Chương 2: Chấp Pháp đường

Thời gian này Tiêu Tử Du ở Chấp Pháp đường tuy đối ngoại nói Tư Quá nhai kì thực là ở đây trộm mấy ngày nhàn. Các trưởng lão ở đây chí công vô tư, ai phạm lỗi đều theo lệ nghiêm phạt thế nhưng lại rất thiên vị Tiêu Tử Du, từ ngày y đến đây đều để y ở trong hoa viên chơi đùa với đám tiểu động vật. Chấp Pháp vệ thế hệ nhỏ nhất là nhóm đệ tử ưu tú nhập môn trong lễ thu đồ hai mươi năm trước, vẫn luôn ở Thanh Hiên sơn tu luyện, nhìn Tiêu Tử Du lớn lên.

Tiêu Tử Du thoạt nhìn chỉ là một quản thư nhưng để ý một chút, Nam viện trước nay chỉ có một mình y, có thể xem là quản sự của một viện, chẳng qua trước giờ y vẫn luôn điệu thấp, mặc bố ý vạt ngắn của đệ tử tạp dịch, các tân sinh ba năm trước nhập môn vẫn luôn nghĩ y là một tạp dịch quản lý thư các thông thường. Trưởng bối trong môn phái cũng sẽ chẳng khi không đi giảng giải thân phận Tiêu Tử Du cho đệ tử, dẫn đến họ ngay cả tên gọi của y cũng không biết.

Thời gian giao ca tuần sơn đã đến, một nhóm Chấp pháp vệ xong việc trở về, tất cả đều kéo đến hoa viên. Người tu chân không nói chuyện tuổi tác, đám thanh niên bình thường đều lạnh lùng nghiêm khắc tới đây cũng vô thức thả lỏng, thoạt trông càng gần gũi hơn. Tiêu Tử Du đang nghịch mấy động vật nhỏ, thấy họ đến thì đứng dậy, đám thỏ nhỏ sóc nhỏ bên chân y cũng vội vã chạy tứ tán.

Đội trưởng Chấp pháp tuần vệ Tống Tư thân thiết khoác vai y: "Tử Du, thật lâu đệ mới tới đây, cùng chúng ta luận bàn một chút không?"

Tiêu Tử Du hơi đắn đo một chút, thấy họ đều chờ mong nhìn mình thì không nỡ từ chối, thế là bị đám người kéo lên võ đài. Tiêu Tử Du và Tống Tư đều cầm mộc kiếm, hai người thi lễ, người xung quanh đều hào hứng nhìn lên đài, đến cả trưởng lão không bận việc cũng kéo ghế ra ngồi xem.

Tiêu Tử Du nâng kiếm, ánh mắt ôn hòa mơ hồ trở nên sâu thẳm, cả người nghiêm túc, khí thế cũng mạnh mẽ tràn ra. Tống Tư nhìn thiếu niên từ nhỏ đến lớn, cùng y bồi luyện vô số lần, chứng kiến thiên tài này từng bước trưởng thành. Mỗi khi y nâng kiếm, sự chuyên chú ấy dường như tác động đến cả đối thủ, quân tử khởi kiếm, quân tử luận bàn, chính khí và nghiêm trang. Hai người không so tu vi chỉ so kiếm, Tiêu Tử Du chủ động xuất thủ trước, mũi chân vừa điểm liền tiến về phía Tống Tư, dưới đài có người hô lên:

"Vũ Bộ Thức!"

'Vũ Bộ Thức' là công pháp di chuyển căn bản trong kiếm pháp Thanh Hiên, Tiêu Tử Du du đã luyện đến thấm vào gân cốt, cả người nhẹ nhàng điểm xuống như mưa rơi, kiếm ý cũng lạnh lùng tiến tới. Tống Tư có thể trở thành đội trưởng Chấp pháp tuần vệ thì đương nhiên phải có bản lĩnh, theo kiếm của Tiêu Tử Du tới hắn cũng khởi thế vững vàng tiếp chiêu. Kiếm gỗ va chạm phát ra âm thanh thanh thoát, thân kiếm của Tống Tư vững như trụ trời, thế công của Tiêu Tử Du bị chặn đứng. Thiếu niên không hoảng, mũi chân lại điểm, tách ra một khoảng cách nhỏ. Lần này Tống Tư chủ động truy kích, chém tới một chiêu 'Đoạn Thủy'.

Trong Thanh Hiên kiếm quyết, 'Đoạn Thủy' mở đầu của Thủy bộ, kiếm chiêu hùng hậu mạnh mẽ có thể chém ngang dòng nước, kiếm khí cuồn cuộn ngăn dòng nước hợp lại. Đối mặt với 'Đoạn Thủy' chiến ý nồng đậm, Tiêu Tử Du lại không lựa chọn né tránh, vừa đứng vững liền vung kiếm đâm thẳng, thế như sóng tràn, là kiếm chiêu 'Hải Khoát' (Biển rộng).

Trước mặt biển lớn, sức người có hạn, làm sao đoạn được nước biển đây? 'Đoạn Thủy' sắc bén quét tới, bị 'Hải Khoát' nhấn chìm, Tiêu Tử Du giải được một kiếm của Tống Tư nhưng kiếm của y đã tan thế, cả hai đều lùi một bước nhỏ.

Người trên đài mới chạm kiếm hai lần mà đã làm người bên dưới kinh ngạc nín thở, đến cả hai vị trưởng lão ngồi ở xa quan sát cũng cảm thán mấy hồi.

Tiêu Tử Du kém Tống Tư một đại cảnh giới, thực chiến tất bại. Thế nhưng trên phương diện kiếm đạo, thiên phú và nỗ lực của Tiêu Tử Du quả thực là làm người tán thán. Không lâu trước đây vẫn còn là y ra kiếm, Tống Tư giải kiếm chỉ dẫn, thế mà hôm nay Tống Tư đã thành người xuất chiêu bị y phá giải rồi.

Hai người lùi một bước rồi lại tiến lên. Tống Tư ra chiêu thiên về chắc chắn, kiếm ý viên mãn, vững vàng mạnh mẽ, mà Tiêu Tử Du lại thiên về sắc bén, kiếm cũng như người, là quân tử kiếm, mỗi chiêu xuất ra đều thẳng thắn trực tiếp hướng tới đối thủ. Mỗi người lần lượt ra chiêu rồi phá chiêu, người dưới đài cũng học hỏi được không ít. Tiêu Tử Du cùng Tống Tư giao thủ hơn một canh giờ, khi cả hai thu kiếm cúi chào, ánh mắt thiếu niên sáng lấp lánh, đối với việc được cùng người tài hoa so đấu vô cùng mãn nguyện.

Mọi người nhàn nhã cùng nhau đi vào hậu đường, Tiêu Tử Du lấy từ trong túi trữ vật ra mấy chiếc hộp gỗ, bên trong là lá trà và thảo mộc, bắt đầu nấu nước pha trà, có hai vị trưởng lão không bận rộn cũng cùng họ ngồi xuống.

Chấp pháp đường đứng đầu bởi Cửu pháp lão, trong đó có ba vị đã tiến vào Vô Thương cảnh, sáu vị còn lại đang ở Hiết Yên cảnh, ở các môn phái tầm trung, mỗi người đều có thể tọa trấn một phương. Trong Cửu pháp lão, Ngũ đẳng vị La Trí và Thất đẳng vị Đàm Tức là hai trưởng lão dễ nói chuyện nhất, ngồi uống trà cùng đám tiểu bối cũng rất tự nhiên. Đàm Tức trưởng lão là sư phụ của Tống Tư, hai người rất giống nhau, nghiêm túc nhưng ôn hòa, Tiêu Tử Du cũng thân cận với ông. Đàm Tức trưởng lão nhận chén trà Tiêu Tử Du đưa tới, hỏi:

"Chuyện mấy ngày trước là thế nào vậy? Sao con lại làm hỏng Hộ sơn trận?"

Tiêu Tử Du đã sớm nghĩ trước sẽ trả lời thế nào, cúi xuống liếc nhìn chén trà nhỏ trong tay:

"Hôm đó có người muốn mượn Trúc Chu trục, con đi tìm Lam La thảo ở Đông viện, lâu rồi không vào đó, có lẽ vô tình đụng phải."

La Trí trưởng lão nhấp một ngụm trà, nhìn Tiêu Tử Du không ngẩng đầu, nói:

"Con lớn lên ở Phục Vân phong, Đông viện đến cỏ gì mọc ở đâu cũng biết, sao có thể đụng hỏng cả trận pháp chứ?"

Thiếu niên xoa nhẹ lên thân chén trà, dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Hôm đó con có chút không tập trung."

Mấy người lớn đưa mắt nhìn nhau, La Trí trưởng lão còn định nói thêm gì đó thì Đàm Tức trưởng lão đã khoát tay, Tiêu Tử Du không muốn truy cứu, vẫn nên tôn trọng ý kiến của y.

Chấp Pháp đường là một nơi vội vàng, tuần vệ phân ca đi khắp Thanh Hiên sơn, luyện tập cường độ cao, còn có ảo trận diễn luyện. Thanh Hiên ít người, chẳng mấy khi có người bị phạt, Tiêu Tử Du ở đây thoải mái dễ chịu, bên người cũng không truyền ra phong thanh gì.

Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua, đến ngày Tiêu Tử Du trở về Nam viện, y vừa sáng sớm đã thức dậy, thay sang y phục quản thư, tóc buộc cao cuộn lại rồi đội lên mũ vải màu xám tro. Thiếu niên tuấn tú mặc y phục tầm thường đứng trong sân nhỏ nhìn đặc biệt ôn hòa ngoan ngoãn.

Sáng nay vừa vặn không phải ca trực của Tống Tư, thanh niên mặc khinh giáp của Chấp pháp tuần vệ cao lớn đĩnh đạc đứng chờ trước cửa, hướng thiếu niên cười nói: "Ta đưa đệ về." Sợ y từ chối, hắn còn nói thêm: "Lâu rồi không đọc sách, nhờ Tử Du giới thiệu một cuốn văn tập giải khuây."

Tiêu Tử Du không nghĩ nhiều mà gật đầu đáp ứng, lặng lẽ theo sau Tống Tư trở về Nam viện.

Hôm nay nay là ngày Tiêu Tử Du trở về, Thư các Nam viện có người từ sớm chờ sẵn. Hoàng Chính Hy, Hàn Cảnh cùng nhóm đồng niên đều ở trong Thư các, bọn họ cũng không nghĩ ra sẽ nói gì nhưng cũng không muốn ở lại viện tử mà suy tư lung tung. Tiêu Tử Du vào đại sảnh của thư các, tầm mắt mọi người đều âm thầm quét tới, khi thấy Tống tư bên cạnh y thì kinh ngạc không thôi. Tống Tư trong thế hệ trẻ của Thanh Hiên kiếm tông cũng là một nhân vật nổi bật, lại chấp chưởng tuần vệ, vai vế so với đệ tử của Phong chủ như Hàn Cảnh, Lục Tình Tình đều cao hơn.

Tiểu Tử Du đối với tầm mắt khắp nơi hoàn toàn miễn dịch, cảm thấy họ đang nhìn Tống Tư, một chút cũng chẳng liên quan đến mình.

Y dẫn Tống Tư lên lầu hai, từ trên những dãy tủ giống hệt nhau lấy ra hai cuốn sách giấy, nhỏ giọng nói: "Đây là 'Bình Châu Du Ký', tác giả là tán tu, bút pháp tự do phóng khoáng, cố sự viết lại cũng rất thú vị. Còn có 'Quá Ly giang', là một vị phật tu đi thuyền xuôi theo sông Ly ghi chép chuyện bên bờ, văn phòng rất tốt, cảnh đẹp người độ lượng."

Tống Tư nhận sách, nói:

"Đệ cứ kệ huynh, bận việc mình đi."

Tiêu Tử Du "A" một tiếng thật khẽ rồi xoay người rời đi. Tống Tư quét mắt nhìn đám sư đệ đang âm thầm quan sát, cả một đám vội vàng thu lại tầm mắt. Hoàng Chính Hy và Hàn Cảnh nhìn nhau, xem ra quản thư này thực không đơn giản đâu.

Trở về vị trí của mình, Tiêu Tử Du lấy sách gấm ra xem lại thống kê ngọc giản, văn thư quyển trục có hư hao gì không, lại nhẹ chân nhẹ tay đến giá sách sắp xếp lại sách giấy bị để loạn, từng cuốn từng cuốn thứ tự rõ ràng, cũng không biết làm sao mà nhớ được như vậy. Chỉnh lý xong kệ sách, Tiêu Tử Du liền thu lại hết bình hoa và cốc nhỏ có mấy cành Linh Hương thảo héo úa rồi đi ra ngoài. Trong thư các yên lặng, tiếng Tống Tư lật sách cũng trở nên rõ ràng, không khí có chút vi diệu. 

Không lâu sau, Tiêu Tử Du trở về, đem bình hoa và cốc nhỏ đã rửa sạch để lại chỗ cũ rồi cho nước vào, lại cầm hoa cỏ mới hái từ Yến Chi viên phân biệt theo màu sắc mà cắm xuống. Linh Hương Thảo tươi mới để trong các cốc tỏa ra mùi hương mát dịu. 

Cửa sổ của Thư các mở ra cả, cả tòa lầu theo dáng vẻ bận rộn của Tiêu Tử Du mà sống lại. Trong mắt đám người Hoàng Chính Hy thoáng qua một tia bối rối.

Thư các vốn đã có dáng vẻ lạnh nhạt cứng nhắc của riêng nó, là thiếu niên mỗi ngày dùng tâm ý của mình giúp nơi này trở nên bao dung hơn. Chỉ là y luôn âm thầm như vậy, không ai nhận ra cũng không ai hồi đáp, năm này qua năm khác, họ lại ngộ nhận đó là đương nhiên.

Tầng một Thư các là một sảnh rộng hướng thẳng cửa lớn. Tiêu Tử Du có một cái bàn ở đó, trên bàn có chú văn điều khiển tất cả các trận pháp lớn nhỏ ở đây, vóc người thiếu niên không cao lớn, trước bàn còn có một mặt quầy, vừa ngồi xuống cúi đầu viết lách thì cả người liền như biến mất.

Tống Tư không ở lại lâu, mặt trời lên cao thì hắn cũng đứng dậy, nói với Tiêu Tử Du đang chăm chú ghi sổ sách ở đó: " Tử Du, huynh đi trước. Sách rất hay, có dịp sẽ tới đọc tiếp."

Tiêu Tử Du không ngẩng đầu, "Ừm" một tiếng rồi tiếp tục bận việc mình. Tống Tư cũng không để bụng, thản nhiên rời đi. Vừa ra đến cửa thì gặp Lục Tình Tình tiến vào. Nàng hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, yên lặng hành nửa lễ, Tống Tư cũng tôn trọng mà đáp nàng nửa lễ, hai người thong dong lướt qua nhau. Thư các trở về với bộ dáng sáng sủa sạch sẽ mà mấy năm qua nàng quen thuộc. Nàng đảo mắt nhìn qua bàn nhỏ trong sảnh, thiếu niên cũng trở về chỗ của mình tựa như một cảnh trí đẹp đẽ ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip