Chap 8.2
Seokjin đỗ xe ngay trước nơi ở của người sói, rồi quay sang Jimin.
"Em ổn không? Sẵn sàng chưa?"
Jimin gật đầu, tháo dây an toàn và mở cửa. Có chút cảm giác như cậu đang bước chân trên sa mạc. Chủ yếu là do năng lượng biến đổi đột ngột mà cậu đang có, do Jungkook vẫn duy trì sự sống khá nhiều dựa vào cậu. Mặc dù vậy mọi thứ đã trở nên tốt hơn, ví dụ như hôm nay, cậu hầu như không cảm thấy bất kỳ sự thay đổi nào khiến cậu không thể di chuyển hay nói mạch lạc trong vài phút.
Tuy nhiên, Seokjin vẫn đi ngay sau, cẩn thận đặt tay lên lưng cậu, sẵn sàng đỡ cậu nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Họ được chào đón ở cửa bởi Jihoon - người sói trẻ tuổi đã đến tìm họ tại Thánh viện - và cậu ta dẫn họ đi vào bằng cửa phía sau trước khi hướng tới phòng y tế.
Nơi này nặng mùi thuốc sát trùng và khi bước vào, Jimin thấy Jackson nằm trên giường, mắt anh nhắm nghiền, và ở bên cạnh là Hoseok - chật vật nằm co người trên một chiếc ghế bành, cũng đang say ngủ.
Jihoon di chuyển một chiếc ghế tới gần giường hơn và tiếng động làm Jackson mở mắt. Rồi anh nhìn Jimin, một nụ cười dịu dàng nâng trên khóe môi và Jimin đáp lại, tiến lại gần hơn và ngồi lên chiếc ghế đã được đặt sẵn.
"Em cứ ở lại đây nhé Jimin," Seokjin nói, gật đầu với người sói thay lời chào. "Anh sẽ gặp em khi anh xong việc với Minwoo."
"Cảm ơn Hyung." Jimin trả lời, quay người lại thì bắt gặp người sói đang nhìn mình chằm chằm. "Anh khỏe không?" Cậu hỏi anh, hai tay cậu nắm lấy một bàn tay anh.
Người sói trầm thấp trả lời. "Chưa bao giờ tốt hơn."
Jimin cười. Jackson trông thật tồi tệ, cả cơ thể tàn tạ. Thân trên của anh được quấn trong những dải băng dày, có những vết bầm tím trên da và anh có hai quầng thâm tối màu dưới mắt. Như thể anh ấy đã không ngủ đến hàng năm trời rồi.
"Anh có những tiêu chuẩn thấp về chất lượng cuộc sống thật đấy." Jimin nói, vẫn hãnh diện về cách người sói nhìn cậu trìu mến giống như cậu là vầng trăng, những vì sao hay bất cứ điều gì vẫy gọi bầy sói đi theo.
"Anh cảm thấy tốt hơn khi được nhìn thấy em," Jackson lại nói, ngón tay cái vuốt ve bàn tay cậu. "Em khỏe chứ?"
"Em đã đi lại được rồi, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với anh."
"Jungkook?"
Jimin cố giữ nụ cười của mình trên môi, nhưng nó dần méo đi và người sói đã nhìn thấy. "Cậu ấy... vẫn hôn mê. Cần ngủ để hồi phục theo lời anh Namjoon."
Jackson cử động tay để anh có thể đan những ngón tay của hai người họ vào nhau trước khi nói. "Cậu ấy sẽ tỉnh, sớm thôi, em sẽ thấy."
"Em biết."
Người sói nở nụ cười gượng gạo. "Tại sao trông em ủ rũ thế này, huh?"
Có thứ gì đó thắt lại trong bụng Jimin trước sự quan tâm của Jackson và câu trả lời thực sự đã chết trên đầu lưỡi. Cậu cảm thấy tội lỗi, cậu không xứng đáng với tất cả lòng tốt mà người sói dành cho cậu - chính là sự thoải mái. Không hề xứng đáng sau những gì cậu đã làm một vài đêm trước.
"Không có gì đâu." Và mặc dù người sói đã không tin cậu, anh quyết định không hỏi thêm. Jimin liếc quanh phòng, tầm mắt trên một Hoseok đang ngủ say. "Trông hyung ấy cũng kiệt sức."
Jackson cúi đầu nhìn phía bên cạnh và anh gật đầu. "Anh ấy đã ở đây kể từ lúc đầu. Anh đã bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi nhưng anh ấy quá bướng bỉnh, cái lão già này."
Jackson cố làm cho nó nghe có vẻ như anh đang bực tức nhưng Jimin có thể nắm được tình yêu thương trong lời nói của anh. Nó sưởi ấm trái tim cậu. Jackson có một người bạn thật sự - một người thân gia đình - trong Hoseok, và cả đàn sói phía sau. Nó mang lại cho cậu chút bình yên trong tâm trí.
Jihoon bước vào phòng sau đó, mang theo một khay thức ăn và Jimin nhanh chóng di chuyển để giúp Jackson ngồi dậy. Anh rên rỉ trong toàn bộ quá trình và Shadowhunter thầm cảm ơn thiên đàng đã cho những con sói khả năng phục hồi cực nhanh. Vết thương cũng sẽ chóng lành thôi.
Hoseok cựa quậy vì tiếng ồn, nhưng chỉ xoay người lại với tiếng ngáy to. Jimin cười khúc khích, ngồi sau người sói và cho phép anh tựa lên ngực cậu.
Jackson thở dài đầy thỏa mãn. "Ah như này thích thật đấy. Làm sao mà anh không khỏe hơn được nếu cứ được thế này mãi."
Jihoon đảo mắt. "Hyung anh sến quá đi mất, nó thậm chí còn chẳng hài hước."
"Nhóc con thì biết gì." Jackson vặn lại, bê bát súp lại gần để anh có thể ăn hẳn hoi. Jihoon cười toe toét, rời khỏi phòng.
"Anh cần em giúp không?" Jimin hỏi và Jackson lắc đầu.
"Nah, anh không sao. Này đã hề hấn gì, còn nhiều thứ tệ hơn trước đây mà... cảm ơn em Jimin."
Jimin nhíu mày ngạc nhiên, một tiếng cười rời khỏi môi cậu. "Tại sao?"
"Vì đã đến đây để gặp anh... mặc dù Jungkook cũng cần em... điều đó có ý nghĩa rất lớn. Cảm ơn em."
Tội lỗi, tội lỗi, thật tội lỗi.
"Tất nhiên em sẽ đến rồi... anh đã giúp chúng em. Anh đã giúp em... Em mới là người cần cảm ơn anh."
"Thế này là đủ rồi. Đó là tất cả những gì anh cần." Jackson nâng một tay của cậu, hôn lên nó dịu dàng, trước khi bắt đầu dùng món ăn.
Và Jimin chỉ ở đó - cằm tựa vào vai người sói - trong khi tâm trí cậu đang ở rất xa, tập trung vào một chàng với mái tóc đen và chìa khóa để đi vào trái tim cậu ấy.
⬲
Khăn ướt trẻ em là ý tưởng tồi tệ nhất từng được tạo ra bởi con người. Nghiêm túc mà nói, tại sao người lại làm thế với em bé? Chúng để lại cho cậu cảm giác kinh khủng và nhớp nháp.
Jungkook rút mạnh chiếc khăn cuối cùng ra khỏi bịch, giận dữ lau mồ hôi và Taeoung đảo mắt. Em trai cô tỏ ra đau đớn như nữ chính trong các bộ phim truyền hình. Cậu đã dùng hết toàn bộ 250 chiếc khăn lau trong một ngày và vẫn hờn dỗi như một đứa trẻ 5 tuổi trên chiếc ghế đẩu trong bếp trong khi cô hâm nóng một số đồ ăn thừa cho bữa tối. Trời đã tối và Namjoon gọi điện thông báo rằng anh sẽ không quay lại, vì vậy Jungkook đã bị mắc kẹt ở đây chờ đợi Seokjin hoặc Jimin giúp cậu tắm rửa.
"Em ghét cái thứ khỉ gió này," Jungkook lầm bầm và nghiêm túc mà nói nếu Taeyoung đảo mắt một lần nữa chúng sẽ bị kẹt ở phía sau hộp sọ của cô. Cô đã làm nó quá nhiều lần trong ngày hôm nay.
"Và chị ghét em," Cô trả lời cáu bẳn. "Em phiền phức quá đi, thật đấy, Jimin hẳn phải là một vị thánh mới phải chịu chia sẻ cái liên kết gì đó với em."
Jungkook lè lưỡi với cô, đưa tay vuốt tóc. Thật là kinh tởm... toàn thân cậu cảm thấy ngứa ngáy.
"Đây," Taeyoung đặt một tô japchae trước mặt cậu, ngồi thụp xuống ở phía bên kia bàn. "Ăn chậm thôi, chị không muốn em bị bệnh nữa."
Jungkook nhăn mặt. Cậu đã thử ăn trưa bằng một cách nào đó và mọi thứ đều tuyệt vời. Cậu đang thưởng thức bữa ăn của mình rất nhiều cho đến khi cơ thể cậu bảo rằng không, thức ăn không phải là một thứ tốt để nạp vào cơ thể bây giờ và sau đó cậu đã nôn toàn bộ lên sàn phòng bệnh và chị gái cậu không khó chịu mà đi dọn giúp cậu.
Cậu đã xin lỗi vô số lần nhưng Taeyoung chỉ nhún vai nói rằng đó không phải là vấn đề lớn, thậm chí không nao núng khi chị ấy lau sàn. Jungkook đã quan sát chị mình làm việc mà cảm thấy ngưỡng mộ, suy nghĩ về việc chị ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời vào một ngày nào đó, và ý nghĩ đó đã sưởi ấm trái tim cậu cho đến khi cậu nhớ nếu rằng điều đó xảy ra, chị ấy phải gắn kết với ai đó và rồi mới có những đứa trẻ.
Thực sự, có những điều mà anh chị em của bạn làm mà bạn chọn cách không để tâm đến nó nữa để bảo vệ đầu óc trong sáng của bạn.
Vì vậy, yeah, Jungkook cũng phải thêm điều đó vào trạng thái ghê tởm chung của cậu về sự thật rằng cậu bị bao phủ bởi mồ hôi, tất cả đều có mùi thơm của phấn rôm trẻ em. Cậu ghét bị ốm, thậm chí nhiều hơn khi Jimin không ở bên cạnh để chăm sóc cậu như trước đây. Tốt hơn là nên làm quen với nó, bởi vì parabatai của cậu giờ đã có người yêu riêng để chăm sóc. Jungkook thở dài.
Taeyoung nhìn cậu cảm thông. "Chị vẫn có thể giúp em tắm."
Jungkook khịt mũi, ném cho cô một miếng tiêu. "Không đời nào, Tae."
Sau đó họ ăn uống trong yên lặng, Jungkook chỉ có thể ăn một nửa phần của mình khi dạ dày cậu quyết định thế là đủ. Taeyoung mang cái tô đi, quay lại với hai tách trà xanh và cậu nhận lấy với một nụ cười.
"Em nên gọi cho mẹ," Chị gái cậu gợi ý, thổi nguội hơi nóng ra khỏi tách. "Báo cho mẹ biết em vẫn ổn."
"Em thấy ngạc nhiên khi mẹ không về thăm," Jungkook nói, uống một ngụm trà hấp dẫn.
"Mọi chuyện tệ hơn với những gì mẹ đã suy tính, dường như cha sẽ không giành chiến thắng lần này." Jungkook nhướn mày ngạc nhiên và Taeyoung tiếp tục. "Có vẻ như Kono đã có hơn 60% số phiếu bầu hay gì ấy... Chị không hiểu, Nagoya có quá nhiều vấn đề trong giới Downworlder, kiểu như lục đục nội bộ ấy... làm sao mọi người có thể bầu cho bà ta được."
"Em không hiểu," Cậu trả lời. "Nghe như có mánh khóe gì ở đây."
Taeoung khịt mũi. "Đúng."
Ngay sau đó, cánh cửa bếp mở ra và Seokjin bước vào, trông kiệt sức. Mắt anh quét khắp nơi, một thói quen mà tất cả các Shadowhunters đều có, gần như không biết gì về việc Jungkook ở đó và tỉnh táo hơn rất nhiều. Chỉ đến lần quan sát thứ hai anh mới nhận ra.
"Jungkookie!" Seokjin hét lên, cười rạng rỡ với cậu và Jungkook chun mũi trước biệt danh - đó là cách họ thường gọi cậu khi cậu còn nhỏ - nhưng rồi cũng cười tươi lại với anh.
"Chào anh hyung."
Seokjin định tặng cậu một cái ôm nhưng Jungkook thu mình lại, chỉ điên cuồng vào tóc cậu. "Để nó sau đi hyung, em đang... cực kì bẩn đó."
Người lớn tuổi hơn quyết định véo má Jungkook và sau đó Jimin bước vào phòng. Jungkook ngước mắt lên nhìn và trái tim cậu đập tới mức đau đớn trong lồng ngực. Jimin trông thật xinh đẹp và mềm mại, toàn bộ mái tóc đều sẫm màu, đôi má thật tròn và cả chiếc áo len to quá khổ của cậu ấy. Có chút cảm giác như cậu chưa gặp lại Jimin trong một thời gian dài và Jungkook cảm thấy mình đã khao khát Jimin nhiều đến bao nhiêu và Jimin lại chẳng hề bên cậu.
Parabatai của cậu đừng đờ trước cánh cửa, sự nhẹ nhõm luân chuyển nhanh qua mối liên kết và Taeyoung mở rộng vòng tay làm một điệu 'Ta-da!', điều đó đã đưa Jimin trở lại mặt đất.
"Kookie..."
End chap 8.2
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip