Chap 27:
Tới KTV Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên có cảm giác như đi vào phòng luyện thanh, cầm micro lên một cái là hát hết bài này đến bài khác, giống như lúc bình thường luyện tập, từ 'Một người như mùa hạ, một người tựa mùa thu' đến 'Tay nhỏ dắt tay lớn', lại từ 'Hẹn ước bồ công anh' đến 'Trong tiếng hát của tôi', căn bản là không dừng lại được.
Mặt khác ba người còn lại vô cùng nhàn rỗi cùng vui vẻ, dù sao nghe người hát hay hát cũng là một loại hưởng thụ, hơn nữa bình thường không biết có bao nhiêu người muốn nghe bọn họ hát live a, nghe nhạc không cần trả tiền tội gì không nghe, nhưng Lý Mộ Ca đang say sưa nghe chợt cảm thấy có gì đó không đúng, vào lúc hai người vừa hát xong một bài, cô không nhịn được nói: "Khải gia a, đây là mấy bài hát bình thường các cậu hay tập?"
"A? Đúng vậy a." Vương Tuấn Khải vừa uống nước vừa đáp, ánh mắt vẫn thờ ơ nhìn lên màn hình, xem bài hát tiếp theo là bài nào.
"Nhưng mà... tại sao đều là tình ca hát đôi a..."
"Phốc..."
"Khụ khụ..."
Một câu nói của Lý Mộ Ca đánh thức Vương Kiệt cùng Trương Kha, cũng thành công làm cho Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đang uống nước bị sặc. Vương Tuấn Khải ho có chút quá mạnh, mặt mũi đều đỏ lên, Vương Nguyên dù không nghiêm trọng như vậy nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn phản ứng của hai người, Lý Mộ Ca nghĩ rằng mình đã hỏi tới chuyện không nên nỏi, ngượng ngùng nói xin lỗi, lại thấy Vương Nguyên xua xua tay nói: "A không sao, chỉ là không ngờ có người sẽ hỏi như vậy, không phải lỗi của cậu."
"Mấy bài này một phần là bọn tớ tự chọn vì thích nghe, một phần khác là thầy giáo thay bọn tớ lựa chọn vì cảm thấy có vẻ thích hợp cho bọn tớ hát hoặc tập luyện, cho nên loại bài hát hay cái gì gì đó bọn tớ cũng không quá để ý." Vương Tuấn Khải vẻ mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi, nói xong còn nhìn Vương Nguyên một cái, Vương Nguyên vội gật đầu.
"Tớ chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, các cậu không cần căng thẳng, các cậu hát thật sự rất hay a, bình thường chắc phải tập luyện cực khổ lắm nhỉ." Lý Mộ Ca sau khi nghe lời giải thích nghiêm túc kia cũng tỏ vẻ đã hiểu rõ.
"Không khổ cực đâu~" Vương Nguyên cười đến vô cùng rực rỡ, liền quay lại bắt đầu hát một bài hát khác.
Nói là nói như vậy, trong lòng ba người ở đây cũng đều hiểu được, làm sao có thể không khổ cực.
Lúc học trung học, tình huống của Vương Tuấn Khải mọi người đều biết hết, từ tiểu học đã được đào tạo trong công ty nghệ thuật, là người nổi tiếng trên mạng, sau này có thể trở thành một ngôi sao lớn. Cho nên tuy nói bọn họ là bạn cùng lớp, trên thực tế Vương Tuấn Khải cùng bạn học trong lớp vốn có chút không giống nhau, giáo viên luôn nghĩ cho cậu trước tiên mỗi khi lớp có hoạt động gì đó, giờ tự học buổi tối thứ sáu có thể về trước, mỗi ngày ngoại trừ việc học, còn phải tập hát tập nhảy, lúc bọn họ học cậu cũng học, lúc bọn họ được nghỉ ngơi thì cậu lại phải tới công ty tập luyện, thỉnh thoảng ở trên mạng sẽ nhìn thấy hình ảnh của cậu. Có lẽ bởi vì sinh hoạt hàng ngày nặng nhọc như vậy mà lúc ở trường giờ nghỉ đều dùng để ngủ bù, đừng nói là chơi đùa, có thể cùng cậu nói chuyện phiếm cũng rất khó. Không phải nói cậu khó chơi cùng, cũng không phải nói cậu không có bạn bè, chẳng qua là cảm thấy cậu quá mệt mỏi, có lúc bọn họ đều không nhẫn tâm đi qua quấy rầy cậu.
Lên năm ba lại càng hơn thế, mỗi ngày đến lớp đều ngủ, thậm chí trong giờ học cũng bắt đầu ngủ bù, Vương Kiệt có đôi khi thật sự nghĩ mãi không hiểu cậu tại sao lại liều mạng đến như vậy. Rõ ràng hát nhảy đều làm rất tốt rồi, thành tích cũng trong top 10 của lớp, có trời mới biết cậu đã cố gắng nhiều như thế nào, phải thức bao nhiêu đêm mới có thể duy trì được.
Năm nhất năm hai cậu vẫn chỉ là vào mỗi thứ sáu và chủ nhật mới tới công ty tập luyện, đến năm ba thời điểm bận rộn nhất, cậu bắt đầu xin phép nghỉ học để tham gia đủ loại hoạt động, nghe nói hai người còn lại trong nhóm của cậu cũng rất bận rộn, đều phải bớt thời gian để tham gia các hoạt động, hiện tại trên các trang web giải trí lớn hoặc trên TV thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh của bọn họ.
Đây là thành quả bọn họ đạt được khi đã nỗ lực hết sức mình, làm một người bạn cùng bàn kiêm bạn tốt, Vương Kiệt dĩ nhiên vì cậu vui vẻ, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được Vương Tuấn Khải thật sự là một ngôi sao, nhưng lúc nhìn thấy cậu ở trường nói chuyện ngày càng ít, không phải làm bài thì là ngủ, có lúc thầy giáo cũng không có biện pháp, đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, cậu ta lại lo lắng liệu Vương Tuấn Khải có thể bị đè sập hay không, bởi vì hiện tại cậu làm cho người khác cảm thấy cậu chính là một sợi dây thừng đang buộc một tảng băng, nếu tăng thêm một chút áp lực sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Mặc dù thời điểm học sơ trung, chưa từng thấy tận mắt thiếu niên tên Vương Nguyên kia, nhưng lại không ít lần nghe Vương Tuấn Khải nhắc tới cậu ta. Cũng giống nhau là một nghệ sĩ học sinh, ngữ văn cực tốt nhưng khoa học tự nhiên lại không ra gì, thích đùa nghịch thích ăn uống, là một người thích nói nhảm, nụ cười rực rỡ, tính cách cởi mở, hát rất hay nhưng với việc nhảy lại bất lực, dễ bị căng thẳng nhưng ở trên sân khấu thì biểu hiện so với bất kỳ ai cũng đều hoạt bát hơn, thích nhất khóc nhưng trước mặt người khác không bao giờ kêu ca khổ cực, thích nhất ngủ nướng nhưng vì tập luyện hàng ngày sáu giờ liền rời giường, chịu không nổi nhất chính là bị ủy khuất nhưng lúc người khác nói bọn họ không tốt thì chỉ khiêm tốn cười tiếp thu.
Lấy tư cách là một trong số ít người có thể nói chuyện với Vương Tuấn Khải trong lớp, Vương Kiệt, Lý Mộ Ca cùng Trương Kha đối với thiếu niên tên Vương Nguyên rất hiếu kỳ, cậu ta cũng tầm tuổi bọn họ, trải qua cuộc sống bận rộn giống như Vương Tuấn Khải, nhưng lại chẳng hề giống như Vương Tuấn Khải.
Bọn họ có thể cảm giác được, Vương Tuấn Khải rất thích người bạn cùng nhóm này, thậm chí có thể nói là ỷ lại người ta. Cậu mỗi lần nhắc tới cậu ta, ngay cả ánh mắt cũng phát sáng, thật giống như mệt mỏi mấy ngày qua đều trở thành hư không rồi.
Qua trung khảo, Vương Tuấn Khải khiến cho các bạn cùng lớp cảm thấy cậu giống như phượng hoàng hồi sinh, nhóm nhạc được cậu dẫn dắt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của nhiều người, chân chính đội lên danh hiệu ngôi sao. Cho tới bây giờ, Vương Kiệt cũng cảm thấy bản thân mình lúc trước có thể cùng Vương Tuấn Khải trở thành bạn bè quả thực là lựa chọn chính xác nhất.
Hát xong, Vương Tuấn Khải quay đầu liền thấy Vương Kiệt xuất thần nhìn chằm chằm vào mình, kỳ quái hỏi một câu sao thế? Vương Kiệt lắc đầu, vươn một tay ra, bàn tay nắm thành nắm đấm, chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải.
"Tớ không hề hối hận khi đó quen biết cậu, cả đời sẽ làm anh em tốt!"
Vương Tuấn Khải thấy cậu ta như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng vươn tay nắm thành nắm đấm, cùng nắm đấm của Vương Kiệt đụng vào nhau, nhìn cậu ta bật cười: "Cả đời là anh em tốt."
Trương Kha cùng Lý Mộ Ca thấy vậy cũng chạy tới đưa tay ra, tay bốn người chạm vào nhau, Lý Mộ Ca đề xuất đem ngón tay ghép vào cùng nhau làm hình ngôi sao để chụp ảnh, sau đó nhìn qua Vương Nguyên đang cúi đầu đứng một bên.
Vương Tuấn Khải cảm kích nhìn ba người một cái, quay đầu nhìn Vương Nguyên vốn đang đứng một bên cúi thấp đầu cuối cùng như cảm giác được điều gì đó mà ngẩng đầu lên, mở miệng nói với cậu: "Tới đây đi, nhìn gì nữa?"
"Tớ? Tớ không cần đâu, tớ cũng không phải là học cùng sơ trung với các cậu." Vương Nguyên đột nhiên bị gọi qua có chút xấu hổ, liên tục xua xua tay.
"Không sao mà, tới đây đi, thời điểm học sơ trung nếu không có cậu, Khải gia đoán chừng cũng không kiên trì nổi đâu, so với bọn tớ, thời gian cậu ở bên cậu ấy còn nhiều hơn." Lý Mộ Ca cũng nói với Vương Nguyên, Vương Kiệt và Trương Kha đều gật đầu, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là đi tới, đưa tay ra cùng tay bọn họ chạm vào nhau.
"Tốt rồi~ phải chụp thôi!" Lý Mộ Ca cầm di động, mỗi người trên mặt đều nở nụ cười, nhìn di động đem thời khắc này ghi lại.
Buổi tối Vương Nguyên cập nhật weibo, phía trên có một tấm hình, năm ngón tay chạm vào cùng một điểm, tạo thành hình một ngôi sao năm cánh, trên đó viết một câu.
"Cùng nhau vững bước."
– Hết chương 27 –
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip