[Triệu chứng][Chương 1]

Chương 1

Có một ngày, JinKi đi xe đạp đến trường. Khi tôi hỏi anh tại sao, anh nói rằng anh vừa mới đâm hỏng ô tô. Và khi tôi thắc mắc anh đã làm thế nào, anh giải thích rằng anh quên mất cách lái xe. Tất nhiên, tôi không tin.

Anh yêu chiếc xe ô tô màu vàng chanh của mình hơn bất cứ thứ gì, bất cứ ai bởi vậy anh luôn đảm bảo rằng chiếc xe không bị hư hại dù chỉ là một vết xước. Đôi khi anh lái xe rất chậm trên đường cao tốc hoặc đỗ xe với khoảng cách thật xa với các xe khác. Điều này khiến tôi cảm thấy quá thừa thãi nhưng cũng chẳng bao giờ nói cho anh nghe. Tính lập dị này dường như là điểm hấp dẫn của anh, nó làm nên con người anh. Tôi đoan chắc chiếc xe này sẽ không bao giờ bị hỏng. Anh hẳn đang nói dối. Nhưng tôi không bao giờ nhìn thấy chiếc xe màu vàng chanh đó nữa. Ngày anh cho tôi xem báo cáo hư hại xe, tôi vẫn không thể tin hoàn toàn.

Dẫu sao, tôi bắt đầu để tâm đến anh nhiều hơn.

————————————————————————————-

"Mình quẳng nó ở chỗ quái nào rồi?"

Tôi ngước lên từ cuốn sách dạy tiếng Nga và nhìn JinKi đang gõ tay lên trán suy nghĩ. Anh quay về phía tôi, lông mày hơi nhếch lên, nghiêng đầu nói: "Em có biết anh để chìa khóa ở đâu không?"

"Chìa khóa phòng?" Tôi hỏi.

"Không," anh gãi đầu, hai đầu lông mày như muốn chạm vào nhau trước khi đưa mắt nhìn quanh phòng một lần nữa "Chìa khóa xe."

Tôi nhăn trán một giây rồi trả lời "Anh làm hỏng xe rồi"

JinKi nhìn tôi với biểu tình như thể không tin những gì tôi nói, trước khi gõ mạnh vào đầu và mỉm cười ngốc nghếch: "Đúng vậy nhỉ, anh ngốc quá, lái xe là thói quen mất rồi". Vươn tay lấy sách giáo khoa trên giá, nhét một miếng bánh mì nướng cháy vào miệng anh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nhưng không quên chào tạm biệt tôi. Không có xe ô tô, anh chắc chắn sẽ đến muộn nhưng anh đã từ chối khi tôi có ý muốn cho anh đi nhờ xe. Đó là lỗi của anh. Vì thế tôi không phải để tâm.

Chúng tôi là bạn cùng phòng được hai năm rưỡi. Khi mới nhập học, tôi đã ước rằng sẽ được sắp xếp ở chung với một ai đó lạnh lùng và dễ dàng phớt lờ lẫn nhau. Tôi luôn muốn sống trong yên lặng, nếu được ở một mình lại càng tốt. Và kết quả tôi nhận được là JinKi, một người sôi nổi và đặt quyết tâm rằng sẽ trở thành bạn tôi trong vòng một tháng. Tôi đã nói với anh là đừng có điên. Anh đáp lại rằng có thể tôi đúng, vậy thì sau bốn tuần chúng tôi sẽ là bạn. Tôi như thường lệ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Còn anh như thường lệ quấy nhiễu tôi đến phát điên bằng cách rủ tôi đi khắp nơi cùng anh. Tôi cố gắng dọa anh bằng cách nói rằng tôi là gay. Anh lại đáp anh có năm người bạn là gay, vì thế thật tuyệt nếu có thêm một người. Cho đến cuối cùng, mọi cách chối bỏ đều vô ích, bởi vì chúng tôi phải ở cùng nhau trong căn phòng nhỏ xíu này. Mỗi khi đi học về tôi sẽ bắt gặp gương mặt tươi cười của anh.

Mối quan hệ giữa chúng tôi rất kì lạ. Anh tự cho rằng chúng tôi là bạn, còn tôi mệt mỏi phủ nhận điều đó. Tôi chỉ đồng ý ở một chỗ với anh, nếu anh không lải nhải nữa. Và chúng tôi là một đôi không có điểm tương đồng- JinKi, hấp dẫn lôi cuốn và rất thân thiện còn tôi, bình thường và ngại giao tiếp.

Vì lý do gì anh muốn làm bạn với tôi? Tôi dành hết thời gian cuối tuần ở thư viện, chìm trong nghiên cứu lịch sử cho đến khi mệt ngoài. JinKi tiệc tùng từ Thứ năm cho đến Chủ nhật cho đến khi ngã gục đâu đó từ ngoài đường đến trên đùi tôi – một đôi lần. Rõ ràng rằng, anh không theo đuổi con đường học tập chuyên ngành Giáo dục nghệ thuật của mình một cách nghiêm túc. Chúng tôi rất khác biệt. Anh thường đem những cô gái khác nhau về phòng mỗi tuần. Có một lần tôi đã thách thức anh bằng cách đưa bạn trai về, JinKi mỉm cười và đối xử với người đó rất thân thiện.

Không biết bằng cách nào, chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi bắt đầu hòa hợp hơn khi nói chuyện, số các cô gái JinKi đưa về giảm dần và những lần anh ra ngoài tiệc tùng thâu đêm cũng vậy. JinKi bắt đầu xuất hiện ở thư viện, để quấy rầy tôi, và chúng tôi ngồi học cạnh nhau. Tôi thậm chí còn đồng ý cùng anh đi chơi một vài lần, nhưng điều đó cũng đủ để những người bạn đồng tính của tôi nói rằng tôi có tình ý với anh. Thật điên rồ. Tôi nói họ điên cả rồi, nhưng họ chỉ cười và khuyên tôi đừng tự dối lòng.

Khi học năm thứ 2, tôi hiểu về anh nhiều hơn, dù muốn hay không. Khi tôi đến thư viện, tôi sẽ vô thức đợi JinKi ở cửa, chờ anh xếp sách vở xong và đi cùng anh. Khi JinKi ra ngoài, dù rằng không nhiều như trước, anh tự cho là tôi sẽ đi cùng và kiên nhẫn đợi tôi chuẩn bị sẵn sàng. Người ta nói rằng khi hoàn cảnh sống thay đổi, thì con người cũng phải thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh đó. Tôi biết anh sẽ là người bạn lâu năm của tôi, dù tôi ghét cay ghét đắng cái gọi là tình bạn. Chỉ là tôi có cảm giác, cuộc sống của tôi sẽ gắn liền với anh cho đến cuối đời. Tôi gần như biết hết mọi thứ về anh.

Bởi vậy tôi biết, tôi cảm nhận được... Từ giây phút anh đi xe đạp tới trường, tôi cảm nhận có điều gì đó không đúng.

————————————————————————————-

Tôi thoáng thấy JinKi vội vã chạy đến góc chúng tôi thường ngồi ở thư viện, ném mạnh túi xách xuống bàn và thở hổn hển. Một vài người nhìn anh với ánh mắt khó chịu, anh chưa từng cố gắng giữ yên tĩnh nơi công cộng. Tôi không thể không ngưỡng mộ anh vì anh không màng đến mọi người đánh giá anh thế nào. Đương nhiên, tôi không bao giờ kể cho anh biết.

"Anh đến trễ," Tôi nói ngắn gọn, chuyển sự chú ý trở lại với cuốn sách của mình. Mặc dù tôi biết giọng điệu của mình rất lạnh lùng nhưng tôi không quan tâm, bởi đó là sự thật.

"Anh xin lỗi, Kibum," Jinki vừa thở vừa nói. Ngồi xuống bên cạnh tôi, anh giở sách và giải thích: "Em tin hay không cũng được, nhưng đột nhiên anh quên mất."

"Không cần phải xin lỗi." Tôi nói khẽ, chiếc bút trên tay vẽ những đường nghuêch ngoạc trên mặt giấy "Ai cũng có lúc quên mà". Dù nói vậy nhưng tôi thấy không đúng. JinKi chưa bao giờ lỡ hẹn hoặc đến trễ. Mỗi chiều Thứ ba và Thứ bảy chúng tôi sẽ gặp nhau ở thư viện, nó giống như là một giao ước. Bây giờ là tháng hai vì vậy không thể nói là anh ấy quá bận với kì thi mà quên mất thời gian. Có lẽ anh đang làm gì đó mà tôi không biết. Tôi nhìn JinKi, anh không đọc sách. Đôi mắt anh nhìn vô định, dường như tới một không gian mà tôi không thể nhìn thấy. Anh trông rất bối rối. Tôi muốn hỏi anh có sao không? Tôi rất muốn nhưng tôi đã không hỏi.

"Tối nay," Jinki lên tiếng, quay lại nhìn tôi .

"Tối nay?" Tôi lặp lại, từ từ giở sách. Tôi không nhận ra giữa chúng tôi đã im lặng bao lâu. Đôi khi chúng tôi im lặng hàng giờ và điều đó khiến tôi cảm thấy thật ngột ngạt. Điều kì lạ nhất trong quan hệ của hai chúng tôi là tôi chưa từng cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh anh. Cảm thấy bị quấy nhiễu – có, cảm thấy tức giận – có, nhưng anh chưa bao giờ khiến tôi khó chịu. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không phiền khi anh ở bên cạnh, cho dù anh là người lập dị nhất, hậu đậu nhất mà tôi từng gặp.

"Có một bữa tiệc tối nay" anh nói tiếp "Em có muốn tham dự không?"

"Em không thể" không nói đến việc hôm nay mới là thứ năm "Ngày mai em phải nộp bài" tôi mở cặp lấy ra tập tài liệu dày cộp. Tôi nói thêm "Em nhớ là mình đã nói với anh về việc này"

Tôi liếc thấy anh đang bĩu môi như một đứa trẻ con "Phải rồi... đành vậy, anh sẽ tới đó mà không có em. Anh cần giải tỏa một chút"

"Bằng cách uống rượu?" – Tôi vừa hỏi vừa sắp xếp tài liệu trên mặt bàn.

"Đủ để quên thôi."

Tôi cuối cùng cũng phải ngẩng lên nhìn anh. Tôi ước rằng mình đã không làm vậy. Anh trông tuyệt vọng và chán nản, hoàn toàn đối lập với người con trai vui vẻ mà tôi biết. Tại sao điều này khiến tôi cảm thấy thật đau lòng?

"Anh nghĩ quên đối với anh là một vấn đề à?" Tôi cất tiếng, một lần nữa kéo anh khỏi khoảng không vô định mà anh đang chìm vào. Đôi mắt nâu của anh nhìn thẳng vào tôi, và anh cười, nhưng tôi không biết đó là thói quen của anh hay vì một lý do nào khác.

"Ý em là gì?" JinKi nói, nằm gục xuống bàn, tựa cằm vào tay.

"Dạo này anh rất hay quên"

Anh ngạc nhiên "Thật vậy sao?"

Tôi lườm anh. Anh chỉ nhướn lông mày, dường như anh muốn bắt đầu trò chơi im lặng giữa chúng tôi, để xem ai là người lên tiếng trước, anh muốn chờ tôi mất kiên nhẫn mà hỏi anh sao vậy. Nhưng tôi không muốn tham gia trò chơi này.

May mắn là MinHo xuất hiện ngay lúc đó và nói chuyện với JinKi, MinHo chỉ khách sáo chào hỏi tôi, nhưng tôi đã quen với việc này và tôi cảm ơn cậu ấy vì đã xuất hiện. Trong khi hai người họ trò truyện, tôi quay lại với bài tập của mình, cuốn sách dày đặc những dòng chữ xen kẽ. Mỗi khi JinKi cất tiếng cười tôi lại vô thức quay lại nhìn anh, dường như anh đang kể một câu chuyện vui nhưng MinHo không hào hứng lắm. Đó là JinKi mà tôi biết... rất khác người con trai với đôi mắt nâu vô định ẩn chứa một bí mật sâu xa vừa nói chuyện với tôi mấy phút trước.

Có lẽ tôi không hiểu anh một chút nào.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip