I.
Làn hương dìu dịu của các loài hoa nhiều màu sắc lan toả theo chiều gió xuân, anh chưa bao giờ cảm thấy chán chúng. Sắc thái quyến rũ, mùi thơm ngọt dịu của hoa luôn là một loại hình giúp tâm hồn anh an ổn hơn. Đơn giản là, chúng làm thế gian thêm yên bình và mỹ miều hơn, cũng là điều mà anh luôn ước ao. Đáng buồn thay, thực tế không thể làm những điều này cho anh.
Vậy nên anh đành tự mình thực hiện điều ước đó. Anh tự gây dựng nên một thế giới yên bình cho chính bản thân. Một thế giới mà anh được bao bọc bởi thứ mà anh yêu, những khóm hoa xinh đẹp.
Phải rồi, anh là chủ một tiệm bán hoa. Anh sở hữu một cửa hàng nho nhỏ ở cuối một con hẻm nở đầy hoa.
Nhiều người cảm thấy nực cười khi họ biết Vox là một người bán hoa. Bởi anh cao 178cm, anh sở hữu mái tóc đen dài cuốn hút và một chất giọng vàng. Nổi bật như vậy mà lại chỉ là một người bán hoa thôi sao?
Mặc kệ những lời kẻ nông cạn ngoài kia nói, họ chẳng thể lay chuyển nổi tình yêu vô điều kiện của anh với những bông hoa. Hoa mang cho anh nhiều niềm vui và hạnh phúc mà anh chưa bao giờ nhận được từ con người hay những thứ khác. Anh mở cửa hàng hoa là muốn gửi đến mọi người niềm vui mà anh cảm nhận được từ sự tồn tại giản đơn của loài thực vật đa bào yêu kiều này.
Có một cửa hàng hoa nho nhỏ và không đáng chú ý đến án ngữ ở cuối con hẻm. Cửa sổ lớn của tiệm bừng thuỷ tinh để lộ ra nhiều loài hoa đua nhau khoe sắc. Phía trước cửa tiệm đặt một chiếc ghế dài màu trắng đơn điệu. Bạn có thể ngồi trên đó, thong thả mà thưởng thức bữa trưa của mình và nghỉ ngơi một thoáng trước khi bước vào guồng quay của công việc lúc chiều chiều.
Giống như lúc này vậy, Vox đang ngồi trên ghế dài trước cửa hàng ngước lên bầu trời xanh trong, cao vời vợi, chẳng một gợn mây nào. Ngày hôm nay có chút ảm đạm, chẳng nhiều khách hàng tới. Thường thường, khách tới cửa hàng của anh để trả giá cho một bó hoa dành cho nửa kia của họ. Cuối tuần vắng khách và đó là những thì giờ rảnh rỗi ít ỏi để anh nghỉ ngơi. Anh thích cuối tuần.
.
Tiếng máy xe văng vẳng như gần như xa đập vào màng nhĩ anh - một điều hiếm thấy nơi con hẻm yên bình.
Đôi mày anh tuấn nhíu theo tiếng xe phá hỏng chút thì giờ yên ả của anh đang từ từ đến gần, đôi mắt vàng nhắm lại như thể hành động ấu trĩ đó có thể xua đi tiếng ồn. Đôi mắt vàng bị ép mở ra lần nữa. Chàng trai tóc đen phải mất vài phút để làm quen với ánh mặt trời. Một chiếc xe đang tiếng vào tầm mắt anh, dừng lại ngay đối diện cửa hàng hoa của anh ở bên kia đường. Vox tò mò nhìn vào cửa sổ xe mờ mờ, anh thấy một chàng trai xinh đẹp ngồi trên ghế phó lái.
Chiếc xe là một xe tải nhỏ màu trắng, hai bên cạnh xe được vẽ vài dòng chữ viết ngoáy tới mức chẳng ai đọc được, có lẽ đó là một kiểu hoa văn. Anh bán hoa nhận ra đó là một chiếc xe vận chuyển. Cũng phải, giờ anh mới nhớ cửa hàng bên cạnh anh đã đóng cửa khá lâu rồi. Chắc nó sẽ là một cửa hàng hợp với khí chất thơ mộng của con hẻm này.
Có lẽ nó là một tiệm bánh ngọt chăng? Vậy thì đáng yêu quá, anh sẽ sang mua bánh ngọt ủng hộ cửa hàng thường xuyên. Hoặc có thể nó sẽ là một cửa hàng họa cụ. Chắc nhiều họa sĩ tới mua họa cụ sẽ phải nán lại để vẽ lại vẻ hoài cổ của con hẻm cho xem.
Cánh cửa xe tải vận chuyển mở ra, chàng trai xinh đẹp kia bước ra, cũng là lúc Vox có thể chàng rõ ràng hơn. Chẳng ngờ, chàng diện một thân đen như mực. Mái tóc xám nhạt gẩy highlight xanh dương ấy bay bay theo gió. Những chi tiết phải nói là độc đáo và nổi bật nhất chính là những chiếc khuyên và hình xăm gần như phủ kín cơ thể chàng. Chàng trai xinh đẹp này cũng ngầu quá đi mất.
Quá ngầu so với một con hẻm yên bình và giản dị. Vậy chàng ấy đến đây để làm gì?
Đừng hiểu lầm Vox. Chàng người lạ bấm nhiều khuyên trông thật khác biệt, một cách rất xinh đẹp, như thể có một vầng hào quang cuốn hút tỏa ra xung quanh chàng. Đôi hàng mi dài và cong cong như hai chiếc quạt nhỏ, đôi môi mỏng màu hồng nhạt dễ nhìn kết hợp với nhau hài hòa trên gương mặt chàng. Những hình xăm chi chít và những chiếc khuyên bổ sung thêm cho cái nhìn tổng thể, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự nóng bỏng và ngọt ngào.
Để nói cho ngắn gọn thì Vox thấy chàng trai mới chuyển đến thật là soái.
Lắc mạnh đầu để hất văng đi suy nghĩ vừa rồi, Vox dứt khoát đứng dậy rồi quay người đi vào cửa hàng của mình. Anh không phải kiểu người tin vào nhất kiến chung tình, anh cũng không muốn tự cảm thấy mình giống như một kẻ ngang nhiên soi mói người khác. Nghĩ vậy nên anh quyết định sẽ quan sát chàng ấy từ bên trong cửa hàng của mình. Ẩn mình trong tầng lớp lớp lá và hoa, anh đứng lặng trước bàn thu ngân.
Hoa của anh. Anh nên chú tâm vào những gì đang vây quanh anh thì hơn. Đương nhiên phải như thế, chứ không phải là dán mắt vào chàng trai xinh đẹp đang tất bật bê những thùng các tông vào trong cửa hàng đã để trống vài tháng, nhìn chằm chặp vào cánh tay lộ ra khỏi chiếc tank top màu đen chàng ấy đang mặc trên người. Vox quay đầu về phía bức tường trắng đơn điệu trong của hàng của anh. Thời gian nghỉ trưa của anh đã hết, anh phải tập trung và quay trở lại với công việc.
Khách khứa đến rồi đi, những nụ cười luôn hiện trên môi họ vì niềm vui mà họ nhận được từ những đoá hoa tươi thắm của anh. Anh cũng hạnh phúc, đó là niềm hạnh phúc của sự cho đi. Thế mà tâm trí anh vẫn nhớ về chàng trai xinh đẹp ấy, đánh giá xem với vẻ ngoài như vậy thì chàng sẽ mở một cửa tiệm như thế nào. Người ta có câu "đừng xem mặt mà bắt hình dong", anh cũng đang cố để không làm như vậy đây. Một phần trong anh không muốn nhìn vào và đánh giá người khác, nửa còn lại thì muốn đáp án cuối cùng của câu hỏi "chàng trai xinh đẹp mới chuyển đến kia rốt cuộc định mở một cửa hàng như thế nào?".
Lạc trong suy nghĩ, Vox nhìn ra ngoài cửa sổ kính và ngắm những ánh tà dương cuối cùng trong ngày, cách chúng sơn lên bầu trời cao vời vợi một màu hồng đỏ đượm buồn. Vài tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi anh nhìn thấy chàng trai xinh đẹp kia và những suy nghĩ về chàng ấy vẫn chẳng buông tha cho anh. Nhìn trộm ra ngoài một chút, anh thấy chiếc xe vận chuyển vẫn đỗ ở đó. Có nghĩa rằng chàng trai xinh đẹp khó cưỡng kia vẫn còn ở đây. Ở ngay bên kia bước tường trắng sau lưng anh thôi.
Anh có nên đến và chào một cái không? Bây giờ những người hàng xóm vẫn làm vậy với nhau đúng chứ? Làm thế có kì quặc lắm không nhỉ? Chào xong thì anh nên hỏi chàng ấy sẽ mở cửa hàng gì chứ nhỉ, sau đó tặng hoa? Rõ ràng là anh nên tặng hoa cho chàng. Không phải là anh để ý người ta, mà chỉ là anh có cả một cửa hàng hoa thôi.
Vox không phải là kiểu người dễ tỏ ra lúng túng và dễ "đổ" như vậy. Anh chuyên nghiệp và tỉnh táo, anh luôn giữ cho mình sự bình tĩnh và một cái đầu lạnh. "Bình tĩnh" là phải có cả nghìn câu hỏi kì quặc trong đầu rồi sinh ra lúng túng ấy hả? Đương nhiên là không phải. Dù sao anh cũng đã có một tuần quần quật làm việc rồi, thực sự rất mệt. Đã đến giờ về nhà nghỉ ngơi, anh quyết đặt ý định chào đón hàng xóm mới của mình vào ngày hôm sau.
Gói ghém món đồ cuối cùng vào và tắt đèn, Vox bước ra ngoài và đóng cửa. Trong lúc dùng chìa khóa khóa cửa lại, mắt anh liếc đến tấm biển nhỏ "cửa hàng chúng tôi tạm thời đóng cửa". Khóe mắt anh thấy dải đèn màu lấp lánh phát sáng ở cửa hàng bên cạnh anh.
Vox sải chân bước sang bên kia đường để nhìn cửa hàng đó từ xa, ánh mắt anh lại dừng trên người chàng trai xinh đẹp. Ngoài ra, dáng đi của anh cũng lạ. Đầu anh vẫn chăm chú nhìn vào cửa hàng trong khi quay lưng đi sang đường, trông thật mất tự nhiên. Vì vậy, chàng trai xinh đẹp ngay lập tức chú ý đến anh đang nhìn chàng chằm chằm. Chàng quay đi, trên gương mặt nhỏ nhắn là một biểu cảm thể hiện sự khó hiểu.
Trong chính khoảnh khắc đó Vox cũng để ý được ánh mắt tò mò của chàng, anh chính thức bị quyến rũ. Bằng chứng chính là anh đã sững lại vài giây ngay trên đường đi. May thay anh không dừng lại chỉ để ngắm chàng. Nếu mà đứng sững lại ngay thì xấu hổ quá.
Thế mà anh vẫn chẳng thể thực sự rời mắt khỏi chàng.
Suýt nữa đâm vào cột đèn bên đường, anh bán hoa nhanh chân né đi rồi đến chỗ đỗ xe. Thở phào nhẹ nhõm, may mà anh né kịp nếu không bây giờ trán đã sưng lên rồi.
Tiếng xe được mở khóa bíp bíp, Vox ngồi vào trong, vậy mà đôi mắt vàng vẫn không tự chủ được nhìn gương chiếu hậu phản chiếc ánh đèn màu trên cửa hàng của chàng.
Trong đó có một thứ hấp dẫn. Dù chẳng biết đó là gì nhưng anh muốn có được nó.
Đã xác định là phải làm được nhé.
________________________________
Như đã viết ở chapter cuối cùng của chiếc fic "Anyway", mình đã quay trở lại với một chiếc fic mới. Mong mọi người lại tiếp tục ủng hộ. Với cả, các bạn thấy bìa chiếc fic lần này thế nào? Hãy cho mình ý kiến nhé, mình vẫn không ưng ý cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip