2 - Mặt B
Thời điểm nhận được điện thoại của Châu Chấn Nam, Diêu Sâm đang ở Tokyo Dome diễn tập.
Đây là sân khấu quan trọng nhất đời anh.
Đây đã là năm thứ năm anh hoạt động cùng nhóm này, ở Trung Quốc xuất đạo, ở Hàn Quốc rèn luyện, sau đó đến Nhật Bản bắt đầu lại từ con số 0. Rồi sau đó, cuối cùng cũng có được ngày hôm nay. Bọn họ chứng minh được thực lực của bản thân mình, cũng chứng minh được, nam đoàn Trung Quốc, có thể trở thành tiêu chuẩn Châu Á, No.1 Châu Á.
Thời điểm trên màn hình điện thoại hiển thị lên cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, Diêu Sâm bỗng nhiên có chút hoảng loạn. Ký ức tựa như cơn lũ kéo về, lập tức đem anh trở lại cái khoảng thời không khắc cốt ghi tâm kia.
Cái mùa hè vừa nóng vừa ẩm ướt năm ấy, cũng giống như hiện tại, tràn đầy mồ hôi, nước mắt, ánh đèn, tiếng reo hò...... Anh đã từng cho rằng, anh vĩnh viễn sẽ nhớ rõ từng cái chi tiết một.
Nhưng hiện tại lại nói với anh, không phải vậy.
Sức mạnh của thời gian phá hủy tất cả mọi thứ. Đặc biệt là ký ức yếu đuối mà mỏng manh của nhân loại.
Trước khi não bộ kịp phản ứng lại, Diêu Sâm đã muốn chạy qua một bên để nghe điện thoại.
Nhân viên công tác đưa cho anh điện thoại cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác thường, bởi vì trong mắt người nhân viên này, Diêu đội trưởng trước nay vẫn luôn là một người vô cùng nghiêm khắc, cái chuyện nhận điện thoại trong lúc đang diễn tập như này, trước đây luôn bị anh nạt cho một trận thiếu điều muốn chui xuống đất tìm chỗ trốn.
Chợt có người khác tiến đến an ủi: Có lẽ là có chuyện gì đó thật sự rất quan trọng a.
Vị nhân viên công tác này như gà con mổ thóc mà gật đầu: Đúng đúng đúng, nhất định là như thế.
Mà Diêu Sâm, căn bản anh không nghĩ nhiều như thế. Nhận điện thoại của người kia, sớm đã biến thành một loại thói quen thâm nhập vào tận sâu trong anh rồi.
Anh đi đến bên kia sân khấu nghe điện thoại. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện ---
Sân khấu quan trọng nhất đời anh, có lẽ không phải là hiện tại, mà là vào mùa hè 7 năm trước, cũng là cái nóng bức giống như hiện tại.
Là mùa hè năm đó, bị Châu Chấn Nam gắt gao ôm chặt cứng người.
Diêu Sâm: Alo ---
Châu Chấn Nam: Diêu Sâm, cậu ở đâu? Cứu mạng -------------
Diêu Sâm hoảng loạn, thanh âm quen thuộc này nháy mắt liền khiến anh có chút thác loạn. Châu Chấn Nam đã lâu không cùng anh nói chuyện như vậy. Kêu gào như vậy... tràn ngập sức sống như vậy... vẫn thân mật không hề coi anh là người ngoài như vậy...
Diêu Sâm giọng điệu tràn ngập sự trưởng thành khách sáo nói: Làm sao vậy? Cậu nói đi.
Nhưng Châu Chấn Nam cũng không ý thức được Diêu Sâm là đang vạch ra giới hạn giữa hai người, vẫn tiếp tục nhao nhao: Diêu Sâm, tớ chết mất! Cậu ở đâu, gọi điện không nói rõ được! Tớ hiện tại phải đi gặp cậu! Ngay bây giờ!
Diêu Sâm nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời còn sáng mà, ngưởi ở xung quanh khí thế ngất trời vẫn đang tập luyện, chứng minh anh hiện tại cũng không phải bị ảo tưởng.
Diêu Sâm: Cậu chắc chứ? Tớ hiện tại đang ở sân vận động mái vòm.
Châu Chấn Nam ngây ra một lúc, sau đó dùng giọng nói so với tiếng nhạc trên sân khấu diễn tập còn to hơn, nói: Cậu nói cái gì? Sân vận động mái vòm... là cái sân vận động ở Tokyo á? Cậu là đang diễn tập? Là đóng phim? Hay là concert?
Diêu Sâm không biết nên nói gì mới tốt, mọi người cũng không thường xuyên liên lạc, nhưng cũng không đến nỗi chuyện lớn như vậy mà còn không biết. Huống chi mấy hôm trước anh còn chuyển tiếp vòng bạn bè đánh call, còn có một đợt quảng cáo cho concert rồi. Chả nhẽ đến nội dung cũng chưa xem qua?
Diêu Sâm hít một hơi thật sâu, khống chế chút biểu tình của bản thân: Là concert, cũng là trạm đầu tiên sau khi bọn tớ chính thức xuất đạo ở Nhật Bản.
Phía bên Châu Chấn Nam phát ra thanh âm kinh thiên động địa, thêm vài tiếng ai ui của cậu.
Diêu Sâm cầm điện thoại, nhấn mở camera, nhìn thấy màn hình quay loạn chốc lát đã đối diện với trần nhà, trong chốc lát điên cuồng rung lắc --- quả nhiên đối phương không ý thức được anh đang mở camera. --- Cuối cùng, cũng thấy được phân nửa khuôn mặt Châu Chấn Nam.
Diêu Sâm: Cậu sao vậy? Bị ngã à?
Châu Chấn Nam lúc này mới phát hiện mặt Diêu Sâm trên màn hình, cái chớp mắt trước vẫn là Diêu Sâm 22 tuổi, cái chớp mắt sau sao đã thành nam nhân 28 tuổi rồi. Phải luyện tập rất lâu dưới ánh đèn sân khấu, mặc dù trên màn hình không nhìn rõ được, nhưng cũng đủ khiến Châu Chấn Nam cảm nhận được Diêu Sâm đã khác trước như thế nào.
Châu Chấn Nam hưng phấn ghé sát vào màn hình: Toyko Dome đúng không? Cậu đợi chút, tớ hiện tại đến đó ngay!
Diêu Sâm ngạc nhiên: Cậu nói cái gì...?
Châu Chấn Nam: Để vé cho tớ, lão tử muốn vé vippp nhất! Chính là vị trí ở giữa khán đài!
Diêu Sâm: Tớ không phải trước đây đã hỏi cậu rồi sao, cậu nói cậu không sắp xếp được lịch trình mà.
Châu Chấn Nam hơi sửng sốt một chút, sau đó không biết xấu hổ liền nói: Tớ mặc kệ! Tớ hiện tại có thể bay đến! Cậu đặt vé giúp lão tử là được!
Châu Chấn Nam cúp điện thoại trước, Diêu Sâm liền ngẩn người. Đợi người bên cạnh gọi anh thêm lần nữa, anh mới hồi phục lại tinh thần.
Anh chân tay nhanh nhẹn, như thói quen định đem điện thoại giao cho nhân viên công tác, thì động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại.
Nhân viên công tác: Đội trưởng...
Diêu Sâm đem điện thoại cất vào túi áo: Thôi, cứ để tôi giữ đi.
Nhân viên công tác: Vâng...
Diêu Sâm đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại: À đúng rồi, vé dự phòng còn không?
Nhân viên công tác: Không còn, xuất diễn tối nay, sớm đã bán hết vé rồi. Đa phần vé dự phòng đều là xác nhận qua với khách quý rồi mới chuẩn bị.
Diêu Sâm vẻ mặt tràn đầy khó xử.
Nhân viên công tác: Anh là... có bạn bè muốn đến?
Diêu Sâm thở dài, ánh mắt nhìn đến thẻ nhân viên ở trên người nhân viên công tác.
Diêu Sâm dùng ngón tay chỉ: Thẻ nhân viên, giúp tôi chuẩn bị một cái?
Nhân viên công tác ưỡn ngực: Bọn tôi làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Thẻ nhân viên của mọi người, đảm bảo tương ứng với từng người. Làm mất sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng.
Diêu Sâm nhíu mày suy nghĩ: Vậy như này đi, làm cho tôi một cái, có thể không?
Nhân viên công tác: Anh... xoát mặt là được.
Diêu Sâm liếc nhìn người kia một cái: Đi mà.
Người bên cạnh lôi kéo tay áo nhân viên công tác, hai người cùng nhau khom lưng ý muốn rời đi. Diêu Sâm thong thả ung dung mà trách ra.
Đã rời xa chỗ Diêu Sâm, người bạn này mới nói: Cậu có phải bị ngốc rồi không?
Nhân viên công tác: Quy định đã định như vậy mà...
Người bạn: Quy định là ai đặt ra?
Nhân viên công tác bừng tỉnh như vừa được giác ngộ: Diêu đội trưởng.
Luyện tập vẫn tiếp tục. Diêu Sâm cảm giác bản thân có chút mất tập trung, anh nỗ lực khiến bản thân phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào chuyện trước mắt. Anh chống tay vào đầu gối, cúi người, mồ hôi từng giọt rơi xuống sàn, anh thử hít sâu, tự vỗ vai chính mình.
Quả nhiên bình tĩnh trở lại.
Chờ đến lúc anh nhớ đến Châu Chấn Nam, thì cũng đã kết thúc buổi sáng rồi. Anh lấy điện thoại trong túi ra, phát hiện cũng không nhận được tin nhắn mới.
Anh nhìn nhóm chat trước đây vẫn luôn được đặt lên hàng đầu nhưng hiện tại đã bị tắt thông báo, nhìn thấy bên trong có hơn 20 tin nhắn chưa đọc. Diêu Sâm do dự một lúc, mới nhấn vào xem.
Tin nhắn chưa đọc đầu tiên nhảy đến.
Zyq: Trước tiên chúc Diêu đội trưởng concert ở Tokyo đại hoạch thành công!!! ✿✿ヽ(°▽°)ノ✿
Phía dưới là hàng đống tin nhắn của các anh em khác, đều là trả lời lại Trương Nhan Tề, cũng thi nhau liên tiếp nhắn "A a a a a a".
Lời chúc của Châu Chấn Nam cũng bị kẹp trong đó, vỏn vẹn một câu: Vậy phải đến phát hồng bao nha?
Khiến một đống người phản ứng nhiệt liệt "Phát đi phát đi".
Sau đó sao?
Chính là không có sau đó.
Diêu Sâm không có trả lời, anh cất điện thoại đi, trong lòng không rõ đây là cái tư vị gì.
Mặc kệ cuộc sống của bạn như thế nào, cảm xúc hạnh phúc có được, chỉ chiếm chưa đến 15%.
Diêu Sâm một bên ăn cơm, một bên mơ hồ mà nhớ đến những ngày kia.
Cái phòng tập luyện nhỏ hẹp nóng bức ở Hàn Quốc kia, anh đã từng cho rằng chỉ cần được xuất đạo, thì có thể hạnh phúc.
Nhưng bây giờ thời khắc này, anh ở bên trong cánh gà của Tokyo Dome, ăn một phần cơm hộp bình thường, mà tần suất tim đập, vẫn như cũ trước sau không nhanh cũng không chậm.
--- Diêu Sâm ăn một miếng gà rán, lại buông xuống.
Quá mỡ, quá ngấy.
Trước khi lên sân khấu, anh bắt buộc phải bổ sung một lượng calo cao, nhưng giờ phút này, ăn không nổi.
Cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng chính mình lại không rõ.
Thứ đồ vật theo đuổi bao lâu này cuối cùng cũng sắp có được trong tay, nhưng trong lòng lại xuất hiện sự trống trải khó lý giải.
Diêu Sâm theo bản năng ấn ngực mình.
Điện thoại di động vẫn lẳng lặng nằm tron túi áo.
Không có thông báo.
Bên cạnh có người nói chuyện: Có thể cho tôi thêm một phần cơm hộp không?... có thể sao, thật ngại quá.
Diêu Sâm theo bản năng quay đầu qua nhìn, ngồi bên cạnh anh, là Sun thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm. Cậu ấy cũng vừa trải qua sinh nhật 20 tuổi. Cậu ấy cung Kim Ngưu. Sinh nhật cách cung Song Tử... cũng chỉ mấy ngày.
Tiểu Sun cười cười: Đội trưởng muốn ăn thêm cơm không?
Tiểu Sun là con lai Hàn - Nhật, tuy rằng nhìn trông có vẻ như sử dụng tên bính âm, nhưng kì thật Sun là tên tiếng Anh.
Bên tai Diêu Sâm phảng phất tiếng người dùng giọng địa phương Trùng Khánh nói chuyện, cười đùa: Cậu nói cậu là người Nhật Bản làm gì, cậu ấy căn bản học tiếng Trung không tốt ha ha ha ha ha......
Tiểu Sun nghiêng nghiêng đầu: Đội trưởng?
Diêu Sâm khống chế ý cười trên khóe môi: Tôi không cần. Mọi người từ từ ăn đi.
Diêu Sâm đứng dậy một mình đi ra ngoài.
Nhân viên công tác cũng đứng dậy định đi theo, anh lại vẫy vẫy tay: Để tôi một mình một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip