Chương 3
"Ưm..." Trình Dĩ Thanh nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng đặt chiếc máy tính trên tay xuống, cầm cốc nước ấm bên cạnh giường lên.
"Anh......"
"Trước tiên đừng nói chuyện, nào, uống chút nước làm ấm cổ họng."
Trình Dĩ Thanh đặt tay lên trán Đinh Trình Hâm, nhiệt độ gần như đã giảm xuống.
"Đầu còn thấy choáng váng không?"
"Không choáng a." Đinh Trình Hâm cười híp mắt, làm nũng với Trình Dĩ Thanh.
"Thành thật mà nói." Trình Dĩ Thanh cau mày, lạnh lùng nói với Đinh Trình Hâm.
"Ừm... còn có một chút, một chút thôi!" Đinh Trình Hâm đem đầu rụt rụt vào trong cổ áo, đôi mắt to sợ hãi nhìn Trình Dĩ Thanh.
Trình Dĩ Thanh nhìn đôi môi trắng bệnh và dáng vẻ quật cường của Đinh Trình Hâm, tất cả lời phê bình đã chuẩn bị sẵn cuối cùng cũng là một tiếng thở dài.
Trình Dĩ Thanh xoa xoa mái tóc xoăn của Đinh Trình Hâm , khẽ thở dài, " Tụt đường huyết làm sao có thể khoẻ nhanh như vậy, nhóc nói dối. "
"Anh, thực xin lỗi, lại làm cho anh lo lắng."
"Lần sau không được nữa có biết không."
"Đã nghe! Em bảo đảm!"
Đinh Trình Hâm nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Bố đâu rồi? Bố ... vẫn giận à?"
Trình Dĩ Thanh cúi đầu gọt táo, nhẹ giọng nói: "Ba đi gặp Mã Gia Kỳ."
"Bố đồng ý rồi phải không?!"
"Đúng, nhưng bố có điều kiện." Trình Dĩ Thanh dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Đinh Trình Hâm "Yêu cầu đối với Mã Gia Nhĩ là chuyển 60% vốn cổ phần cho em."
"Cái gì? Em không cần!" Đinh Trình Hâm nói xong liền muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng Trình Dĩ Thanhđã giữ lấy vai cậu.
"Đừng động mạnh như thế, em không cần eo nữa sao!" Trình Dĩ Thanh đặt một cái gối sau eo Đinh Trình Hâm rồi đỡ cậu ngồi xuống.
"Anh không biết tại sao em lại muốn kết hôn với Mã Gia Kỳ, nhưng em cần phải biết. Mã Gia Kỳ dựa vào một mình bản thân hắn, trong thời gian ngắn đã đạt được vị trí này, hắn phức tạp hơn em nghĩ nhiều. "
"Anh, em thích anh ấy, em không sợ."
Cho dù Trình Dĩ Thanh đã đoán được, nhưng nghe Đinh Trình Hâm trực tiếp nói ra như vậy, trong lòng vẫn thấp thỏm một chút.
"Em trưởng thành rồi, có chuyện không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi." Trình Dĩ Thanh dừng lại, lần nữa mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút bất lực. " Em không sợ, nhưng bố và anh sợ. "
" Chỗ cổ phần này em không muốn cũng phải cầm, đây là bố chừa đường lui cho em. Chỉ khi nắm giữ thứ mà Mã Gia Kỳ muốn trong tay, bố và anh mới có thể yên tâm được."
Đinh Trình Hâm im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
"Bố cũng có yêu cầu đối với em, không được nhảy nữa, trở về giúp chúng ta quản lý công ty."
"Được." Đinh Trình Hâm không chút do dự gật đầu.
Trình Dĩ Thanh không ngờ rằng Đinh Trình Hâm lại sảng khoái đáp ứng như vậy, ánh mắt đánh giá cậu.
"Thích như vậy sao?"
"So với nhảy... Vẫn là thích anh ấy?."
Một câu hỏi khiến Đinh Trình Hâm hoảng sợ, tay chân luống cuống giải thích: " A, không phải đâu anh, anh cũng biết mà, eo của em thế này cũng không thể nhảy mãi được... "
"Hơn nữa, những gì cha nói ngày hôm đó cũng không sai..."
Nghe được giọng điệu càng ngày càng thấp của đứa trẻ, Trình Dĩ Thanh vội vàng ngắt lời cậu, "Đừng để những lời bố nói trong lòng, ông ấy là đang lo lắng."
"Trình Trình, anh còn một câu nữa muốn hỏi em. " Câu hỏi này hỏi không rõ ràng, Trình Dĩ Thanh sẽ không yên tâm giao Đinh Trình Hâm cho Mã Gia Kỳ.
"Tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn với Mã Gia Kỳ? Có người nói em làm thế này sao? "
"Anh, là anh nói a" Đinh Trình Hâm gần như không do dự mà đưa ra đáp án.
"Anh đã nói Mã Gia Kỳ không có một con bài mặc cả đủ lớn."
"Vì vậy, em nghĩ, em có thể là con bài mặc cả này."
Mã Gia Kỳ liếc nhìn tờ lịch, hôm nay là ngày Đinh Trình Hâm chuyển đến nhà sau khi thương lượng xong.
Về phần Đinh Trình Hâm, ngày hôm đó ở Cục dân chính vội vội vàng, chỉ nhớ cậu ở dưới ánh mặt cầm tờ giấy đăng ký kết hôn với dáng vẻ thận trọng.
Thế nhưng bản thân cũng không dành cho cậu quá nhiều ánh mắt, thậm chí không nói lời nào.
Dường như việc lập gia đình chỉ là một công việc ngày thường không đòi hỏi hắn phải dồn hết công sức vào.
Tiếng gõ cửa của trợ lý kéo suy nghĩ của Mã Gia Kỳ trở lại.
"Đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?" Mã Gia Kỳ giương mắt nhìn người đang đi tới.
"Vâng, Đinh tiên sinh đã chuyển đến đó."
"Cậu ta có nói gì không?"
"Chính là chỉ hỏi khi nào anh sẽ quay trở lại, những cái khác đều không nói."
"Được rồi, tôi biết rồi." Mã Gia Kỳ cụp mắt xuống, tiếp tục xem tập tài liệu trên tay.
"Mã tổng, vốn đã có, anh cũng cho bản thân nghỉ một ngày đi. Đã bao lâu anh không về nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi, công việc vĩnh viễn không hoàn thành được đâu. "
Trợ lý do dự một chút, nhịn không được lên tiếng, "Hơn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên Đinh Ca chuyển đến..."
"Đinh Ca?" Mã Gia Kỳ nhướng mắt, "Tôi chỉ nhờ anh dẫn đường thôi, xưng hô sao lại đều thay đổi rồi."
Mã Gia Kỳ nhếch khóe môi trái, cười như không cười khiến trợ lý không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh.
"A, xin lỗi ... Tôi chỉ nghĩ rằng Đinh tiên sinh rất dễ tiếp xúc, hơn nữa tôi cảm thấy, anh ấy rất quan tâm đến anh..."
Mã Gia Kỳ dập tắt nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là chuyện mà cậu nên cảm nhận."
Khí thế trên người và sự sắc bén trên lông mày anh vô hình buộc người trợ lý phải đứng thẳng người.
"Tôi xin lỗi Mã tổng, sẽ không có lần sau."
Mã Gia Kỳ gật đầu, "Cậu về đi, hôm nay vất vả rồi, có thể tan làm sớm hơn."
"Được rồi Mã tổng, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp lại."
Trợ lý đóng cửa thở dài. Mã Gia Kỳ rõ ràng là một người dịu dàng và tế nhị, lại đem bản thân ngụy trang thành dáng vẻ lạnh lùng.
Mã Gia Kỳ cậy mạnh và bộ dáng miễn cưỡng bản thân, bất kỳ ai thấy lâu đều muốn vươn tay an ủi hắn, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác muốn đem bản thân ngăn cách với sự quan tâm và thế giới bên ngoài.
"May mắn thay, bây giờ có Đinh tiên sinh rồi " Trợ lý nhớ đến gương mặt tươi cười của Đinh Trình Hâm.
" Đinh tiên sinh cười lên ngọt ngào như vậy, cười rất ngọt ngào, hy vọng anh ấy cũng có thể mang lại một chút ngọt ngào cho Mã tổng, một mình Mã tổng quá khổ rồi. "
Sau khi trợ lý rời đi, trong phòng khách của nhà Mã Gia Kỳ, một người một chó đang đứng nhìn nhau.
"Gâu!"
"Mày ..." Đinh Trình Hâm nói rồi lùi lại, "Mày đừng tới đây..."
"Woo ... Gâu!"
Đinh Trình Hâm không bao giờ nghĩ rằng sinh vật đầu tiên cậu gặp trong nhà của Mã Gia Kỳ, thế mà lại là một con Shiba nhỏ.
Đinh Trình Hâm từ nhỏ đã bị dị ứng với lông động vật, khi còn nhỏ có lần ở bên ngoài sờ vào mèo hoang, sau khi về nhà thì phát sốt, sốt đến mức hơi thở đều khó khăn, một thân phát ban đỏ, vừa đau vừa ngứa, ở viện bốn năm ngày mới khỏe.
Mặc dù Đinh Trình Hâm rất thích động vật nhỏ, nhưng phản ứng khi dị ứng thực sự khiến người rất khó chịu.
Khoảng thời gian đó cũng khiến trong nhà sợ hãi, từ đó đến nay, anh trai và bố đều bảo vệ mình rất tốt.
Đinh Trình Hâm không khỏi vui mừng, may mà không để anh trai đưa qua đây. Nếu anh biết rằng nhà Mã Gia Kỳ có chó, nhất định sẽ đưa mình về nhà ngay lập tức.
Đinh Trình Hâm nhìn vào đôi mắt đen như thủy tinh của Lục Cân, và nhớ lại lời của trợ lý vừa rồi.
"Nó được gọi là Sài Lục Cân, là con chó Mã tổng yêu thích nhất, vẫn luôn coi như con trai mà nuôi, ngoại trừ thư phòng ra thì nơi nào nó cũng có thể vào. "
Đinh Trình Hâm vò đầu bứt tóc tự nhủ: "Có phải mình nên tạo mối quan hệ tốt với nó không... "
Đinh Trình Hâm âm thầm tự tạo cho mình động lực, chạy vào bếp tìm một đôi găng tay dùng một lần, đeo găng tay và khẩu trang vào rồi mới dám tiến tới và chạm vào đầu Lục Cân.
Lục Cân rất phấn khích khi nhìn thấy ca ca đẹp trai, bây giờ ca ca đẹp lại chủ động đưa tay sờ đầu nó, đuôi của Lục Cân gần như đung đưa lên tận trời, nó chạy vòng quanh Đinh Trình Hâm một vòng.
Đinh Trình Hâm sợ điều đó, nhưng Lục Cân thích gì thì thích, cậu đi đâu nó liền theo đến đó
"Thư phòng? Ồ đúng , thư phòng!"
Đinh Trình Hâm vỗ đầu một cái, chân dài một bước tiến thư phòng, Sài Lục Cân biết đây là khu vực cấm của nó, không có ý định đi theo, ngoan ngoãn ngồi ở cửa, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy.
"Phù... "Đinh Trình Hâm hít một hơi dài, "Trước tiên cứ tránh ở đây một lát đi. "
Đinh Trình Hâm quay đầu lại liền bị thu hút bởi phòng làm việc của Mã Gia Kỳ.
Có sàn gỗ liền khối màu xám nhạt, vách ngăn tủ sách, ở giữa là bàn làm việc bằng đá cẩm thạch màu đen xám, mang theo vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Điểm khác biệt là ở góc có một chiếc ghế sofa vải kaki, trên ghế sofa có đệm nhung nhỏ màu trắng, bên dưới trải một tấm thảm cùng màu, cả góc trông thật mềm mại.
Thật khó để nói tại sao Đinh Trình Hâm cho rằng thư phòng của Mã Gia Kỳ nên như thế này.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Mã Gia Kỳ đang nằm chân trần, ôm đệm, đọc sách trên ghế sofa.
Sách trên tủ sách được sắp xếp rất ngăn nắp, Đinh Trình Hâm có lẽ vừa liếc qua tên sách, cảm thán trước sở thích chọn sách của Mã Gia Kỳ.
Đột nhiên cậu bị thu hút bởi một cuốn sách trong góc, đó là một cuốn sách nhỏ rất mỏng, điều đặc biệt là nó chỉ có bìa màu xanh bên ngoài, đây hẳn là một cuốn sách rất được nâng niu.
Đinh Trình Hâm cẩn thận rút nó ra, đặt tay lên bìa rồi định mở ra.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Mã Gia Kỳ đột nhiên lên tiếng , Đinh Trình Hâm sợ đến mức tay run lên, cuốn sách trong tay nằm trên mặt đất trong một tư thế kỳ lạ.
"A!" Đinh Trình Hâm hốt hoảng kêu lên và xin lỗi, "Em xin lỗi, xin lỗi!"
Đinh Trình Hâm cảm thấy dường như mình đã làm sai, cậu cúi xuống muốn nhặt sách lên.
"Đừng nhúc nhích."
"Ồ...được..."
Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn chống tay ra sau và đứng sang một bên.
"Phiền cậu đi ra ngoài trước được không." Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm quyển sách trên mặt đất, giọng điệu lịch sự nhưng xa lánh.
"Em xin lỗi, em ..." Đinh Trình Hâm muốn nói gì đó, nhưng bị Mã Gia Kỳ cắt ngang.
"Đem cửa đóng lại, cảm ơn."
"Ồ ..." Đinh Trình Hâm cúi đầu đi ra khỏi thư phòng, trước khi đóng cửa vẫn nhịn không được mà liếc nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cúi đầu, tóc mái xõa xuống mặt hắn, không nhìn rõ được biểu cảm.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Mã Gia Kỳ cầm sách lên, dùng kỹ thuật không thể nhẹ nhàng hơn, vuốt phẳng nơi sách bị nhăn lại.
May mắn thay, chỉ có một số trang bên trong bị nhàu nát, sau khi vuốt thì không sao nữa rồi.
Sau khi Mã Gia Kỳ sắp xếp ổn định mọi thứ, Mã Gia Kỳ lật mở trang đầu tiên, dưới tựa đề "Hành trình phiêu lưu của cậu bé chăn cừu" là một dòng ký tự viết tay nhỏ.
Mã Gia Kỳ lấy ngón tay xoa nhẹ dòng chữ nhỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Khi Mã Gia Kỳ sắp xếp xong mọi thứ, khi hắn bước ra khỏi thư phòng, hắn đã nhìn thấy một cảnh như thế này.
Đinh Trình Hâm đứng bên ghế sofa như chịu phạt, Sài Lục Cân ngồi xổm một bên, giống như cảm nhận được áp lực thấp trên người chủ nhà, không dám kêu, cũng không dám xông tới cắn ống quần của Mã Gia Nhĩ như thường lệ.
Mã Gia Kỳ từ phòng làm việc đi đến phòng ngủ với khuôn mặt lạnh lùng, lấy trong phòng ngủ vài thứ, mặc quần áo vào rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mã Gia Kỳ "
Đinh Trình Hâm gọi bóng dáng người trước đó đã đi đến cửa.
"Mới trở về liền phải đi luôn sao?"
"Đến công ty."
Mã Gia Kỳ đầu cũng không quay lại, một bên thay giày một bên trả lời câu hỏi của Đinh Trình Hâm.
"Ăn tối xong rồi hãy đi nhé."
"Không cần đâu, tôi đến công ty ăn."
Mã Gia Kỳ quay lại nói thêm một câu.
"Thư phòng "
"Cậu đừng vào đó nữa."
Sự trầm mặc ngắn ngủi bao trùm khắp căn phòng, khi tay Mã Gia Kỳ chạm vào tay nắm cửa, Đinh Trình Hâm lại gọi tên hắn.
"Mã Gia Kỳ. "
"Em xin lỗi."
Lời nói của Đinh Trình Hâm chỉ khiến động tác của hắn dừng lại trong chốc lát, Mã Gia Kỳ mở cửa bước ra ngoài.
Lách cách một tiếng, thời điểm Mã Gia Kỳ đóng cửa lại, dường như nó mở công tắc trong lòng Đinh Trình Hâm.
Mặc dù Mã Gia Kỳ một lời cũng không nói, nhưng Đinh Trình Hâm biết hắn đang thật sự rất tức giận.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Mã Gia Kỳ chưa từng trực tiếp nhìn cậu.
Đinh Trình Hâm ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt nhỏ tò mò của Lục Cân, và từ đôi mắt đen của Lục Cân nhìn thấy sự uể oải của bản thân.
"Thực sự là không hay, ngày đầu tiên ta cứ như vậy bị tao làm hỏng."
Đinh Trình Hâm tự giễu cười cười và xoa đầu Lục Cân.
"Bây giờ phạm vi hoạt động của tao cũng giống như của mày, tiểu hắc cẩu."
Lúc này, trợ lý đang nằm trên ghế sofa chơi điện thoại thì nhận được email từ công ty.
Mã Gia Kỳ : Thông tin của Đinh Trình Hâm, hãy sắp xếp và gửi cho tôi càng sớm càng tốt.
——
Bản gốc vẫn chưa hoàn, và đang đến đoạn Mã Gia Kỳ quá đáng :))) đọc mà tức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip