Chương 7

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong góc quán bar, bỏ thêm đá vào cốc Whisky ra hiệu với Mã Gia Kỳ vừa mới bước vào.

"Mã Ca, ở đây."

"Chuyện để cậu điều tra thế nào rồi?"

"Đừng vội, trước tiên uống hai ly đã"

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, nâng ly lên giả vờ lắc lắc, nhìn rượu whisky và đá trong ly va chạm, phát ra âm thanh giòn giã, sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

"Chúc mừng tập đoàn M thoát khỏi khủng hoảng."

Mã Gia Kỳ ngăn bàn tay đang tiếp tục rót rượu của Nghiêm Hạo Tường, một tay đặt ở miệng cốc.

"Anh không uống, cậu cũng uống ít thôi."

Mặc dù hình ảnh phản chiếu của ly thủy tinh và những viên đá là chất lỏng màu hổ phách, Mã Gia Kỳ vẫn nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường.

"Sao thế? Cậu và Tiểu Hạ......"

Nghiêm Hạo Tường cười khổ, cắt ngang câu hỏi ngập ngừng của Mã Gia Kỳ.

"Đinh Trình Hâm tôi đã điều tra, bình thường, sạch sẽ."

"Chắc hẳn anh cũng đã tra rồi. Người mà không ai trong chúng ta có thể tìm ra vấn đề,  có thể thực sự không có vấn đề gì."

Mã Gia Kỳ trầm mặc tự hỏi, một lúc sau mới nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Anh vẫn có chút không tin..."

"Người này là ai?" Nghiêm Hạo Tường nhân lúc Mã Gia Kỳ không chú ý, cầm cốc và rượu về bên mình, một bên rót rượu một bên tuỳ ý hỏi, "Sao lại đắc tội với anh rồi?"

"Tiểu thiếu gia của Trình gia"

"Kết hôn với anh rồi."

Nghiêm Hạo Tường run tay, vài giọt rượu rơi xuống bàn.

"Không phải chứ Mã ca? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

  "Trình gia? Họ Trình của Tinh Thần kia?"

Nghiêm Hạo Tường dứt khoát đặt chai rượu xuống, và những câu hỏi liên tiếp ập đến với Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ khoanh tay dựa nghiêng trên ghế sô pha, bình tĩnh trả lời câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường.

"Chuyện gì xảy ra tháng trước."

"Còn có thể là Trình gia nào nữa. Nếu không cậu cho rằng Tinh Thần có lòng tốt giúp anh sao?"

  "Thông gia a đây là?"

  "Điều kiện thì sao? Nói như thế nào?"

  "60% cổ phần chuyển cho Đinh Trình Hâm, kết hôn với cậu ta."

Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc suy nghĩ, giọng điệu đầy ẩn ý, ​​"Cái này ... cái này ... nói không thông a, Tinh Thần đầu tư vào, đừng nói là anh nhận được 60% , 80% cũng không phải không thể, còn để con trai vào, với tính cách của Trình gia, việc mua bán này sao có thể làm?"

  "Cho nên anh mới luôn cảm thấy bất an trong lòng."

  "Đúng rồi Mã ca" Nghiêm Hạo Tường có chút áy náy , "Chuyện của tập đoàn M, xin lỗi, không thể giúp được, ông của em..."

  "Đừng, Hạo Tường , không có chuyện gì." Mã Gia Nhĩ vội xua tay, không muốn Nghiêm Hạo Tường tiếp tục.

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, dường như đang nói chuyện với Mã Kỳ, lại như đang nói chuyện với chính mình, rất nhẹ, "Chờ thêm hai năm..."

"Cậu ấy thế nào? Sau khi hai người kết hôn?"

Nghiêm Hạo Tường giải tỏa tâm trạng của mình, và hỏi Mã Gia Kỳ với vẻ mặt vui tươi.

"Cậu ấy......"

Mã Gia Kỳ trầm mặc, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh có liên quan đến Đinh Trình Hâm, cậu nấu ăn trong bếp, cậu trước khi đi ngủ đưa cho mình sữa nóng, cậu ở công ty thò cái đầu nhỏ để nhìn trộm mình, dáng vẻ nghiêm túc khi đánh máy tính của cậu, dáng vẻ tự tin trong phòng họp của cậu, còn có cậu dựa vào lòng mình, câu Gia Kỳ mềm mại kia...



"Rất tốt."

"Rất tốt không phải là được sao, đừng nghĩ nhiều như thế làm gì Mã ca."

"Cậu ấy càng tốt, anh càng không hiểu rốt cuộc cậu ấy muốn cái gì."

"Nói không chừng là muốn anh." Nghiêm Hạo Tường chớp mắt với Mã Gia Kỳ.

"Lượn, đừng nói nhảm."

Mã Gia Kỳ không kiên nhẫn cau mày, sau đó liền cau mày.

"Sao thế, vẫn không buông được người X đó? Kết hôn rồi, vẫn tiếp tục tìm sao?"

"Không chậm trễ."

Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng cầm lấy rượu trên bàn uống một ngụm.

"Chỉ cần lấy chứng nhận, cái gì cũng không làm."

"Mã ca, mặc dù là em cảm thấy, hay là Đinh Trình Hâm không tệ, thì cứ qua từng ngày đi, công ty của anh vẫn trong tay người nhà. Lại nói, tình một đêm là không đáng đâu."

"Cái gì tình một đêm? Đừng nói nhảm!"

Nhắc đến chuyện này, thần sắc Mã Gia Kỳ thoáng nghiêm túc, ly rượu lại nặng nề đặt xuống bàn.

"Được được được, không phải tình một đêm!" Nghiêm Hạo Tường xua tay lần nữa, trầm giọng nói thêm, "Còn không bằng tình một đêm, tình một đêm ít nhất còn biết dáng vẻ thế nào... "

"Cậu không hiểu."

Mã Gia Kỳ nhìn xuống mặt bàn, Nghiêm Hạo Tường không nhìn rõ ánh mắt anh.

  "Em là không hiểu, em hiểu thì sẽ không ở đây uống rượu cùng anh......"

Khi Nghiêm Hạo Tường nói xong lại rót cho mình một ly khác, lắc đầu tự giễu.

"Cậu đừng uống nữa." Mã Gia Kỳ nhướng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường.

"Ei, Đinh Trình Hâm đó bây giờ ở đâu?" Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Cậu ấy chắc là ở nhà, sao thế?"

"Gọi ra gặp mặt đi, làm quen một chút."

  "Không cần thiết đâu."

Mã Gia Kỳ có chút kháng cự, đem Đinh Trình Hâm làm quen với bạn mình, là điều mà trước đây hắn không nghĩ tới.

"Không phải anh lo lắng về mưu mô của người nhà sao? Em nhìn người là chuẩn nhất đấy, gọi qua đây tán gẫu đôi câu."

Mã Gia Kỳ vẫn còn hơi do dự.

"Rượu xong lời nói ra là thật biết không. Chỉ cần anh không ngăn cản, em nhất định giúp anh hỏi rõ ràng."

  "... Vậy anh gọi điện thoại xem xem."

Nhìn thân ảnh Mã Gia Kỳ cầm điện thoại dần dần đi xa, Nghiêm Hạo Tường cũng thu lại ý cười.



Xem người chuẩn từ trước đến nay không phải Nghiêm Hạo Tường, tán gẫu cũng không phải điểm mạnh của cậu.

Lại nhớ người đó nữa rồi, nếu như người đó ở đây thì tốt rồi.

Nghiêm Hạo Tường lắc chai rượu đã gần cạn, trong mắt ẩn chứa sự cay đắng, giơ tay gọi người phục vụ ở quầy bar.










Đinh Trình Hâm vội vàng đi tới, sau khi nhận được cuộc gọi của Mã Gia Nhĩ, cầm lấy chiếc sơ mi rồi chạy ra ngoài.

Khi Đinh Trình Hâm xuất hiện ở lối vào của quán bar, Mã Gia Kỳ liếc mắt đã nhìn thấy cậu, vẫy tay ra hiệu cho cậu tới đây.


"Xin lỗi vì đã đến muộn, không nghĩ đến giờ này rồi còn tắc đường."

Đinh Trình Hâm xấu hổ mỉm cười, liếc nhìn Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ nghiêng mặt đối mặt với cậu, không nói ý nói chuyện với cậu, cũng không nhìn cậu.

Đinh Trình Hâm có chút thất vọng ngồi xuống, Nghiêm Hạo Tường đủ nhìn thấy mối quan hệ tế nhị của bọn họ, lên tiếng đánh vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này.

"Haha, không có cách nào, đoạn này bị chặn."

"Chào Đinh ca, là đầu gặp mặt, em là Nghiêm Hạo Tường."

Nghiêm Hạo Tường nói xong đẩy một ly rượu về phía Đinh Trình Hâm, chạm vào ly của chính mình và nâng lên cho Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm có chút do dự, cậu bình thường rất ít uống rượu, hơn nữa cốc trước mặt này, thoạt nhìn nồng độ có vẻ không thấp.

"Mã ca, người của anh, hay là, anh có thay?"

"Đừng đừng đừng, tôi có thể!"

Đinh Trình Hâm cầm lấy ly rượu và uống cạn.

"Khụ ... Khụ..."

Bởi vì uống quá nhanh, sặc một cái, Đinh Trình Hâm không ngừng ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nghiêm Hạo Tường một bên đưa khăn giấy cho Đinh Trình Hâm, một bên lén nhìn sắc mặt Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ ánh mắt giống như tận lực tránh đi bên này, một mặt là biểu tình không liên quan đến tôi.

Một ly rượu xuống bụng, Đinh Trình Hâm bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cậu và Nghiêm Hạo Tường nói chuyện rất vui vẻ, dáng vẻ hận vì đã gặp nhau muộn, nói chuyện càng ngày càng nhiều, rượu cũng uống càng ngày càng nhiều.

Mã Gia Kỳ bị bỏ rơi bởi cuộc trò chuyện và đóng vai một người ngoài cuộc.

Mã Gia Kỳ cảm thấy lúc này Đinh Trình Hâm hình như là người rất thú vị, không giống với dáng vẻ khi đối diện với hắn đó, dũng khí không đủ.

Ánh sáng màu đỏ của quán bar chiếu vào thân thể của Đinh Trình Hâm, bởi vì nóng, cậu kéo áo sơ mi lên cao, lộ ra cánh tay xinh đẹp.

Có lẽ là hơi say, đôi mắt to tròn đẫm nước của Đinh Trình Hâm đầy sương mù, khóe mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng.

Thời điểm Đinh Trình Hâm sẽ hơi nhấc cái cổ trắng nõn, yết hầu đẹp đẽ cũng theo việc nuốt mà di chuyển lên xuống.

Mã Gia Kỳ cũng theo đó động động yết hầu, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân cũng có chút khát.







Không biết hai người uống bao nhiêu, Mã Gia Kỳ càng nhìn phản ứng của Đinh Trình Hâm càng ngày càng trì độn, mái tóc dài gần như che hết đôi mắt đẹp, Nghiêm Hạo Tường không nhịn được nữa, cứ như vậy nằm trên bàn.

  "Hôm nay đến đây thôi, Đinh Trình Hâm say rồi, cậu cũng không được uống nữa."

"Đã gửi tin nhắn cho tài xế của cậu rồi. Năm phút nữa anh ấy sẽ đến. Anh sẽ đưa cậu ấy về nhà trước."

Mã Gia Kỳ đỡ Đinh Trình Hâm đứng dậy và định đi ra ngoài, nhưng cổ tay đã bị ai đó giữ chặt ngay lúc hắn đứng dậy.

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu lên khỏi bàn, nhìn Mã Gia Kỳ bằng đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói nhẹ nhàng đang nói trong giấc ngủ, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn có thể nghe rõ từng chữ.

"Đừng quan tâm đến những điều viển vông, đừng phủ nhận tấm lòng của mình".

"Mã ca, em không muốn anh giống em......"

"Ừm ... trong lòng anh đều rõ."

Mã Gia Kỳ luôn tệ trong việc đối mặt và giải quyết nỗi buồn của người khác, hắn cảm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường đã vượt qua rồi, nhưng hắn cũng biết rằng ngoại trừ Tiểu Hạ, sự an ủi của mọi người đều vô ích.

"Chăm sóc bản thân thật tốt, Hạo Tường."

Thiên ngôn vạn ngữ, nghĩ mãi cũng chỉ có câu này.

Mã Gia Kỳ xoa đầu Nghiêm Hạo Tường và đưa Đinh Trình Hâm rời khỏi quán bar.

———
Bộ này hoàn rồi nha, còn tôi đến bao giờ thì không biết 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip