Tranquility in the Eloquence of Violet Dreams

Vấn đề là, thực tế rằng bất kỳ sự cố nào xảy ra giữa hai chàng trai trường Hakuho đều được những người tham gia Blue Lock khác chú ý. Với số lần mà một số người bắt gặp Reo trông như thể cậu ấy vừa trải qua một cuộc chia tay khá khó khăn, hoàn toàn không cần điều tra để biết rằng đã có chuyện sảy ra giữ cậu và Nagi, mặc dù Nagi trông có vẻ như là không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ sự việc—hoặc có thể là y chỉ giỏi che giấu mọi thứ?

Trong trường hợp cụ thể , khi mà họ không bị vô cảm và ngu ngốc để nhận thấy sự căng thẳng giữa bộ - đôi - từng - không thể tách rời, họ cũng chắc chắn chú ý là bằng cách nào đó hai người họ đã quay lại với nhau -với tư cách là bạn bè , bởi vì rõ ràng, Chigiri đã nói với họ rằng hai người đó không hề hẹn hò .

Qủa thật là, họ đã thực sự quay lại với nhau (với tư cách là bạn bè!), đánh giá vào cách Reo trở lại hỗ trợ Nagi trên sân. Reo cũng không còn lúng túng đơ người khi Nagi muốn đập tay với cậu ấy. Chigiri không còn bị sử dụng như cầu nối của họ chỉ để Reo có một cuộc trò chuyện tử tế với Nagi. Nagi cũng không nhìn tha thiết về hướng của Reo trong các trận đấu, bất cứ khi nào y ghi bàn. ̣(y vẫn nhìn, nhưng không tha thiết nữa. Bây giờ, Nagi trông giống như một chú cún con đang chờ được khen ngợi và cưng chiều. Nếu Reo không bắt gặp ánh mắt của y, Nagi, với tất cả 190 cm của mình, bước từng bước nhỏ đến Reo và nói với cậu trong một giọng nhỏ, "Reo, Reo. Thấy không ? Tớ đã ghi bàn." )

Tuy nhiên đó là trong sân.

Sự hòa giải của họ dường như vẫn còn ngăn cách ở bên ngoài sân. Phải chăng trong thời gian xa nhau, Reo đã quen ăn chung với người khác không phải Nagi nên cậu không nhất thiết phải dính với Nagi ở nhà ăn nữa và ngược lại ? Rốt cuộc, đó là một trong những lý do chính vì sao những cậu chàng khác nhận ra sự xa cách của họ. Khi cả hai bắt đầu ăn một mình hoặc cùng với những người khác, họ biết có điều gì đó không ổn.

Điều này... thực sự đã mở ra cơ hội cho những người khác gắn bó với Reo.

Mặc dù hầu hết họ đều có định kiến ​​​​với những đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng , nhưng không thể phủ nhận rằng Reo rất lôi cuốn, giỏi trò chuyện và nói chung là tốt bụng và hào phóng.

Ngay cả sau khi hai chàng trai Hakuho đã làm hòa, có vẻ như Reo không từ bỏ được thói quen mà cậu ấy đã vô tình hình thành trong giai đoạn chia tay (tình bạn). Tất nhiên ,mọi thứ đều tốt. Reo lại chơi với Nagi trên sân, và Reo cũng trở nên thân thiết với những người khác trong và ngoài sân. Tất cả đều tốt!

Thật không may, có vẻ như Nagi không cảm thấy như vậy.

______________________________

Ngay cả trong khoảng thời gian họ ở Đội V, Zantetsu đã đủ sáng suốt để nhận thấy rằng Reo có thói quen leo lên lưng người khác khi cậu ấy cảm thấy phấn khích. Cho dù đó là vì một bàn thắng cụ thể hay chỉ là cậu đang rất vui vào thời điểm đó, người ta có thể đoán trước được sức nặng của Reo trên vai họ.

Hôm nay đặc biệt là một ngày tốt. Mọi người dường như đang ở trạng thái tốt nhất để tập luyện và một số bàn thắng ấn tượng đã được ăn mừng bằng những tiếng reo hò và cười sảng khoái. Zantetsu không cần quay lại cũng biết rằng Reo đang chạy đến nhảy lên vai anh.

"Whoo!" Ngay khi Reo chống tay lên vai Zantetsu, Zantetsu đã dùng tay giữ lấy chân của Reo để cậu trèo lên. "Tốc độ hôm nay rất tuyệt, Zantetsu ngu ngốc!" Hiệu ứng tiêu cực của biệt danh đối với Zantetsu đã biến mất từ lâu. Đây không phải là lần đầu tiên Reo gọi anh là ngu ngốc và chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.

"Tất nhiên. Đó là kết quả của sự kiêm định của tôi," Zantetsu trả lời, cặp kính của anh ấy sáng lên gần như hài hước. Anh để cho Reo chống tay cậu lên đầu mình trước khi điều chỉnh chân Reo để cậu bám vững hơn trên lưng Zantetsu.

"Ý của cậu là kiên định?"

"Đúng vậy, đó là những gì tôi nói."

Reo cười khúc khích trên anh "Không, cậu không có, Zantetsu ngu ngốc!"

Zantetsu cố gắng không nhìn lên để nhìn thấy khuôn mặt của Reo. Khi trong đội V, anh hầu như không nhìn thấy Reo buồn. Cậu luôn cười toe toét, mỉm cười khích lệ đồng đội, cười lớn trước những từ tiếng Anh ngẫu nhiên của Zantetsu. Tuy nhiên, sau những chuyện gì xảy ra giữa cậu và Nagi, vài lần anh có thể nhìn thấy Reo như ở giữa địa ngục Blue Lock này, cậu trông thật trầm cảm. Ánh sáng trong mắt cậu đã mờ đi và sự tự tin trong giọng nói của cậu đã biến mất.Có một lần, Zantetsu cố tình nói những từ tiếng Anh không chính xác trước mặt cậu và Reo thậm chí không nở một nụ cười.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Reo, nhưng đánh giá vào tiếng ngâm nga vui vẻ phía trên anh và cách đôi chân của Reo cứ đung đưa một cách vui vẻ trên lòng bàn tay anh, Zantetsu rất vui khi Reo lôi cuốn, tự tin và xấc xược mà anh biết từ Đội V đã trở lại.

Là thành viên của Đội V, Zantetsu là nhân chứng đầu tiên trước những điều đang xảy ra giữa Nagi và Reo. Nó không khó để anh hiểu về cách họ ở cạnh (trước giai đoạn buồn của tình bạn): nếu Reo vui , Nagi vui. Nếu Reo bị căng thẳng thì Nagi cũng căng thẳng. Nó chính là như vậy. Zantetsu có thể thiếu kiến ​​thức khi nói đến ngữ pháp của ngoại ngữ, nhưng anh có thị lực khá tốt với cặp kính giả của mình.

Vậy nên, điều đó có nghĩa Nagi sẽ vui vì Reo đang vui , đúng không?

Zantetsu chớp mắt trong bối rối vì anh nhìn thấy một chàng trai cao lớn với mái tóc trắng đang đứng gần cánh cửa nơi họ đang đi tới. Là Nagi, và Nagi trông... đờ đẫn. Cậu ấy không vui, cũng như không buồn. Zantetsu nghĩ rằng trông cậu ấy cũng không tức giận nốt. Cậu ấy chỉ... nhìn thôi.

Theo đúng nghĩa đen.

Đôi mắt ngái ngủ của Nagi nhìn chằm chằm vào Zantetsu và Reo trông giống như một cái cây và một con koala. Zantetsu nghe thấy Reo chào Nagi một cách ngắn gọn, "Hi, Nagi."

Và như Zantetsu đã nói, anh có thị lực khá tốt.

Và đôi mắt của Nagi chắc chắn đã sáng lên trước lời chào lãnh đạm của Reo.

"Reo."

Zantetsu có nửa ý định hỏi liệu Reo có muốn ở lại để dành thời gian với Nagi không nhưng cậu chàng thông minh đã chặn anh lại. "Đi nào, Zantetsu. Chúng ta cần đi gặp những người khác, phải không?"

Phải rồi, họ phải gặp những người khác để xem lại trận đấu của họ. Với suy nghĩ đó, Zantetsu nhanh chóng gật đầu với Nagi trước khi đi vào trong với Reo vẫn trèo trên lưng.

Trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, Zantetsu chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy đôi mắt của Nagi lóe sáng .

Vì lý do nào đó, có giọng nói trong đầu anh bảo Zantetsu khóa cửa phòng họ tối nay.

__________________________

Khi Kunigami trở lại sau Neo Egoist League, Reo đã là người thứ hai nhảy lên lưng anh sau Chigiri. Có lẽ chỉ một số ít người biết họ đã cùng nhau trải qua những gì khi ở cuối cùng của hệ thống phân cấp trước đó, nhưng Kunigami và Reo đã kết thành một mối quan hệ được xây dựng bởi sự đồng cảm và từ việc nhìn thấy khoản thời gian khó khăn nhất của nhau.

Kunigami cũng là một trong số ít người thực sự tận mắt chứng kiến ​​Reo trong suốt cuộc chia tay tình bạn của cậu với Nagi. Cá nhân anh nghĩ rằng đó không chỉ là sự tan vỡ tình bạn bởi vì thế quái nào Reo lại bắt đầu lầm bầm tên Nagi vào giữa đêm nếu đó chỉ là một sự hiểu lầm đơn giản? Kunigami biết rằng hai tên ngốc đó còn nhiều điều hơn những gì họ thể hiện ra (hoặc nhận ra) nhưng anh đã không nói điều đó với Reo vì sợ sẽ khiến cậu khóc khi đề cập đến những gì đã xảy ra giữa cậu và Nagi.

Với tất cả kinh nghiệm trước đó, hiển nhiên, anh hiểu cái nhìn chằm chằm ghim vào hộp sọ của mình khi anh dùng bữa trưa với Reo.

"Cậu có chắc là ăn trưa với tôi ổn chứ ?"

Reo ngước lên từ bữa ăn của mình, hầu như không che giấu nỗi buồn trên khuôn mặt. "À, xin lỗi. Hôm nay cậu muốn ăn cùng ai đó sao?"

Kunigami ngay lập tức hối hận về những gì mình đã nói. Đối phó với trái tim tan vỡ của Reo từ trước đã khiến Kunigami trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ đối với cậu ta. Không thể tránh được-không phải khi trước đó anh đã thấy Reo trông giống như một con mèo con chán nản. Tuy không đến mức phải ôm ấp, âu yếm cậu ấy, nhưng vừa đủ để Kunigami không ngại đưa tay vò tóc Reo.

"Đừng buồn. Tôi cũng thấy nhớ cảm giác ăn cơm với cậu"

Anh gần như quên mất ánh nhìn mà anh vẫn còn cảm nhận được trước nụ cười rạng rỡ của Reo. Tuy nhiên, Kunigami chỉ cần nhìn qua vai của Reo và anh sẽ thấy ánh mắt bão tố dường như chôn anh xuống sáu tất đất

"Tôi chỉ nghĩ rằng ai đó muốn ăn cùng cậu thôi."

Nghiêng đầu sang một bên, Reo nhìn theo ánh mắt của Kunigami. Cậu quay lại phía sau để nhìn vào chiếc bàn có Bachira, Isagi, Nagi và Chigiri. Kunigami bị nghẹn đồ ăn khi đôi mắt của Nagi ngay lập tức trở thành vẻ lãnh đạm thường thấy khi Reo vẫy tay nhẹ ở bàn của họ. Nó có vẻ hết sức hài hước khi mà đôi mắt giết người của Nagi đã ngay lập tức biến mất và biến thành một cái nhìn nhỏ nhắn, ấm áp về phía Reo chỉ khi Kunigami đã không phải là đối tượng của cái nhìn giết người đó.

"Cái quái gì vậy."

"Tôi nghĩ họ ổn với việc ăn cùng nhau, phải không?" Reo quay lại cười với Kunigami. Cậu tiếp tục ăn, nhưng không quên nói với Kunigami, "Tôi thực sự rất mừng vì bây giờ chúng ta có thể chiến đấu cùng nhau một lần nữa, Kunigami. Tôi thực sự rất vui vì cậu đã trở lại."

Kunigami cảm thấy trái tim mình ấm áp trước điều đó. Anh rất vui khi thấy sự tự tin của Reo đã quay trở lại, đặc biệt là sau khi chứng kiến ​​sự suy sụp mà cậu trải qua. Tuy nhiên, anh không thể không nuốt nước bọt khi đang xoa đầu Reo thì thấy Nagi nhìn anh chằm chằm như thể đây sẽ là bữa trưa cuối cùng của Kunigami trong cơ sở chết tiệt này.

__________________________

Chigiri được trải nghiệm chuyện này sau đó, và nó hơi khó chịu với điều đó.

"Tại sao cậu lại lườm tôi? Chúng ta là bộ ba Manshine!" Chigiri nói, chỉ là ngay cả bản thân nó cũng rùng mình trước lời nói của mình. Chigiri coi trọng tình bạn, đúng vậy, nhưng đây là Blue Lock và Ego đã khiến tâm trí họ trở thành những tên khốn ích kỷ tốt nhất mà họ có thể trở thành. Nhưng khi, Nagi đang nhìn chằm chằm vào nó như thể nó vừa phạm tội và Chigiri không ngại sử dụng tình bạn thân thiết ở Manshine City của họ làm một cái cớ để thoát khỏi điều đó. Hầu hết thời gian, Nagi đều thờ ơ khi ra sân. Thậm chí đến mức cậu ta thấy việc mở mắt ra thật phiền phức, vì vậy nhìn cậu ta trông âm trầmthể hiện biểu cảm thật sự đáng lo ngại!

Thay vì trả lời câu hỏi của Chigiri, Nagi đáp lại bằng một câu hỏi khác: "Tại sao cậu và Reo lại ra khỏi nhà tắm cùng lúc?"

Lần này, Chigiri thực sự không thể không rùng mình trước hàm ý của những từ đó. "Làm ơn nói với tôi là cậu không nói những gì tôi nghĩ cậu đang nói đi."

Câu trả lời của Nagi là cậu ta nheo mắt lại.

"Cậu điên rồi!" nếu là những ngày nào khác, Chigiri sẽ suy nghĩ thấu đáo điều này thay vì buộc tội ai đó là điên khùng. Đây là Blue Lock. Mọi người đều phát điên ở một lúc nào đó. Tuy nhiên, đâymột cấp độ hoàn toàn khác của sự điên rồ.

Chigiri hy vọng Nagi sẽ hiểu những lời nói của cậu ta ngu ngốc như thế nào chỉ bằng khuôn mặt chán ghét mà nó đang làm, nhưng để chắc chắn, nó nói thẳng với Nagi, "Reo chỉ cho tôi nhiều mẹo chăm sóc tóc hơn! đừng có suy nghĩ những thứ đáng sợ như vậy, anh bạn !"

"Reo đã gội đầu cho cậu ?"

"Cậu đùa tôi chắc," Chigiri bật cười. Thứ này là điên rồi. Thứ này là vô vọng rồi . Chigiri biết rằng tánh thờ ơ của Nagi sâu sắc hơn những gì hầu hết mọi người nhìn thấy ở cậu ta, nhưng nó không biết rằng điều đó lại tệ đến mức này. Và Chigiri đã nhìn thấy Reo thẫn thờ như thể cậu vừa bị đá qua tin nhắn, vì vậy quy mô của những thứ chết tiệt mà nó đã chứng kiến ​​là khá lớn khiếp và Nagi đang nghiêm túc chạy như một con báo chết tiệt về phía cuối của dải quang phổ điên rồ.

Nó hít một hơi vào và thở ra. Trích lời Reo, căng thẳng có thể gây rụng tóc. Chigiri cố nặn ra một nụ cười để trông có vẻ vui vẻ chỉ để tạo đường chạy thoát khỏi Nagi trong bất kể tâm trạng khó chịu nào đó mà cậu ta đang tỏa ra.

"Nghe này, Nagi," nó bắt đầu chậm rãi, như thể Chigiri đang nói chuyện với một con thú hoang có thể vồ lấy nó ngay nếu nó bước sai một bước vậy. Để tạo điểm cộng, Chigiri đặt tay lên vai Nagi. "Tôi là bạn của Reo." Khi chỉ riêng những từ đó đã khiến người Nagi căng lên dưới lòng bàn tay nó, Chigiri nhanh chóng nói tiếp, "Và cậu cũng là bạn của tôi. Tôi sẽ không làm điều đó với cậu."

Nagi không nói gì.

"Làm ơn nói gì đi."

"Reo đâu?"

"Cậu ấy đi đến ký túc xá của Hiori để nói chuyện gì đó."

"Sao cậu biết chuyện đó?"

"Cậu điên rồi," Chigiri gật đầu trước khi vỗ vai Nagi lần cuối và chuồn khỏi hiện trường.

_____________

Đó là một chuyện bất ngờ, nhưng một lần nữa, có lẽ nó không nên trở thành như vậy.

Bachira đã không có nhiều tương tác với Reo trước và trong Neo Egoist League, nhưng sau đó, họ có rất nhiều cơ hội ở chung nhau. Với việc Reo cũng làm luyện tập chăm chỉ để rê bóng cũng như việc vì những đường chuyền của cậu đã quá điên rồ, cậu đã dành nhiều thời gian cho Bachira và con quái vật của cậu ta.

Nó đã quá đủ thời gian để Bachira nhận ra rằng Reo, mặc dù được biết đến gần như là bảo mẫu của Nagi, có tài chiều chuộng người khác một cách nhẹ nhàng.

Bachira nghĩ rằng ngay cả bản thân Reo cũng không nhận ra điều đó.

"Thằng quỷ này," Reo nói một cách mệt mỏi, nhưng cậu vẫn sẽ cột tóc mái của Bachira ra khỏi mặt và chăm sóc khuôn mặt giúp cậu ta. "Chăm sóc da rất quan trọng, biết không hả ?" Reo nói với nó trước khi vỗ thứ gì đó vào má khiến Bachira cười khúc khích như một đứa trẻ.

Phần lớn, mọi người đều biết rằng Reo rất, rất, rất giỏi ăn nói. Tuy nhiên, Bachira cho rằng số ít người biết rằng cậu cũng là một người nghe tốt. Bachira đã dành thời gian để tán gẫu về những điều vô nghĩa với Reo, không mong đợi thực sự được lắng nghe vì đôi khi nó lảm nhảm như trẻ con, nhưng sau đó Reo sẽ hỏi nó về những câu chuyện nhỏ của nó mà ngay cả Bachira cũng quên mất nó đã kể!

"Vậy nên, nếu cậu lại có vấn đề với Reo nữa, cậu chỉ cần nói chuyện với cậu ấy, Nagicchi! Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ lắng nghe cậu!" Bachira vui vẻ khuyên Nagi, người vì lý do nào đó đang ở trong sân tập chứ không phải ở trong phòng mình chơi game, chỉ để dồn Bachira vào góc tường.

Nó rất buồn cười khi thấy Nagi trên sân. Y thật sự gây đau mắt khi đứng ở đây với bộ đồ ngủ của mình. Trông có vẻ như cậu ta vừa mới thức dậy, chớp mắt hai lần và quyết định rằng hôm nay là ngày cậu ta sẽ dồn Bachira vào góc tường và hỏi về chiếc kẹp tóc trên tóc mái của cậu ấy.

Nói đến kẹp tóc, Bachira nghiêng đầu tò mò vì Nagi đang nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc dễ thương trên tóc nó hơn một phút rồi.

"Cậu có thích kẹp tóc của tôi không?" Bachira cười toe toét. "Reo cho tôi đó!"

Đôi mắt trống rỗng của Nagi trở nên sắc bén. Nụ cười của Bachira rộng hơn.

Nụ cười của Bachira trở nên ma mị khi nó vui vẻ lắc lư bên cạnh rồi nói: "Cậu thấy đấy, Reo-kun luôn giúp tôi chăm sóc da và cậu ấy luôn buộc tóc cho tôi!" Bachira không bỏ lỡ cách mắt Nagi giật giật trước thông tin đó bởi vì sao Reo dám buộc tóc cho ai đó, phải không?!

Ồ, Bachira tận hưởng điều này nhiều hơn những gì nó nghĩ.

Nhưng, bỏ chuyện giải trí sang một bên, Bachira cũng thấy được Reo rất tốt bụng! Cậu là một người bạn rất tốt và Bachira trân trọng món quà mà Reo đã tặng nó. Vì vậy, khi Bachira đưa tay chạm nhẹ vào chiếc kẹp tóc hình con ong của nó, đó là niềm vui thực sự từ trong lòng nó. "Cậu ấy đưa cái này cho tôi vì cậu ấy nói rằng tóc mái của tôi rất khó chịu khi cậu ấy giúp tôi chăm sóc da," Bachira cười khúc khích, nhớ lại dáng vẻ Reo tỏ ra khó chịu nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời khi Bachira ôm cậu vì món quà. Bachira nhìn chằm chằm vào Nagi, tự tin cười toe toét, "Reo-kun rất ngầu, phải không?"

Nghe những lời đó, đôi mắt của Nagi mở to một chút trước khi chúng chuyển sang dạng dịu dàng luôn hiện hữu mỗi khi cậu ta nhắc đến tên của Reo.

Và với giọng điệu dịu dàng nhất, Nagi cũng gật đầu đồng ý, "...ừ. Reo thật sự rất ngầu."

Bachira nhìn qua đồng hồ gần cửa và thấy rằng đã gần đến giờ ăn tối. "Ố, chà! Tôi nghĩ việc đó đã kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta rồi, phải không?!-khi mà giờ chúng ta đã đồng ý với nhau, và tôi nghĩ nhiều người cũng sẽ nói như vậy về Reo-kun!" Nagi có vẻ như đã tỉnh dậy sau cơn mê và chỉ sau một giây đã nheo mắt nhìn Bachira lần nữa, điều này khiến Bachira rên rỉ thất vọng. "Hả? Nagicchi vẫn không hiểu à?"

Điều đó chỉ làm cho cái nhíu mày của Nagi lộ rõ ​​hơn. "Hiểu gì?"

Bachira đi ngang qua Nagi, "Eh, cái đó phải tùy Nagicchi hiểu thôi!"

_________________________

Gagamaru và Reo chủ yếu chỉ tương tác với nhau trong các trận đấu trên sân, nhưng nó đủ thời gian để hình thành một cuộc trò chuyện đặc biệt giữa họ.

"Ngừng sao chép động tác của tôi, Tắc kè bắt chước."

"Đó là lỗi của cậu vì quá dễ đoán, cậu bé người rừng."

"Dành thời gian trong rừng rất tuyệt."

"Không khi tôi không đủ thông thạo ngôn ngữ của gấu ."

Gagamaru di chuyển quân cờ của mình khi nhìn thấy ai đó đang đứng ở cửa. "Nagi," anh vẫy tay để mời cậu chàng đến, chỉ vào những chiếc ghế còn trống xung quanh-cái mà còn rất nhiều. Rốt cuộc, không ai đủ hứng thú để xem anh và Reo chơi cờ trong nhà ăn khi tất cả tâm trí của họ được điều chỉnh để nghĩ về chuyền, rê bóng, di chuyển, di chuyển, GHI BÀN!

Reo cũng ngước lên vẫy tay với Nagi, "Chào."

Nếu Gagamaru để ý thấy... uh, sự tương tác của họ bây giờ hoà nhã hơn nếu so sánh với trước kia , anh chỉ chớp đôi mắt to về điều đó. Hồi trước, Nagi và Reo làm Gagamaru gợi nhớ về những con vật hoang dã đi theo bầy đàn. Chúng dường như luôn chuyển động trong cùng một không gian, cùng một thời điểm, thậm chí trong cùng một hơi thở. Gagamaru thậm chí còn nghĩ rằng họ trông giống như một cặp vì cái cách mà họ đang -đã từng- quấn quýt và dính lấy nhau như thế nào. Tuy nhiên, giờ đây họ trông giống như những con thú đi trên mặt băng mỏng ở vùng lãnh thổ khác vì chúng không còn là vùng an toàn của bản thân họ nữa.

Có lẽ nó giống như trong rừng rậm: sự chuyển giao mùa chăng?

Nagi gần như thận trọng ngồi xuống bên cạnh Reo và Gagamaru không ngại ngùng nhìn chằm chằm vào cái cách mà đầu cậu ta trông như muốn dựa vào vai Reo nhưng Nagi đã ngăn mình làm điều đó nên cậu ta trông giống như một cái cây bị gió đung đưa. Huh.

Thay vào đó, Nagi thẳng lưng lên—tên lười đã làm gì cơ ?!—và quay sang Reo để hỏi, "Cậu lấy cái này ở đâu vậy?"

Reo, với uy tín của mình, như ngày thường. Cậu nở một nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt khi di chuyển một quân cờ trên bàn cờ. "Không phải tớ, Nagi. Là của Gagamaru. Tớ chỉ muốn tham gia cùng khi mà mọi người đều bận rộn trong khoảng thời gian này."

Đó là một cách nói nhẹ đi . Gagamaru đã hỏi liệu có ai muốn thử bàn cờ thiết kế kiểu rừng rậm của anh không và tất cả mọi người —ngoại trừ Reo— không mấy hứng thú . Công bằng mà nói, Gagamaru cũng chả có hứng thú gì với trò chơi (đéo ai thích cờ cả) nhưng quân gấu nhìn ngầu thật, không thử thì thật phí . May mắn thay, Reo đã nhìn vào bàn cờ và ngại ngùng hỏi Gagamaru rằng liệu cậu ấy có thể chơi với anh không.

"Tôi rất vui vì cậu muốn chơi cùng, Reo," Gagamaru chớp mắt. Nghe có vẻ không ổn lắm khi Reo làm ra vẻ như cậu ấy đã tự ép anh vào trò chơi. "Tôi cũng định mời cậu, nhưng lúc đó cậu không có ở nhà ăn."

Gagamaru đang ngồi đối diện với họ, vì vậy anh có thể thấy toàn cảnh Nagi đang nhìn chằm chằm vào Reo đang ngại ngùng với đôi mắt lấp lánh, uh, điều gì đó mềm mại. Như mây? Bông xù. Làm Gagamaru nghĩ về len. Hoặc gấu trúc. Hoặc gấutrừ những đặc điểm chết người.

Reo nở một nụ cười nhẹ, không để ý đến những ánh mắt ủy mị đang nhìn mình. "Cậu có chắc về điều đó không? Tôi tưởng cậu khó chịu với những động tác sao chép của tôi, cậu bé rừng xanh."

"Tôi chỉ ghét thua cuộc."

Reo khịt mũi khi ai đó từ cửa gọi cậu. "Ồ. Chắc chúng ta phải hoàn thành trò chơi này lúc khác ," cậu ngân nga, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vẫy tay với Gagamaru và Nagi. "Nagi, cậu có thể chơi thay tớ nếu cậu muốn." Điều đó được nói một cách rất tự nhiên, như thể Reo không nghĩ nhiều về nó. Và nó thực sự nên kết thúc ở đó, nhưng Reo đột nhiên lúng túng như vừa nhận ra được mình vừa nói gì trước khi nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt. "Nếu như cậu muốn thôi! Đừng gượng ép bản thân nếu cậu không thích. Tớ không muốn tạo gánh nặng cho cậu."

Khi Reo rời đi, Gagamaru bắt đầu đặt lại các quân cờ của mình vào trong bàn cờ. Trong một lúc, âm thanh của những quân cờ va vào nhau là thứ duy nhất bao trùm nhà ăn trống rỗng cho đến khi giọng nói của Nagi xen vào.

Nếu cậu ấy không ngồi đối diện với Gagamaru, có lẽ Gagamaru sẽ không nghe thấy .

"Reo thực sự chủ động chơi với cậu sao?"

Gagamaru chớp mắt, "Tôi cũng sẽ mời cậu ấy."

"Không," Nagi lắc đầu, giống như cậu ấy đang thất vọng, và điều đó kỳ lạ. Đây là Nagi, thiên tài mà họ đang nói đến. Thấy y trông có vẻ lạc lõng, Gagamaru ngạc nhiên quan sát. "Ý tôi là—" Nagi nhìn sang một bên, rõ ràng là tránh ánh mắt dò xét của Gagamaru. "Reo thực sự đã nói rằng cậu ấy muốn chơi trò chơi này sao?"

Sau khi ậm ừ để cố nhớ lại, Gagamaru gật đầu, "Cậu ấy nói trò chơi trông rất hay và cậu ấy muốn thử nó."

Có một sự giận dữ vô cảm trong giọng nói buồn chán của Nagi mà Gagamaru không thực sự để tâm. "Đó chỉ là cờ vua."

"Đúng vậy."

"Reo có thể dễ dàng chiến thắng ."

"Cậu ấy có thể," Gagamaru gật đầu vì anh biết rằng Reo là một thiên tài. Anh đã tận mắt nhìn thấy điều đó trên sân bóng. Không chỉ cần có một thể chất tốt để sao chép nước đi của người khác—nó còn cần nhiều năng lượng não bộ hơn để có thể phân tích từng chuyển động và quyết định cái nào nên được sử dụng cho lợi ích của cậu ấy. Reo thông minh và chăm chỉ. Đó là một sự thực. Cậu đã có thể kết thúc ván cờ với ba nước đi và xong chuyện, nhưng cậu ấy đã không làm như vậy.

"Tôi nghĩ Reo chỉ muốn chơi với tôi."

Gagamaru nhìn Nagi đang cau mày.

"Tôi nghĩ Reo chỉ muốn được vui."

Nagi vẫn im lặng. Gagamaru gần như coi đó là dấu hiệu để rời đi, nhưng Nagi lại nói trong khi nhìn vào cánh cửa nơi Reo rời đi. "Tôi không để cậu ấy chơi game tôi chơi trong điện thoại của tôi."

Gagamaru, không nhận thấy mình nghe có vẻ cộc lốc như thế nào, buột miệng, "Tôi tưởng cậu hiểu Reo hơn bất kỳ ai trong chúng tôi ?" Nó thậm chí không có ý xúc phạm. Gagamaru chỉ thực sự tò mò. Không phải họ, giống như, một cặp sao? Giống như động vật kết thành đôi, họ được kết nối, phải không?

Thật không may, Nagi trông có vẻ như cảm thấy khó chịu với điều đó vì vai cậu ấy nâng lên và giờ cậu ấy đang nheo mắt nhìn Gagamaru, "Tôi hiểu. Đó là lý do tại sao tôi biết cậu ấy sẽ chán nếu tôi để cậu ấy chơi game của tôi."

Huh? Bây giờ, Gagamaru thậm chí còn bối rối hơn. Nó thể hiện qua cách anh gãi đầu trước khi hỏi, "Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không muốn chơi, phải không?"

Ánh mắt sắc bén của Nagi dần dịu lại.

"Nếu Reo chán, thì cậu ấy sẽ chán. Nếu Reo muốn chơi, thì cậu ấy muốn chơi," Gagamaru nói lại, thậm chí giờ còn bối rối hơn khi thấy sự thật đơn giản này dường như rất khó hiểu đối với Nagi. "Nếu cậu ấy hỏi cậu liệu cậu ấy có thể chơi trò chơi của cậu không, đó không phải có nghĩa là Reo muốn chơi và được vui vẻ cùng cậu sao?"

Chắc hẳn có điều gì đó đã xảy ra bên trong não của Nagi bởi vì bây giờ, cậu ta đang mở to mắt như thể một ngôi sao chổi nhận thức khổng lồ đã đâm sầm vào tâm trí cậu ta. Chà, Gagamaru sẽ không biết được. Anh không phải là một thiên tài như cậu ta. Vì vậy, anh âm thầm dọn dẹp bàn ăn để lại Nagi với thế giới của riêng mình.

__________________________

Không ai thực sự biết nó bắt đầu khi nào, nhưng có lẽ là trong trận đấu U-20? Một số người nói rằng họ đã nhìn thấy Reo xoa đầu Niko trong lễ ăn mừng chiến thắng của họ sau đó. Và sau đó khi Neo Egoist League kết thúc, có vẻ như Niko đã trở thành một phần của "những chú vịt con của Reo" trong cơ sở.

Vâng, tại thời điểm này, bây giờ đó là một vấn đề.

"Không thể tránh được," Kunigami nói với những người khác. "Reo sẽ bộc lộ một cách tự nhiên nếu cậu ấy thích cậu, và với mối quan hệ đã hình thành ở đây do chấn thương chung từ Ego gây ra, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra."

"Còn nữa," Chigiri nói thêm khi đang dựa đầu vào vai Kunigami. "Niko là một trong những cầu thủ trẻ nhất ở đây. Reo sẽ không khó để cưng chiều cậu ấy nếu cậu ta có thể chiều được tên khốn to xác 190 cm Nagi."

Tên khốn to xác bị nói đến cúi đầu trước những lời sắc bén của Chigiri, nhưng Chigiri không hề mủi lòng. Có lẽ nó vẫn còn ghim việc Nagi đã buộc tội nó ăn cắp Reo "của y" trong khi tất cả những gì Chigiri và Reo có là một tình bạn quý giá, chắc chắn không tồi hại như những gì Nagi và Reo có-hoặc đã có, bởi vì rõ ràng họ đại khái cũng đã làm hòa . Há! Nagi nên biết ơn vì Chigiri không nói những điều này vào lúc này. Thay vào đó, Chigiri thản nhiên dùng môi chỉ vào phía kia của phòng thay đồ, "Nhìn họ dễ thương làm sao. Cứ như gà mẹ và chú gà con của cậu ấy vậy."

Nagi quay lại nhìn - bởi vì y nắm lấy mọi cơ hội có được để nhìn ngắm Reo - và thấy được Niko trông thật nhỏ bé khi Reo xoa đầu cậu ấy.

"Làm tốt lắm, Niko!" Reo cười toe toét. Niko gật đầu khi Reo đưa cậu một chai nước để uống. " Đây, giữ cho mình đủ nước " Reo thậm chí còn điều chỉnh ống hút để nó hướng về phía miệng Niko. Bachira đột nhiên xông vào để nhảy lên lưng Reo và giáng một cú chém ninja vào đầu Niko, khiến Niko đánh rơi chai nước của mình.

"Ồi... Tôi không biết cậu đang uống nước ..." Bachira gãi má, xấu hổ và hoàn toàn bất ổn khi dễ thấy đôi mắt cau có của Niko.

Như một vị cứu tinh được gửi xuống từ trời cao, Reo nhẹ nhàng chen vào giữa cuộc tranh cãi bằng cách đưa cho Niko một chai nước mới. "Đây, đây. Uống chai mới này đi." Niko ngay lập tức ngậm lấy ống hút, im lặng uống khi Reo vò đầu cậu. Tay còn lại của Reo sau đó nhéo tai Bachira một cách đùa giỡn, "Còn cậu nữa! Cậu đừng có tấn công người khác như thế! Nhỡ có tai nạn xảy ra và cả hai bị thương thì sao?!"

"Hehe! Xin lỗi ..."

"Không nên cõng tên ong mật!" Niko lên tiếng trong khi chỉ ngón tay buộc tội vào chiếc kẹp tóc hình con ong của Bachira. Bachira ngay lập tức lè lưỡi trong khi lấy tay che chiếc kẹp tóc, "Niko ghen tỵ vì cậu ấy không có kẹp tóc!"

"Không, Tôi không có!"

"Lè!"

Nagi nhìn Reo giải quyết tình hình một cách suôn sẻ. Mỗi lần Reo luồn tay qua tóc của Niko và Bachira, Nagi không tránh khỏi cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Thật khó chịu khi không được chú ý, và cũng quá khó chịu để hiểu. Chẳng có ích gì khi y càng thấy nhói hơn khi nhìn thấy Bachira trên lưng Reo vì tâm trí y ngay lập tức đặt câu hỏi, "Lần cuối mình cảm nhận được hơi ấm của Reo là khi nào?"

"Cậu ấy đang vượt qua nó," Chigiri bình luận một cách ngẫu nhiên khi nó thấy ánh mắt Nagi dõi theo Reo cho tới khi cậu ra khỏi phòng thay đồ. Khi chỉ còn lại ba người họ, Kunigami nhún vai, "Chà, tôi đoán là nó tốt vì các cậu đã quay lại với nhau trên sân, ít nhất là vậy."

Vậy sẽ khiến nó tốt hơn, phải không?

Nhưng, nó đã không

"Tôi nghĩ Nagi muốn lại được sự nuông chiều như mẹ hiền của Reo bên ngoài sân nữa," Chigiri thở dài. Đối với sự đánh giá tốt hơn của nó, Nagi thực sự đã phản ứng lại lời bình luận thờ ơ của nó .

Hắn nhìn chằm chằm vào Chigiri với một cái gì đó giống như xúc phạm. "Tôi không muốn sự nuông chiều như mẹ hiền của Reo."

Lần này, đến lượt Kunigami,với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt. "Thật sao?"

Nagi nhìn xuống, một cái cau mày hình thành trên khuôn mặt y. "Tôi muốn những điều cậu ấy đã làm với tôi trước đây."

"Vậy, giống như, việc cậu ấy cư xử như một người mẹ đối với cậu-" Chigiri bị cắt ngang.

"Tôi không muốn Reo như là mẹ của tôi."

Phải mất tận ba giây im lặng khó xử trước khi Chigiri đứng dậy và nắm lấy cánh tay của Kunigami. "Chúng ta nên đi thôi. Tôi không đủ tỉnh táo để giải quyết chuyện quỷ này."

_______________________

Shidou thật phiền phức.

"Mikage, thật là một màn trình diễn tuyệt!" một tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp sân khi Shidou choàng tay qua người Reo. Shidou không có lấy một chút không gian cá nhân nào, phải không? "Tao nghĩ tao sắp nổ tung mất! Mày đang khiến tao - mày đang khiến tao -!"

Nagi không giấu nụ cười trên môi khi thấy Reo xô Shidou.

"Buông tôi ra!"

"Eh! Nhưng mày làm tao cảm giác được thứ đó, Mikage!"

"Hả?!"

"Nagicchi, cậu sắp phá hư bóng đấy," Bachira nhắc nhở với nụ cười trêu chọc trên khuôn mặt. Nhưng có lẽ cậu ta cũng nói đúng, vì vậy Nagi đã đá quả bóng vào sau đầu của Shidou.

"Oi, thằng khốn nào-?!" Shidou kêu lên khi gã điên cuồng quay đầu lại để tìm kiếm thủ phạm. Nagi chỉ giơ một dấu hiệu hòa bình trước khi quyết định rằng cậu ấy đã tập luyện đủ cho ngày hôm nay (và thấy Shidou quá đụng chạm với Reo.)

Nhưng trước khi Nagi rời đi, y thoáng thấy Reo cười vào mặt Shidou.

Nhìn thấy Reo thân thiết với người khác khiến trái tim y như bị gai nhọn của Choki đâm vào, nhưng nhìn thấy nụ cười của cậu ấy cũng có cảm giác như ánh nắng ấm áp trong hình dáng của Choki.

_______________________

Theo thời gian, Nagi đã dành cả ngày để ngắm nhìn Reo từ xa. Reo trông vẫn ổn, như mọi khi, nhưng Nagi phát hiện ra rằng Reo trông đẹp và ngầu hơn rất nhiều khi cậu cười và tự tin. Thật không may, khi y hiếm khi được điều đó ở Reo trong lúc họ ở cùng nhau, vì vậy Nagi buộc mình phải bằng lòng nhìn cậu từ xa khi mà cậu đi chơi với người khác.

Trong lúc Nagi đang nhìn Reo xem video với Kunigami thì một chiếc khay rơi xuống che đi tầm nhìn của hắn. Nagi buộc phải nhìn lên để nguyền rủa bất cứ ai quyết định chặn tầm nhìn của y khỏi Reo bên bàn khác, chỉ để phát hiện ra đó là Itoshi Rin luôn né tránh người.

Gì.

"Cậu ta thật sự như vậy?"

"Huh," Nagi chớp mắt, bởi vì y thực sự không hiểu Rin đang nói cái quái gì. "Tại sao cậu lại hỏi tôi..."

Rin đảo mắt. "Hai người không phải cộng sự sao?"

Ah. Cậu ta đang nói về Reo.

"Reo đã làm gì?"

Rin trông có vẻ như táo bón khi trả lời, Nagi gần như cảm thấy tồi tệ khi hỏi. Gần như thôi, bởi vì Nagi sẽ tận dụng mọi cơ hội để biết Reo đang làm gì. Trước đây y đã từng biết tất cả, kể cả những điều trần tục nhất.

Đã từng.

Vì vậy, y đợi Rin hết trông như táo bón để nghe anh nói. Nagi sẽ không dành thời gian để nói chuyện, nhưng đây là về Reo, và dù sao thì Nagi dường như luôn nghĩ đến cậu ấy mọi lúc.

"Nó..." Rin bắt đầu. Anh nhìn ra phía sau, có lẽ là để nhìn Reo và ngay lập tức quay lại với Nagi trước khi Reo kịp nhìn vào mắt Rin. "Nó đã cho tao bánh mì."

Nagi chớp mắt.

"Được thôi."

Rin rít lên, "Mày không hiểu đâu! Khi nó thấy tao thèm bánh mì nhưng cái nơi chết tiệt này lại hết sạch bánh mì, nó đưa cho tao bánh mì của nó. Sau đó, khi bắt gặp tao trong phòng tắm, nó đưa cho tao vitamin mà nó nói sẽ giúp ích cho giấc ngủ của tao vì trông tao có vẻ căng thẳng như shit sau khi nói chuyện với ông anh mình. Khi Shidou vô tình ném một quả bóng—"

"Vô tình...?"

"—vào mặt tao, nó ngay lập tức mắng Shidou! Và rồi mới hôm qua—mới hôm qua thôi!—Nó đã gửi cho tao danh sách những bộ phim kinh dị mà tao có thể muốn xem!"

Nagi chớp mắt ba lần trong khi Rin thở hồng hộc như thể anh vừa vắt chân lên cổ chạy marathon cả ngày vậy.

Khi Rin chộp lấy cốc nước của anh ấy, Nagi coi đó là dấu hiệu để đề phòng Reo. "Cậu ấy chỉ tốt như vậy thôi."

"Nhưng tại sao?!"

Nagi cảm thấy bực bội. Sao ai đó dám coi lòng tốt của Reo là phiền phức? "Cậu ấy chỉ tốt bụng. Nếu cậu khó chịu vì điều đó, thì hãy làm lơ Reo. Cậu ấy không làm điều đó để làm phiền cậu. Reo chỉ đang tử tế."

Y mong chờ Rin bắt đầu lớn tiếng về việc Reo phiền phức như thế nào và rằng Reo nên học cách không xen vào chuyện người khác. Nagi đã chuẩn bị kỹ lưỡng để bảo vệ Reo bằng mạng sống của mình nếu điều đó xảy ra.

Tuy nhiên, chuyện đó đã không xảy ra, và Nagi chắc chắn đã không chuẩn bị cho những gì đã diễn ra.

Hắn quan sát Rin. Phải, Rin trông có vẻ bối rối , vẫn trông như đang bị táo bón như thể giao tiếp xã hội đã làm hỏng hoạt động đường ruột của cậu ta vậy, nhưng trông cậu ta không có vẻ... tức giận. Nếu phải nói gì thì, Rin trông ngượng ngùng. Nagi thậm chí còn không biết Rin có khả năng trông như vậy. Y thực sự nghĩ rằng chỉ có anh trai của cậu ta mới nhận được phản ứng như vậy từ Rin—

Và sau đó, nó loé lên.

Ah.

"Cậu thích nó."

Nagi đã nói điều đó một cách vô tình. Đổi lại, y được ngồi ở hàng ghế đầu tiên khi xem Rin trải qua bảy giai đoạn của nổi đau. Y không biết Rin đang nghĩ gì. Nagi không biết liệu Rin có đang nhớ đến người anh trai của mình hay không, hay liệu cậu ta chỉ thấy lòng tốt chân chính thật kỳ lạ, hay liệu cậu ta nhìn Reo theo một cách hoàn toàn khác như Reo là một điều bí ẩn mà ngay cả kẻ thiên tài nhất cũng không thể hiểu được. Nagi không quan tâm, miễn là nó không nhìn nhận Reo trong hướng xấu.

"Chỉ cần tận hưởng nó—đánh giá cao nó." Lời khuyên của y là sự đạo đức giả tệ nhất, nhưng là lời tiếc nuối thật nhất. Y nhìn Reo và nhớ lại khoảng thời gian y là người nhận được hết thẩy tình cảm của cậu. Suy nghĩ của y có lẽ đã thể hiện trên khuôn mặt của y vì khi y cố gắng mỉm cười với Rin, Nagi đã nhận được một điều gì đó giống như sự thương hại.

Vì vậy, y để những từ đó trong im lặng: Đừng như tôi.

_________________________

"Ồ, Nagi."

Nagi chớp mắt ngạc nhiên khi Reo bước vào phòng tắm. "Reo." Khi Reo mỉm cười và vẫy tay với y, y dành thời gian quan sát Reo chuẩn bị bàn chải đánh răng và kem đánh răng. Khi Reo bôi kem đánh răng lên lông bàn chải xong, cậu quay sang Nagi với một nụ cười tò mò, "Cậu không định đánh răng sao, Nagi?"

"À," y suýt đánh rơi chiếc bàn chải đánh răng mà y quên mất đang cầm trên tay. Nagi nhìn xuống và thấy kem đánh răng đã nhỏ giọt một cách nguy hiểm sang một bên lông bàn chải.

Nagi không biết mình đã đờ đẫn bao lâu trước khi Reo đến.

Theo thói quen, Nagi lẩm bẩm, "Phiền quá..."

Môi Reo nở một nụ cười khi đánh răng. Khi cậu đã vệ sinh xong, cậu nói, "Cậu nên học cách chăm sóc bản thân, Nagi."

Tớ không muốn.

Chăm sóc tớ đi.

Cậu vẫn luôn làm vậy mà.

Tại sao bây giờ lại không?

Nhưng Nagi không nói vậy. Y biết nó sẽ không kết thúc tốt đẹp. Thay vào đó, y lười biếng cho bàn chải đánh răng vào miệng. Từ nơi y đang đánh răng, y nhận thấy rằng Reo vẫn chưa rời đi. Cậu chỉ đứng đó, nhìn Nagi qua gương.

Chỉ đến khi Nagi đánh răng xong, y mới nhận ra Reo đang đợi y đánh răng xong.

Trong khi Nagi rửa bàn chải đánh răng, Reo quay người đi ra khỏi phòng tắm. "Ngủ ngon, Nagi."

Đợi đã.

Nagi nguyền rủa chính mình. Nói đi, tên khốn này.

Trước khi Reo có thể hoàn toàn rời đi, Nagi gọi, "Reo, đợi đã."

Reo quay lại nhìn y với vẻ tò mò. Nagi nhìn chằm chằm xuống các viên gạch trong đúng năm giây, trước khi nhìn lên lần nữa để bắt gặp một đôi mắt màu tím tuyệt đẹp khiến Nagi thấy thoải mái và khao khát. "Cậu có muốn chơi game không?"

Công bằng mà nói, đó là một điều rất ngẫu nhiên để nói, vì vậy có thể hiểu được khi Reo trông rất bối rối vào lúc này. "Game?" Nagi gật đầu một cái, trước khi lắp bắp nói, "Hay... chúng ta có thể xem video? Trên điện thoại của tớ. Tối nay. Những trò chơi."

Kiểu như thế. Sự lý giải hiện rõ trên khuôn mặt của Reo. Tâm trí Nagi nghĩ: xinh đẹp. Rất xinh đẹp.

Tâm trí y như ngừng lại khi Reo mỉm cười xin lỗi với y.

"Tớ xin lỗi, Nagi. Tớ đã hứa với Yuki tối nay bọn tớ sẽ xem lại một số video."

À.

Đúng rồi.

Nagi nhớ những gì Bachira đã nói trước đây- về việc y đã không hiểu, nhưng bây giờ y đã hiểu. Rốt cuộc thì Reo rất tuyệt. Mọi người đều được định sẵn để nhìn thấy nó vào một lúc nào đó. Có lẽ, mọi người đã quá muộn để nhìn thấy điều đó bởi Nagi đã tích trữ tất cả tình cảm của Reo cho riêng mình, chỉ để cuối cùng không biết trân trọng nó. Nhưng giờ Reo không còn là của Nagi nữa, giờ Nagi không thể giữ Reo cho riêng mình, mọi người đã có cơ hội ở bên Reo. Và họ thích nó. Tất nhiên, họ sẽ như vậy, bởi vì Reo ngầu. Reo tốt bụng. Reo táo bạo. Reo xinh đẹp.

Reo là Reo.

Nagi muốn ở bên cậu. Một lần nữa.

"Có thể để lúc khác?"

Đôi mắt của Reo mở to. Có lẽ cậu không ngờ rằng Nagi sẽ đuổi theo mình, và suy nghĩ đó lại một lần nữa bóp chặt trái tim Nagi một cách khó chịu. Tại sao Reo trông rất sốc? Tất nhiên, y muốn Reo. Y muốn ở bên Reo—cho đến tận cùng.

"Reo?"

"Ồ, xin lỗi," Reo xin lỗi vì bị phân tâm.

Nagi nghĩ rằng bây giờ cậu đang xấu hổ. Nagi hy vọng cậu sẽ không như vậy vì y không thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Reo như thế này nếu Reo cứ đang nhìn chằm chằm vào đôi dép của mình. Nhưng mái tóc màu tím của cậu cũng che đi khuôn mặt của cậu và có một chút ửng hồng trên má và tai, vì vậy Nagi nghĩ điều này cũng ổn. Nagi nhận ra Reo cũng rất đẹp trong màu hồng.

Nagi đang suy nghĩ xem môi Reo hồng thế nào thì giọng nói nhỏ của Reo vang vọng trong phòng tắm. "Ừm, về lần sau..."

"Hửm?"

"Để tớ hỏi những người khác," Reo lần này nhìn vào mắt y, xấu hổ và một lần nữa xin lỗi. "Tớ đã lên kế hoạch với họ, vì vậy..." Và sau đó, Reo gật đầu nhẹ, rồi nói lớn, "Bảo tớ biết khi nào cậu muốn đi chơi và tớ sẽ xem liệu tớ có thời gian không, được chứ?"

Nếu tớ có thời gian—

Đúng rồi. Nagi không còn có tất cả thời gian của Reo nữa.

Nagi cảm thấy lồng ngực mình càng thắt lại. Thật khó chịu. Đau như vậy, nhưng cũng có một loại dầu xoa dịu bằng cách nào đó.

Reo sẽ xem có thời gian cho Nagi không.

Đó không phải là những gì Nagi muốn, nhưng nó là một điều gì đó.

Một điều gì đó nhỏ—khi mà Nagi đã trải qua tất cả những điều lớn lao với Reo trước đây, nên giờ y đang nhận được những điều nhỏ nhặt. Có lẽ đó chỉ là như vậy. Có lẽ thế giới đang cố gắng cân bằng trải nghiệm của Mikage Reo bởi vì để Reo ở bên một người duy nhất là một sự báng bổ đối với thiên đường. Rốt cuộc, đó không phải là cách Chúa làm việc sao? Chúa muốn ban phước cho mọi người? Reo rất quý giá, vì vậy có lẽ thế giới nghĩ rằng mọi người nên có thời gian để được cứu rỗi bởi khoan dung của cậu ấy.

A, thật là phiền.

Thế giới thật phiền phức. Mình chỉ muốn Reo.

Nhưng Reo cũng trông vui vẻ và hay cười, cứu mọi người bằng sự bao dung của mình, vì vậy Nagi buộc mình phải ổn với điều đó. Bất cứ khi nào Reo cười, cậu ấy trông rất xinh đẹp, và trái tim của Nagi đập mạnh, nhưng nó không đau đớn . Y thích Reo trông thật xinh đẹp.

"Được," Nagi gật đầu, quyết định. Đôi mắt của y trông to và có sống động.

Reo không khỏi cười một tiếng, "Được."

"Nếu Reo rất bận," Nagi vội nói thêm trước khi Reo kịp quay người đi. "Tớ sẽ đợi."

Reo mỉm cười, "Được rồi, Nagi."

Khi Nagi bị bỏ lại một mình trong phòng tắm, y không thể không lặp lại nụ cười của Reo trong đầu. Y giữ lấy đôi môi hồng cong lên đường nhỏ đó cho đến khi y có thể ở bên Reo một lần nữa và nhìn thấy nó thật gần.

Hiện tại, Nagi sẽ cần tìm kiếm và tổng hợp các video và trò chơi mà Reo có thể sẽ thích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip