Gabriel - Chapter 1

Gabriel Agreste cực kì tập trung vào cuốn sổ phác thảo trước mặt, cắn môi khi bộ váy trên trang giấy dần thành hình. Với bất kì ai mà dám mặc nó, đó sẽ là một cú chuyển mình lớn trong ngành công nghiệp thời trang. Chiếc váy màu be có cái cổ cao và trong suốt từ đầu cho đến cuối của phần đuôi váy trông giống phong cách tiên cá, trông đẹp như những gợn sóng màu hổ phách vậy. Tuy nhiên, những đường vải dày bằng ren che chắn ở cả phía trước và đằng sau, rồi tỉ mỉ ở cả những đường viền chân váy nữa. Tuyệt mỹ.

"Gabriel!" một giọng nói trầm vang lên, làm Gabriel ngay lập tức đóng quyển sổ của mình lại, cha anh bước vào phòng vẽ của anh. Nếu cha anh mà biết anh đã bí mật làm gì sau lưng ông, cuộc đời anh chắc chắn sẽ bị hủy hoại cho xem.

"V-v-vâng thưa cha?" Gabriel lắp bắp khi anh chỉnh lại kính trên sống mũi mình. 

Cha của anh, John, hít một hơi thật sâu và thở dài. "Con đã hai mươi sáu tuổi rồi. Đã đến lúc con dừng việc lắp bắp lại và ăn nói cho đúng như một người ở tầng lớp trên đi. Ta tưởng chúng ta đã bỏ được thói quen này của con từ năm ngoái rồi?"

Tai của Gabriel đỏ lên vì xấu hổ. Mặc dù anh có tật nói lắp bẩm sinh, nhưng anh đã rất cố gắng để loại bỏ tật xấu này. Nó sẽ không tái phát trừ khi anh lo lắng hoặc bị bắt gặp đang cà lăm như một tên ngu - mà thực phải thú nhận - điều đó thường xuyên xảy ra khi anh ở cạnh một cô gái xinh đẹp hoặc phải phát biểu trước mặt nhiều người. Tuy nhiên nếu anh đủ tập trung, nó sẽ không phải một vấn đề quá khó.

Ngay sau đó, mẹ anh, Bridget, bước và và ngạc nhiên kêu lên. "Gabriel! Con vẫn chưa sửa soạn gì hả ?Năm phút nữa là chúng ta sẽ đi đấy! Con nhất định phải có mặt ở đó. Dù sao thì con cũng là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Agreste mà."

Ôm chặt quyển sổ trước ngực, Gabriel nhanh chóng chạy lên tầng và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi anh đóng cửa phòng mình lại. Giá như anh có thể dọn ra ở riêng... Cuộc sống sẽ tốt hơn bao nhiêu nếu không có cha mẹ mình kéo tuột mình lại.

Trong một thoáng, Gabriel chọn một bộ đồ đẹp cùng một cái cà vạt, chải tóc mình cho đến khi chúng nhìn trông bóng loáng và mềm mượt, rồi anh lại chạy vội xuống nhà, vừa kịp lúc trước khi mẹ anh nổi khùng lên.

"May mà vẫn còn rảnh một phút," Gabriel nói trống không khi anh bước vội qua chỗ mẹ mình đang đứng và lên chiếc xe đang chờ sẵn. Đương nhiên, John vẫn như thường lệ, vẫn đang nghe điện thoại nên không nghe thấy câu nói không đúng mực của của anh. "Ai mà biết cần tận ba tiếng chuẩn bị cho một buổi tối quyên góp từ thiện chứ?"

Bridget càu nhàu như một quý cô đúng chuẩn, đến mức Gabriel không chắc đó có phải là một lời càu nhàu không nữa. "Con nên biết giữ mồm giữ miệng mình khi chúng ta gặp gia đình Bourgeois đi. Hôn thê của con cũng sẽ có mặt, nên liệu mà cư xử đấy."

Gabriel siết chặt bàn tay khi nghe thấy tên nhà Bourgeois. "Samantha không phải là hôn thê của con."

"Đây là hôn ước được định sẵn từ lúc con sinh ra rồi. Hai gia đình giàu có rồi sẽ về một nhà? Còn gì tuyệt hơn thế cơ chứ? Hai đứa các con sẽ kết hôn và sinh ra những đứa con xinh đẹp. Mẹ chỉ cần có vậy thôi." Bà vừa nói vừa tô son lên môi. Gabriel đã cố gắng kiềm chế bản thân để không hét lên rằng màu son đỏ mà mẹ dùng không phù hợp với màu màu váy mẹ đang mặc đâu! "Con nên thấy may mắn vì được đính hôn với một cô gái trẻ tuyệt vời như vậy. Con bé là người giúp đỡ tổ chức tối từ thiện này đấy."

"Con còn lâu mới làm rể nhà đó." Gabriel lầm bầm. "Cô ta có khiếu thời trang quá kinh khủng."

"Chuyện gì vậy, con yêu?" Bridget lôi hộp phấn ra và đánh má lần thứ hai trong vòng mười phút vừa rồi.

Anh lắc đầu, "Dạ không có gì."

Bên cạnh việc khiếu thời trang của cô ta quá tệ, anh và Samantha chẳng có gì giống nhau cả. Cô ta thích anh không phải vì chính anh, mà vì số tiền thừa kế và tầm ảnh hưởng từ cái danh của gia đình anh. Giá như anh có thể thoát khỏi gia đình này và làm điều gì đó khác biệt và độc đáo với riêng cuộc đời mình nhỉ.

Suy nghĩ của anh quay lại với quyển sổ phác thảo, và anh mỉm cười. Biết đâu có một ngày nào đó có ai nhận ra thiết kế của anh thì sao?

Thời gian trôi vèo qua, chiếc xe đã dừng lại trước của khách sạn le Grand Paris và chưa gì Gabriel đã cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi. Mấy hoạt động xã hội này không phải là thế mạnh của anh, anh thà nhốt mình trong thư viện hay trốn trong phòng mình cùng với những mẫu thiết kế còn hơn. Với lại, anh sẽ phải gồng mình tập trung để không nói cà lăm trước mặt nhiều người. Nếu anh biến mất một lúc chắc chẳng ai để ý đâu nhỉ?

Gabriel miễn cưỡng theo chân cha mẹ bước ra khỏi xe và tiến vào khách sạn, và như một lẽ đương nhiên, nó trông lộng lẫy hơn hẳn những lúc thường. Những vị khách nhấm nháp rượu champagne từ những chiếc cốc thủy tinh, những vật trang trí bằng vàng và bạc lấp lánh rải rác quanh sảnh và ở phòng dạ vũ, và bàn ăn đã được sắp xếp cùng với những bộ dao nĩa đắt tiền y hệt chính cái khách sạn vậy. Gia đình Bourgeois đúng là muốn phô trương thanh thế qua buổi tiệc này mà.

Gabriel chán nản liếc qua đám đông trong khi bố mẹ anh đã tìm cách hòa nhập vào giới thượng lưu. Nhiều người tham gia bữa tiệc này là những kẻ giàu nứt đố đổ vách, trong khi có những kẻ giả vờ thượng lưu bằng những bộ đồ hào nhoáng lượn qua lượn lại. Ngay bây giờ, Gabriel có thể dễ dàng chỉ ra ai thực sự là kẻ giàu có, ai là kẻ giả mạo. Tuy nhiên, anh mau chóng cảm thấy buồn chán và quay sang để ý mấy bộ đồ mà mọi người đang mặc. Có vài người đang cố ra vẻ rằng bộ đồ của mình là từ một nhà thiết kế bí ẩn nào đó, trong khi thực ra bộ đồ đó tới từ một nơi bán hàng sỉ lẻ không tên tuổi nào ấy. Số còn lại anh chỉ có thể trố mắt ra nhìn, họ chắc hẳn phải chi một số tiền cực khủng để các nhà tạo mẫu thiết kế riêng một bộ đồ cho họ.

Ánh mắt anh lướt qua biển người sặc sỡ, và đột nhiên trái tim Gabriel ngừng lại khi anh chợt thấy một sắc xanh ngọc lục bảo quen thuộc. Có lẽ nào là...

Người phụ nữ đó bắt đầu di chuyển và Gabriel không thể cưỡng lại bản thân mà theo chân cô ấy, nhưng anh bị chặn lại bởi người bồi bàn và cả một biển người cứ lao về phía anh. Cuối cùng, anh cũng thoát được họ, sự nghi ngờ của anh đã được xác nhận khi anh nhìn thấy chiếc váy. Anh nắm rõ mẫu thiết kế này như lòng bàn tay mình vậy - chiếc váy lụa ngọc lục bảo có phần xẻ ở mỗi bên chân lên đến tận đùi, vạt trên của áo lộ ra những đường cong mềm mại, và một chuỗi hạt lớn đeo trên cổ thể hiện sự danh tiếng và giàu có của người đeo nó.

"Thấy thích chứ hả?" Người phụ nữ cười duyên, làm cho gò má Gabriel ửng đỏ. Nếu như là bình thường, chắc anh đã cà lắp rồi, nhưng lúc này anh đang quá phấn khích vì tìm thấy mẫu thiết kế này.

"Bộ váy này cô thấy ở đâu vậy?" Gabriel hỏi và cố gắng nở ra một nụ cười. "Tôi chưa từng thấy bộ đồ nào như vậy ở khắp Paris cả."

Người phụ nữ mỉm cười và nhẹ chạm vào món đồ pha lê được đính xung quanh cổ. "Đó là thiết kế của Gawain Papillion. Chắc anh cũng có nghe qua về anh ta đúng chứ?"

Một cô gái khác chen vào cuộc hội thoại, ngăn anh trả lời. "Người ta đồn rằng đó không phải tên thật của anh ấy đâu," cô nói. "Anh ấy rất bí ẩn và chưa ra mặt ở bất cứ buổi trình diễn thời trang, hay bất cứ buổi gặp mặt của những nhà thiết kế nào. Tớ cực kì yêu thiết kế của anh ấy và tớ rất rất muốn gặp nhà thiết kế đó!"

Gabriel mỉm cười. Cô ta hẳn không biết rằng mình vừa gặp nhà thiết kế đó, nhưng hiện tại, anh muốn thân phận mình phải được giữ bí mật đã. Nếu cha anh mà phát hiện ra Gabriel làm gì trong thời gian rảnh ấy, có khi anh sẽ không bao giờ được thiết kế nữa. Đó có lẽ sẽ là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời anh.

Đột nhiên được khen ngợi vì thiết kế của mình, nhưng Gabriel cố gắng thoát ra khỏi chỗ hai cô gái và tìm chỗ ngồi của mình ở phòng dạ vũ, khăn trải bàn màu vàng thực phù hợp với nội thất trong này. Nếu anh mà còn phải thấy anh vàng thêm một lần nữa...

"Phu nhân Moreau vừa mới khen đôi bông tai của mẹ," Bridget vừa nói vừa nghiêng đầu sang một bên để Gabriel có thể nhìn thấy ánh vàng còn đang đung đưa bên tai. Anh đã phải cố gắng để không phát khùng lên, và anh chỉ biết thở dài một hơi. Quá nhiều vàng cho một bữa tiệc... có cần thiết không?

"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến buổi tối quyên góp từ thiện hôm nay!" Một giọng nữ vang lên qua micro ở phía trước căn phòng, và Gabriel không thể thấy mái tóc xoăn nâu của Samantha, hay đôi mắt nâu, hay nụ cười chói sáng của cô ta. Tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào bộ váy cô đang mặc và đôi giày cô đang đi rõ ràng không hợp với nhau.

Không không không không và không. Đôi giày đó không thể đi cùng với cái váy đó được. Đây là một thảm họa! Sao không ai thấy được cái thứ thảm họa di động này? Hay anh là kẻ duy nhất đủ đầu óc để nhận ra nó?

Samantha tiếp tục, "Những đứa trẻ ở trại mồ côi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc bởi sự ủng hộ của quý vị. Giờ trước khi chúng ta bắt đầu bữa tiệc, tôi muốn mời một vị khách đặc biệt lên đây để phát biểu cảm nhận. Gabriel Agreste? Anh sẽ lên đây cùng em chứ?"

Gabriel gần như phụt hết champagne mà anh vừa mới uống và mọi con mắt đều dồn về phía anh. Không ai nói với anh về vụ phát biểu tối nay cả! Anh hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị!

Cực kì lưỡng lự, Gabriel đứng lên và đi về phía sân khấu. Nhưng khi anh nhìn xuống phía khán đài, anh hoàn toàn bất động. Có khi có hàng trăm người dưới đó tối nay. Anh tiêu chắc rồi. Lần này anh chết chắc luôn. Gabriel không lo sợ về việc mình sẽ nói gì, mà anh lo mình sẽ lại cà lăm hơn.

Anh hít một hơi thật sâu và mở miệng nói, nhưng ngay lập tức sau đó anh vô cùng cùng hối hận, thực sự hối hận, vì anh bắt đầu lắp bắp. "C-C-Chúng ta--" Anh ngay lập tức dừng lại và cố gắng dằn xuống ý định muốn trốn chạy trong hoảng sợ. Anh có thể làm được.

Lại hít thêm một hơi thật sâu nữa, Gabriel hắng giọng và mỉm cười, cố gắng ra vẻ trước đó chỉ là một màn diễn. "Có ai trong này cảm thấy xúc động như vậy không?"

Khán đài vang lên tiếng cười, may mắn giúp anh thoải mái hơn hẳn. Anh sẽ giả bộ như không có ai ở đây. Chỉ có anh và Samantha thôi. Nhẹ nhàng và ngắn gọn. 

"Tôi rất muốn cảm ơn gia đình Bourgeois vì đã tổ chức sự kiện này tối nay để chúng ta có thể tham dự và ủng hộ cho những đứa trẻ mồ côi thiếu thốn này. Xin hãy cho một tràng pháo tay."

Chớp mắt, mọi người đều đồng loạt vỗ tay và Gabriel chớp thời cơ đó để lượn xuống dưới, nhưng trước đó Samantha đã kịp hôn nhẹ lên má anh. Ugh. Anh là kẻ duy nhất đủ tỉnh táo để nói ra sự thật rằng họ chưa đính hôn à?

Gabriel về chỗ ngồi của mình vừa đúng lúc thức ăn được mang lên. Tối từ thiện này, kết thúc càng sớm thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip