CHAP 1

Bầu trời sáng sủa, rực rỡ với những đám mây bông bềnh như kẹo bông, trằn và đầy sức sống trên nền trời xanh biếc. Mặt trời ấm áp, làn gió dịu dàn. Một ngày hoàn hảo để ra ngoài, kể cả khi 'ra ngoài' có nghĩa là ở trong phòng tập với ông thầy nóng tính, các quản lí và điều phối phiền phức. Cho nên, iệc nằm bẹp dí trong chăn với cơn đau họng đến ho ra cả đờm vàng đang giết chết Jungkook. Cậu rên rĩ đạp chân ra khỏi cơ thể đang nóng bừng bừng của mình. Bực tức bĩu môi và cảm thấy chán. Jungkook cuộn người lại, buồn bã rên rỉ.

Tâm trí cậu trôi dạt đến studio nơi cả nhóm đang chăm chỉ luyện tập. Có phải Jimin hyung sẽ phụ trách phần tiếng Trung còn V hyung đảm nhiệm phần tiếng hàn của cậu không ? Hay là Jin sẽ đứng ra rap phần tiếng Hàn ? Cậu và Jin hyung gần như lúc nào cũng rap chung đoạn trong hai bài Trung và Hàn. Mỗi lần luyện tập, họ sẽ đổi phần cho nhau, rõ vui. Jin hay khen Jimin nhiều như V khen cậu vậy. Cuối cùng, cả lũ lại chuyển sang ngồi khen nhau.

Jungkook cố không nghĩ đến cái cổ họng đau rát. Nhưng cứ mỗi lần ho, cậu lại đau muốn chết. Cậu không thể biết được cái nào khó chịu hơn, đờm hay những cơn ho đến khô cả cổ. Jungkook lắc đầu, cố giữ tỉnh táo. Cậu chẳng muốn ốm tí nào. Thở dài đến lần thứ một triệu trong ngày, Jungkoom đã tung chăn khỏi cơ thể nóng bừng. Cậu sắp khóc đến nơi rồi. Liều thuốc sau bữa sáng chỉ làm cậu thêm buồn ngủ và khó chịu hơn .

Ở một mình cũng chẳng giúp được gì, Jungkook bị bỏ ở nhà, vì mọi người hi vọng rằng nếu không gia yên tĩnh cậu sẽ dễ ngủ hơn. Nhưng sự im lặng chỉ khiến cậu thêm tự phòng vệ hơn là tiếng J-Hope và Jimi gào thét chơi điện tử, hay tiếng Rap Monster với B quát Jin để cái chảo rán tránh xa họ ra. Cậu tự hỏi liệu không có cậu, bọn họ có chơi vui hơn không.

Suy nghĩ này nối tiếp suy nghĩ kia, rồi Jungkook bắt đầu chán nản nghiến răng. Liệu họ có cười to hơn nếu thiếu cậu không? Liệu việc tập nhảy có trơn tru hơn không nếu thầy giáo không phải quát tháo cậu vì cái tội hay trượt ngã không? Liệu các fan có nhận ra sự vắng mặt của cậu không?

Jungkook tự hỏi liệu có thành viên nào thèm nhớ cậu không?

Cậu biết mình đang trở nên ngớ ngẩn, và có lẽ là do thuốc nên cậu mới vô lí như vậy. Cậu không nên mong rằng cả nhóm sẽ buồn và bỏ bê tập tành vì thiếu cậu. Thật quá ích kỉ. Nhưng với mỗi lần ho, Jungkook càng nhỏ bé và thảm thương hơn, càng muốn được quan tâm và chú ý. Cậu nhắm mắt, kéo chăn lên hông, cực kì muốn được ngủ.

Giấc ngủ của cậu chập chờn, cứ kéo qua kéo lại chăn mỗi khi tỉnh dậy do không thoải mái. Đến trưa, Jungkook chỉ muốn khóc. Cậu biết mình nên ăn trưa để còn uống thuốc nhưng cơ thể cậu quá mệt mỏi. Nhưng cậu vẫn nhấc người ra khỏi giường và vào bếp. Jungkook bĩu môi, vật lộn lôi chỗ cháo trong tủ lạnh ra. Quản lí đã mua cho cậu trước khi đi theo cả nhóm.

Jungkook cho cháo vào lò vi sóng và bật chế độ 3 phút. Ngồi xuống bàn ăn, cậu đặt cái đầu đang xoay mòng mòng xuống, thầm mong cái cảm giác quay cuồng này biến mất nhanh đi.

Jungkook nhận ra mình đã ngủ quên trên bàn. Người cậu đau và cứng đờ còn hơn cả buổi sáng. Nhưng cậu vẫn nghe được tiếng nồi niêu mà chắc chắn ban nãy không hề có. Jungkook khẽ rên rỉ. Tai cậu ù đi, mũi thì sưng, và bây giờ cậu càng buồn hơn vì chẳng thể nghe hay thở cho tử tế. Cậu nặng nhọc nhấc đầu lên và thấy một cái vai to to cực kì quen thuộc.

"Jin Hyung ?" Jungkook rền rĩ không thoải mái.

"Kookie, em dậy rồi," Jin quay lại. Anh bỏ cái thìa gỗ vào cái bát cạnh bếp rồi đến chỗ Jungkook. Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên trán Jungkook, cậu nhắm mắt với một tiếng thở dài dễ chịu. Cậu lại mở mắt nhìn Jin

"Sao anh lại ở đây?"

"Bọn anh lo quá nên anh xin về trước để chăm em. Anh muốn chắc chắn là em đã ăn trưa."

"Bữa trưa... lò vi sóng. Nó ở trong lò vi sóng." Jungkook rền rĩ, cố đứng dậy. Jin nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jungkook, đẩy cậu nằm xuống.

"Anh ném nó đi rồi. Nó toàn chất bảo quản với hóa chất, không tốt cho em đâu."

"Bữa trưa của em-" Jungkook bắt đầu kêu ca, Jin bật cười.

"Em không ngửi thấy mùi gì trên bếp sao?"

"Mũi em tịt rồi. Có ngửi được gì đâu," Jungkook chán nản lắc đầu.

Jin tự động bĩu môi, vuốt tóc Jungkook. Anh quay lại tắt bếp. Jin múc từ trong cái nồi kim loại ra hai bát cháo. Cắm hai cái thìa vào, Jin cẩn thận bê bát ra bàn. Jin cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống cạnh Jungkook.

"Ăn đi này. Suga bảo anh thêm trái câu kỉ vào còn V bảo anh cứ lấy một ít sò điệp khô và nói nấm cũng giúp làm tăng mùi vị nữa. Mong là cái này sẽ khá hơn cháo đóng hộp."

Jungkook mỉm cười biết ơn, gật đầu và cầm thìa lên. Cậu xúc cháo vào miệng mà không thèm suy nghĩ, để rồi hậu quả là cả lưỡi lẫn môi cậu bỏng như bị luộc. Cậu kêu lên, đánh rơi thìa vào bát làm cháo bắn lên tay cậu. Jin ngay lập tức đứng dậy, lấy khăn lau tay cho Jungkook

"Em xin lỗi, Jin hyung !"

"Em đang xin lỗi vì cái gì vậy, Kookie ?"

"Vì trở nên vô dụng," Jungkook sụt sịt trong khi Jin lau bàn. Jin cất khăn đi rồi ngồi xuống, lắc đầu, tay nâng cằm Jungkook lên để kiểm tra miệng cậu.

"Em không vô dụng. Sáng nay người em nóng lắm, J-Hope còn lo đến nỗi muốn tự mình đưa em đến bệnh viện luôn cơ. Tất nhiên bây giờ em đỡ hơn rồi. Em đã ngủ tí nào chưa?"

"Em nghĩ là rồi," Jungkook cố nhớ lại sáng nay. Jin thở dài, vươn tay kéo bát của Jungkook lại. Xúc một thìa cháo, Jin nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, rồi dùng môi kiểm tra lại nhiệt độ lần nữa. Jin đưa thìa cháo đến trước mặt Jungkook.

"Há miệng ra."

Jungkook nghe theo, để Jin bón cho mình. Sau vài thìa nữa, Jungkook cảm thấy mũi mình bắt đầu đỡ ngạt, và âm thanh xung quanh cũng rõ ràng hơn. Cậu ngừng mở miệng, lắc đầu với cái thìa lơ lửng trước mặt. Jin cau mày, "Kookie, em phải ăn."

"Anh chăm em như chăm đứa bị tật ấy."

Jin thở dài, hạ thìa xuống. Anh ngắm nghía biểu cảm của Jungkook một lúc rồi mới nói, "Jungkook, em có nhớ tháng Chín năm ngoái, anh bị dính mưa rồi cảm lạnh như điên không?"

Jungkook gật đầu. Làm sao cậu quên được. Jin thường rất kiên cường. Nhưng cơn cảm đó nặng đến nỗi Jin sụt sịt liên tục, mắt sưng đỏ và mọng nước. Jungkook nhớ Jin khụt khịt mũi một cách khó chịu, điều đó làm cậu buồn chết đi được vì Jin luôn là một trong những người mạnh mẽ trong mắt cậu. Jin cười nhẹ.

"Thậm chí nhấc tay lên cũng khó, vì cả người anh đau ê ẩm. Em là người đã bón thuốc cho anh . Anh nhớ em đã đưa thìa lên chọc chọc vào mồm anh. Và sau khi xong, em còn đưa cốc nước tận miệng anh. Vậy anh cũng làm như vậy với em thì có gì sai chứ, Jungkook? Bây giờ em đang ốm. Để anh lo phần suy nghĩ và bón em ăn, được chứ?"

Jungkoom bĩu môi, gật đầu sau vài giây im lặng. Cậu thu tay lại, để Jin xúc cho mình. Một lúc sau, cậu bắt Jin cũng phải ăn, dẫn đến kết quả là Jin phải xúc song song giữa bát của mình lẫn bát của Jungkoom. Khi đã ăn xong, Jin bỏ một cái bát vào ngâm trong bồn rửa. Với cái bát kia, Jin đổ chỗ cháo còn lại trong nồi vào rồi đậy nắp lên, cất vào tủ lạnh. Jin quay sang Jungkook.

"Anh nấu đủ để em ăn tối nữa đấy. Mong là hợp khẩu vị anh. Thằng V đã đúng về món nấm, nhưng sò điệp khô với quả câu kỉ thì đúng là dở hơi."

"Em không nếm được vị gì cả, Xin lỗi, hyung ," Jungkoom thừa nhận, mắt nhìn chằm chằm xuống. Ji cắn môi để ngăn bản thân bĩu môi thêm cái nữa rồi mang thuốc cho Jungkook.

"Đừng xin lỗi nữa, Kookie. Uống thuốc đi rồi anh đưa em về giường. Anh phải quay lại luyện tập nữa." Jungkook gật đầu, uống nhanh mấy viên thuốc. Cậu kết thúc với một thìa đầy siro ho. Khi nhìn lên, Jin đang mỉm cười, "Đi, anh sẽ ôm em vào."

"Thôi đi... thôi đi..." Jungkook rền rĩ, nhưng cậu cũng cười. Jin cười tươi hơn. Jin ôm hông Jungkook, mang cậu vào giường.

End chap 1 nha :))

Chap 2 sẽ là J-Hope và Jimin sẽ về thăm Jungkook... mọi người cùng đón đọc nha ♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: