Chương 2
"Tạch." Đèn đã bật, chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
"Có một mình cậu ở nhà thôi à? Ba mẹ cậu đâu?" Lưu Diệu Văn vừa xỏ đôi dép Tống Á Hiên đưa, vừa nhìn vào nhà.
Căn nhà không qua lớn nhưng cũng không quá chật chội, chỉ có một phòng ngủ, lẽ ra đó phải là phòng của Tống Á Hiên.
Phòng khách rất sạch sẽ, đó chính xác là kiểu sạch sẽ tới mức lạnh lẽo, nó thậm chí còn không thừa lại một chút dấu vết của sự ấm áp mà một ngôi nhà cần phải có.
"Họ làm việc ở Bắc Nguyên và thuê giúp tôi một căn nhà bên cạnh trường, nhờ dì chăm sóc tôi. Nhà dì tôi cũng ở gần đây, thỉnh thoảng dì sẽ ghé thăm."
Tống Á Hiên dẫn Lưu Diệu Văn ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, lấy hộp đựng thuốc ra và xử lý vết thương cho Lưu Diệu Văn.
"Shh---" Lưu Diệu Văn hít một hơi thật sâu.
"Rất đau sao, tại sao cậu lại đến giúp tôi?".
Tống Á Hiên vừa hỏi vừa bôi cồn i-ốt* lên vết thương trên cơ thể Lưu Diệu Văn.
*Cồn i-ốt: có tên quốc tế là Spiritus iodi concentratus, tác dụng sát khuẩn các vết thương và da, niêm mạc trước khi phẫu thuật; chống một số nấm da.
" Còn cậu thì sao Tống Á Hiên. Cậu có đau khi bị bắt nạt không?" Lưu Diệu Văn hỏi ngược lại.
Lưu Diệu Văn nhìn vào người trước mặt đang cẩn thận bối thuốc cho mình.
Tại sao cậu ấy có thể trắng như vậy? Khuôn mặt cậu ấy thật mịn màng trông thật xinh đẹp, đôi mắt cũng rất đẹp, lông mi dài và sống mũi cao như vậy. Lưu Diệu Văn nghĩ.
"Đau..." Khi nói, lông mi của Tống Á Hiên rũ xuống, khiến cho trái tim của Lưu Diệu Văn xao xuyến.
" Yên tâm, sau này ở trường, Văn Ca sẽ che chở cậu."
"Được." Tống Á Hiên cảm thấy trong lòng như có một dòng điện ấm áp chạy qua trái tim. Từ trước đến nay, chưa từng có ai nói như vậy với bản thân cậu, ngoại trừ Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên không khỏi nở một nụ cười.
Xử lý vết thương xong, Lưu Diệu Văn chào tạm biệt rồi ra về, Tống Á Hiên dừng lại bên cửa số nhìn bóng lưng của Lưu Diệu Văn dần dần biến mất trong đêm tối.
Thật là có chút không nỡ, tại sao mình lại có cảm giác này?, Tống Á Hiên nghĩ.
Nhà Lưu Diệu Văn cách trường một đoạn, khi vừa bước lên cầu thang mới đến gần cửa, anh đã nghe thấy cuộc cãi vã to tiếng ở bên trong.
"Đánh bạc, anh lại đánh bạc nữa rồi! Đã bao nhiêu lần tôi bảo anh đừng đánh bạc rồi! Tiền của gia đình này sắp mất hết rồi kìa!"
"Bớt quản chuyện của lão tử một chút! Cô mỗi ngày đều ở nhà nhàn rỗi tiêu tiền! Bây giờ lại đến oán trách tôi!"
"Anh đừng quá đáng! Ly hôn! Tôi sẽ ly hôn với anh! Tôi không thể ở lại đây một giây nào nữa!"
"Được! Ly hôn thì ly hôn! Đứa trẻ là của cô"
"Dựa vào cái gì! Anh mau mang nó đi! Tôi mới không thèm đứa con ghẻ đấy!"
Lưu Diệu Văn ngồi trên cầu thang, lấy tay đỡ đầu, thờ ơ nghe vở kịch đã diễn ra mỗi ngày.
Đợi cho đến khi cuộc cãi vã chầm chậm kết thúc, Lưu Diệu Văn mới đứng lên cầm lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Căn nhà không to, à đây cũng chẳng phải là nhà mà chính xác là căn phòng thì đúng hơn. Căn phòng không quá to, ánh đèn lờ mờ, bên cạnh là người đàn ông ngồi trên ghế một tay kẹp thuốc lá, một tay cầm điện thoại gọi điện, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chỉ quay lại liếc một cái, rồi lại tiếp tục nghe điện thoại.
"Ê ngày mai gặp ở chỗ cũ đi...Haizz quan tâm mụ già đấy làm gì...ha ha ha...bà ta quản được lão tử chắc..."
Người phụ nữ bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, dùng điện thoại di động trả lời tin nhắn, cũng không thèm quay đầu nhìn một cái.
Cãi vã và im lặng là cảnh thường xuyên diễn ra trong ngôi nhà này.
Lưu Diệu Văn về đến phòng mình, tắm rửa xong ngồi trên giường. Cậu tự mình xem lại vết thương, lắng nghe bên ngoài phòng không hiểu sao lại bắt đầu cãi nhau.
Mau chóng kết thúc di, Lưu Diệu Văn nghĩ thầm.
________________________________
Buổi sáng của ngày thứ hai. Tống Á Hiên như thường lệ ra ngoài đi học. Đi qua con hẻm nhỏ ở phía sau trường học, ba tên ngày hôm qua đã đứng chờ sẵn ở đấy từ lâu.
"Ê, thằng điếc kia, sao tôi không biết cậu bắt đầu từ khi nào mà thân với tên Lưu Diệu Văn vậy?"
Tống Á Hiên cúi thấp đầu không nhìn bọn họ.
Dường như thái độ của Tống Á Hiên đã chọc cho bọn họ tức giận rồi, bị một chân đá ngã lên mặt đất: "Này, có người chống lưng nên kiêu ngạo rồi hả?"
Lại một cú đá nặng nề khác: "Nói chuyện đi thằng điếc này, trên tai của mày là cái gì đấy? Mới mua hả? Lưu Diệu Văn mua cho mày à?"
Lại một chân nữa vung đến, Tống Á Hiên rất đau, nhưng nhất quyết không để cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Ai đến cứu tôi với...... Tại sao không có một ai đến cứu tôi, Tống Á Hiên nghĩ thầm.
Tống Á Hiên bị nắm tóc kéo lên, máy trợ thính trên tai cũng bị lấy mất.
"Tạch..."
"Trả lại cho tôi!" Tống Á Hiên kêu lên, lấy lại máy trợ thính đặt lại vào trong tai. Nó dường như là một hành động dựa theo bản năng không chút nghĩ ngợi.
Ba tên kia không hề nghĩ tới một Tống Á Hiên lúc nào cũng chỉ biết im lặng, nhẫn nại lại dám đứng lên phản kháng, thoáng hiện lên chút choáng váng.
"Cũng dám dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với bọn tao? Ha, ai cho mày cái gan đấy? Lưu Diệu Văn đúng không?"
Vừa nói vừa bước lên đá người, Tống Á Hiên sợ hãi lấy hai tay ôm đầu, giật lùi về sau một vài bước.
"Á!" Tống Á Hiên hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn từ cú đá vừa rồi, từ đằng sau truyền tới một tiếng la hét.
Lưu Diệu Văn tới rồi.
Lưu Diệu Văn một mình hạ gục ba người, che chắn Tống Á Hiên đằng sau lưng.
"Lưu Diệu Văn, mày bảo vệ thằng điếc kia đúng không? Muốn cùng bọn tao đối nghịch à? Được! Hai đứa bọn mày đợi đấy cho tao!" Ba tên đều biết Lưu Diệu Văn này hơi khó chơi, chỉ có thể rời đi trước.
"Cậu có ổn không? Không bị thương đấy chứ?"
Lưu Diệu Văn quay người lại, trên dưới đều nhìn một lát. Có lẽ ngoại trừ vài vết thương ngoài da thì không có thêm vấn đề gì khác.
Lưu Diệu Văn nhìn dấu giày và bụi bẩn trên đất bám đầy trên đồng phục của Tống Á Hiên: "Sắp muộn học mất rồi, cậu không kịp về nhà thay đồ đâu, dùng tạm áo khoác đồng phục của tôi mặc vào trước đi."
Nói xong Lưu Diệu Văn liền cởi áo khoác của mình xuống, đưa cho Tống Á Hiên mặc vào.
Lưu Diệu Văn giúp Tống Á Hiên chỉnh trang phục, nghiêm túc nhìn thẳng vào Tống Á Hiên: "Không phải hôm qua tôi đã nói rồi à, sau này ở trường học, Văn ca sẽ chăm sóc cậu."
Tống Á Hiên nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, người trước mặt tựa như có ánh sáng phát ra từ sau lưng, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trong mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
"Không gọi một tiếng Văn ca hả?" Lưu Diệu Văn tràn ngập mong đợi.
"....Văn ca." Tống Á Hiên cúi thấp đầu nhỏ giọng gọi một tiếng.
Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn cười không khác gì đứa ngốc, cuối cùng cũng ngu ngơ cười theo. "Đi thôi, Văn ca."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip