Thất tịch không mưa

- Nếu như còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh!

Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng em có.

Chờ đợi kiếp sau hóa thành con ve sầu mùa thu hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ.

- Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ. Cuộc đời tôi thực ra cũng chẳng có gì cao trào, kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cô gái có tên Thẩm Thiên Tình.

- Tình, đợi anh.

- Cuộc đời con người rất mong manh, lần này anh muốn buông thả bản thân, chỉ cần trái tim anh không thay đổi, trái tim em cũng không thay đổi, vậy là được rồi.

- Đời này, anh nợ em. Anh và cô ấy, sống chết không rời.

- Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng lại không kìm được vẫn muốn nếm thêm lần nữa.

- Thiên đường và địa ngục, em và anh mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.

- Ngày thứ 385 anh ra đi cuối cùng em cũng hiểu,cảm giác nhớ nhung đau tới mức không thể thở nỗi là gì,Hóa ra chỉ là lí do không thể đơn giản hơn là vì...Em yêu Anh.

- Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu, rất yêu...

- Từ lâu tôi đã nhận thức được rằng, tôi có thể mất đi tất cả, những không thể không có anh trai.

- Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!

- Chỉ cần được ở cùng em, anh sẽ không hối hận, em hiểu không, Tình?

- Trinh tiết vì sao quan trọng, vì phải giữ lại cho người đàn ông quan trọng nhất, nếu người đàn ông này không thèm, vậy tôi còn câu lệ làm gì? Anh không yêu tôi, tôi chỉ muốn tìm kiếm chút cảm giác tình yêu bên người đàn ông khác thôi, anh không có quyền ngăn cản!

- Đừng nói, cả đời này cũng đừng nói, tội này cứ để mình tôi gánh là được, tội loạn luân rất khó chịu đựng, dù sao cuộc đời tôi đã bị hủy hoại rồi, tôi không muốn hủy hoại cả cô ấy

- cô bước tới ranh giới cấm kỵ mà không hề hay biết, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để giúp cô giữ thăng bằng, nhưng cô khước từ, thậm chí... vô tri oán hận anh!

- Tình, nếu không bảo vệ được em, anh cũng chẳng cần bảo vệ bản thân mình.

- Nhưng tôi đã đuổi anh ấy đi. Tôi nói, tôi không cần anh ấy nữa; tôi nói, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu; tôi nói, sự tồn tại của anh ấy cản trở tôi tìm thấy hạnh phúc...

- sau khi mất anh ấy, cuộc đời tôi đã không còn hạnh phúc nữa...

- Nếu có một ngày, anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh nhớ trái tim em yêu anh, hãy bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ, nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi.
Bảo trọng, anh trai, em yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip