Chương 2

" Đinh Trình Hâm , ai dạy con thế này? "- Trình Nghị mặt lạnh đi từ thư phòng ra.

" Anh đối tốt với con, từ khi nào đã trở thành vũ khí uy hiếp nó? Nó không bắt con phải làm những chuyện con không thích, con đã bao giờ nghĩ qua Dĩ Thanh muốn làm gì chưa?"

" Bố!" - Trình Dĩ Thanh vội vàng đứng lên, muốn ngăn cản Trình Nghị.
" Con nói con không muốn kinh doanh, không muốn bước chân vào ngành buôn bán. Dĩ Thanh nói với ta, nó một mình giúp ta quản lý công ty là đủ rồi."

" Bố, người đừng nói nữa, chuyện này là con nguyện ý làm, không liên quan đến Trình Trình."
"Nó nói với ta, cái nhà này luôn cần 1 người để có thể lưu lại sự tự do, tình yêu. Nó hi vọng người đó là con. "

Trình Dĩ Thanh dùng hai tay ôm eo Đinh Trình Hâm, muốn làm điểm tựa cho cậu, nhưng lại cảm thấy cơ thể cậu run lên, giống như đang đè nén điều gì.

" Đại học con nói không muốn học khoa kinh doanh, ta đồng ý rồi. Con nói thích vũ đạo, muốn đến phòng vũ đạo làm thầy giáo, ta cũng đồng ý rồi. Chuyện công ty con một câu cũng chưa từng hỏi qua, thật không dễ dàng đợi được con hỏi đến, con nói gì với ta? Con nói Mã Gia Kỳ tay trắng gây dựng sự nghiệp được như hiện tại thật không dễ dàng, kêu ta giúp đỡ hắn? Hắn không dễ dàng, vậy ta thì sao, anh con thì sao? Con cho rằng sự tự do của con, ước muốn của con là từ đâu? "

" Bố, người bớt nói vài câu!" - Trình Dĩ Thanh có chút gấp gáp, âm lượng cũng tăng lên theo.
" Dĩ Thanh, quay về phòng của con đi. "

Trình Dĩ Thanh dùng lực của tay, muốn đỡ Đinh Trình Hâm dậy. "Trình Trình, chúng ta đi."

" Ta đã nói là cho nó quay về rồi à? Không phải nó rất có khí thế à?" - Trình Nghị thở gấp, thậm chí còn dùng ngữ khí gay gắt trước đây chưa từng dùng với Trình Dĩ Thanh. - Trình Dĩ Thanh, đừng để ta nhắc lại lần nữa.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng ngắt hai cái lên tay Trình Dĩ Thanh, cùng anh trao đổi ánh mắt. Trình Dĩ Thanh hiểu, đây là phương thức mà bản thân Đinh Trình Hâm dùng để nói cho anh biết để anh yên tâm.

Anh sao có thể yên tâm, nhưng trước mắt, anh ở lại cũng không có tác dụng gì.
Đinh Trình Hâm từ nhỏ chính là như vậy, nhìn mềm mỏng và điềm đạm, bên trong lại học được mười phần sự kiên trì với dũng cảm của Trình Nghị.

Đến bước này rồi, chỉ có thời gian mới kết thúc được chuyện này, có điều chắc chắn Trình Trình sẽ chịu khổ.

Sau khi Trình Dĩ Thanh rời đi, tại cửa thư phòng chỉ còn lại hai người, một người đang quỳ, một người đang đứng.

Cả hai đều không nói chuyện, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau.
Đinh Trình Hâm có thể cảm nhận được ánh mắt của Trình Nghị vẫn luôn đặt trên đỉnh đầu mình. Không biết qua bao lâu,bầu không khí này đột nhiên bị phá vỡ.

" Con tự mình nghĩ lại đi." Trình Nghị rốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ là dường như giọng nói đã nhẹ đi, nhìn không ra cảm giác mệt mỏi trong đó.

" Bố." - Đinh Trình Hâm vẫn luôn im lặng lại gọi người đã sắp biến mất khỏi hành lang.
" Xin lỗi... "

Thân ảnh kia chỉ dừng lại trong một khắc, không quay đầu, cũng không đáp lại.
" Xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."

Đinh Trình Hâm hai tay ôm mặt, không ngừng nức nở, nước mắt từ ngón tay chảy xuống. Bây giờ chỉ còn lại mình cậu, tâm tình kìm nén cả tối cuối cùng cũng được trút ra rồi.

Gió lạnh ngoài cửa sổ đan xen với tiếng nức nở của Đinh Trình Hâm. - Con không biết nên làm thế nào, nhưng con thật sự không muốn thấy anh ấy buồn...
" Thật xin lỗi...."

Đêm nay giống hệt mọi đêm trước, sự tĩnh mịch bao trùm toàn bộ biệt thự.

Lại cũng không giống như những đêm trước, ánh đèn trên tầng hai vẫn cứ sáng, giống như một ánh mắt, như là không ai đêm nay có thể nhắm mắt ngủ được.

Trình Dĩ Thanh một giây cũng không thể ngưng suy nghĩ về chuyện này, nghĩ về những lời bố đã nói tối nay.

Từ nhỏ Đinh Trình Hâm chính là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu đến mức khiến cho người khác đau lòng. Đứa trẻ chỉ khi gặp chuyện không thể giải quyết được mới tìm anh trai than phiền và làm nũng, những đau khổ và mệt mỏi đều tự mình nuốt xuống, rõ ràng khoé mắt vẫn còn đỏ nhưng lại cười nói bản thân không cần thận cắn phải đầu lưỡi.

Đinh Trình Hâm là người em trai mà Trình Dĩ Thanh yêu thương nhất, là bông hồng nâng niu trong bàn tay. Những lời bố nói, anh trước giờ chưa từng nghĩ tới. Nhưng anh đã nghĩ tới hay chưa có còn quan trọng không? Chính là sợ rằng đã làm tổn thương đến đứa trẻ.

Trời mới tờ mờ sáng, đã nghe thấy tiếng mở cửa, có lẽ trước đó bố đã ra ngoài rồi.
Trình Dĩ Thanh nhanh chóng hướng tầng hai mà chạy.
Thân ảnh bé nhỏ quỳ ở trước cửa thư phòng kia, vị trí không hề thay đổi.
" Trình Trình, Trình Trình."
Nhưng Đinh Trình Hâm không hề nhìn anh, thậm chí cũng không có cử động, Trình Dĩ Thanh đột nhiên hoảng sợ.
Đến gần mới thấy Đinh Trình Hâm nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, hai má ửng hồng bất thường, đưa tay thăm dò, trán cậu nóng đến bỏng tay.

" Đinh Trình Hâm, tỉnh lại đi!"
Trình Dĩ Thanh dùng lực lay Đinh Trình Hâm vào cái mới khiến ý thức cậu thanh tỉnh một chút, khẽ mở mắt, đối diện với ánh mắt vội vàng của Trình Dĩ Thanh.

" Anh..."

Cổ họng sau mười mấy tiếng khô khốc, vừa mới nói, Đinh Trình Hâm phát hiện mình chỉ có thể thì thào.
" Em sốt rồi, đứng lên, anh đưa em đi bệnh viện."
" Anh, hình như em... không thể đứng dậy nổi..."
Vừa dứt lời, Trình Dĩ Thanh cảm thấy vai mình chùng xuống, cảm giác nóng từ trên vai lan một đường đến tận trái tim.

Cái gì cũng không kịp nghĩ, ôm Đinh Trình Hâm chạy về phía xe.




Mã Gia Kỳ là bị tiếng gõ cửa của trợ lý đánh thức.
" Mã Tổng?"
" Khụ... Khụ, vào đi."
Trợ lý nhìn qua, thấy văn kiện rải rác khắp bàn, Mã Gia Kỳ một thân mặc âu phục, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi do dự nói:

" Mã tổng, anh buổi tối lại không trở về nhà a."

" Ừ, hoàn thành công việc cũng không sớm nữa, trở về thật phiền phức. " Mã Gia Kỳ vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, ngữ khí thản nhiên giống như đang nhắc đến những chuyện vụn vặt.

" Anh phải chú ý sức khoẻ a, đã bao lâu rồi không về nhà nghỉ ngơi..."

" Khụ... " Mã Gia Kỳ giương mắt, ho nhẹ một tiếng cắt đứt sự quan tâm tiếp theo của trợ lý. " Có chuyện gì không?"

" Ờ... Tập đoàn Tinh Thần vừa cử người gọi điện thoại tới, nói Trình Tổng một lát nữa muốn đến công ty gặp anh, anh có thời gian không?"

" Trình Nghị?" Mã Gia Kỳ nhíu mày, một bên mắt hơi nhướng lên, suy nghĩ vài giây, lập tức thay đổi động tác. " Nói tôi có thời gian, hãy đợi "

" Cậu bây giờ tới nhà tôi cầm một bộ tây trang màu đen đến đây." Mã Gia Kỳ suy nghĩ một chút. " Đúng rồi, trước tiên cho tôi một cốc cà phê đá, cảm ơn."

" Mã tổng, đây là sáng sớm, uống cà phê không tốt, tôi trước tiên đi mua cho anh bát cháo đi."

Mã Gia Kỳ không nói gì, giương mắt nhìn chằm chằm trợ lý vài giây, nhưng ánh mắt hằn tia đỏ lại nhìn ra cái gì đó.

Trợ lý nhận thấy sự quan tâm của mình đã vượt quá giới hạn, khẽ thở dài một hơi. " Vậy... Được rồi, vậy, Mã tổng, tôi đi đây."

Thời điểm trợ lý đi ra ngoài, Mã Gia Kỳ cau mày, một tay ấn huyệt thái dương rồi cởi cà vạt.
Ngày này cuối cùng cũng tới rồi, Mã Gia Kỳ nghĩ.

Trợ lý rất nhanh liền quay trở lại, Mã Gia Kỳ đổi một thân âu phục, cà phê theo yết hầu chảy một mạch xuống dạ dày, rõ ràng không lan đến trái tim nhưng lại khiến trái tim có cảm giác mát lạnh.

Mã Gia Kỳ đặt bộ đồ cũ đã thay vào phòng thay đồ, hắn thường nghĩ đến một vài ví dụ kỳ lạ. Giống như hiện tại, hắn cảm thấy bộ đồ nhàu nhĩ này giống với cuộc sống của mình.
Hắn làm việc cả ngày lẫn đêm, nhưng giá cổ phiếu càng ngày càng giảm và việc ngân hàng liên tục thúc giục thanh toán các khoản vay một cách vô tình.

Thời gian và con số giống như hạt cát không thể cầm được, càng dùng lực lại càng vô lực.
Mã Gia Kỳ dựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời, hắn thích nhất là ngắm trăng, nhưng mặt trăng sớm đã không thấy nữa rồi.
Dưới ánh mặt trời, cũng không có chuyện gì.

Trên đường người đến người đi, đám người hôm nay với đám người hôm qua không khác gì nhau, mỗi người đều biết bản thân muốn đi đâu, nhưng rất ít người biết bản thân cuối cùng sẽ đi về đâu.

" Tôi cũng vậy."
Mã Gia Kỳ tự giễu cười cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngồi vào bàn làm việc chờ Trình Nghị đến.

" Mã tổng, biệt lai vô dạng." Trình Nghị tiến lên một bước, bày ra tư thế bắt tay.

( Biệt lai vô dạng : " biệt lai " nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, " vô dạng " nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp. )

" Không dám nhận, ông vẫn là gọi tôi là Gia Kỳ đi. " Mã Gia Kỳ ưu nhã đáp lại, hai tay bắt trên không trung, là chào hỏi, cũng là thăm dò.

" Được rồi, Gia Kỳ... "

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mã Gia Kỳ cảm thấy cuộc gặp mặt này có chút khác biệt so với dự kiến. Rõ ràng hắn mới là bên thua, ngược lại nhìn Trình Nghị cũng không có gì gọi là tự tin.

" Lần gặp mặt trước đó, là một năm trước rồi nhỉ, Gia Kỳ hình như đã khác rồi. "

Mã Gia Kỳ gật đầu, " Đúng vậy, một năm nay các vị tiền bối đã không ngừng dạy tôi thành một người trong lĩnh vực kinh doanh. Mã Gia Kỳ cả đời không quên. "



Mã Gia Kỳ giương mắt , khoé miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, " Mục đích của ông lần này , trong lòng chúng ta đều rõ, không bằng ông nói thẳng a."

" Gia kỳ thật sự là người sảng khoái , nhưng tôi muốn cậu đáp ứng tôi một điều kiện trước. "
Có được sự đồng ý của Mã Gia Kỳ, Trình Nghị mới tiếp tục nói , " Mọi bất hoà giữa tôi và cậu trên thương trường trong quá khứ, hy vọng cậu có thể tất cả chuyện cũ. "

" Cái này ...... Có ý nghĩa gì ư ? " Cho dù Mã Gia Kỳ tưởng tượng qua rất nhiều lần hắn và Trình Nghị gặp mặt , tưởng tượng rất nhiều về Trình Nghị sẽ đưa ra điều kiện thu mua công ty mình, nhưng kiểu bắt đầu như thế này vẫn khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Trình Nghị hiển nhiên bị sự trầm mặc của Mã Gia Kỳ mà do dự , tiếp tục nói. " Nếu như cậu không làm được , tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải nói về nó nữa. "

Mã Gia Kỳ suy tư một lát , sức nặng của bốn chữ bỏ qua chuyện cũ, hắn trước giờ không thể hiểu rõ. Nhưng nghĩ chỉ là hứa bằng miệng thôi, đáp ứng cũng không có gì quan trọng.
" Tôi đáp ứng ông . Mời tiếp tục a. "

Trình Nghị bất giác thở dài , giống như nuốt vào tâm tình không thể nói ra, tiếp tục nói. " Tôi đại diện cho tập đoàn Tinh Thần, tuyên bố sẽ đầu tư vào tập đoàn M. Không có giới hạn về số tiền, khôi phục dòng tiền của tập đoàn M, giá cổ phiếu tăng trở lại mới thôi. Cậu vẫn là chủ tịch của tập đoàn M, có quyền quyết định mọi vấn đề, tập đoàn Tinh Thần chỉ là nhà đầu tư. "
Mã Gia Kỳ trầm mặc , mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng hắn hiểu được trước giờ chưa bao giờ tồn tại bữa trưa miễn phí.
" Điều kiện thì sao ?"
Trình Nghị hít sâu một hơi , thoáng điều chỉnh hô hấp. " Một , chuyển nhượng 60% cổ phần của cậu. "

" Điều này không thể được. "

" Đừng nóng vội , tôi còn chưa nói xong . Hai , cùng con trai tôi kết hôn , nó là người duy nhất nhận chuyển nhượng 60% cổ phần. "
Mã Gia Kỳ cảm thấy mọi thứ thật nực cười, giống như là đã vứt bỏ hết thảy, còn bị người ta hung hăng trêu đùa một phen.

Mã Gia Kỳ nhịn không được cười ra tiếng, " Trình tổng , thứ cho tôi nói thẳng , thật sự là không cần phải làm những thứ này. Con trai ông Trình Dĩ Thanh là tổng giám đốc của Tinh Thần , người nối nghiệp ông. Tôi thật sự nhìn không ra chuyện đó và trực tiếp thu mua có cái gì khác nhau. "
" Không phải Trình Dĩ Thanh, là con trai út của tôi, Đinh Trình Hâm. "

" Đinh Trình Hâm ..... ? " Mã Gia Kỳ lần đầu nghe thấy tên này, không để ý đến ngữ khí nặng nề của Trình Nghị.

Trình Nghị luôn quan sát biểu hiện của Mã Gia Kỳ, thấy hắn một bên lặp lại tên của Đinh Trình Hâm , một bên suy tư, thần sắc không giống giả vờ. Chẳng lẽ hắn thật sự không biết Đinh Trình Hâm ?
" Trình Hâm đối với kinh doanh không có hứng thú , chưa bao xuất hiện công khai, cũng không có tham gia vào bất kỳ công việc nào của Tinh Thần, chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Chỉ cần cậu thực hiện được lời hứa của mình, nó tuyệt đối không trở thành mối uy hiếp với cậu."

" Tôi biết rồi. " Mã Gia Kỳ không do dự quá lâu, hôn nhân chỉ là một công cụ mà thôi, vượt qua khủng hoảng trước mắt quan trọng hơn.
" Tôi chấp nhận. " Hắn chắc chắn, chỉ cần hắn không động tâm, 60% cổ phần kia cuối cùng vẫn thuộc về hắn.

" Được , cho cậu thời gian hai ngày chuẩn bị . Thư chuyển nhượng cổ phần, giấy đăng ký kết hôn và tiền sẽ được xuất ra cùng thời điểm. "
" Không có vấn đề gì. Trình tổng , tôi tiễn ông ra ngoài. "
" Không cần. " Trình Nghị quay người muốn đi , vừa đi được một bước, lại quay lại nhìn Mã Gia Kỳ , ngữ khí nghiêm túc.
" Mã Gia Kỳ , hy vọng cậu nhớ rõ chuyện đã đáp ứng với tôi. "
Khi thân ảnh Trình Nghị biến mất tại cuối hành lang, lông mày Mã Gia Kỳ dần dần nhíu chặt , cảm giác bất an trong lòng không ngừng tăng lên. Không đơn giản như vậy, những lời này trong nội tâm Mã Gia Kỳ không ngừng lặp lại.

————
Có chút muốn từ bỏ, cảm thấy edit không mượt chút nào 🥲.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip