Chương 13

Thời điểm tan học, cổng trường bị các phụ huynh lo lắng chờ đợi mà lấp kín nửa đường phố, Vương Nguyên vốn định đến trước giờ một chút, bất đắc dĩ vội vàng làm việc thẳng đến bốn rưỡi. Muốn gọi xe thì phải bắt kịp xe bus chạy qua, Vương Nguyên ở trong lòng suy tính một chút tình hình kẹt xe, vẫn là lên xe bus. Tới cổng trường rồi mới cảm nhận được người chen người là kiểu gì, tiểu học không giống như trung học, tất cả trẻ con gần như đều có phụ huynh tới đón, cổng lại chưa thiết lập thanh chắn, Vương Nguyên thật vất vả mới chen được vào cổng, chạy vội đến phía dãy nhà học.

Đã chậm hai mươi phút rồi, cũng may trong phòng học chỉ còn một mình Bằng Bằng. Nói tạm biệt với cô giáo, Vương Nguyên nắm bàn tay nhỏ bé của em trai không nhanh không chậm ra khỏi dãy nhà học.

Hôm nay tiểu tử kia xem ra hơi ủ rũ, Vương Nguyên cho rằng nguyên do là ba mẹ nhóc đi công tác.

Ba mẹ đều thường xuyên đi công tác tham dự học thuật nghiên cứu thảo luận gì đó, cũng không có biện pháp chăm sóc nhóc suốt. Trước kia, thời điểm Vương Nguyên đến trường, gia đình thuê một bảo mẫu, khi đại nhân trong nhà đi công tác, đều là bác gái kia lo cho nhóc, sau đó xảy ra chuyện, trên người đứa nhỏ xanh một khối tím một khối, điều tra theo dõi mới biết được, bảo mẫu thừa dịp đại nhân vắng mặt đã đối xử không tốt với Bằng Bằng. Từ đó về sau chưa từng thuê qua ai, có thể để Vương Nguyên chăm sóc là tốt nhất, không có thời gian tìm thân thích bạn bè nữa.

Dù sao Vương Nguyên vẫn cảm thấy đứa nhỏ này trong lòng thực ra để lại bóng ma, cho nên hôm nay xem ra không vui, cậu cũng chỉ là dỗ dành chu toàn hơn.

Đã một khoảng thời gian không về nhà, sau khi Vương Nguyên vào đến cửa chính vẫn chưa thích ứng được, biệt thự nhỏ hai tầng lúc này thoạt nhìn thật vắng vẻ, không có hơi người.

Phòng ngủ của cậu không ai động qua, cũng không ai có thời gian thu dọn cho cậu, trên mặt bàn đều rơi xuống một tầng bụi. Sau khi ăn đồ ăn mua ngoài xong, em trai đi làm bài tập, cậu quét dọn căn phòng kia của mình một lần.

Trước khi rửa mặt lên giường đi ngủ, cậu còn nhìn thoáng qua phòng kia của em trai, lúc đầu cho rằng tất cả đều rất bình thường, khi mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, không biết bị âm thanh gì đánh thức. Vương Nguyên dụi dụi mắt buồn ngủ lim dim, nín thở nghe xong một hồi, động tĩnh gì cũng không có, còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác.

Một lần nữa nhắm mắt lại, không quá vài giây, mơ hồ nghe thấy cửa có tiếng động, cậu xuống giường ra mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt em trai đỏ bừng đứng ở đó, cơ thể còn đang lung lay với biên độ nhỏ, giống như đã đứng không vững rồi, cậu ngồi xổm xuống mò mẫm, ót nóng đến chết người.

Vội vàng ôm đứa nhỏ gọi xe đến bệnh viện, trên đường phố mênh mông chỉ có bóng dáng đèn đường hạ xuống mờ nhạt. Vương Nguyên chưa hề thử ôm cậu đi đường xa như vậy, chạy bộ nhanh qua hai đường phố cũng đã thở gấp rồi, cuối cùng gọi một chiếc xe.

"Tài xế, phiền đến bệnh viện gần nhất!"

"Bệnh viện Phụ Anh sao?"

"Tuỳ ý, miễn là bệnh viện là được."

Khi Vương Nguyên ôm em trai chạy vào phòng cấp cứu nhi đồng, tim vẫn đập thình thịch, trực ban chỉ có hai người y tá nhỏ, vội vàng truyền nước biển cho đứa nhỏ, đầu cũng chưa quay lại, không kiên nhẫn mà nói cho cậu biết ra ngoài đăng ký.

Cậu rất ít đến bệnh viện, càng miễn bàn ôm một đứa nhỏ hơn nửa đêm đến bệnh viện. Trên hành lang bệnh viện, cậu tình cờ gặp Vương Tuấn Khải, phản ứng đầu tiên không phải là sự hưng phấn trước kia, mà là may mắn tìm được người quen.

Vương Tuấn Khải vừa vặn làm ca đêm, thay phiên với một đồng nghiệp, mỗi người một giờ, đang muốn ra bệnh viện mua ít đồ, tại nơi đăng ký ngoài ý muốn gặp được thân ảnh quen thuộc.

Thời điểm Vương Nguyên trông thấy anh, ngay cả tên cũng không gọi, chỉ là mở miệng ấp úng nửa ngày. Vương Tuấn Khải đối diện một câu cũng chưa nói, bàn tay kề sát trên ót Bằng Bằng thử nhiệt độ một chút, sau đó đến chỗ đăng ký không biết nói gì với nhân viên, nhận một khăn trải giường rồi chạy đi, lại cảm thấy lo lắng, đi vòng vèo rồi trở lại.

"Em đi nhận thuốc đi, anh ôm nhóc vào trước."

"Được!"

Chờ tiểu tử kia kiểm tra xong rồi truyền nước biển, Vương Nguyên cuối cùng ngồi phịch trên ghế bên giường thở phào nhẹ nhõm. Cũng may chỉ là phát sốt, tối thiểu không phải chuyện lớn gì, trẻ con nhỏ như vậy, nếu như thực sự có vấn đề gì, cậu cũng không biết ăn nói với mẹ như thế nào.

Vội trước vội sau thời gian dài như vậy, hai người họ xem như cũng có thể nói hơn một câu.

Vương Tuấn Khải cầm cốc giấy sử dụng một lần, rót nước cho cậu:

"Mệt chưa? Buồn ngủ không? Ngủ một giấc chứ? Anh thay em trông nhóc."

Hiếm khi thấy anh nói nhiều từ như vậy, Vương Nguyên ngửa đầu trên ghế dựa im lặng mà nhếch miệng cười, thoáng đã xốc lại tinh thần trên người.

"Không buồn ngủ, không sao. Chỉ là thực sự hù chết em rồi."

"Yên tâm đi."

"Em thiếu chút nữa đã quên đây là bệnh viện của các anh, còn đúng lúc anh làm ca đêm, thật vừa khéo a."

Họ trong lúc đó, luôn luôn có rất nhiều trùng hợp, Vương Nguyên suy nghĩ một chút, đây có nên xem là nhân họa đắc phúc không? Giống như hình dung cũng không được.

(Nhân hoạ đắc phúc: trong điều rủi gặp điều may)

"Em mệt quá rồi, đến giường kia ngủ một giấc đi, anh và y tá sẽ chăm sóc tốt mà."

Hừng đông hơn bốn giờ, thời điểm lẽ ra Vương Nguyên ngủ say nhất, cậu thực sự có chút mệt mỏi, lần này Vương Nguyên không từ chối, nói được, rồi ngả xuống gối đầu ở giường bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho rằng trong hoàn cảnh tiếng khám bệnh lo lắng, tiếng trẻ em khóc nháo tràn ngập, bản thân tuyệt đối sẽ ngủ không được, ai ngờ chợp mắt liền đi vào giấc ngủ sâu luôn. Ngủ một hồi tỉnh một lần, mỗi lần mở mắt đều là Vương Tuấn Khải đang ngồi trên chiếc ghế đặt giữa hai giường, không biết là chăm sóc đứa nhỏ hay chăm sóc cậu nữa.

Không biết lúc nào mà trên người có một chiếc áo khoác, đoán là của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cảm thấy quen mắt.

Khi ngủ được gần một giờ, mở mắt ra lại trông thấy Bằng Bằng đã tỉnh lại. Vương Nguyên vừa định ngồi dậy, nhưng phát hiện Vương Tuấn Khải ở chung với em trai em dường như rất tốt.

Bằng Bằng hình như mới vừa tỉnh, trông thấy Vương Tuấn Khải hẳn là nhận ra người này trước kia đến đón nhóc. Tiếng Vương Tuấn Khải nói chuyện rất nhỏ, Vương Nguyên cách gần như vậy mới miễn cưỡng nghe rõ được chút.

"Còn khó chịu không?"

Lắc đầu.

"Anh đi lấy nhiệt kế đo cho em."

Vương Tuấn Khải vừa muốn đứng lên khỏi ghế, đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại không cho anh đi.

"Làm sao vậy?"

"Sợ......"

"Được, vậy anh không đi. Ôm một cái sẽ không sợ nữa."

Vương Nguyên dường như chưa hề thấy qua thanh âm và hành động ôn nhu như vậy của Vương Tuấn Khải, hình như là đang an ủi một động vật nhỏ bị thương, ôm nhóc vào trong lòng bảo vệ.

Là em trai của em chứ, không phải là em trai anh. Anh đối với em họ anh cũng chưa từng ôn nhu như vậy.

Song Vương Nguyên căn bản không ý thức được, thực ra trong lúc đó, chính mình cũng vô tình đối với em họ Vương Tuấn Khải tốt hơn so với em trai mình chút. Tình hình này nói chung có thể gọi là 'yêu ai yêu cả đường đi', nói trắng ra chút chính là lấy lòng.

Tay tiểu tử kia đã truyền dịch qua có chút lạnh, Vương Tuấn Khải thật cẩn thận tránh chỗ dùng thuốc dán đó ra, nỗ lực chuyển ấm áp trên tay mình cho nhóc.

"Anh đang ngủ sao?"

"Anh em ôm em dọc đường đi, lại vội vàng trong thời gian dài như vậy, hiện tại rất mệt rồi, chúng ta nói nhỏ chút, để anh ấy ngủ một lúc, được không?"

"Được ~"

"Rất ngoan."

......

Mí mắt nhắm chặt của Vương Nguyên hơi rung rung, không biết là một câu Vương Tuấn Khải nói kia, chữ nào xúc động đến tiếng lòng, ánh mắt có chút chua xót.

Mức độ thích một người chẳng lẽ cũng là vô cùng vô tận sao.

Anh xuất sắc như vậy, nếu như thực sự là của em, hẳn là tốt bao nhiêu.

......

"Anh Tuấn Khải."

"Anh đây."

"Vì sao anh đối tốt với em như vậy nha?"

"Bởi vì......"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải bay đến trên người ngủ ở giường bên cạnh, âm thầm trả lời một câu trả lời chân thực ở trong lòng. Thế giới của trẻ con không có tình cảm phức tạp, anh trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó dùng giọng điệu thoải mái trả lời:

"Bởi vì em rất đáng yêu."

Một người con trai nói một người con trai dễ thương, đây là xuất phát từ tình cảm gì.

Vương Nguyên nhắm mắt lại nằm ở trên giường, như thế nào cũng nghĩ không hiểu. Cho tới bây giờ cậu hoàn toàn không tưởng tượng được đối phương cũng sẽ thích mình, đương nhiên không hề nghĩ qua. Cuối cùng chính mình rút ra một kết luận thế này 'chỉ là lừa Bằng Bằng thôi'.

"Anh em đáng yêu không?"

"Đáng yêu chứ. Anh em và em đáng yêu như nhau."

Không được rồi, lời nói này thật không có thể diện. Cho dù là lừa trẻ con anh cũng không thể kéo em vào!

Vương Nguyên thực sự nhịn không được, giả vờ thành bộ dáng vừa tỉnh ngủ, còn ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của hai người họ.

"Tỉnh rồi?"

"Ừm......"

"Vậy thật đúng lúc, anh vừa tan ca, anh đi nói với đồng nghiệp một tiếng, sau đó đưa các em về."

Vương Tuấn Khải bước nhanh lên lầu hai, mới vừa vào cửa đã bị đồng nghiệp gây loạn một trận, kiểu như trọng sắc khinh bạn các loại. Người này cùng anh trực ca đêm, vài tuần trước đồng nghiệp gặp gỡ cũng ở đó, đương nhiên cũng cho rằng anh và Vương Nguyên chính là một đôi. Ngay từ đầu, Vương Tuấn Khải nói em trai của bạn đang cần khám gấp, để anh ta giúp đỡ hơn một giờ. Người này vẫn không thể tin, bát quái mà cho rằng Vương Tuấn Khải đi dụ dỗ y tá phòng cấp cứu nhi đồng, trộm xuống lầu mở cửa nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy Vương Tuấn Khải kéo áo khoác ngủ cho Vương Nguyên.

Người kia lại ảo não quay trở về.

Trước khi Vương Tuấn Khải tan ca, Vương Nguyên nói hôm nào đó sẽ mời anh ăn cơm. Anh lạnh lùng khoát tay áo, lần trước em về nhà sớm, thời điểm anh đến em cũng nói như vậy.

Bầu không khí sáng sớm hơi lạnh, Vương Nguyên khoác áo khoác lên người em trai, Vương Tuấn Khải trông thấy, vừa lên xe liền mở điều hòa trong xe.

Vương Tuấn Khải một đêm không nghỉ ngơi, kết quả chính là thoạt nhìn không có tinh thần, mặc dù Vương Nguyên không mua xe nhưng bằng lái xe đã sớm thi rồi, muốn đề nghị để cậu lái, lại sợ lâu rồi không chạm vào xe sẽ ngượng tay, nghĩ lại vẫn là quên đi.

Vương Tuấn Khải hỏi cậu có biết Vũ Hinh đã đi du lịch ở thành phố khác chưa, Vương Nguyên gật gật đầu:

"Biết rồi a, em ấy còn gửi sms hỏi địa chỉ của em, nói sẽ gửi cho em đặc sản kia mà."

"...... Em ấy không nói gửi cho anh."

"Có thể em ấy muốn làm anh ngạc nhiên chăng."

"Mong là vậy."

Bệnh viện cách nhà cậu không xa, đi xe vài phút là đến rồi, Vương Tuấn Khải muốn xuống xe giúp cậu mở cửa xe, bỗng nhiên bị cậu vỗ nhẹ vào vai.

"Ai, anh vào nhà của em ngủ đi. Tình trạng này của anh không lái xe được."

"Không sao, anh quen rồi."

"Anh quen đường rồi. Chạy đến bãi đỗ xe phía trước đi."

Vương Tuấn Khải còn đang do dự, Bằng Bằng liền túm lấy quần áo của anh, hình như cũng rất muốn anh vào nhà. Anh quay đầu nhìn Vương Nguyên, lại nhìn em trai cậu, cuối cùng chạy xe chậm về phía bãi đỗ xe.

Vương Nguyên lập tức nở nụ cười, cùng em trai mình đập tay một phát.

Gia đuỳnh hạnh phíc ấm cúng quá( ̄▽ ̄)Thế thì lạnh lẽo sáng sớm đã là gì( ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip