2.

Hai người không nói với nhau câu nào suốt mấy tuần liền, vì Doyoung chẳng muốn dính dáng gì đến cậu, còn tránh mặt cậu như tránh tà vậy. Dù anh chẳng kể lể với bất kì ai, cả nhóm cũng tự ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề lần này. Mọi người đều rõ rằng Doyoung thuộc kiểu người sẽ giấu kín mọi tâm sự cho riêng mình, và anh vẫn thường xuyên hành động như thế. À không, luôn luôn là như thế mới đúng. Yuta và các thành viên khác cố làm anh vui lên và luôn miệng xin lỗi vì sự bùng nổ vô tâm vô lý của Jaehyun. 


"Em nên làm gì đi chứ." Johnny nói khi bước vào phòng và trông thấy Jaehyun thong thả ngồi trên giường nghịch laptop. "Hai đứa đâu có thể cứ như vậy mãi được."

"Ugh. Cứ làm như anh ấy muốn nói chuyện với em lắm ấy." Jaehyun lầm bầm.

"Bởi vì em là một thằng ngốc, Jaehyun ạ. Em và Doyoung đã từng thân thiết và làm mọi thứ cùng nhau cơ mà. Chuyện gì đã xảy ra với mối quan hệ khắng khít đó vậy? Vì sao em không thể nói một câu xin lỗi chứ? Em nên nhớ, em là người ra gây chuyện này."

Jaehyun nhìn Johnny chằm chằm. "Anh không hiểu đâu."

"Ý em là sao? Vì Doyoung không lắng nghe hay vì em nghĩ xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì?"

"Anh Johnny –"

Người anh lớn ngắt lời cậu. "Mau đi xin lỗi ngay bây giờ. Làm ơn. Đó là điều tốt nhất em có thể làm lúc này đấy."

"Được thôi." Cậu miễn cưỡng tiến lên tầng trên và đi vào phòng Yuta, Winwin và Doyoung. Ba người họ chia nhau căn phòng to nhất nằm trên tầng cao nhất của kí túc. Cậu thoáng thấy Yuta cùng Winwin đang chơi game gì đó trên sàn nhà, nhưng lại tuyệt nhiên chẳng thấy Doyoung đâu.

"And Doyoung đâu rồi ạ?" Cậu hỏi, đưa mắt tìm quanh phòng.

"Trong phòng tắm ấy."

Một lúc sau, Doyoung bước vào, nhận ra sự xuất hiện của Jaehyun liền quay phắt định rời đi, nhưng Jaehyun đã nhanh hơn, bắt lấy cánh tay anh kéo lại.

"Nói chuyện với em một ."

Doyoung từ chối ngay lập tức. "Chẳng có lý do gì để anh làm vậy cả."

"Nào, anh cũng đừng giận dai thế chứ. Anh biết là em không có ý đó mà."

Doyoung nhìn thẳng vào mắt cậu. "Làm sao anh biết được?" Có vẻ như Doyoung chẳng hề quan tâm tới sự hối lỗi của cậu. Anh nhăn mặt, lấy hết sức bình sinh giật tay mình ra và đi xuống lầu. Bên tai cậu chợt nghe tiếng Yuta trầm ngâm.

"Chà, thế giờ em tính sao đây? Doyoung khó chiều hơn hồi xưa nhiều rồi đấy."

"Vâng, anh ấy y như một cậu nhóc lớn xác khi bản thân là nhân vật chính trong mấy chuyện kiểu này."

Yuta chỉ nhướn mày. "Em biết nó rõ nhất mà, nhưng nhớ rằng nó cứng đầu lắm đấy nhé."

"Ôi, em còn lạ gì nữa chứ."

"Em gây tội tày đình rồi Jaehyun." Yuta lắc đầu ngán ngẩm. "Xem ra lần này khó mà sống yên ổn rồi chú em ạ."

Nhiều lần Jaehyun nỗ lực tiếp cận người anh lớn, nhưng đều không đạt được mục đích. Bên cạnh đó, Doyoung đã chẳng còn ở kí túc xá nhiều như xưa, bởi lịch trình hiện tại của anh vô cùng dày đặc. Thực lòng thì cậu thấy bản thân thật tồi tệ, vì đã tổn thương cảm xúc của anh và thực lòng cậu muốn bù đắp cho chuyện đó. Nỗi ân hận sau khi thốt ra những lời lẽ cay nghiệt với anh cứ thế ăn mòn suy nghĩ cậu suốt mấy hôm nay. Nhưng làm sao để Doyoung tha thứ cho cậu đây? Anh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu và cậu tin là anh ghét cậu mất rồi.

Trong nhóm, hai người từng là một cặp bài trùng vì đã làm mọi thứ cùng nhau suốt những năm tháng còn là một phần của SMrookies, rồi họ lại dắt tay nhau trở thành hai chàng MC với phản ứng hóa học bùng nổ sân khấu nhà đài. Cậu thật lòng biết ơn Doyoung hơn bất cứ thành viên nào, bởi Doyoung luôn hết mực chăm sóc cậu hồi cậu còn chân ướt chân ráo và đưa ra những lời khuyên chân thành giúp cậu cải thiện bản thân. Nhưng điều gì đã xảy ra với họ vậy? Ai rồi cũng  khác. Chết tiệt, hai người thậm chí còn chẳng thân thiết như ngày xưa nữa. Mối quan hệ khăng khít năm nào cứ như gió thoảng mây bay, dần tan biến qua từng ngày họ trưởng thành.

***

"Nào mọi người, nhanh lên, chúng ta sẽ trễ buổi tập mất!" Doyoung đứng ở cửa chính hét lớn. Hầu hết các thành viên đã mặc quần áo chỉnh tề, sẵn sàng cho một ngày luyện tập hăng say, chỉ còn mỗi Winwin, Yuta và Haechan vẫn chưa chịu nhấc mông lên thay đồ và sắp xếp vài thứ cần thiết vào ba lô. Jaehyun bước ra khỏi phòng sau khi hoàn thành chỉnh sửa vài lọn tóc không theo nếp thì bắt gặp Doyoung đang đứng cùng Taeyong trước lối ra vào. Doyoung còn chẳng buồn nhìn về phía cậu, dù anh biết rõ cậu đứng ngay tại đó.

Khi cả nhóm đã yên vị trên xe và anh quản lý chuẩn bị nổ máy xuất phát, Doyoung bỗng thay đổi quyết định ngay phút chót, anh chọn đi cùng với Johnny, Haechan và Winwin trên chiếc xe còn lại. Anh chẳng muốn dính dáng gì đến cậu và dường như ai cũng ngầm hiểu điều đó. Taeyong không vui với việc hai đứa em mình cứ giữ khoảng cách như vậy chút nào, thế là chàng trưởng nhóm quay sang Jaehyun, luôn miệng rầy la cậu vì sự phát tiết ngu ngốc hôm nọ.

"Này nhóc, Doyoung thật sự ghét em nhỉ?" Taeil lên tiếng, nhanh chóng nhập hội.

"Anh đừng có mà đoán bừa."

Taeil chỉ cười phá lên. "Không phải hai đứa yêu nhau lắm sao? Chuyện gì xảy ra với mối tình đó vậy?"

"Tụi em yêu nhau hồi nào. Anh đang nói gì thế?"

"Vì hồi xưa hai đứa cứ dính nhau như sam ý, nhưng mà giờ thì hết rồi."

"Chắc là vì tụi em đều đã trưởng thành và chẳng còn muốn làm mấy trò nhảm nhí đó nữa."

"Không hẳn thế đâu. Vì em không nhạy bén thôi. Có bao giờ em để ý đến cách Doyoung nhìn em chưa?"

Jaehyun đảo mắt. "Em có ngốc đâu chứ. Chỉ là tụi em bây giờ quá khác biệt. Mọi thứ đâu có còn giống như hồi xưa."

"Là do em nghĩ thế thôi."

"Anh Taeil, làm ơn im lặng một lát được không. Em cần suy nghĩ thêm."

"Về điều gì? Nên xin lỗi như thế nào à? Chỉ mỗi xin lỗi thôi thì không đủ đâu, Jaehyun."

"Thế anh có ý tưởng gì không?" Taeil là anh cả, có thể không phải là người sáng suốt nhất, nhưng luôn cho cậu lời khuyên vào những lúc cần thiết.

Taeil ậm ừ một hồi. "Hay là tối nay anh và mọi người sẽ rời kí túc xá để em và Doyoung có thời gian giải quyết mọi chuyện với nhau nhé?"

Jaehyun nhướn mày. "Anh muốn em ở một mình với anh Doyoung á?" Cậu thậm chí còn không nhớ lần cuối hai người ở cùng nhau là khi nào. Chậc, ca này khó đây.

"Có phải em chưa bao giờ ở một mình với thằng bé trước đây đâu chứ. Đừng lo Jae. Chỉ là Doyoung thôi mà."

"Chính xác, vì đó là anh Doyoung!"

"Em sẽ ổn thôi."

***
Kế hoạch được tiến hành. Nhưng vấn đề cấp thiết hiện tại chính là Doyoung cũng không muốn ở một mình cùng Jaehyun. Doyoung thật ra không thù ghét gì cậu, nhưng là họ không thân như mọi người nghĩ. Jaehyun trong quá khứ thường chỉ nghĩ đến anh và tìm anh khi cậu cần, nhưng giờ mọi thứ đã khác xưa. Họ không còn là hai câuh nhóc thực tập sinh dính lấy nhau 24/7 và đi chơi cùng nhau mỗi cuối tuần. Họ chỉ là Jaehyun và Doyoung thôi. Hai cá thể tách biệt với tính cách và tư duy hoàn toàn khác nhau. Anh đoán rằng, mọi thứ vốn được sắp đặt như thế từ rất lâu rồi.

Taeil rủ cả nhóm đi ngắm hoàng hôn ở sông Hàn mà chẳng hề báo một tiếng cho anh hay Jaehyun, Doyoung ngửi thấy mùi lươn lẹo đâu đây. Anh gặng hỏi cả một ngày trời cũng chỉ nhận được cái nhún vai từ người anh cả đáng kính, anh ấy lý luận rằng anh nên ở nhà và nghỉ ngơi cho phần ghi hình Lipstick Prince ngày mai.

"Nhưng mai em làm gì có buổi quay."

"Dẫu vậy thì em cũng nên ở nhà với Jaehyun. Hai đứa cần làm rõ vài thứ đấy." Johnny lên tiếng.

"Bọn em ổn. Chẳng có điều gì cần phải làm rõ hết. Và Mark, nếu em định ra ngoài thì ít nhất cũng nên khoác thêm cái áo vào đi. Cả em nữa WinWin."

Mark và WinWin đảo mắt ngán ngẩm nhưng vẫn vâng lời chui vào phòng lấy áo khoác.

"Em và Jaehyun không hề ổn. Tại sao em thậm chí còn chẳng thể nhìn thẳng vào em ấy chứ?" Taeyong chất vấn, khoanh tay trước ngực. Tình huống dở khóc dở cười giữa hai kẻ ngốc này khiến chàng trưởng nhóm phát cáu suốt mấy ngày nay. "Tốt nhất là hai đứa nên làm lành khi bọn anh trở về." Taeyong vừa dứt lời, cả đám đã đóng sập cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Sau một khoảng lặng kéo dài và dường như còn kèm theo cả sự ngượng ngùng, Jaehyun sải bước về phía anh. "Anh không thể cứ lờ em mãi được, anh biết mà."

Doyoung còn chẳng thèm nhìn cậu. "Anh không có."

"Nghe này, em xin lỗi. Được chưa?"

"Ờ."

"Doyoung, anh làm ơn nhìn em này, có được không?" Jaehyun tóm lấy cánh tay anh để ngăn anh lại chạy trốn như mọi lần. Chạy trốn khỏi cái tình huống quái gở này.


Doyoung cuối cùng cũng chịu ngước lên, ánh nhìn chiếu thẳng vào đôi đồng tử đen láy của cậu. "Anh không đau lòng vì những gì em nói, Yoonoh."

Jaehyun ngạc nhiên khi được gọi bằng tên thật. Doyoung trước nay chưa từng gọi tên thẳng thật của cậu thế này cả. "Vậy tại sao anh cứ phải tỏ thái độ như thế?"

Doyoung thở dài, giật tay mình ra khỏi gọng kìm của đối phương. Con mẹ nó sao Jaehyun giữ chặt quá vậy? "Em quan tâm làm gì cơ chứ?"

"Ý anh là sao?"

"Ugh Jaehyun, để anh yên đi!" Doyoung gắt lên. "Và đừng bước chân vào phòng anh." Rồi anh rảo bước lên lầu, đóng sập cửa lại.

"Anh không thể chạy trốn em mãi được đâu, Dongyoung!" 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip