6

Sau hôm đó, Taehyung vùi đầu vào sách chuyên ngành. Kỳ thi cuối kỳ của cậu chỉ còn vài tháng nữa là tới và cậu nhất định phải làm cho tử tế.

Hồi mới chọn học phần này, câu không nghĩ việc tiêu hóa một đống thuật ngữ y học lại kinh khủng đến thế. Từ thì dài ngoằng xong còn khó nhớ và mịa. Cậu cần vài phút nghỉ ngơi xứng đáng.

Nhưng mỗi lần cậu cố giải lao, tâm trí lại dấy lên cảm giác tội lỗi, thuyết phục bản thân tốt nhất nên ngồi dậy học tiếp đi thay vì phí phạm thì giờ.

Thực tập ở đây chán lắm. Phù thủy có mấy khi bị thương đâu. Hầu như chẳng ai cần ghé phòng y tế, còn cậu thì mắc kẹt một mình với đống tài liệu chuyên ngành.

Cậu cứ tưởng sẽ có nhiều thứ hay ho khi đăng ký kỳ thực tập. Cậu nghĩ trong đầu, hầy, phù thủy ngầu đét. Cậu giúp được mấy người ngầu thế cũng sẽ ngầu lắm cho coi. Nhưng không may là cậu chẳng giúp được một ai cả.

Cậu thấy mình vô dụng một cách triệt để. Cậu chỉ muốn giúp đỡ người khác bằng mọi giá nhưng lại chẳng có cơ hội để làm thế ở đây. Cảm giác phí phạm thời gian thật chứ.

Điều duy nhất cậu mong chờ là được gặp Yoongi mỗi buổi chiều. Người kia đưa đến cho cậu niềm an ủi bất tận và khiến cậu ấm lòng. Một nỗi hân hoan nho nhỏ đủ khiến những ngày xám xịt của cậu bừng sáng.

Yoongi vẫn chưa nhận ra rằng Taehyung đã biết. Nhưng Taehyung quyết định sẽ không nói gì cho đến khi Yoongi sẵn sàng tiết lộ với cậu. Cậu không muốn dồn người kia vào thế khó. Sau cùng, đó mới là điều Taehyung muốn.

Cậu đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo tường. Taehyung mỉm cười. Anh sẽ tới ngay thôi.

Một tiếng gõ cửa khiến Taehyung nhảy dậy khỏi ghế. Muộn rồi mà, các lớp nên tan học rồi mới phải. Trừ khi có học viên nào ở lại muộn rồi gặp tai nạn nào đấy phải ghé vào đây?

Hai mắt cậu mở to khi bắt gặp bóng dáng đang đứng bên ngoài cửa.

Yoongi.

Phù thủy nọ trên tay cầm hộp dẹt, hai chân thiếu kiên nhẫn gõ bịch bịch lên nền bê tông. Mái đầu xám đập vào đôi mắt lơ đãng của Taehyung trong khi môi xinh mím lại thành một cái bĩu môi dễ thương hết biết.

Taehyung nghĩ anh đáng yêu quá mức quy định rồi.

Một nụ cười tức thì nở rộ trên khuôn mặt Taehyung. Cậu không ngăn nổi bản thân khỏi việc cười suốt ngày. Yoongi mang đến cho cậu đủ mọi loại hạnh phúc trên đời mà. Và đây là một trong những lần đầu tiên anh ghé thăm trong hình dáng bình thường chẳng mấy khi được thấy.

"Xin chào," Taehyung chào hỏi. Biết đâu hôm nay đã định là ngày Yoongi nói cho cậu biết rằng anh chính là con mèo ngày nào cũng đến thăm cậu, "Anh khỏe không?"

Đôi mắt tối màu của Yoongi né tránh, thay vào đó anh nhìn xuống giày Taehyung, "Tôi khoẻ. Cái này cho cậu."

Anh nhét cái hộp vào ngực Taehyung. "Chuyển phát đấy."

"Chuyển phát?" Taehyung nhướng mày thắc mắc, nét bối rối tỏ rõ trên gương mặt, "Em có đặt gì đâu."

"Có, cậu có đặt," Yoongi lảm nhảm, vành tai chuyển màu cà chua. Taehyung chớp mắt. Trời ơi Yoongi. Đáng yêu thế thì chấp nhận kiểu gì. "Kệ đi. Anh nhân viên nhờ tôi đưa cho cậu mà........ ừm. Thế thôi nhé....... Đi đây."

Thế xong anh phi như bay để lại Taehyung một mình trước cửa, ngẩn ngơ. Ơ hay?

Cậu mở nắp hộp ra và nhoẻn miệng cười.

Là pizza.

Y hệt cái hôm qua.

Thấy chưa. Yoongi đáng yêu nhất quá đất.

Chưa đến hai phút sau, con mèo xám lò mò từ đâu chui ra, chớp mắt nhìn lên cậu ra vẻ hoàn toàn vô tội. Lộ liễu đến thế là cùng. Taehyung tí thì phá ra cười nắc nẻ.

Cậu cúi thấp xuống xoa đầu anh. Trống ngực Yoongi đập ầm ầm và anh nhắm mắt lại, đong đưa cái đuôi bồng bềnh bên này sang bên nọ.

"Này mèo con," Taehyung nói nhỏ, "Có người đưa tao pizza á. Share chứ nhỉ?"

Yoongi gật đầu, mắt lấp lánh. Cưng quá má ơi. Taehyung chỉ cần có thế thôi, để lại nở một nụ cười đầy cưng nựng.

Yoongi nhảy lên ghế và phốc lên bàn, kiên nhẫn đợi Taehyung ngồi vào chỗ. Taehyung quay sang anh và gấp quyển sách lại.

"Hôm nay của mày thế nào?" Yoongi nhìn cậu hỏi chấm như thể người ngồi trước mặt anh bị chập mạch. "À ừ ha," cậu quên mất Yoongi không thể nói khi đang làm mèo. "Chớp mắt hai lần nếu hôm nay của mày tốt lành nhé, ba lần nếu mày đã phải trải qua một ngày tồi tệ."

Yoongi chớp mắt hai lần, chân với lên vuốt nhẹ mặt Taehyung, xoa má cậu. Anh hỏi bằng mắt, còn cậu thì sao?

Taehyung nuốt nước bọt. Ảnh yêu quá chừng. Taehyung yêu động vật hơn bất cứ thứ gì và luôn chừa sẵn cho lũ mèo một ngai vàng nhỏ trong tim.

"Hôm nay của tao nhạt nhẽo điên, mèo nhỏ ạ." Taehyung thở dài trong khi cắn một miếng pizza vừa đủ ấm. Hương vị kích thích tan ra trong miệng thành công khiến cậu mỉm cười. "Nhưng có cái này làm tao vui hơn nhiều rồi. Mày cứu rỗi ngày hôm nay của tao đó."

Yoongi quay ngoắt sang hướng khác, trông có vẻ chẳng để tâm gì mấy. Tuy vậy đuôi anh vẫn đong đưa dịu dàng và Taehyung chỉ muốn trao anh toàn bộ thế giới này, dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất đang tồn tại.

Taehyung chia nhỏ miếng pizza của cậu và đưa cho Yoongi, "Miệng bé thì miếng bé cho dễ ăn, đúng không?"

Yoongi gật đầu, từ tốn nhận lấy mẩu pizza từ tay Taehyung, chậm rãi nhai hết chỗ đồ ăn và vỗ nhẹ cánh tay Taehyung khi anh muốn thêm nữa.

Cả hai ngồi vậy nửa tiếng đồng hồ, chỉ để cùng nhau tận hưởng pizza và cảm giác được ở cạnh đối phương.

Khi Yoongi no say, anh cuộn tròn lại một góc trên bàn và ngước nhìn Taehyung bằng đôi mắt sụp xuống đến nơi. "Học xong hai chương nữa là tao gọi mày dậy. Nhé?"

Yoongi gật gù rồi im ru như có ai vừa gạt hộ công tắc trong đầu. Taehyung yêu chiều vuốt ve mái đầu nhỏ và thì thầm, "Mơ đẹp nhé, Yoongi."

_____________

"-oongi. YOONGI."

"Hả? Cái qq gì?"

"Anh có đang nghe em nói không đấy?" Namjoon cáu.

"Không," Yoongi đang bận tương tư chàng trai có nụ cười lộng lẫy nhất anh từng thấy (Nhưng anh không kể cho ai đâu. Không nói thành lời tức là không phải sự thật). "Không nghe kĩ."

"Đang nghĩ về Taehyung chứ gì?"

Cái đéo gì. Namjoon bị điên rồi. "Uầy? Thật luôn ba?"

"Anh mày không hề," Yoongi chối. "Dù sao thì. Cậu vừa nói gì đấy?"

"Anh chuẩn bị cho bài kiểm tra triệu hồi hôm thứ Sáu chưa?" Namjoon nhìn anh kỳ vọng.

"Nhìn là biết chưa rồi mà," Yoongi thản nhiên, "Mấy con cùi cùi như cá con mẹ nó cảnh anh còn không gọi được thì rốt cuộc em được tổ tiên nào mách mà đi tin anh đủ trình hô ra được một con thần thú hả?"

Yoongi chưa từng thành công trong việc triệu hồi bất cứ thứ gì. Cố thế nào cũng vô ích, sức mạnh của anh quá yếu để thực hiện mấy phép thế này.

"Thế rớt môn cũng đéo sao luôn à?" Namjoon hỏi cung.

"Ừ," Yoongi nghịch mấy ngón tay, "Nghe hợp lý đấy."

"Ôi Chúa ơi," Namjoon day day thái dương, "Tụi mình phải nhanh chóng phá bỏ lời nguyền."

"Tụi mình?" Yoongi nhăn mũi, "Cứ làm như bài tập nhóm ấy, Joonie. Quên nó đi, không có tác dụng đâu."

Namjoon bất ngờ vỗ tay, "AHA! Em vừa nghĩ ra cái này."

"Anh xin, đừng," Yoongi rên rỉ, "Cái gì từ đầu cậu ra cũng vậy, đều phế vật hết. Đừng có mà--"

"Nếu tụi mình khiến Taehyung yêu anh và hôn anh, ta có thể hóa giải lời nguyền!" Namjoon rít lên, mắt lấp lánh. Mẹ kiếp. Yoongi ghét cái thằng này.

Một sáng kiến tầm bậy làm sao. Taehyung yêu anh? Namjoon chắc chắn sảng mẹ rồi.

"Tuyệt đối không," Yoongi búng trán Namjoon một phát. Anh đứng dậy khỏi chỗi, chuẩn bị rời khỏi tiệm cafe họ hẹn nhau. "Đừng có bày thêm trò hề nào nữa, Namjoon. Anh thề nếu mày làm ra chuyện gì mất dạy--"

"Không, thề, em sẽ không," Namjoon toe toét, "Em hứa."

Yoongi không tin cậu.

"Thật à?"

"Vâng!" Namjoon ré lên, "Thật!"

Đúng là thần điêu đại bịp.

Yoongi hận cậu ta.

"Anh đi đâu thế?" Namjoon hỏi trên đường rời tiệm cafe.

"Anh có việc."

"Việc gì?"

Yoongi muốn bóp cổ thằng nhãi này. "Hỏi lắm thế làm gì?"

"Hỏi cho vui thôi." Namjoon cười tinh tướng, huých vai Yoongi, "Anh định qua thăm Taehyung chứ gì?"

"Không." Yoongi trả lời nhanh quá rồi.

"Àiii. Thật kìa." Fuck cả lò nhà cậu.

Yoongi dậm bước nhanh dần, gần như chạy trốn khỏi mớ câu hỏi điên người của Namjoon. "Anh phải đi rồi. Giờ anh có tiết. Bye!"

Yoongi chắc chắn đã nghe thấy Namjoon làu bàu gì đấy, hình như là "Đến lớp ngồi thôi còn lười mà bày đặt."

Yoongi ghét sự thật rằng Namjoon chả sai bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #taegi#vsuga