C8:

Sáng hôm sau, trời vừa rạng Trương Mạn đã mang theo một chồng sách và bài tập đi ra ngoài. Lý Duy sống trong trung tâm thành phố, cách nhà cô ước chừng nửa giờ đi xe buýt.

Xe buýt tới rất nhanh, gần như không chờ đợi các kiểu.

Năm đó thành phố N chưa có tàu điện ngầm, Trương Mạn ngồi trên xe buýt, nhìn ra cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nhìn tới phát ngốc. Rất nhiều chuyện trong kí ức đã trở nên mơ hồ, nhưng có liên quan tới anh, bởi vì trong suốt mấy năm kia cô liên tục nằm mơ cho nên, nhớ rất rõ.

Kiếp trước có một lần cô học kèm Lí ở nhà Lý Duy lúc ra về trời đã tối muộn, sau đó anh bỗng làm chuyện trước giờ chưa từng thấy nói muốn đưa cô tới nhà ga.

Đó là một đêm mùa đông, khu vực xanh hóa bên lề đường bao phủ một lớp tuyết tan trông không hề sạch, đèn đường tù mù, trên nền trời thăm thẳm đen treo một vòng trăng tròn vành vạnh.

Hai người bọn họ đi dọc con đường nhựa, gió đêm lạnh thấu xương quạt vào hai hàng cây bên đường đến mức vang lên tiếng sào sạt. Khi đó cô thích đi trên đường viền chật hẹp của khu vực xanh hóa, nhưng không cẩn thận giẫm lên lớp băng đông cứng bên dưới, dưới chân đột nhiên trơn trượt, cơ thể không giữ được thăng bằng.

Cô nhớ rất rõ, lúc đó Lý Duy đã ôm lấy cô từ bên cạnh, giúp cô tránh khỏi một màn hôn đất.

Dưới ánh trăng lãng đãng, tần suất nhảy của hai trái tim càng lúc càng nhanh. Cô nhanh mắt trông thấy, hai tai anh đỏ ửng.

Cả hai đều không lên tiếng, nhưng dường họ đều ngầm hiểu ý nhau.

Cho nên ah, cho nên sau đó cô hoàn toàn không thể chấp nhận được, anh lừa cô. Tức giận của việc bị lừa dối làm đầu óc cô choáng váng, khiến cô đem hết những tạp nhạp trước kia chối bỏ toàn bộ, mới sẽ phát giận với anh như thế, hơn nữa còn cố ý hẹn hò với bạn học nam khác ngay trước mặt anh.

Trương Mạn nhớ lại đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên, đoạn thời gian cuối cùng trước khi cô chuyển trường, gần như mất hết những sắc màu rực rỡ. Anh càng trở nên lẻ loi đơn độc, quái gở cố chấp, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã không thể nào trở lại như lúc ban đầu được nữa.

Một người kiêu ngạo như anh, khẳng định đã từng đấu tranh qua, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, bên trong phong thư tình anh viết cho cô, hỏi rằng mình có đồng ý đi cùng anh hay không.

Lại không nhận được thư trả lời.

Cô từng cho anh một viên kẹo đường nhưng lúc lấy lại, đã lừa của anh cả một trái tim.

...

Xe dừng lại, Trương Mạn đi vào tiểu khu bên cạnh, dựa vào kí ức tìm tới nhà của Lý Duy, nhấn chuông cửa. Đợi chừng ba, bốn phút mới có có người mở cửa, cậu thiếu niên nhìn thấy người tới là cô thì, gật đầu để cho cô đi vào, từ trong tủ để giày lấy ra một đôi dép nữ đưa cho cô.

Cô đổi dép, đi theo Lý Duy tới phòng đọc sách.

Nhà anh rất lớn, nhưng trống rỗng và có rất ít đồ đạc. Bên trong phòng khách không có mấy loại hình giải trí như tivi này nọ, chỉ có một cái bàn trà be bé.

Nhưng nhà cửa lại được quét dọn rất sạch sẽ, cũng không có bất kì mùi gì lạ.

Lý Duy tiện tay chuyển một cái ghế tựa từ phòng khách vào phòng đọc sách, đặt ở bên cạnh chỗ anh ngồi. Bàn học rất lớn, bọn họ có thể cùng dùng mà không làm phiền đến đối phương.

"Muốn uống nước trong tủ lạnh có, giờ cậu làm bài tập trước, có thể cậu không nhớ ra, một tiếng sau tới hỏi tôi." Nói xong, anh liền tiếp tục hoàn thành phép biện luận dang dở trong tay.

Trương Mạn muốn tìm một cái đề tài: "Lý Duy, buổi trưa chúng ta ăn cái gì vậy?"

Cậu thiếu niên chau mày, tối hôm qua suy nghĩ bị gián đoạn ở chỗ này, bây giờ tâm trạng cậu rất không tốt, cũng không muốn bị làm phiền.

Dằn xuống cơn cáu kỉnh trong ngực: "Trong tủ lạnh có thức ăn."

Trương Mạn nghe nói có thức ăn, hứng thú bèn tiếp tục hỏi "Cậu làm?"

"Mẹ tôi làm... Cậu im đi." Rốt cục anh cũng mất sạch kiên nhẫn.

Không ngờ sẽ nghe được đáp án này. Trái tim Trương Mạn trống rỗng, khó chịu nắm chặt túi sách. Cô cẩn thận từng chút kiềm chế hơi thở của mình, hòng không để lộ ra manh mối.

Ngồi được một lúc, trong lòng mơ hồ đoán ra chuyện gì đó, bèn lấy cớ đi toilet, ra khỏi phòng đọc sách đi tới phòng ăn.

Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong bày một mặn một chay và hai món khác, đều được đặt trong đĩa sứ. Cô lại đi tới nhà bếp, dụng cụ nhà bếp sạch sẽ như chưa hề sử dụng qua. Cô bèn liếc nhìn thùng rác, quả nhiên, bên trong vứt hai hộp thức ăn ngoài.

Trương Mạn khép cửa tủ lạnh lại, tựa vào cạnh cửa thở dốc thật sâu, chỉ biết nắm chặt lòng bàn tay mới có thể kiềm chế bản thân thôi run rẩy. Hoảng loạn và sợ hãi xuất hiện trong tim khiến cô cảm thấy rõ ràng anh đang ở trong phòng đọc sách chỉ cách cô có vài bước chân, nhưng dường như ở rất xa rất xa.

...

Sau khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cô làm như không có chuyện gì xảy ra về lại phòng đọc sách, lấy sách giáo khoa và bài tập ra bắt đầu học tập.

Bây giờ Vật lí lớp mười với cô mà nói, đã rất đơn giản. Kiếp trước cô thi đậu trường Đại học Sư phạm trong tỉnh, chuyên ngành chính là Vật lí. Lúc đó có dăm ba bạn học bao gồm cả giáo viên cũng không thể nhìn thấu nổi cô, bởi vì trong tất cả các môn học, cô học yếu nhất chính là Vật lí.

Trương Mạn cũng không biết vì sao mình lại chọn Vật lí, cuối cùng ở lại trường cấp ba của thành phố H làm một giáo viên Vật lí bình thường.

Nhiều năm dạy Vật lí như vậy, mấy dạng bài tập của chương Chuyển động học đơn giản, cô đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng nếu cô càng biết nhiều, anh sẽ càng dạy ít đi.

Cho nên Trương Mạn bèn chọn đại một tờ, viết vẽ qua loa lên đó.

Bởi vì dùng thời gian một tiếng đồng hồ làm một thứ bản thân vô cùng thông thạo, thật sự có chút gian nan.

Trương Mạn tùy tiện chọn một tờ trắc nghiệm rồi điền một vài công thức ở bên dưới, giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian mới trôi qua được mười mấy phút. Cô bèn vừa giả bộ suy nghĩ cách giải, vừa lén nhìn Lý Duy.

Vẫn là thói quen cắn bút ấy, có điều không còn hay chau mày như ban nãy nữa, xem ra là đã có ý tưởng mới cho vấn đề kia rồi. Trên trái tai phải của anh có một nốt ruồi son nho nhỏ, nhìn rất gợi cảm. Đường vân trên cánh môi rất rõ ràng, trông có vẻ hơi khô. Thời điểm suy nghĩ vấn đề hai hàng mi dài sẽ thoắt lên thoắt xuống, đôi mắt đen láy trong veo, phảng phất cất toàn bộ vũ trụ vào trong đấy.

Anh cầm bút lên, nhanh chóng viết những suy luận ra giấy, bởi vì suy nghĩ liền mạch khiến anh trong một chốc đã viết đầy một trang giấy. Trương Mạn nhìn những công thức bên trên tờ giấy, cô chỉ có thể đọc hiểu mấy thứ tạp nhạp, đại khái biết được nội dung bên trong là nói về cơ học lượng tử.

Anh là một thiên tài Vật lí.

Năng lực cảm nhận cùng quan sát của anh với thế giới này, gần như gấp trăm lần người khác. Người như vậy, sau khi sở hữu được một lượng tri thức nhất định, thường có thể từ trong những ý tưởng nhàm chán tìm ra những ý tưởng mới.

Đồng thời khả năng liên tưởng của anh cũng rất mạnh, một cái công thức Vật lí phức tạp, ở trong mắt người bình thường chính là từng bước suy luận Toán học, nhưng ở trong mắt anh thì, đó lại là một hình vẽ Vật lí vô cùng sinh động. Anh có thể thản nhiên áp dụng cái công thức cứng đờ kia lên các hiện tượng Vật lí trực quan, loại trực giác nhạy cảm này, cho phép anh đỡ phải tốn công đi rất nhiều đường vòng so với những người khác.

Trương Mạn dần đực người ra.

Kiếp trước hồi đại học cô từng gặp một vài sinh viên nam tốt tính, bao gồm cả sau này cô đi làm. Nhưng trong lòng cô luôn theo tiềm thức mà tiến hành so sánh bọn họ với cậu thiếu niên trong kí ức kia, chỉ là không một ai có thể khiến cho trái tim cô không ngừng rung động giống như anh, và cũng nhớ mãi không quên.

Trước kia cô yêu sự nhạy bén của anh, mà bây giờ, tương tự yêu những mặt khác mà tư duy nhạy bén của anh mang lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip