Chương 18: Giao tranh (1)
Lãm Nguyệt vẫn còn trong vỏ, bao lấy lưỡi thần binh sắc bén này là vỏ kiếm làm bằng gỗ du thoạt nhìn mộc mạc, nước sơn còn quét không quá đều tay. Mấy năm nay Sở Hoành không ít lần hạ sơn nhưng chưa có mấy người thấy được Lãm Nguyệt ra khỏi vỏ, Sở Hoành dù trước đối thủ là Hách Liên Mạc cũng không định lập tức mở ra ngoại lệ.
Hách Liên Mạc nhìn thanh kiếm trong vỏ đã vào thủ thế, ánh mắt sắc lạnh, thân người hơi hạ, mũi thương hướng thẳng. Trên thân Bách Tố Khanh lưu chuyển đường vân nhạt, như khói lại như nước, ngù thương hắc sắc trong không trung mềm mại như mực tan.
Sở Hoành ra chiêu trước, quanh thân nổi gió, linh lực bao lấy vỏ kiếm bằng gỗ, cả người lao lên, nhanh đến sinh ra tàn ảnh. Thương của Hách Liên Mạc cũng không kém, tay sau cầm vững, tay trước điều khiển, mũi thương chợt lóe như long xà phóng đến.
Kiếm chính xác tiếp được mũi thương, thân kiếm chợt xoay, mũi nhọn như mảnh lá bạc trượt trên thân kiếm. Hách Liên Mạc không hoảng không vội, lập tức ghìm lại mũi thương, dù Sở Hoành đẩy cũng không động thêm một ly, hai bên ghì chặt nhau trong một thoáng, uy áp hùng hậu tràn ra là người xem trầm trồ kinh ngạc.
Sở Hoành là người theo phái tấn công, lấy công làm thủ mới là tác phong của hắn. Cánh tay duỗi thẳng, thanh kiếm từ chống bên mạn đã biến thành nằm dọc dưới cánh tay, đè lên phía trên cây Bách Tố Khanh đầy sát khí. Bàn tay kia của Sở Hoành nắm chặt mũi vỏ kiếm, vừa dùng lực ấn chặt nó xuống vừa tiến lên thêm hai bước.
Hách Liên Mạc lùi lại, ý đồ muốn thu cây thương trở lại, Sở Hoành đoán ra, sao có thể để Hách Liên Mạc dễ dàng, trên tay dùng lực, cả người theo đó mà tung lên, mũi chân lập tức đạp lên cán thương, muốn dùng kiếm từ trên bổ xuống. Tay Hách Liên Mạc siết chặt, cả cây thương theo điều khiển của hắn mà mạnh mẽ xoay một vòng.
Cán thương xoay nhanh, Sở Hoành mượn lực không vững, hướng di chuyển có hơi không nằm trong kiểm soát, ở trên không vận linh lực thi triển Đạp Tuyết Bộ.
Hách Liên Mạc trụ chân, cầm thương vững trơn, trước quản sau khóa*, lần thứ hai đâm tới, pháp quyết viên mãn hiển lộ ra sát khí hùng hồn. Bách Tố Khanh rít lên một tiếng dài, tự như giao long thượng cổ phóng thẳng về phía Sở Hoành.
Sở Hoành lần này không tránh, dùng vỏ kiếm chắn trước đầu mũi thương, cả người theo đà bị đẩy lùi về sau hơn một trượng cũng không dừng lại được, tựa hồ vô pháp hoàn thủ. Thế công của thương vẫn luôn rất bá đạo, nhìn qua giống như thần minh giáng thế, chỉ tiến không lùi, hiên ngang vững vàng.
Lui đến sát mép lôi đài, Bách Tố Khanh đột nhiên khựng lại, Hách Liên Mạc giật mình, không tin được Sở Hoành có thể cản được chiêu này. Hóa ra khi Hách Liên Mạc đâm thương tới, Sở Hoành vẫn còn chưa chạm được chân xuống đất, hắn dùng một đoạn lùi lại ngắn ngủi để ổn định thân thể, đến khi đứng vững mới ấn trụ một chân, bàn chân xoay ngang, cứng rắn chặn đứng mũi thương.
Sở Hoành không ngờ Hách Liên Mạc có thể đánh ra uy lực lớn như vậy, Hách Liên Mạc cũng không ngờ Sở Hoành lấy lui làm tiến, vững vàng chắc chắn như vậy.
Người dưới đài xem đến ngây ngẩn cả người, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng hít khí vì kinh ngạc. Cả hai người kia đều là võ tu, không giống thuật tu có thể tạo ra ảo cảnh hào hùng tráng lệ, họ dùng nhục thể phàm thai và võ kỹ tinh diệu mà so đấu, không thể làm ra hiệu ứng đập vào mắt. Thế nhưng khí thế cùng linh lực bạo phát không ngừng, còn có chiêu thức sắc bén nhanh đến mức chỉ hiện ra tàn ảnh kia quả thực làm lòng người run rẩy. .
Mỗi lần kình lực va chạm ầm ầm tràn ra khỏi kết giới, mỗi động tác chỉ cần sai một ly đều sẽ dẫn thành bại cục, trận này đánh đến kinh tâm động phách, mỗi người đều cảm thấy đại khai nhãn giới.
Hách Liên Mạc thấy thế chiêu đã hết, cũng không dây dưa mà quyết đoán rút thương về, cả hai đều hiểu rõ, họ còn chưa dùng đến pháp quyết sư môn, vừa rồi là cứng đối cứng mang theo mấy phần thăm dò.
Sở Hoành không vội di chuyển, Hách Liên Mạc hơi lùi một bước nhỏ, không lập tức ra chiêu, có ý đợi Sở Hoành rút kiếm. Sở Hoành đảo mắt nhìn Lãm Nguyệt còn trong vỏ, trên tay là cảm giác lạnh lẽo, hắn có hơi kinh ngạc, Hách Liên Mạc quả thực không tồi, trung tâm đệ tử của các đại phái mà hắn từng tiếp xúc không có ai sánh được. Thế nhưng điều là Sở Hoành kinh ngạc chính là hắn cảm thấy chỉ một thoáng đã nắm rõ đối phương sâu cạn thế nào, tuy tu vi hơn hắn một tiểu cảnh giới nhưng chắc chắn trận này hắn sẽ không bại.
Quá phi lý.
Sở Hoành không phải người tự đại, lại càng không tự ti, hắn vốn nghĩ trong thế hệ này, Hách Liên Mạc hẳn là người ngang tài ngang sức nhất, không ngờ chênh lệch lại rõ ràng như vậy, mà dường như đối với sự lỏng tay của Sở Hoành, Hách Liên Mạc cũng không hề nhận ra chút nào.
Dẫu trong lòng Sở Hoành phiên giang đảo hải, kỳ thực cũng chỉ trong một thoáng qua thôi, hắn cũng không có ý diễn kịch, không rút kiếm ra khỏi vỏ mà một lần nữa nâng lên.
Hách Liên Mạc nhíu mày, trong lòng thoáng qua lửa giận.
Người dưới đài cũng âm thầm xì xào, chiêu thức kết thúc vừa rồi nhìn sao cũng thấy là Hách Liên Mạc chiếm thượng phong, thế mà Sở Hoành không rút kiếm, không ít người cho rằng hắn cuồng vọng tự đại.
Chuyện bên ngoài ra sao không ảnh hưởng gì tới trận đấu, Sở Hoành lần nữa nâng kiếm, đồng tử tựa hồ càng đen thẫm, trên đài nổi gió, khí thế tràn lan làm Hách Liên Mạc không khỏi đề cao cảnh giác.
Cả hai bắt đầu dốc toàn lực.
Thương pháp Hách Liên gia sinh ra trong tử chiến, tương truyền một vị đại năng của Hách Liên ra trong chiến trường thượng cổ đã cửu tử nhất sinh, bồi hồi ở Quỷ Môn Quan mấy lần mới hoàn thành bộ thương pháp này, trong hai mươi bốn thần binh có ba cây thương thì hai cây đã nắm trong tay Hách Liên gia, đủ thấy Hách Liên gia đối với loại binh khí này am hiểu sâu sắc tới mức nào.
Bách Tố Khanh trong tay Hách Liên Mạc như du long, chiêu thức tuy hơi phóng khoáng nhưng thắng ở linh hoạt khó đoán, rất tương tự với kiếm của Tiêu Tử Du. Hách Liên gia thương pháp tên chỉ một chữ "Vấn" (*Hỏi).
Vấn thiên, vấn địa, vấn nhân, vấn tâm.
Mỗi trận chiến kết thúc Hách Liên Mạc sẽ nhận được một lời hồi đáp, có những người 'vấn' cả đời cũng chưa từng cảm nhận được sự hồi đáp đó. Hắn có, không chỉ là cảm ngộ mà còn là thiên phú.
Ngày Bách Tố Khanh kêu gọi hắn, hắn đã nói với thần binh: "Theo ta đi, cùng ta Vấn Đạo."
Hách Liên Mạc cầm theo Bách Tố Khanh chưa từng đánh dưới tay bất cứ ai cùng thế hệ, thậm chí còn có đôi lần vượt cấp khiêu chiến. Cho đến hôm nay...
Sở Hoành bá đạo sắc bén, kiếm chủ lãnh tĩnh, kiếm ý gầm vang, từ ngoài nhìn vào quả như vương giả làm người kính ngưỡng. Sở Hoành ra kiếm càng lúc càng nhanh, trên lôi đài gió nổi ầm ầm, Hách Liên Mạc bắt đầu cảm thấy hơi không theo kịp.
Ý thức thanh tỉnh, Bách Tố Khanh theo linh lực thuần tịnh của Hách Liên Mạc sáng lên, ngù thương như mực tan, tàn ảnh như nét bút, trong hư không viết ra một chữ "Sơn". Ý cảnh đã thành, một nét cuối cùng mang theo sức nặng ngàn cân, mũi thương hùng hậu, thế như núi nặng đổ xuống, dù còn đang ở giữa không trung nhưng mặt lôi đài đã hiện ra vết nứt chằng chịt như mạng nhện. Sở Hoành tám phần sẽ bị bức lui lại.
Trong lúc tiết tấu trận chiến đang bị Sở Hoành nắm giữ, Hách Liên Mạc ra một chiêu này nhìn qua thì liều lĩnh nhưng kỳ thực lại rất thông minh. Sở Hoành đương nhiên có thể tránh được nhưng đồng thời thế công cũng mất, ý tứ của Hách Liên Mạc chính là nếu không thể chiếm thế thượng phong vậy tốt nhất là phá bỏ luôn lần giao tranh này. "Sơn" ý cảnh viên mãn, kinh lực hùng hậu, tuy không khó tránh né nhưng muốn cứng rắn chống đỡ thì e rằng...
Ầm!
Hai mắt Hách Liên Mạc trừng lớn, cánh tay run lên, Sở Hoành thế mà không lùi lại, hắn dùng kiếm chặn lại Bách Tố Khanh!
Dưới kiếm có tiếng sóng trào. Thủy bộ 'Hải Khoát'!
Mặt lôi đài vỡ nát, Bách Tố Khanh và Lãm Nguyệt đều rung lên, sắc mặt của Hách Liên Mạc và Sở Hoành hơi tái đi, thế nhưng ánh mắt thì sáng như mãnh thú.
Biển rộng núi cao, chỉ trong một thoáng cũng hiện ra vẻ vĩ ngạn giữa trời đất. Hai chiêu thức mang đại lực va chạm với nhau, thanh âm trấn động truyền ra làm mấy đệ tử tu vi không cao ù cả hai tai.
Người dưới đài đều sợ hãi hít vào một hơi, ý cảnh trong chiêu thức xuất hiện, tuy không nhìn thấy nhưng ai cũng đều cảm nhận được áp lực trầm trọng ấy.
Vẫn biết hai người thiếu niên thiên tài, lại không ngờ được sẽ tới mức như vậy.
Trưởng lão Thiên Giác môn cảm thán với La Trí: "Quả nhiên là hậu sinh khả úy, thời đại của những hài tử này nhất định rất huy hoàng."
La Trí trưởng lão gật đầu, thế hệ này, quả thực là quần tinh rực rỡ. Lại liếc mắt nhìn Tiêu Tử Du và Lâm Thiếu Kỳ phía sau, ánh mắt ông hiện lên hài lòng, sư môn thực không chịu thua kém mà.
Tiêu Tử Du và Lâm Thiếu Kỳ ban đầu còn nhỏ giọng nói chuyện đến giờ đều đã ngồi xem tới ngây người. Lâm Thiếu Kỳ nhập môn muộn, Tiêu Tử Du thì tuổi tác còn nhỏ, hai người nhìn thấy người trên đài xuất thủ, tuy nhìn ra chênh lệch với bản thân nhưng không hề có cảm xúc tiêu cực nào, chỉ cảm thấy bản thân sau này cũng sẽ có được thành tựu như vậy. Không thể không nói, thiên tài vẫn luôn có tự tin của thiên tài, sẽ không vì thua kém nhất thời mà suy nghĩ tiêu cực.
Sở Hoành vừa rồi liều lĩnh chặn lại 'Sơn' cũng không muốn từ bỏ thế công, quả nhiên lần nữa kéo Hách Liên Mạc vào tiết tấu, ép Hách Liên Mạc liên tiếp lùi lại. Hách Liên Mạc trước khoái kiếm của Sở Hoành tuy chỉ có thể bị động chống đỡ nhưng ánh mắt lãnh tĩnh minh lượng, hoàn toàn không chút lơi lỏng.
Sở Hoành ra chiêu sắc bén, thiên y vô phùng, chẳng mấy chốc đã đẩy Hách Liên Mạc đến sát mép lôi đài. Hách Liên Mạc nghiến răng, chiến ý trong lòng dâng cao, trường thương trong tay như cảm nhận được tâm ý của hắn, đồ án trên thân lưu chuyển như có sinh mệnh. Hách Liên Mạc cảm nhận được một trạng thái huyền diệu, thanh âm xung quanh biến mất, đối thủ trước mặt cũng trở thành một đạo tàn ảnh, chỉ có Lãm Nguyệt trong hư không từng chiêu đánh tới.
Hách Liên Mạc xoay mạnh trường thương, vẽ trong không trung một hình bán nguyệt, chuẩn xác mà chặn lại kiếm thế của Sở Hoành.
Thanh âm binh khí va chạm vang vọng vào lòng người.
Các trưởng bối dưới đài kinh ngạc, dẫn đoàn của Cố Giai đường trong mắt tràn ra sung sướng và hãnh diện.
Hách Liên Mạc ngộ rồi.
Trong trận chiến tập trung tinh thần và ý thức, càng bị ức ép càng thanh tỉnh, cuối cùng tìm được cảm ngộ trong đó. Đây là trạng thái hiếm có của tu giả, trong lúc ngộ đạo, nguyên thần sẽ đạt đến trạng thái tối viên mãn, có thể nói là đại tịnh tiến trong tu vi.
Quả nhiên Hách Liên Mạc trong trạng thái mỹ diệu này, nhìn rõ ra được từng chiêu thức của Sở Hoành, thế cục lần nữa đảo ngược, Bách Tố Khanh như du long tiến lên, tiết tấu của Sở Hoành rối loạn.
Sở Hoành đánh trận này vốn đã là vượt cấp khiêu chiến, hiện tại Hách Liên Mạc tiến được vào trạng thái ngộ đạo, nguyên thần cực thịnh bao trùm lên lôi đài, Sở Hoành có mạnh thì cũng không thể xoay chuyển tình thế, nhiều người đều cảm thấy trận này đã là trần ai lạc định.
Trên đài Bách Tố Khanh chiếm thượng phong, ý cảnh của thương pháp tràn lan bốn phía, vây chặt từng chiêu của Sở Hoành. Sở Hoành tuy vào thế thua nhưng lòng không gợn sóng. Hắn cảm nhận được nguyên thần Hách Liên Mạc tựa như một đôi mắt sáng nhìn thấu được toàn bộ chuyển động của kiếm chiêu. Thế nhưng hắn nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh tràn ra loại bạo ngược không cách nào cầm giữ.
Mỗi người đều cảm thấy thiên ý đang đứng về phía Hách Liên Mạc, không thể không nói, trong lúc so đấu, đã đánh đến trình độ này thì cả hai đều xem như không bại.
Dưới đài đến cả La Trí trưởng lão cũng tiếc nuối bóp cổ tay, chỉ kém một chút may mắn này thôi, bằng không Sở Hoành sẽ trở thành người đầu trong thế hệ trẻ của Thương Lương.
"Thực đáng tiếc, so trên thực lực, sư huynh ngươi phần thắng cao hơn." Lâm Thiếu Kỳ không ngại người khác, lời nói động chạm như vậy mà chẳng dùng truyền âm, cứ như vậy ra khỏi miệng.
Phía sau đều là tu giả ngũ cảm linh mẫn, đệ tử Cố Giai Đường nghe được lời này, trong lòng tức giận lại cố nhịn xuống, ngoài miệng còn ra chiều đắc ý: "Thắng chính là thắng, nào có nhiều lời thừa như vậy."
Đám hàn cảnh nghe được lời này, có người muốn phản bác lại bị Lục Tình Tình đè lại, nàng nhíu mày lắc đầu với mấy đệ tử đang nóng lòng. Đánh không thắng thì dù ngươi tốt mấy cũng chẳng nói được thế nào.
"Chưa thắng thì đừng nói vội."
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, nếu mấy người Cố Giai Đường chỉ là bóng gió nói như thì Tiêu Tử Du rất trực tiếp, y ngoảnh lại nhìn thẳng về phía nhóm người vừa lên tiếng,
Dường như để minh chứng cho lời Tiêu Tử Du nói, trên đài lại lần nữa có biến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip