Đừng đưa dao cho [ĐÃ CHE] (4)

Chuyển ngữ: Rinka

---

Ngày thứ 2, 6:00

Getou Suguru đang bình yên.

Căn phòng ký túc xá được giao cho cậu trong suốt thời gian họ lưu trú tại khuôn viên trường Kyoto được thiết kế tương tự như căn phòng mà cậu thích ở Tokyo, nhưng nó thiếu những nét riêng mà cậu đã trang trí cho không gian của riêng mình. Không có mấy tấm poster, không có đống đĩa CD đã được ghi dữ liệu trên sàn và chắc chắn là không có dòng tác phẩm kinh điển thế giới nào được xếp trên giá sách phía trên bàn học. Nhưng chiếc giường thật thoải mái và đó mới là điều quan trọng nhất, bởi vì ngủ mà không bị quấy rầy lâu nhất có thể chính là điều cậu cần sau cơn chấn động ngày hôm trước.

Gần kết thúc giờ thứ mười hai của giấc ngủ, với những giấc mơ ngớ ngẩn về đủ loại nỗi kinh hoàng hiện hữu và giáo viên toán kinh khủng thời cấp hai bị não cậu sử dụng như một công cụ để tra tấn tinh thần, sự bình yên của cậu bị cắt ngang một cách đột ngột. Bởi một người nào đó đá tung cánh cửa phòng cậu ra, phóng mình về phía giường và đập toàn thân vào bụng cậu.

Cú va chạm khiến Getou giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, tứ chi giật giật theo mọi hướng và mắt mở to khi hơi trong phổi cậu bị tống ra ngoài, tạo nên tiếng phụt ngột ngạt. Và khi mắt cậu thích nghi với tia nắng nhỏ ló ra từ sau tấm rèm, cậu nhìn thấy đường nét mơ hồ của nửa bên trái khuôn mặt của một người khi người đó gần như nằm đè lên người cậu, toàn bộ trọng lượng như đè gục thân Getou. Trong khi đó chủ nhân của cái mặt đó lại lớn tiếng phàn nàn vào tai cậu: "Không thể tin nổi cậu! Sao lại làm thế mà không rủ tôi chứ? Ít nhất cũng phải hỏi tôi một tiếng chứ, bạn hiền?!"

Giống như bị ném thẳng vào một cơn lốc dữ dội, Getou choáng ngợp trước sự việc diễn ra hoàn toàn bất ngờ và gấp rút. Bối cảnh hoàn toàn mù mờ, cộng thêm mười loại chất kích thích đang tấn công não bộ như mười ngọn sóng dữ dội đập vào, khiến cậu mất thăng bằng hoàn toàn. Nhưng ngay cả khi đó, cậu vẫn có thể nhận ra giọng nói mình nghe thấy và xác định đó là giọng nói của Gojo. Chuyện này càng làm cho toàn bộ sự việc trở nên khó hiểu hơn, bởi vì cậu không biết Gojo có thể làm cái quái gì trong phòng mình ngay cả trước khi đồng hồ báo thức reo và chính xác thì Getou đã làm gì để khiến cậu thiếu niên vốn-dĩ-rất-khắc-kỷ này tổn thương sâu sắc đến vậy?

Thành thử, không còn lựa chọn nào khác, Getou quyết định thực hiện điều duy nhất có thể và thốt ra một câu: "Hở?" cực kỳ bối rối, cực kỳ lạc lõng vào mặt cậu bạn cùng lớp của mình. Không hẳn là một từ, cũng không hoàn toàn là một thán từ. Chỉ là một tiếng hở.

"Đừng có giả ngu!" Gojo đảo mắt và ngẩng đầu lên đủ để nhìn thẳng vào mắt thằng bạn cùng lớp mà cậu đang đè lên, đẩy chiếc kính râm mờ đục lên mũi như cậu vẫn thường làm. Bây giờ mắt cậu đã điều chỉnh tốt hơn với ánh sáng trong phòng và khuôn mặt của Gojo nằm ngay giữa tầm nhìn của cậu, Getou nhận thấy rằng mặt cậu không còn sưng nữa, nom cậu đẹp hơn rất nhiều so với ngày hôm trước và rằng mũi của cậu thực sự chỉ hơi vẹo- chính xác như Ieiri đã nói. Những vết bầm tím ghê gớm nằm rải rác khắp làn da trắng sữa, điểm xuyết tàn nhang của cậu. Chúng loang lổ như màu nước tím, trải dài trên gò má sắc nét và một phần ẩn dưới tròng kính đen tuyền. "Biết là cậu mà, đừng có hòng chối tội! Tôi chỉ không hiểu sao cậu lại không rủ tôi đi thôi- tôi tưởng hai đứa mình định làm chuyện này cùng nhau cơ, bạn hiền?!"

Biểu cảm trên mặt Getou bị sự bối rối và hoang mang chiếm lĩnh. Mùi bối rối tỏa ra khắp người cậu. Lông mày nhíu lại, đôi mắt mở to, miệng hơi há ra với vẻ hoài nghi và mũi chun lên. Những dải băng quấn quanh nửa trên đầu, tóc tai bù xù và vết bầm dưới mắt do chấn động não như những phụ kiện hoàn hảo cho bộ trang phục chàng trai không hiểu bạn đang nói gì của cậu, nhưng cậu có đủ lý trí để biết rằng một tiếng hở khác sẽ không đủ để cứu mình thành thử cậu bắt đầu ép những lời đó ra khỏi cổ họng mình. "Tôi không- ý tôi là, hai đứa mình- nhưng-" cậu cố gắng, thử chớp chớp mắt, cố gạt đi cảm giác đau rát của lông mi để lấy lại bình tĩnh. "Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Gojo nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sắc nhọn xuyên qua kính râm trước khi hơi cúi đầu xuống, khóa đôi mắt xanh thẳm của mình vào đôi mắt vàng đồng của Getou. Trán cậu nhăn lại thành nhiều nếp nhăn khi nhướn mày nghi ngờ. Và Getou, lưng tựa vào tấm đệm mềm mại, khuỷu tay chống đỡ để đầu không chạm gối, cậu nhìn lại phía đối diện với vẻ bối rối và ngạc nhiên thực sự. Họ chìm trong im lặng, như thể thời gian ngừng trôi trước khi Gojo cuối cùng cũng trợn mắt, gầm gừ trong cổ họng một cách kỳ lạ và càu nhàu, "Được rồi, được rồi, muốn chơi như vậy thì chiều."

Một luồng sáng xanh chói lòa đâm thẳng vào đôi mắt vốn dễ tổn thương của Getou, khiến cậu phải nheo mắt lại cho đến khi không còn nhìn thấy những màu sắc rực rỡ do thuật thức của Gojo tạo ra. Qua lớp kính râm mờ đục, đôi mắt thấu suốt mọi thứ màu bầu trời mùa đông chiếu sáng rực rỡ đến mức hắt lên mặt Getou một sắc xanh nhạt. Gojo nhấc bàn tay phải đang siết chặt thành nắm đấm trên ngực thằng bạn học của mình lên, nhẹ nhàng lật cổ tay- ngay lập tức cánh cửa phòng cậu đóng sập lại trong tích tắc.

Bàn tay của Gojo đặt trở lại lồng ngực của Getou, nắm chặt lại thành nắm đấm khi cậu ngả chiếc kính râm xuống sống mũi đủ thấp để nhìn sâu vào tâm trí thằng bạn học với đôi mắt đờ đẫn, không còn ánh sáng xanh rực rỡ như trước nữa và lần này khi cậu nói, giọng cậu trầm hơn nhiều: "Căng thẳng vớ vẩn chi vậy, ai cũng ở bệnh xá cả mà. Chỉ cần thừa nhận cậu đã làm chuyện đó và nói cho tôi biết cậu đã hù nó bằng cái gì thôi. Tôi hứa tôi sẽ không mách lẻo với Suzuki đâu mà."

"Tôi thật sự," Getou thở ra, đôi mắt liếc qua nhìn lại một cách tuyệt vọng giữa cậu thiếu niên nằm trên người mình và cánh cửa mà cậu vừa đóng sầm lại mà không thèm liếc nhìn về phía nó, cảm thấy mặt mình nóng lên vì một lý do nào đó mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết. "không biết gì về chuyện đó cả, bạn hiền ạ."

Và ngay khoảnh khắc ấy, một tia chớp lóe lên, Gojo nhận ra Getou không phải là người mà mình đang tìm kiếm. Rằng thằng bạn cùng lớp của cậu không hề thức trắng đêm, lảng vảng quanh hành lang trường Kyoto như một oan hồn báo thù và phạm tội tùm lum. Rằng không có lý do gì để Getou nói dối hay diễn trò sau cánh cửa đóng kín khi chỉ có hai đứa bọn họ, với tư cách là đồng đội và hai nhân vật chuyên gây rắc rối, những người mà Suzuki sẽ nghi ngờ đầu tiên trong vụ thảm họa đã xảy ra đêm qua, trong khi cả hai đều ngủ say sưa trong phòng riêng của mình.

"Chà," từng chữ tuôn ra từ đôi môi Gojo, chậm rãi, từng tiếng một, trong khi ánh mắt cậu liếc qua liếc lại giữa đôi mắt Getou và vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác của cậu. "Vậy thực sự không phải là cậu. Chà, chuyện gì vậy?"

"Cậu có, kiểu," Getou nhướn mày vẻ không chắc chắn, vẻ hoang mang phủ khắp khuôn mặt cậu, nó phình to ra theo từng giây trôi qua khoảng cách ngắn giữa hai người. "định nói cho tôi biết cậu đang nói về chuyện gì không?"

"Có người đã hành hung thằng Zen'in dã man," Gojo cuối cùng cũng thốt ra, giọng khe khẽ luồn lách, phảng phất như tiếng thì thầm nhưng vẫn đủ để nghe mà cậu đặc biệt sử dụng để buôn chuyện do các bức tường trong ký túc xá quá mỏng. "Naoya á, nhớ không? Thằng khốn nạn hôm qua ấy? Và tình hình tệ lắm. Nó phải may chín mũi ở bụng và bác sĩ bắt buộc nằm liệt giường hai ngày mặc dù Ieiri đã dùng Phản chuyển cho nó trong khoảng, một tiếng. Và nghe này: nó không chịu nói ai đã làm chuyện đó."

Hàm Getou rơi xuống đến tận cằm, lông mày thả lỏng, một cái chớp mắt dài thổ lộ nhiều thứ hơn cả ngàn lời, thoáng chốc cắt ngang ánh mắt khóa vào Gojo suốt mấy phút qua. "Gì cơ?" cậu nói thầm, giọng nói vỡ ra thành một âm vực tuổi dậy thì khiến người nghe nhăn mặt, cứ như tiếng dao cạo rỉ sét cạo trên kim loại gồ ghề. "Cậu có nghiêm túc không vậy?"

"Nghiêm túc chết đi được," Gojo lặp lại, gật đầu đồng ý khi khuỷu tay cậu ấn vào bụng Getou trong khi cậu chỉnh lại kính râm trên mũi. "Mấy ông bà năm hai bị ông thầy chủ nhiệm, cậu biết đó, cái ông cắt cái kiểu buzzcut ngớ ngẩn đó, dồn dập chất vấn. Chắc chắn là ổng định gây sự với tôi rồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Suzuki, ổng biết là không phải người trong đội mình làm. Nghe nói cả ổng và trợ giáo Kyoto đều đã làm phiền thằng Zenin về vụ đó trong mấy tiếng nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Nó cứ nói là nó bị té, nhưng có suy nghĩ bằng đầu gối đi chăng nữa cũng biết rằng làm sao té xuống cầu thang mà bị rách bụng được."

Cần một lúc để Getou xử lý mớ ngôn từ hỗn độn vừa ném ra lơ lửng giữa họ. Ánh mắt vàng đồng rà soát khắp khuôn mặt trẻ trung, mới hằn vết bầm tím trước mặt. Chống tay lên khuỷu để trụ người, chiếc áo phông trắng nhàu nhĩ rộng thùng thình trên vai, mặt nhăn lại đầy vẻ trầm tư khi cậu cố phân tích tình hình và quyết định bước tiếp theo. Gojo có thể hình dung ra những bánh răng trong đầu cậu đang quay, từng khớp kim loại nghiến vào nhau và thậm chí còn thấy cả khói bốc ra từ một thùy trán trước của cậu- nhưng cuối cùng, cậu hạ giọng vừa đủ để hỏi, "Cậu đã trả tiền cho ai để làm chuyện đó đấy à?"

"Cậu buồn cười thật," Gojo lại đảo mắt đằng sau cặp kính râm mờ đục, để lộ cục máu đông đang trong quá trình lành lại ở củng mạc mắt phải. "Tất nhiên là không rồi, tôi thích tự mình làm việc đó hơn, nhưng nói thiệt thì tôi đã định chờ đến tối nay như Suzuki đã nói. Tụi nó đang tìm cớ để loại tôi và thằng Zen'in sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đổ tội cho tôi nếu mà nó không thật sự bị hù bởi người đã làm chuyện này với nó."

"Còn các anh chị năm hai thì sao?" Getou hỏi, mắt đảo quanh phòng khi nhớ lại cuộc trò chuyện chỉ một phút trước. "Có thể họ đã lừa được Yaga-sensei và Suzuki-senpai, nhưng Okada-senpai có thể làm những chuyện rồ dại bằng trí óc của mình mà. Ảnh hoàn toàn có thể làm gì đó và thuyết phục mọi người, kể cả thằng Zenin, rằng đó chỉ là một tai nạn."

"Không có khả năng," Gojo tặc lưỡi lên vòm miệng và lắc đầu nhẹ sang hai bên, giống như một đứa trẻ từ chối món ăn mà nó không thích. "Okada thậm chí còn không biết chính thằng Zen'in đã phá ngầm trò chơi. Và thuật thức của ổng đâu có gây ra vết thương như vậy được."

"Ừ, nhưng hồi nãy Watanabe-senpai và Takeda-senpai đang trên đường đến thăm ảnh mà," Getou chỉ ra, kiềm lại cơn ngáp khi lượng adrenaline ban đầu của cái người đã đè lên người cậu đã cạn kiệt. "Nếu như họ lỡ lời khi Suzuki-senpai không giám sát cuộc trò chuyện của họ và thuật thức của ảnh bằng cách nào đó đã gây ra vết thương như vậy thì sao?"

"Chỉ có một cách để tìm ra sự thật thôi," Gojo cười toe toét, tất cả băm hai chiếc răng trắng như ngọc trai của cậu lộ ra giữa hai môi đang kéo dài từ tai này sang tai kia. Nụ cười của cậu khiến người ta rợn tóc gáy. Cậu hiếm khi vui đến vậy, và niềm vui đó thường báo hiệu những điều kinh khủng sắp xảy ra. Chỉ khi đắm chìm trong máu me và sự tàn bạo, cậu mới tìm thấy thứ khoái cảm điên cuồng đó. Cảm giác phấn khích như một cơn lũ cuốn đi mọi thứ khác trong tâm trí cậu, giống như một con cá mập mất hết mọi giác quan khác chỉ còn lại ham muốn ăn khi đánh hơi thấy mùi máu trong đại dương rộng lớn. Và càng tệ hơn khi cậu vẫn đang nằm đè lên Getou, khuỷu tay chọc vào bụng, mặt chỉ cách nhau vài phân. Nhưng những gì cậu nói tiếp theo hoàn toàn xóa bỏ mọi nỗi sợ mà Getou đang nhen nhóm đối với thằng bạn cùng lớp của mình, bởi vì giọng nói của cậu nghe vô cùng trẻ con và hạnh phúc. "Muốn chơi trò thám tử không?"

Getou chớp mắt. Bối rối trước việc cậu bạn cùng lớp của mình có thể vừa thông minh đến đáng sợ vừa ngu ngốc đến mức nào, cậu bất chợt tưởng tượng cảnh hai người chạy khắp khuôn viên trường, đóng vai Arsène Lupin [1] cùng các đàn anh đàn chị, bất chấp gánh nặng công việc đè nặng lên họ trong trận đấu đơn. Giữa cơn mộng tưởng rộn ràng, chiếc kính râm đen sì của cậu bạn cùng lớp đột nhiên biến thành kính đơn sang trọng, còn bộ đồng phục học sinh nhàm chán của cậu như được phép thuật đổi thành chiếc áo choàng dài lịch lãm và điếu xì gà cao ngạo. Thám tử Gojo Satoru và Getou Suguru, trên đường giải quyết một trong những bí ẩn lớn nhất trong lịch sử chú thuật: ai đã hạ nhục Zen'in Naoya?

"Chắc chắn rồi. Xông pha thôi."

[1] Arsène Lupin: Một nhân vật hư cấu xuất hiện trong loạt truyện thám tử, tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Pháp Maurice Leblanc.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip