Tiểu Hy - Phó Phái- "Bạn trai cũ"

" Sếp ơi, anh có uống cafe không? "
Phó Phái quay đầu lại , Trần Tiểu Hy cùng đôi mắt gấu trúc thâm quầng đang khua khua gói cafe hòa tan trong tay.
" Thêm sữa thêm đường "
" Đồ thần kinh" . Trần Tiểu Hy nói , " Gì mà lắm yêu cầu thế, không uống thì thôi".
Lúc Tiểu Hy pha xong cafe đưa tới cho Phó Phái, Cố Vị Dịch cùng Tư Đồ Mạt ở bên dưới vẫn chưa đi. Hai người chuyển bao nhiêu đồ đạc từ trong cốp lên ghế ngồi phía sau. Cố Vị Dịch bê từng hộp to, trong có vẻ rất nặng. Tư Đồ Mạt định lao tới đỡ nhưng anh mỉm cười, càng giơ cao tay lên.
" Sếp à, sở thích của anh đúng là kỳ quặc, biến thái. Sao cứ thích ngồi xem người ta tình cảm ân ái thế? "
" Trần Tiểu Hy, cố đã từng rất thích, rất thích một ai đó chưa? Thích tới nỗi cảm thấy bản thân không xứng để có được một người tuyệt vời như vậy".
Trần Tiểu Hy không ngờ ông chủ ngày thường chẳng nghiêm túc bao giờ đột nhiên lại muốn trút bầu tâm sự với mình, nhất thời cảm thấy hốt hoảng. Cô nàng đắng đo suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết nên trả lời thế nào , nhìn Tư Đồ Mạt cùng Cố Vị Dịch đang bê hết đồ này tới đồ kia, thuận miệng đổi chủ đề :" Anh nói xem, bọn họ dọn hết đồ trong cốp xe ra để làm gì vậy nhỉ? Chắc không phải định giết người rồi giấu xác vào trong đó chứ? "
Phó Phái thâm tình đang uống một ngụm cafe suýt chút nữa bị sặc chết, " Cô có biết trò chuyện với người ta hay không thế? "
" Không phải đâu sếp à, lúc tôi ký hợp đồng lao động với công ty, trong hợp đồng không có điều khoản phải tâm sự với cấp trên. "
Dường như Phó Phái đã hạ quyết tâm phải trút bầu tâm sự , " Trần Tiểu Hy , nếu như cô là Mạt Mạt, cô sẽ chọn tôi hay Cố Vị Dịch? Ý tôi là, giả sử từ nay trở đi tôi chỉ yêu một mình Mạt Mạt thôi. "
Trần Tiểu Hy ngáp dài, " Tôi chọn Giang Thần. "
" Giang Thần là ai? "
Trần Tiểu Hy nhún vai, " Bạn trai cũ".
Khuôn mặt Phó Phái chợt bừng sáng , thể hiện rõ ý: Hai chúng ta đều là những người tình cảm sâu nặng nhưng lại bị tổn thương. Mau, tới đây, chúng ta cùng tâm sự.
Trần Tiểu Hy vội vàng xua tay, " Tôi đùa đấy. Đó chỉ là anh chàng đẹp trai hay tới đưa hàng chuyển phát thôi".
Phó Phái kiềm chế hết mức để không trừng mắt với cô nàng, " Cô đừng có quên ai mới chính là người trả lương cho cô đấy nhé".
Hoàng hôn sắp tới, Tư Đồ Mạt cùng Cố Vị Dịch đã rời đi. Phó Phái hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân thật nực cười, sao lại bi ai tới mức cần cấp dưới an ủi như thế này?
Cuối cùng, Trần Tiểu Hy không đành lòng, vỗ vỗ vào vai Phó Phái, " Sếp ạ, hồi bé anh từng ăn kẹo bao giờ chưa? "
" Ăn rồi" , Phó Phái ngờ vực nói.
" Thế thích mùi vị gì nhất? "
" Cô muốn diễn đạt điều gì? "
" Tôi thích nhất là vị quýt. Hồi bé, cứ mỗi khi mẹ mua kẹo về nhà, đều chỉ cho tôi chọn năm chiếc, nhưng rõ ràng trong lọ có tất cả sáu vị. Hơn nữa , tới lần chọn lựa sau, tôi lại thường quên mất lần trước mình từng chọn những vị gì, lúc nào cũng phải đắ đo mãi, vì thế tôi luôn cho rằng vẫn còn một vị mình chưa được nếm thử, buồn bã suốt một thời gian dài. Sau này , tôi đưa ra quyết định, tối thích vị quýt, thế là tôi chỉ chọn vị quýt thôi. Từ đó về sau, mỗi khi mua kẹo, tôi không bao giờ mua bất cứ vị nào khác, chỉ mua vị quýt thôi. "
" Nếu là tôi, tôi sẽ khóc lóc ăn vạ, nhất định phải được nếm thử tất cả các hương vị. Tôi luôn sợ rằng hương vị mà tôi vỏ sót kia mới chính là vị tôi thích nhất , hơn nữa , nếu như được mua thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ mua lọ kẹo có nhiều vị kia".
" Cách anh yêu đương cũng như vậy, phải không? Lúc nào anh cũng chuẩn bị cho mình người kế tiếp, chuẩn bị sẵn mối tình kế tiếp, bởi vì lỡ như người tiếp theo đó tốt hơn thì sao, mối tình tiếp theo càng phù hợp với anh hơn thì sao? Anh sợ hãi, sợ sẽ mất đi những khả năng khác của cuộc đời mình, còn Mạt Mạt đối với anh mà nói cũng chỉ là một khả năng mà thôi. Trên đời này có nhiều hương vị đến như vậy, sao anh có thể nếm hết được? ".
" Cô muốn khuyên tôi cần phải sống thật ổn định phải không? "
" Xí! Còn lâu ấy. Anh thích thì cứ thỏa sức mà nếm đi, đừng có làm ra vẻ thâm tình chung thủy. Rõ ràng anh không phải mẫu người có thể yêu một ai đó suốt đời, rõ ràng anh là kiểu sẽ phải mua lọ kẹo có nhiều hương vị, vậy thì đừng hòng mơ tưởng tới ngày rụng răng rồi anh sẽ không ăn kẹo nữa, cho dù có bị bệnh tiểu đường anh cũng không thay đổi được đâu ". Trần Tiểu Hy lại ngáp dài, " Đã hiểu ra chưa? Đừng mơ tưởng tới hình mẫu mà bản thân không bao giờ có thể trở thành được. "
Phó Phái im lặng hồi lâu, nói, " Cô ví von cái kiểu quỷ gì vậy? "
Trần Tiểu Hy cười vui vẻ" Hi hi , học được từ một người quen. "
" Chúng ta tan làm thôi. Cô đừng tăng ca nữa. Cái thiết kế vớ vẫn kia cô có vẽ thế nào đi nữa cũng bị ném đá thôi".
Trần Tiểu Hy tức giận, " Dựa vào đâu mà dám ném đá? Tôi vẽ đẹp vậy cơ mà".
Phó Phái cong môi cười, " Nói ra cô đừng giận nhé ".
" Anh đừng nói với tôi anh từng cặp kè với bà giám đốc đó nhé? "
" Haiz.. đại khái là như vậy đấy. "
Trần Tiểu Hy đạp bàn bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip