Đại án (1)

Lúc bắt đầu, mình định viết một siêu siêu đoản trong đó có tả lại gương mặt ngơ ngác đến phát tội của Mèo con. Cái này là đoạn đầu, tính chấm phá vài câu rồi cho Papa và Mèo lên sân khấu, chả hiểu sao viết một hồi thành ra như vậy. 😥  Mà lỡ viết rồi nên đăng luôn, khi nào có hứng viết cái kia thì tính tiếp vậy. 😓
Lưu ý: truyện tưng tưng, so với Thất tịch hoàn toàn là hai thái cực.

--- --- ---

Mặc Thiên Toàn hiện đang là Tri phủ Thường Châu. Công vụ ở đây nói ít không ít, nói nhiều không nhiều. Đa phần là xử những vụ trộm gà cắp chó, tranh chấp gia tài, rối loạn trị an, đại án như sát nhân, phóng hỏa rất ít xảy ra.

Mỗi lần gặp phải đại án Mặc Tri phủ đều thấy đau đầu. Tuy phá án xong, triều đình ban thưởng không ít, nhưng quả thật rất là mệt. Dù sao bổng lộc của tri phủ cũng đã đủ sống qua ngày, không cần phải thường xuyên có đại án để kiếm thêm tiền thưởng. Lâu lâu một vụ là được rồi.

*** *** ***

"Đại...nhân... Đại nhân... Lớn chuyện... lớn chuyện rồi!"

Mặc Tri phủ dời tầm mắt từ đống công văn sang người mới vừa vọt vào phòng.

"Chuyện gì? Có đại án à?" Mặc Tri phủ chặc lưỡi nhìn bộ dạng cuống quýt của Tôn sư gia. Ai mà không biết tưởng đâu ngươi thích đại án lắm. Lần nào cũng mừng rỡ chạy vào báo tin, vui đến mức thở không ra hơi, nói không ra lời.

"Đại nhân à, gấp gáp thì cũng có thể chạy nhanh vậy, đâu có ai quy định chỉ được chạy nhanh khi vui mừng đâu." Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Tôn Sư gia vừa thở hổn hà hổn hển vừa thanh minh lần thứ một ngàn với Mặc Tri phủ.

"Ừ... Hả?" Mặc Tri phủ đáp lời theo phản xạ tự nhiên, rồi mới giật mình nhận ra hình như Tôn sư gia mới nói một câu chả liên quan gì hết. "Sao ngươi lại nói vậy?"

"Đại nhân, trên mặt ngài hiện lên chữ luôn rồi kìa. Ta đã nói rồi, ta không phải vui mừng vì có đại án, ta là lo lắng, bất an. Đại án xảy ra chứng tỏ trị an ở Thường Châu..." Tôn sư gia bắt đầu giải thích về việc chạy nhanh bẩm báo - đại án - trị an Thường Châu - ...

"Được rồi, được rồi, có chuyện gì?" Mặc Tri phủ rối rít cắt ngang, trong bụng không quên chèn thêm một câu "Lần nào ngươi cũng giải thích bằng những câu như vậy, lằng ngòa lằng ngoằng, lê tha lê thê, không chán sao?"

"Đại nhân, có đánh nhau ở Nghi Xuân Viện." Do nhận thấy tầm quan trọng của vụ án, nên Tôn sư gia quyết định quẳng việc giải thích sang một bên.

"Chết mấy người?" Hy vọng là chết ít thôi.

"Dạ, không có chết người."

"Tàn phế mấy người?" Lão gia hay thiếu gia nhà nào đây? Hy vọng bị cáo đủ giàu để đền tiền thuốc thang.

"Dạ, không có."

"Sập Nghi Xuân viện?" Đánh nhau văng vô cột cái, gãy cột, sập nhà luôn? Đánh gì dữ vậy?

"Dạ không."

"Cháy?" Đánh rớt vô đèn, ngã, cháy?

"Dạ không."

"Vậy đại án chỗ nào mà ngươi phải hớt hơ hớt hải chạy vào báo?" Mặc Tri phủ mặt mày hầm hầm, đoán quá trời quá đất mà không trúng chỗ nào hết là sao?

"Nếu ngươi không giải thích được, thì..." Ờ, ngài chưa nghĩ ra thì phải làm sao, mà chắc không cần phải nghĩ tiếp đâu. Lời hăm dọa thường phải bỏ lửng nửa câu như vậy nó mới có giá trị.

"Đại nhân, người gây sự đánh người trong Nghi Xuân Viện là Triển nhị thiếu gia."

"Triển nhị thiếu gia? Ai?" Tên nghe lạ hoắc.

"Dạ, thì chính là..."

"Ngươi bị gì vậy? Nam Hiệp, Ngự Miêu, Ngự Tiền Tứ phẩm Đới đao Hộ vệ hay gọi thẳng tên là Triển Chiêu thì có ai không biết hắn đâu. Sao lại gọi bằng cái cách không phổ biến gì hết?" Trước khi Tôn sư gia giải thích thì Mặc Tri phủ đã nhớ ra Triển nhị thiếu gia là ai, nhưng ngài cũng mắng cho một tràng dài dằng dặc. Thói quen thôi, dù sao mỗi lần nghe đến đại án ngài đều căng thẳng đến mức có những hành vi mất kiểm soát như vậy.

Không đợi Tôn sư gia đáp lời, Mặc Tri phủ đã tiếp tục huyên thuyên xích đế: "Triển Chiêu? Hắn không ở Khai Phong phủ về đây để làm gì? Ở Khai Phong phủ không dám đến kỹ viện nên phải vượt đường xa về đây? Không đúng, gia quy Triển gia không phải rất nghiêm khắc sao? Gia quy? Hắn không phải là thân nhi tử mà Hy Nhân huynh mới nhận lại sao? Đúng rồi, hai phụ tử họ về đây hành hương tế tổ. Hành hương tế tổ không lo, dám lén la lén lút đi Nghi Xuân viện. Cũng không đúng, nếu hắn lén la lén lút thì làm sao ta lại biết? Lén la lén lút đi nhưng vô đó đánh người công khai. Triển Chiêu, ngươi có điên không? Ta làm sao ăn nói với Hy Nhân huynh đây? Ngươi ở Khai Phong sao không đi, về đến đây lại đi Nghi Xuân viện? Còn đánh người? Ta phải xử lý làm sao? Xử lý xong rồi làm sao giao phó với Hy Nhân huynh?"

Tôn sư gia im lặng đứng nghe, lòng thầm nhủ: "Đại Nhân, nếu ngài không có óc phán đoán tốt như vậy ta đã không đi theo ngài rồi."

"Không đúng!" Mặc Tri phủ tự cắt ngang màn lảm nha lảm nhảm của mình bằng một tiếng thét thất thanh.

"Đại nhân, đại nhân. Có gì không đúng ạ?" Nãy giờ ngài nói đúng hết mà, đâu có gì không đúng đâu, nếu nói sai ta đã cắt ngang rồi, lửa cháy sém chân mày, ai rảnh đâu mà nghe ngài lải nhải.

"Triển Chiêu, gây sự đánh nhau ở Nghi Xuân Viện, không ai chết, không ai tàn phế, không sập, không cháy Nghi Xuân viện?" Mặc Tri phủ liếc nhìn Tôn sư gia đầy vẻ nghi hoặc.

"Đúng rồi ạ. Hậu quả không có gì nghiêm trọng, nhưng vì đây là Triển nhị thiếu gia, nhi tử của..."

"Ý ngươi nói là, vì người gây án là Triển nhị thiếu gia, thân nhi tử của Bao Thanh Thiên Bao Đại nhân, nên vụ án cỏn con như thế cũng phải được xử lý như đại án hả?" Mặc Tri phủ mất hết bình tĩnh hét toáng lên.

"Dạ, đúng vậy!" Tôn sư gia tự tin ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Mặc Tri phủ xác nhận. Ngài lúc nãy cũng nói đó thôi, "làm sao ăn nói với Hy Nhân huynh?"

"Nhưng đây rõ ràng không phải một vụ đại án. Nhức đầu mà không được triều đình ban thưởng!" Mặc Tri phủ rên rỉ.

"..."

"A, không đúng!" Sau một phút bi quan, sáng kiến đã lóe lên trong đầu Mặc Tri phủ, ngài vội vội vàng vàng nói: "Ngươi lập tức đến Triển phủ báo cho họ biết, rồi mời họ đến đây. Họ muốn xử như thế nào, chúng ta sẽ xử y như thế! Khỏi phải đau đầu."

"Họ là ai? Ngài muốn mời ai?" Tôn sư gia hỏi lại.

"Ai cũng được, ai cũng được. Mời được Hy Nhân huynh là tốt nhất, không thì mời Công Tôn Tiên sinh, không thì Triển Lục Bảo, hay mời Bát Vương gia cũng được."

"Nhưng Bát Vương gia đâu có liên quan gì đến Triển nhị thiếu gia?" Mấy người kia thì Tôn sư gia còn hiểu, Bát Vương gia là sao?

"Ngươi ngốc à? Ai mà chẳng được, quan trọng là khi xử xong, Hy Nhân huynh có nói gì thì có người cho ta đổ... À không..." Mặc Tri phủ nhận ra mình lỡ lời nên cuống quýt thay đổi khẩu khí. "Ngươi cứ mời một người đến cho ta tham khảo ý kiến, ai cũng được."

"Dạ, Đại nhân!" Tôn sư gia gật gù thấu hiểu. Thì ra ngài muốn tìm một người để đổ thừa, để gánh trách nhiệm khi Bao Đại nhân hỏi đến. Đại Nhân, ngài thật thông minh, vụ án rối loạn trị an cỏn con này nên để người khác giải quyết. Nhức đầu mà không được thưởng thì không nên.

***

Truyện này chỉ đăng duy nhất ở nhà yakikoza trên Wattpad. Trang doctruyenhot.com, truyenfun.com, yeudoctruyen.com, truyenkul.com đang trộm truyện của mình và những tác giả khác trên Wattpad hòng kiếm tiền quảng cáo. Xin các bạn đừng đọc truyện trên những trang này nhằm chung tay dẹp nạn trộm cắp trắng trợn và kiếm tiền trên công sức, đam mê của người khác. Rất cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip