Lời từ rượu

"Draco?" Cô chớp mắt nặng nề, cố tập trung vào bóng dáng cao lớn vừa bước vào phòng tắm của mình. "Làm thế nào?" Cô cố gắng đứng dậy nhưng cuối cùng vẫn bị ngã vào tường. Draco đánh rơi tờ giấy của mình và nhanh chóng túm lấy vai cô khi cô trượt xuống sàn.

"Bloody hell, Granger, trông cô thật khủng khiếp." Tay anh lướt lên cổ và má cô. Anh nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc ẩm ra khỏi mặt cô để cô có thể nhìn rõ hơn. Đôi mắt cô mờ đi vì rượu khiến cô choáng váng và không thể tập trung.

Một nụ cười nở trên môi khi cô nhìn thấy anh. "Draco? Sao cậu lại ở trong phòng tắm nữ? Tốt hơn là đừng để Giám đốc tìm thấy cậu ở đây. Cậu sẽ gặp rất nhiều rắc rối." Cô cau mày nhìn tờ giấy đặt trên sàn ở ngưỡng cửa đã ẩm ướt vì hơi nước trong không khí. "Đó có phải là báo cáo từ cuộc họp sáng nay không? Tôi không cố ý bỏ sót nó, hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, đặt nó lên bàn là được rồi." Tay cô vẫy về phía nhà vệ sinh khi cô cười khúc khích và với lấy chai rượu đế lửa thứ hai để uống.

Anh nhanh chóng giật lấy cái chai từ tay cô và giấu nó đằng sau lưng.

"Này!" Cô rên rỉ. "Tôi vẫn chưa xong."

Draco nâng chai qua đầu trong khi cô đưa tay quanh sàn để tìm nó. "Không." Anh đưa tay ra sau cô và tắt vòi hoa sen.

Cuối cùng cô bỏ cuộc và dựa vào bồn tắm một lần nữa, đầu cô đập vào một bên khiến cô thút thít vì đau. "Granger" Anh búng tay trước mặt cô, cố gắng khiến cô tập trung. "Granger. Xin chào? Hermione." Cô ngước lên nhìn anh. "Chuyện gì đã xảy ra tối nay? Có phải Chồn đã làm gì đó không?"

Đôi mắt cô cứng lại. "Ra ngoài." Cô thì thầm. "Bỏ lại cái chai và biến khỏi nhà tôi."

Anh ngả người ra sau, cân nhắc rồi thả cổ chai ra, đứng dậy. "Được rồi." Đầu anh lắc nhẹ khi anh quay về phía cửa. "Tôi sẽ đi."

Anh gần như đã đến ngưỡng cửa khi cô nói. "Chúng tôi đã chia tay." Cô thì thầm khi những ngón tay anh quấn quanh nắm cửa. "Ron và tôi đã chia tay."

Draco vẫn quay lưng về phía cô khi anh hỏi, "Tại sao?"

Một tiếng thở dài não nề vang lên từ phía sau anh, "Chúng tôi ...đúng. Tôi đã nói với cậu rằng nó đã kết thúc. Biết chúng tôi đã ở bên nhau 6 năm không?"

Chậm rãi, anh quay lại và thấy những giọt nước mắt lặng lẽ đang chảy dài trên khuôn mặt của Granger, chai rượu đế lửa trên tay cô một lần nữa. "Ai đã kết thúc nó?"

"Anh ấy đã làm, tôi đã làm," sau đó "Cả hai chúng tôi đều làm. Chúng tôi biết nó đã kết thúc." Cô tựa đầu vào thành bồn tắm và nhìn lên trần nhà. "Đó là sự tương hổ. Trái tim tôi không ở trong đó, trái tim của anh ấy cũng không có. Anh ấy luôn bận rộn với công việc, và tôi cũng vậy. Chúng tôi chưa bao giờ có thời gian dành cho nhau. Chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn. Chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn." Cô lặp lại, cố gắng thuyết phục bản thân. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô thở ra thật to và nghiêng đầu sang một bên để có thể nhìn anh. "Có muốn uống không?"

Anh vẫn ở cửa ra vào, nhìn cô cười khúc khích và đưa miệng chai lên môi. Trong tích tắc, anh bước đến bên cạnh cô, trước khi giật lấy chai thủy tinh từ tay cô một lần nữa. Không nhìn vào cô, anh uống một ngụm to rồi ngồi xuống tấm gạch bên cạnh.

Đôi mắt nâu ấm áp của cô chạm vào đôi mắt xám lạnh của anh khi nước mắt rơi xuống má cô nhiều hơn, làm bẩn quần và áo của cô. "Mọi người đều mong đợi chúng tôi kết hôn. Họ nghĩ chúng tôi nên ở bên nhau. Tất cả mọi người, trừ chúng tôi." Cô cười một cách buồn bã. "Tôi không yêu anh ấy. Tôi nghĩ mình chưa bao giờ thực sự yêu anh ấy, ít nhất là theo cách lãng mạn. Có lẽ tôi yêu ý nghĩ về chúng tôi. Có lẽ anh ấy cũng vậy. Anh ấy và tôi, những người bạn thân nhất từ ​​năm đầu tiên, những anh hùng chiến tranh, kết thúc cùng nhau, ổn định cuộc sống, bắt đầu một gia đình. " Cô kéo một tay qua những lọn tóc xoăn rối của mình. "Đáng lẽ chúng tôi nên chia tay từ lâu rồi, nhiều tháng ... có thể là nhiều năm."

Draco không nói, anh chỉ uống một ngụm rượu đế lửa khác và lắng nghe khi cô tiếp tục.

"Tôi bị sao vậy chứ? Cả hai chúng tôi đều rất hạnh phúc ... Tôi rất vui vì chúng tôi đã chia tay. Thực sự là như vậy." Cô khẳng định khi nhìn thấy đôi lông mày nhướng lên của anh. "Tại sao tôi lại thế này?" Ngón tay cô nhẹ nhàng lấy chai rượu từ Draco và anh không ngăn cô lại khi cô uống một ngụm khác. "Cậu gọi tôi là Hermione."

Vai Draco căng ra. "Chà, đó không phải là tên cô sao?" Anh hỏi một cách phòng thủ.

"Ừ ... Mặc dù vậy, cậu thường gọi tôi là Granger. Trong bốn năm, cậu đã gọi tôi là Granger." Cô ngồi thẳng hơn và nghiêng người về phía anh.

"Tôi có thể quay lại nếu cô muốn." Anh khẽ cựa mình và nhấc tay lên, sẵn sàng đỡ lấy cô nếu cô ngã về phía bồn tắm một lần nữa.

"Không ... Không, tôi thích Hermione. Nó khiến tôi cảm thấy như chúng ta là bạn."

Anh cẩn thận nhìn cô khi cô cười yếu ớt.

"Cậu biết đấy," Cô bắt đầu nói. "Tôi luôn hy vọng rằng chúng ta sẽ trở thành bạn bè khi cậu bắt đầu làm việc tại bệnh viện. Tất nhiên là không phải ngay lập tức. Tôi vẫn ghét cậu khi Giám đốc nói với tôi rằng cậu sẽ làm việc dưới sự giám sát của tôi. Tôi ghét tất cả những gì cậu có trong trường học : giàu có, kiêu ngạo, "

"Này."

"Tự mãn, ích kỷ, tự cao tự đại, ngu ngốc,"

"Cẩn thận đó",

"Nhưng sau đó, tôi đã thấy cách cậu đối xử với bệnh nhân. Không quan trọng họ là ai, cậu đối xử với tất cả họ với cùng một mức độ tôn trọng, và tôi nhận ra rằng có lẽ, cậu đã thay đổi và chúng ta có thể bắt đầu lại với tư cách là bạn bè. " Mí mắt cô từ từ rung lên. "Tôi nghĩ rằng tôi đã uống quá nhiều." Ngay khi nói những lời đó, cô lao qua Draco để đến nhà vệ sinh.

Anh không thể không cười một chút khi anh vén tóc cô ra trong khi cô thả mình vào chậu nước. "Thật kinh tởm, Hermione."

Cô cười nhẹ nhàng và cúi đầu một chút để cuối cùng nhìn qua vai anh. "Cảm ơn." Cô thở phào, một nụ cười nhỏ kéo ở khóe môi. Vào lúc đó, anh như nín thở. Bất chấp những vết bẩn đen trên má, mái tóc nhuộm màu, lớp trang điểm lem nhem và đôi mắt đỏ ngầu, cô vẫn trông rạng ngời. Đôi mắt màu nâu đậm của cô bằng cách nào đó dường như sáng hơn, ấm hơn, trên viền mi đỏ của cô ấy.

Anh buộc mình phải thở ra trước khi di chuyển chân của mình ra khỏi bên dưới cô. "Chúng ta có lẽ nên đưa cô đi ngủ." Anh nhẹ nhàng nói với cô. "Nào," Draco nhanh chóng ôm cô bằng một tay và ôm cô vào lòng, chân cô ôm lấy phần giữa của anh, đầu cô tựa vào vai anh. Giữ chặt lấy cô bằng một tay ôm eo và tay kia nắm chặt dưới đầu gối của cô, anh bắt đầu tìm kiếm căn phòng của cô. Cánh cửa thứ hai anh mở ra để lộ một chiếc giường cỡ Queen với chăn bông màu xanh đậm. Anh cẩn thận kéo ga trải giường lại và đặt Hermione đang ngủ.

"Đừng." Những ngón tay cô bắt lấy anh khi anh quay người rời đi. "Đừng đi."

Draco nghiêng đầu sang một bên, suy ngẫm một lúc. "Tôi chỉ đi tìm một cái ghế." Anh bỏ tay ra khỏi tay cô và bước ra khỏi phòng. Lát sau anh quay lại, kéo theo một chiếc ghế bành.

Hermione thở dài một hơi, "Cảm ơn." Cô thì thầm, mắt nhắm nghiền. "Cậu là một người tốt, Draco. Cậu tỏ ra xấu tính, nhưng cậu là một người tốt. Tốt hơn hết. Tôi nghĩ chúng ta nên là bạn của nhau." Cô lại với về phía tay anh.

Draco vẫn im lặng, nhìn cô thở đều và dần chìm vào giấc ngủ. Anh lướt ngón tay cái của mình trên các đốt ngón tay của cô và nhắm mắt lại. Anh là đang làm gì ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip