Chương 7: Căn dặn (1)
Thời gian trước luận kiếm hội không có nhiều, Tiêu Tử Du đành đến Phục Vân đường mượn hai đệ tử tạp dịch tới Nam viện giúp đỡ trông chừng Thư các, bản thân thì chạy đến đến Võ tràng của Chấp Pháp đường luyện tập.
Việc Tiêu Tử Du đột nhiên tham gia Nam Thương luận võ kéo đến không ít người chú ý nhưng khi tới Thư các thăm dò thì một chút bóng dáng cũng không tìm thấy.
Tiêu Tử Du không phải kiểu hài tử quá chăm chỉ, cái gì mà 'đông luyện Tam Cửu, hạ luyện Tam Phục*' mười phần là áp dụng cho Sở Hoành đi. Y không bái sư, giống như các đệ tử phổ thông ở Thanh Hiên sơn, chủ tu Thanh Hiên kiếm quyết do lão tổ khai tông truyền lại và Bái Trực quyết do chưởng môn đời trước sáng tạo.
(*'đông luyện Tam Cửu, hạ luyện Tam Phục': Tam Cửu là thời kì nóng nhất trong mùa hè, Tam Phục là thời kỳ lạnh nhất trong mùa đông, ngạn ngữ chỉ sự chăm chỉ, nỗ lực của người luyện võ.)
Tiêu Tử Du từ nhỏ đã theo Sở Hoành tu luyện lại được cao thủ thế hệ trước Tống Tư giúp đỡ, các trưởng lão Chấp Pháp đường, Tông chủ Thương Hòa chân nhân Sở Chính Dương và vài vị trưởng lão trong tông mỗi người chỉ điểm một chút. Con đường tu hành của Tiêu Tử Du có chút giống đẽo cày giữa đường, mỗi người góp một vài câu, nếu là người khác không chừng đã tự làm mình loạn đến không ra sao. Thế nhưng Tiêu Tử Du một đứa trẻ nhỏ như vậy vẫn từng chút chắt lọc ra được thứ phù hợp với mình trong muôn vàn đường ngang ngõ tắt, kiên định ngay thẳng mở ra một lối đi.
Tiêu Tử Du không ngày đêm tu hành, mỗi ngày vẫn ở Nam viện làm đủ thứ việc lặt vặt, chỉ đêm xuống mới ở trong Yến Chi viên tĩnh tọa hoặc vào động phủ nhỏ ở hậu sơn luyện kiếm. Thiếu niên trên tuyết sơn, tâm không nặng lòng thuần tịnh, tiến cảnh rất nhanh, lại thêm y vô cùng kiên nhẫn, chỉ là một động tác vung kiếm đơn giản cũng có thể cẩn cẩn dực dực làm đến mấy đêm liền. Động phủ nhỏ kia linh khí mỏng manh, sử dụng trận pháp làm chậm thời gian, Tiêu Tử Du một đứa trẻ dùng nhục thể phàm thai không có linh khí bảo hộ, hàng ngàn hàng vạn lần lặp lại từng động tác phách, thứ, trảm, mạt* đơn giản nhất, thân thể tê dại nhưng tinh thần quật cường ngộ ra 'kiếm' của mình.
(*phách, thứ, trảm, mạt: chẻ, đâm, chém, bổ)
Tiêu Tử Du đang ở Cẩn Dương cảnh Trung giai, nói y tiến cảnh chậm thì đương nhiên không phải, thế nhưng tư chất của y không thua Sở Hoành, cảnh giới nếu dốc lòng tu luyện hẳn có thể càng vững chắc hơn. Thế nhưng Tiêu Tử Du mỗi thứ đều muốn học một chút, từ trù nghệ, trà nghệ, công việc quản thư cho đến chăm sóc thảo mộc, phần tâm ý không nhiều của y rút ra khỏi những thú vui nho nhỏ đa phần đều đã dành hết vào kiếm đạo, các trưởng bối cũng chỉ có thể tiếc hận mà nói còn nhỏ như vậy mà tìm được con đường của mình cũng xem là chuyện đáng mừng.
Ở Chấp Pháp đường cùng người khác so đấu, Tiêu Tử Du trước những loại hư chiêu lừa gạt ăn không ít thiệt thòi. Trước giờ các sư huynh đấu cùng y đều là đối luyện, ra chiêu rất tiêu chuẩn, đôi khi còn mang theo ý dẫn dắt, sắp tới phải đối mặt với thực chiến, tuy không thể học được những tiểu xảo này trong một sớm một chiều nhưng hẳn là có thể phòng bị được đôi chút. Tiêu Tử Du từng có một đoạn thời gian đến Tuyết Nguyên môn, là bộ phận chuyên trách túc trực bảo vệ cấm chế Hàn Hoang, theo chân họ chiến đấu với các ma thú thoát được khỏi cấm chế, từng kinh qua không ít hiểm cảnh, không đến nỗi như một đóa hoa trong nhà kính, trước cường độ luyện tập mới cũng thích ứng khá ổn.
Người khác đối với Tiêu Tử Du mỗi ngày đều có thể tiến bộ thêm một chút thì kinh ngạc không nói nên lời. Tống Tư là người nhìn thấy rõ nhất tiềm năng vô hạn của Tiêu Tử Du, từ lần trước sư đệ bị phạt tới Chấp Pháp đường cùng y so đấu, hắn đã nhận ra thiếu niên quả thực là thần tốc trưởng thành. Khi hắn chém ra 'Đoạn Thủy', Tiêu Tử Du vung kiếm thành 'Đại Hải', chỉ trong khoảnh khắc, Tống Tư đã cảm thấy cả người bị 'biển rộng' nuốt lấy. Tiêu Tử Du dành cả mười mấy năm cuộc đời trên ngọn núi này, chưa từng thấy biển, Thủy bộ của Thanh Hiên kiếm quyết ý cảnh sâu sắc, một tấc trời nhỏ của Nam viện chẳng chứa được bao nhiêu, là thiếu niên tự dùng cảm ngộ của mình, trong thâm ý của kiếm chiêu hình dung ra 'biển rộng', chẳng biết có thể rộng tới chừng nào, nhưng Tống Tư biết 'Đoạn Thủy' của hắn không 'đoạn' được nước này.
Thời gian này Sở Hoành cũng không nhàn rỗi, công việc của quản dẫn không ít, lại thêm sắp tới đi Nam Thương luận võ, nhiệm vụ hàng ngày trong tông phải phân chia cho người khác, mỗi ngày bận tới chiều muộn mới xong. Tới lúc mọi sự hoàn tất óc thể rút tay ra thì đã là trước lúc xuất phát một ngày.
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên*, trong Yến Chi viên, ánh dương cuối ngày đỏ cam hắt lên cỏ cây một lớp màu ấm áp. Liên trì trong Yến Chi viên trồng Tương Ly liên, Hoa bán trong suốt, cánh như thủy tinh hồng, lá như ngọc bích dát mỏng, mọc trong hồ thoạt nhìn như đồ mỹ nghệ chế tác tinh xảo.
(*Ánh dương sắp tan, hoa ngậm khói.
Trích "Trường Tương Tư 2" - Lý Bạch)
Sở Hoành đứng bên hồ, ánh mắt chuyên chú dừng trên người thiếu niên đang trầm mình trong nước. Tiêu Tử Du giữa đám lá sen dày đặc mò mẫm mấy hồi, cuối cùng trong nước lạnh sờ được một vật, cảm giác tê dại trượt qua tay.
Thứ Tiêu Tử Du vớt lên là một lưỡi kiếm dài bằng gỗ, chất gỗ lạnh cứng, trên nền đen huyền có vân gỗ nhỏ li ti như mạng nhện màu huyết dụ. Lưỡi kiếm mỏng sắc, trọng lượng rất lớn, nếu không phải vì vân gỗ kỳ lạ kia thì không ai nghĩ đây lại là thứ làm từ gỗ. Lưỡi kiếm không chuôi, là một đoạn gỗ mỗi nơi đều sắc bén. Tiêu Tử Du trên tay buộc một miếng vải trắng vẽ phù văn nắm lấy lưỡi kiếm rồi nhảy lên bờ. Mộc kiếm trong tay nhẹ rung lên, tựa như oán trách lâu như vậy mới đem nó ra ngoài.
Sở Hoành dùng pháp quyết giúp y làm khô cả người, Tiêu Tử Du thì lấy vải trắng từng vòng từng vòng bao chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén, lại lấy ra túi đựng kiếm có chú văn cho vào, kéo dây thắt miệng túi lại.
Sở Hoành và Tiêu Tử Du ngồi dưới một tán cây cổ thụ, Sở Hoành hỏi: "Đệ định dùng nó?"
Tiêu Tử Du mím môi, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Trước cứ dùng mộc kiếm đi, không bắt buộc thì không dùng."
Mộc kiếm của Tiêu Tử Du là kiếm làm từ gỗ cây du ở Nam viện.
Bảo vật theo thứ tự từ trên xuống là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, cây du ở Nam viện được linh mạch của Thanh Hiên sơn uẩn dưỡng, là Huyền cấp linh mộc, chất gỗ khá chắc chắn nhưng muốn dùng nó chém ra sắc bén của kiếm chân chính thì không có khả năng. Sở Hoành nhíu mày muốn nói gì đó nhưng khi nhìn Tiêu Tử Du dựa vào gốc cây bình thản nhìn ngắm hoa cỏ xung quanh lại chẳng biết mở lời thế nào, cuối cùng nghẹn thành một tiếng thở dài.
"Đã nhận Tông phục chưa?" Sở Hoành hỏi.
"Sáng nay nhận rồi." Tiêu Tử Du nói: "Cảm thấy hơi vướng."
Trong mắt Sở Hoành thoáng qua ý cười, hơi dỗ dành nói: "Ra ngoài hành sự, trang trọng một chút."
Bình thường Tiêu Tử Du mặc trang phục quản thư, vạt áo ngắn, là loại bố y hai lớp. Tông phục Thanh Hiên kiếm tông dệt từ Bạch tàm ty và sợi bông Ý Ly trồng dưới chân Phục Vân phong. Y phục ba lớp, vạt áo dài, toàn bộ đều là màu trắng thêu vân đồ, chất vải mỏng nhẹ còn có phù văn chống nước chống bụi, mặc lên quả thực rất giống tiên nhân mà phàm giới hay lưu truyền. Tiêu Tử Du hiện giờ vẫn mặc y phục cũ, trước giờ y không để ý đến những thứ này, mặc áo vạt ngắn đã quen, đổi sang Tông phục tiên khí phiêu phiêu có chút lạ lẫm, mỗi bước đi đều cảm thấy vải vóc đang lay động.
Sở Hoành lấy mũ vải trên đầu Tiêu Tử Du xuống, lại đưa cho y một đoạn dây vải màu trắng đẹp mắt: "Ngày mai buộc tóc lên."
Tiêu Tử Du nhận lấy, hai người cứ như vậy ngồi bên nhau nói một ít nhàn thoại, trong Yến Chi viên tràn lan một loại bình lặng thản nhiên.
---
Thính Tuyết phong lần này có bốn đệ tử tham gia Nam Thương luận võ, tất cả đều là tân sinh nhập môn ba năm trước, Lục Tình Tình là đệ tử phong chủ, thân phận cao nhất. Lúc này trên Thính Tuyết đài, Lục Tình Tình đang nghiêm túc đứng sau một nữ tử vận đạo bào bạch sắc. Tu hành không kể tháng năm, tiên nhân thanh xuân vĩnh trú, thọ mệnh dài lâu, mấy ai biết nữ tử xinh đẹp xuân sắc đã trải qua bao nhiêu cái trăm năm trên tuyết địa này. Bà là Phương Tuệ đạo nhân Từ Dung, phong chủ Thính tuyết Phong, là sư tôn của Lục Tình Tình.
"Lần này hạ sơn, con để tâm đến đứa nhỏ ở Nam viện một chút." Từ Dung lạnh nhạt nói, tựa như một lời dặn dò không quan trọng nhưng Lục Tình Tình lại kinh ngạc không thôi.
Nàng bái nhập Thính Tuyết phong đã ba năm, dưới tọa bà có ba đệ tử, chưa từng có một ai được bà đặc biệt nhắc tới như vậy. Chậm mất mấy giây, Lục Tình Tình mới cúi đầu đáp: "Vâng."
Phương Tuệ đạo nhân lại nhấc tay, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc phù, nói: "Trong này có hai kiếm của ta, dùng linh lực bóp vỡ sẽ xuất ra, giữ cẩn thận."
Lục Tình Tình đưa hai tay nhận lấy, thứ này rất khó chế tạo, kiếm ý của đại năng bá đạo, chỉ cần sai một ly thì ngọc phù sẽ vỡ nát, quả thực là báu vật bảo mệnh.
"Đa tạ sư tôn."
Phương Tuệ đạo nhân khẽ gật đầu: "Nghỉ ngơi đi."
Lục Tình Tình thi lễ rồi lui ra ngoài. Đại tiên môn đều như vậy, ra ngoài lịch luyện trưởng bối thường chỉ ban cho vật bảo mệnh chứ không cho qua nhiều pháp bảo pháp khí. Lịch luyện chính là tự mình trải qua hung hiểm mà tiến bộ, quá bảo bọc thì sẽ thành bỏ gốc lấy ngọn*.
(*bỏ gốc lấy ngọn: bỏ cái chính yếu, lấy cái phụ)
Vừa trở về tiểu viện của mình đã thấy một người đứng đó, là Lục Dao sắc mặt bất thiện.
Lục gia là một thế gia, chi chính chi thứ đan kết dày đặc, người cùng thế hệ cạnh tranh rất gay gắt. Lục Tình Tình là thứ nữ của phân gia khá lớn thế nhưng nàng không muốn ở trong gia tộc hỗn loạn tranh đoạt, tự mình điệu thấp che dấu thực lực. Lục Dao là con cháu dòng chính ở Tông gia Lục gia, tư chất không tồi, được cử đến Thanh Hiên kiếm tông để làm sâu thêm quan hệ với nơi này, Lục Tình Tình và hai người khác đều là hàng đi kèm.
Trong khảo thí tuyển đồ, hai người kia bị loại, Lục Dao kiêu ngạo cũng chật vật lắm mới chiếm được một vị trí. So với đả kích khi thấy những người ưu tú vượt trội dễ dàng qua được khảo thí, Lục Dao càng kinh hoảng hơn khi thấy Lục Tình Tình bộc lộ tài năng. Nàng ta cảm thấy bản thân thiên tư trác tuyệt, luôn ở trước mặt ba người chi thứ thể hiện ra vẻ, Lục Tình Tình đứng một bên yên lặng không đồng tình cũng không phản đối, vừa nghĩ lại đã làm nàng ta thấy mặt mũi đau rát, nàng ta khi đó nực cười cỡ nào, nông cạn cỡ nào, như một tên hề nhảy nhót trước thiên tài chân chính.
Lục Dao cũng vì thế mà hận Lục Tình Tình đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng chưa kịp phát giận, Phương Tuệ đạo nhân đã thu Lục Tình Tình làm đồ đệ. Đừng nói là Lục Dao, cả Lục gia hiện giờ đều phải xem trọng Lục Tình Tình, thậm chí hỏi đến còn có mấy phần vẻ vang.
Lục Tình Tình nhìn thoáng qua Lục Dao, lại thản nhiên bước qua nàng ta tiến về cửa viện. Lục Dao cảm thấy bị sỉ nhục, cắn răng muốn bắt lấy Lục Tình Tình. Bọn họ cách nhau cả một đại cảnh giới, Lục Tình Tình tất nhiên không chịu thiệt, nàng khẽ nghiêng người, chỉ một động tác nhỏ nhưng cực kỳ xảo diệu, bàn tay của Lục Dao nắm vào khoảng không, vừa hận vừa sợ nhìn người trước mặt: "Lục Tình Tình, ngươi đứng lại đó."
Ánh mắt Lục Tình Tình trầm xuống, thở nhẹ ra, những kẻ ngu ngốc đều rất phiền phức. Lục Dao còn không biết sống chết chạy lên chắn trước mặt nàng, hất hàm: "Tiện nhân ngươi có ý gì? Muốn ta... Hộc!"
Tiếng nói ngưng bặt, Lục Dao sắc mặt trắng bệch ôm bụng quỳ xuống, đau đến cả người run rẩy, ánh mắt trừng lớn nhìn Lục Tình Tình. Lục Tình Tình dùng thanh kiếm vẫn còn trong vỏ thúc vào bụng nàng ta một cái, động tác vô thanh vô tức, đến khi đau đớn truyền tới thì người kia đã thu tay về từ bao giờ, chênh lệch lớn đến mức làm lòng người phát lạnh.
"Học lại môn quy đi, gọi ta thế nào?" Lục Tình Tình cất bước, ngữ khí lạnh nhạt: "Là đệ tử Thanh Hiên thì ít đem chuyện bên ngoài vào sư môn." Đừng đem những thứ thủ đoạn tranh đoạt thấp kém làm bẩn nơi này.
Câu cuối cùng không nói ra nhưng đối với nàng, Thanh Hiên kiếm tông là tiên môn, xa rời thế tục, không cần đem những chướng khí ô uế kia tới đây.
Những ngày còn ở Lục gia nếm qua nhân tình ấm lạnh, gặp qua một đám người nâng cao đạp thấp, Lục Tình Tình trong lòng không có gia tộc, cũng không có chính mình, ở nơi cao nhất chính là Thanh Hiên. Là sư môn cho nàng khẳng đinh cùng tôn nghiêm. Nàng quyết tuyệt lại lạnh lùng, thế nhưng nàng tìm được ấm áp tại nơi cực hàn chi địa này, muốn dùng cả sinh mệnh để thủ hộ nó, không cho phép người khác nửa phân kinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip