Chap 14.
GLASS CORPSE
Chap 14:
Bàn học của Youngjae lạnh cóng. Bề mặt bằng phẳng dưới tay cậu chẳng còn ý nghĩa gì. Điều duy nhất trong đầu cậu bây giờ là được rời khỏi đây. Không có gì khó hiểu khi một cậu học sinh mới sáng sớm đã mong đến cuối ngày. Nhưng Youngjae không phải là kiểu học sinh như vậy. Cậu thích đi học. Có một gia đình đầy vấn đề khiến cậu muốn dành càng ít thời gian ở nhà càng tốt. Có khi cậu mang theo thuốc, chăn gối, đồ ăn, rồi đóng đô trên tầng thượng trường học. Và nếu cậu muốn được vào một trường đại học tốt, cậu phải học thật chăm chỉ để giành được học bổng.
Nhưng trái tim Youngjae không yên một giây. Chân cậu nhịp nhịp xuống sàn, dám chắc cậu đang làm phiền những học sinh đang cố gắng học xung quanh. Cậu chỉ dừng lại khi giáo viên quay sang nhìn. Bây giờ cậu đổi sang nằm dài trên ghế và chốc chốc lại ngước nhìn đồng hồ. Rồi cậu nhanh chóng nhận ra, sốc và bối rối, rằng cậu đang nhớ Jaebum. Cái lạnh từ bàn học đang đánh bay hơi ấm còn sót lại của anh. Cái ghê cậu đang ngồi không thể thay thế được vòng tay anh. Mỗi nơi cậu nhìn, cậu lại hy vọng có thể ngửi được mùi hương đặc trưng của anh, nhưng không thể. Điều đó khiến cậu lo lắng, buồn bã, là cảm giác khó chịu.
Tiếng chuông báo hết giờ học cuối cùng cũng vang lên. Youngjae hớn hở thu dọn tập vở ra về. Trên mặt cậu là nụ cười tươi rói. Cậu đã sẵn sàng để Jackson chở mình về nhà. Cậu cảm thấy thật lạ (và vui, và tuyệt vời, và ngọt ngào) ùng tất cả những cảm xúc đó trộn lại, khi được gọi nơi Jaebum sống là "nhà." Ý nghĩ đó làm tăng thêm sự mong đợi và háo hức trong lòng Youngjae. Cậu ra khỏi lớp, cẩn thận lách qua dòng người trên hành lang, và chạy xuống những bậc thang xi măng. Cậu đánh mắt tìm kiếm chiếc xe hơi quen thuộc. Tuy nhiên, cậu lại không thấy bóng dáng chiếc xe đâu. Cậu phụng phịu ngồi xuống bậc thềm chờ.
Hai mươi phút ngồi trong thời tiết lạnh giá, câu không ngừng gõ mặt đồng hồ và xiu mặt.
- Anh ấy ở đâu được nhỉ? - Youngjae thở dài. Cậu chống cằm, khuỷu tay tựa vào đầu gối.
- Đang chờ ai à? - Một giọng nói phát ra từ phía trên. Trước khi Youngjae kịp ngửa đầu lên, một mảnh khăn đầy mùi ụp ngay vào mũi và miệng cậu, ép cậu phải ngửi mùi thuốc mê. Mắt cậu mờ dần, còn mũi và cổ họng bị sặc.
Youngjae cố gắng mở mắt và dùng chân đá loạn xạ, nhưng chỉ được một lúc, trước mắt cậu chỉ còn một màu đen. Cậu nhớ lại khoảng thời gian đáng sợ trước đây khi cậu cố tình đưa bản thân vào hoàn cảnh này. Cậu kinh hãi khi nghĩ đến cảnh tượng đó. Cậu sợ hãi cùng chóng mặt.
Và cậu ngủ thiếp đi.
****
Jackson dừng xe bên vệ đường và cố gắng gọi cho Youngjae. Điện thoại đổ chuông 6-7 lần trước khi chuyển sang hộp thư thoại. Anh quăng điện thoại sang ghế bên cạnh. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Anh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc trước khi quyết định ra ngoài tìm Youngjae.
Jackson không cần phải đi quá xa. Điện thoại của Youngjae đang nằm trên đống tuyết bên vệ đường, còn chủ nhân của nó thì đã mất dạng. Lo lắng đã chuyển thành sợ hãi khi một ý nghĩ chạy thoáng qua đầu Jackson. Anh nhanh chóng quay lại xe, khởi động máy và đạp ga hết tốc lực. Anh cần phải đến đó nhanh nhất có thể mà không làm đổ bất kì cái cây nào.
Jackson về đến nhà trong thời gian kỉ lục. Ngón tay anh đặt trên phím số 9, sẵn sàng làm như những gì anh đã được dạy khi cần tìm sự giúp đỡ. Nhưng rồi anh nhớ ra mình là ai, chính xác hơn là mình là cái gì, và anh cất điện thoại vào túi áo khoác.
- Mark! - Jackson gọi khi vừa vào phòng khách, vì Mark là người đầu tiên anh nhìn thấy.
- Có chuyện gì vậy? - Mark cất cuốn sách Toán sang một bên và tháo kính xuống để trên bàn.
- Youngjae đang gặp nguy hiểm. Jaebum đâu? - Jackson vừa hỏi nhìn xung quanh tìm kiếm người cần tìm.
- Đó... - Mark chỉ tay và Jackson nhanh chóng đi về hướng đó, trước khi Mark kịp rút tay về.
- Jackson, không phải mày...
- Ừ tao đi đón Youngjae, nhưng lại bị kẹt đường. Tao cố gọi khi tới nơi nhưng em ấy không trả lời. Tao bắt đầu thấy bất an vì nghĩ đã có chuyện xảy ra. Rồi tao tìm thấy điện thoại của em ấy ở dưới đất. - Jackson lấy từ trong túi áo khoác điện thoại của Youngjae và đưa nó cho Jaebum, người đang nhăn mày vì lo lắng. - Tao không biết chuyện gì và ai đã làm, nhưng chắc chắn đã có chuyện không hay. Và chúng ta phải nhanh chóng hành động.
- Tao nghĩ mình biết đó là ai. - Jaebum tìm một tin nhắn trong điện thoại và đưa nó cho Jackson. Anh nhanh chóng đọc qua và nỗi sợ dâng cao trong anh, ngấm vào xương, và ăn mòn suy nghĩ của anh. Anh cảm thấy như mình đang bị bệnh vậy.
- Anh trai của mày? - Jackson hỏi lại.
- Và đồng lõa nhỏ bé của hắn ta, Junho.
- Cây gia phả nhà mày sao lắm chuyện thế? - Jackson nhăn mày nói. Mỗi lần Youngjae gặp nguy hiểm đều có dính dáng tới Jaebum. Anh biết ơn khi Jaebum cứu Youngjae, nhưng anh ghét Jaebum bằng vậy, có khi hơn, vì đặt cậu vào nguy hiểm.
- Mày tính đứng đó chửi tao trong tư tưởng cả ngày đấy à? - Jaebum hỏi. - Bởi vì bây giờ đang có việc quan trọng hơn đấy.
Anh liếc mắt nhìn Jaebum, rồi nhanh chóng chụp chùm chìa khóa Jaebum ném cho. Jaebum nhanh chóng lấy áo khoác và chạy ra cửa. Jackson chạy theo và ngồi vào ghế lái. Con quỷ trong người anh thật muốn đá Jaebum ra khỏi xe để khỏi phải nghe những câu ra lệnh lải nhải bên tai. Nhưng anh phải kiềm lại vì an toàn của Youngjae. Cả hai đến một nơi giống như nhà kho, và Jackson không thể không nhăn nhó.
- Đây là nhà hả? - Jackson thấp giọng nghi hoặc hỏi. Anh đi theo Jaebum, dù điều đó tổn thương lòng tự trọng của anh, nhưng anh hoàn toàn không biết mình đang đi đâu, hay Youngjae đang ở nơi nào. Trái ngược với anh, những bước chân của Jaebum tràn đầy tự tin. Cả hai đi qua cánh cổng sắt, qua cửa chính, lên một chiếc cầu thang bằng đồng, trước khi cả hai đừng lại trước cánh cổng với hàng loạt ổ khóa.
- Bọn người sói tụi mày hẳn phải sợ nhiều thứ lắm nhỉ. Phải có cả ngàn cái khóa chứ không ít. - Jackson chạm vào một cái ổ khóa bằng bạc. Jaebum bỏ ngoài tai lời nói móc của anh. Jackson cúi người và bắt đầu mở khóa bằng cái kim băng.
- Chúng ta không có thời gian để làm việc này. - Jaebum đẩy Jackson sang một bên, khiến anh hơi chao đảo một chút. Jaebum tập trung năng lượng và húc vai vào phá cửa. Có tiếng như gương vỡ phát ra ở phía bên kia. Jackson bất động khi tưởng tượng cảnh người bị bệnh máu khó đông ở gần những mảnh gương vỡ.
Jaebum tập trung sức mạnh và tông vào cửa thêm lần cuối. Các mảnh gỗ vỡ vụn một mảng ở giữa, và một mảnh kim loại từ ổ khóa gần đó rớt xuống đất. Jackson giật mạnh những ổ khóa trong khi Jaebum phá cửa cho tới khi bung hết bản lề. Jaebum di chuyển những mảnh gỗ dưới sàn để cả hai có thể xem xét tình hình bên trong. Cổ họng Jackson đông cứng khi thấy cảnh tượng đang diễn ra.
Lũ chó dơ bẩn chết tiệt.
Youngjae đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, hai chân bị cột vào chân ghế, còn tay thì bị cột phía sau lưng.
Những vết bầm tím và đỏ thẫm trải dài hau bên xương quai xanh. Dưới mắt trái của cậu cũng có một vết bầm tím kéo dài xuống má. Đầu cậu ngửa ra sau, hai mắt hé mở. Trên cánh tay cậu cũng có vài vết máu khô, nhưng theo quan sát của Jackson thì không có vết thương hở nào trên người cậu. Đó có thể là máu của tên đã bắt cóc cậu. Youngjae đã kháng cự mạnh mẽ dẫn đến đổ máu. Thông tin cỏn con này khiến Jackson đột nhiên cảm thấy tự hào, nhưng cũng ghê tởm.
- Nichkhun. - Jaebum bước qua Jackson, đứng giữa anh và tên khốn ở phía đối diện.
- Anh cũng rất vui được gặp em, em trai. - Nichkhun đáp lời.
Jackson nghiến răng, hai tay anh nắm chặt. Các cơ bắp trên người anh đã sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu. Dù một trong số bọn chúng đang cố sử dụng Influence lên anh, nhưng điều đó cũng không chế ngự được cảm giác muốn giết người trong anh. Influence không có tác dụng với Jackson, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận và ngửi thấy mùi đó. Nó rất nặng mùi.
- Năng lực của mày không có tác dụng với tao đâu. - Jackson khinh khỉnh, giận dữ híp mắt.
- Ồ, chú mang theo một đứa dở hơi à. Có vẻ chú thích thể loại này nhỉ, em trai. - Nichkhun cười nhưng tông giọng khó chịu. Hắn ta hất tay về phía Youngjae.
Jackson cứ nghĩ mình phải kiềm chế bản thân, nhưng Jaebum mới là vấn đề đáng lo. Khi cậu ta thả lỏng tay, trong lòng bàn tay hằn rõ những dấu móng tay bấm sâu vào da. Khuôn mặt Jaebum đỏ lên, cả người run vì tức giận.
- Tại sao lại lôi Youngjae vào chuyện này? - Jaebum gầm lên.
- Bởi vì thằng người thường này lên quan đến chú, và chú thì liên quan đến cả nhà. Đã hiểu ra chưa, Bummie? - Người đứng cạnh Nichkhun gật đầu, nở một nụ cười quỷ dị khiến Jackson chỉ muốn làm nó biến mất ngay lập tức.
- Chỉ cần... - Jaebum nhắm mắt thở dài, rồi mở mắt trừng Nichkhun. - Chỉ cần để tôi đi là được.
- Như thế thì mẹ sẽ rất buồn đó em trai. Chú biết điều đó mà. - Nichkhun bĩu môi. Sau đó khóe miệng hắn ta cong lên, lộ ra những chiếc răng nanh. - Tao đã chịu quá đủ cảnh mày làm mẹ buồn rồi. Hôm nay mày phải về nhà. Chọn giữa việc đó, hoặc thằng người thường này. Tao không nghĩ mày sẽ thích việc đó, đúng không?
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. - Jaebum xông đến tấn công như một cái bóng, im lặng và mạnh mẽ. Bước chân của cậu ta nhanh đến nỗi Jackson chỉ nhìn thấy những vệt mờ. Jackson biết anh không thể so sánh với tốc độ của người sói. Jynx thường khá to lớn, kể cả giống cái, nhưng sức mạnh thì lại có hạn. Dù vậy anh vẫn xông tới và cố gắng trụ càng lâu càng tốt.
Jackson đã đoán đúng. Anh tấn công với hai cú đấm, trước khi bị Junho thụi vào bụng. Anh cố gắng chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến cả người, sau khi hắn ta tận dụng cơ hội anh đang loạng choạng mà đấm vào xương hàm của anh. Anh nằm sóng xoài trên sàn, khuôn mặt chảy máu đau nhức, tay vắt ngang bụng.
- Hyung! - Một tiếng nói vang lên.
Jackson ngẩng đầu nhìn về phía Youngjae khi đang khó khăn để ngồi dậy. Cậu đã tỉnh và đang giãy dụa vì sợi dây trói. Mọi thứ trước mắt anh đều mờ ảo. Cử động. Nỗi đau, cả thể xác lẫn tinh thần. Anh cần phải đứng lên để đến chỗ Youngjae trước khi một trong mấy tên kia (bao gồm cả Jaebum) đánh anh bầm dập. Nhưng hai chân anh không chịu nghe lời.
Chúng mềm oặt khi anh cố gắng đứng dậy.
Anh cuối cùng cũng đứng dậy được và khập khễnh đi về phía Youngjae, trong khi Jaebum đang bận rộn với Junho và Nichkhun. Anh ngạc nhiên khi thấy Junho người đầy vết thương, còn Nichkhun thì cũng không khá hơn gì mấy. Căn phòng tràn ngập những tiếng gầm rú. Youngjae hẳn cảm thấy rất sợ. Tròng mắt cậu run lên, và sự giãy dụa ban nãy cũng ngừng lại. Cậu chỉ há hốc miệng kinh ngạc. Jackson đứng chắn trước mặt Youngjae, che đi cảnh tượng đang diễn ra.
- Em không sao đâu, mọi thứ sẽ... - Một lực lớn đẩy ngã Jackson. Đầu óc anh hỗn loạn, mọi suy nghĩ xáo tung hết lên. Trước khi anh kịp hoàn hồn đứng dậy, một tiếng "rầm" vang dội trong không gian, khiến mọi thứ như ngừng lại. Jackson hét lên, và bị đẩy sang một bên khi Jaebum lao đến bên Youngjae.
Chiếc ghế bị lật ra sau.
Youngjae đang chảy máu.
Và em ấy đã ngừng thở.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip