽ hơn. "Hai người sẽ ở lại đây và giúp Blaise. Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện và Giám đốc của chúng tôi sẽ quyết định xem cô ấy có cần phải cách ly không." Draco trừng mắt nhìn phù thủy. 

Giám đốc Lefebvre cảm thông với Draco. "Tôi tin rằng tôi nên đi cùng cậu. Gián đốc Reynold là một lương y xuất sắc nhưng tôi quen thuộc hơn với căn bệnh được đề cập. Tôi sẽ tham gia cùng cậu, và Iyana có thể tiếp tục làm việc với cậu Zabini." 

Draco gật đầu đáp lại. 

"Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Blaise bối rối nhìn giữa Draco và Giám đốc người Pháp. 

Inaya lấy cuốn sách hàng đầu từ Blaise.  "Lương y Granger có thể đã nhiễm bệnh này." 

"Không." Draco gầm gừ. "Chúng ta không biết điều đó." 

Blaise tái mặt. "Nhiễm? Với bệnh? Bệnh này?" 

"Không." Draco nắm tay phải Hermione và Giám đốc người Pháp cầm tay trái. 

"Xin hãy tiếp tục làm việc, tôi sẽ giữ liên lạc. Đi thôi." Với một cái búng tay, ba người họ rời đi để lại Blaise hoảng sợ và bối rối. 

"Cô ấy bị bệnh. Điều này sẽ giết chết cậu ấy." 

Inaya lật cuốn sách. "Anh có đồng nghiệp nào có thể giúp chúng ta không?" 

Blaise cau mày. "Cô ấy không phải là đồng nghiệp nhưng cô ấy có thể giúp chúng ta. Cô ấy biết nhiều về thực vật và công dụng của chúng hơn bất kỳ ai tôi làm việc cùng." Cậu lôi ra một mảnh giấy bắt đầu viết. 

"Tuyệt. Gọi cô ấy đến đây. Ngay lập tức." Cô nhặt một cây bút lông. "Anh ấy rất đau khổ." Cô nhẹ nhàng nói. "Nó sẽ không chỉ giết anh ấy mà còn hủy hoại anh ấy. Anh ấy đã yêu cô ấy quá lâu và giờ cô ấy đã nhận ra và cũng yêu thương anh ấy." Cô lắc đầu. "Anh ấy chưa bao giờ có một người yêu anh ấy vô điều kiện trước đây. Chỉ có mẹ anh ấy." 

Blaise nhìn lên từ lá thư của mình.  "Hermione thì có." 

Cô đã cười. "Đó là lý do tại sao điều này sẽ hủy hoại anh ấy. Cô ấy tốt với anh ấy. Hoàn hảo cho anh ấy. Cô ấy giữ cho anh ấy giữ được bản chất con người, mang lại những điều tốt nhất cho anh ấy." 

Cậu gấp tờ giấy lại và đặt nó vào một phong bì. Cậu giơ bức thư lên và con cú ngồi trong góc giật nó khỏi tay cậu trước khi bay ra ngoài cửa sổ. "Luna sẽ sớm có mặt ở đây. Cô ấy khác biệt, sở thích do quen mà có, cô có thể nói vậy, nhưng cô ấy rất tuyệt vời. Nếu ai đó có thể chữa khỏi điều này, thì đó chính là cô ấy." 

~

"Tôi đang nói với mọi người, rằng tôi ổn." Hermione ngồi trên giường bệnh với ánh mắt căm phẫn. 

"Chúng ta sẽ không biết điều đó chắc chắn trong vài ngày." Giám đốc đứng dưới chân giường của cô. "Lương y Granger, tôi biết đây không phải là điều cô muốn nhưng nếu cô mắc bệnh, chúng tôi không muốn cô lây lan nó. Xin hãy hiểu."

Cô nhìn chằm chằm vào bức tường. "Tôi biết nhưng tôi đang nói với ông, tôi không bị bệnh." 

Người đàn ông Pháp nhìn cô với ánh mắt buồn bã. "Điều đó có thể đúng, nhưng chúng tôi phải theo dõi cô cho đến khi chúng tôi biết liệu cô có nhiễm bệnh hay không." Ánh mắt ông hướng về lương y đang đứng ở ngưỡng cửa, hầm hập trong sự tức giận thầm lặng.  “Lương y Malfoy, tôi tin cậu nên quay lại nhà cậu Zabini để giúp cậu ấy.”

"Tôi sẽ ở lại đây."

Giám đốc Lefebrve sải bước tới cửa, nắm lấy cánh tay của Draco và kéo anh ra khỏi phòng. "Cậu không có ích gì ở đây. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận rằng cô ấy có thể bị nhiễm bệnh. Và cậu có thể giúp sức cho Iyana và Blaise trong việc tìm ra cách chữa trị hơn là đứng đây nhìn chúng tôi chằm chằm. Nếu cô ấy bị bệnh, cô ấy cần sự giúp đỡ của cậu. " 

Draco nghiến chặt quai hàm và đẩy ra khỏi giám đốc người Pháp. Anh bước trở lại phòng và đứng cạnh giường cô.  "Anh sẽ quay lại để giúp Blaise. Em có cần gì không?" 

Hermione gật đầu."Hãy mang cho em một bản sao của mọi cuốn sách Blaise có. Nếu em bị mắc kẹt ở đây, em có thể tận dụng thời gian của mình. Tất cả các ghi chú, mọi cuốn sách, hãy mang chúng cho em." 

Anh gật đầu và nhìn lại hai vị giám đốc. "Tối nay anh sẽ mang chúng đến." Những ngón tay anh duỗi thẳng về phía tay cô trước khi chúng rơi xuống bên cạnh anh. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em sẽ ổn thôi." 

Cô ngước nhìn anh và mỉm cười. "Em biết. Em có một trong những bộ óc thông minh nhất đang nghiên cứu thuốc giải. Anh và Blaise cũng đang giúp đỡ." 

Khóe miệng anh nhếch lên thích thú. "Hẹn gặp lại tối nay."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip