43. Giang Nam y nương tử 10

[Địch Dục Thiên x Triệu Vô Ngôn]

"Á..."

Nàng hét chói tai, thân hình như bị cơn gió cuốn vào giường.

"Nương tử, đêm xuân đã trôi qua một nửa, nàng còn ngẩn người ra đó?"

Nam nhân rũ mắt mê mải nhìn ngắm dung nhan tuyệt sắc của nàng.

"Xong chưa?"

Nàng nhìn vào mắt hắn, giống như không có gì thay đổi.

"Nàng nói xem?"

Hắn hỏi lại nàng, bàn tay to lớn sớm đã cởi bỏ y phục nàng, thân thể trắng mịn xinh đẹp hiện ra thật mê người.

[...] Nàng cười cười, cảm giác bàn tay giữa hai chân lại đang lộn xộn. Nàng đảo nhanh cặp mắt, nghịch ngợm thấp giọng reo lên.

"Không được, hôm nay chàng là tân nương tử, ta là tân lang, nên do ta động thủ."

Nàng xoay người một cái, đem Địch Dục Thiên ép xuống dưới thân, nàng thì dạng hai chân ngồi trên phần bụng rắn chắc của hắn.

"Còn muốn chơi?"

Nam nhân giọng nói hơi có ý cười.

"Sao có thể nửa chừng bỏ dở!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười khùng khục, bàn tay lười biếng để mở bên gối, cố ý nhìn Triệu Vô Ngôn đang dạng chân trên bụng hắn, giọng nũng nịu.

"Tướng công, nàng nhẹ một chút, đừng làm đau nô gia."

Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, hai tay trên vòm ngực hắn nắm lại.

"Nương tử, chàng 'thụ vô số người', còn phải cần chàng chỉ giáo mới đúng."

"Tướng công ghen à? Thân thể nô gia từ tám năm qua không ai chạm vào... Đều là lúc trước do một tiểu hán tử vô lương tâm bỏ rơi nô gia."

Hắn lại cười.

"Hừ! Lắm lời."

Nàng cúi đầu che đôi môi mỏng, tinh tế nhấm nháp hương vị đàn ông của hắn. Chiếc lưỡi tiến vào, hắn lập tức quấn lấy, đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng nàng không thể để hắn chủ động. Hôm nay nàng là tân lang thật không dễ dàng, há có thể để tên háo sắc này chiếm hết tiện nghi! Nàng ôm khuôn mặt tuấn tú, hôn vào khoang tai hắn, có phần đắc ý khi nghe hắn thở gấp.

Lưỡi nàng nhay nhay trên đầu vú hắn, rồi liếm liếm, rồi hôn, khiến hắn vừa nóng vừa sốt.

Trời ạ, đừng chỉ hôn phía trên thôi, phía dưới cũng chiếu cố một chút đi... Địch Dục Thiên đáy lòng vang lên lời cầu khẩn, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vững bình tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên từ yết hầu truyền ra tiếng ngâm khẽ lộ ra dục vọng trào dâng.

Bàn tay nhỏ bé của Triệu Vô Ngôn trên ngực hắn lưỡng lự, thấy vẻ mặt hắn có vẻ như không đủ "hưng phấn", cái lưỡi tiếp tục đi xuống, trên rốn hắn vẽ thành các vòng tròn, bàn tay thì vuốt ve đôi mông cường tráng.

"Ừ..."

Nam nhân thở gấp đè nén, hơi thở nóng bỏng làm đồi ngực hắn phập phồng liên tục.

"Thoải mái không?"

Nàng nằm sấp trên đùi hắn hỏi, cái lưỡi vẫn đùa nghịch rốn hắn.

"Nàng nếu tiếp tục trượt xuống một chút, ta sẽ càng thoải mái."

Hắn cắn răng nói.

"Ừm."

Nàng ngoan ngoãn đi xuống một chút, vừa lúc đối mặt với vật nam cương cứng của hắn. Nàng hai mắt mở to, chiếc miệng nhỏ nhắn mím lại, tùy hứng nũng nịu nói.

"Không muốn."

"Gì?"

Không không không, nàng không thể như vậy, lúc quan trọng thế này mà lùi lại thì đúng là giết người!

"Đêm nay ta là tân lang, cực khổ nửa ngày, phải là chàng phục vụ ta."

Nàng yêu cầu.

Thì ra là như vậy. Nói sớm đi, hắn thật sự vui vẻ vì nàng mà phục vụ.

Hắn đang định ngồi dậy, thì bị chặn lại.

"Tướng công, ta phải phục vụ nàng thế nào."

Hắn cười nói.

Tiểu nhân nhi từ trên thân mình rắn chắc của hắn cử động đôi chân, từ bụng, giữa eo, lên ngực, đến... mặt.

Triệu Vô Ngôn dạng chân trên khuôn mặt tuấn tú của Địch Dục Thiên.

Nam nhân bên dưới sững sờ, lập tức thích thú.

"Vô Ngôn, nàng thật sự là nữ tử hiếm thấy trên thế gian!"

Đôi con ngươi đen thành thực không khách sáo nhìn chằm chằm.

Hắn khẽ thở một hơi khiến trong cơ thể nàng rung động.

"Chàng... muốn hối hận cũng không kịp... A!"

Nàng run rẩy, phút chốc vì dị vật xâm lấn mà thít chặt.

Hắn vươn đầu lưỡi, khẽ nhẹ nhàng phục vụ nàng. Nàng không ngừng được hắn vội vàng mặc sức tiến công, cả người run rẩy không thôi. Vì những khiêu khích thần sầu của hắn, thấy nàng cũng sắp mềm nhũn vô lực, thân thể rã rời.

Hắn thật sự rất hư hỏng! Ngón tay của hắn... Ngón tay đừng nhúc nhích chứ...

Địch Dục Thiên kiềm chặt cơ thể muốn trốn chạy của nàng, buộc nàng phải giữ hành động táo tợn ban đầu, kéo hai chân mở rộng hơn, chiếc lưỡi ấm áp, ngón tay thon dài tiến vào tàn sát bừa bãi, khiến nàng lạc trong hoan du cực điểm, kích thích ham muốn mãnh liệt trong cơ thể nàng.

"Không... Không muốn! Ta không còn sức nữa..."

Nàng bị hắn trêu chọc đến nhũn cả người.

"Vậy ngồi xuống."

Dục hỏa trong con ngươi đen như lửa cháy rừng rực.

Đôi mông ngồi xuống, lưỡi ấm cùng ngón tay tiến vào càng sâu hơn, thăm dò nơi dịu dàng của nàng. Bên trong rất nhanh truyền đến từng hồi chấn động, dị vật đi sâu điên cuồng tìm kiếm kích thích khiến nàng hét lên, không ngừng run rẩy.

"A! Chàng thật xấu..."

Nàng dùng sức đẩy cánh tay giữ chặt đùi ra, nhấc eo lên, đóa hoa mềm ẩm ướt cách miệng hắn, lập tức thân mình nhanh chóng di chuyển xuống dưới, tốc độ nhanh như sấm, chạy thẳng xuống bụng dưới của hắn.

Tiểu huyệt ướt đẫm lướt qua lồng ngực, thắt lưng, bụng hắn, đến khi bị hỏa trụ nóng cháy ngăn cản, tiểu huyệt mang theo nhục dục trơn ướt, châm lửa từng nơi từng nơi trên người hắn, làm toàn thân hắn căng thẳng, dã thú điên cuồng khao khát.

Tiểu yêu nữ này! Trời ơi, nếu không cho hắn, hắn thật sự sẽ điên mất!

"Ngồi lên đi!"

Hắn khàn giọng ra lệnh.

"Ta..."

Nàng trang phục hỗn loạn, một chút lí trí cũng không tỉnh táo.

"Nhanh lên!"

Nàng nếu không theo, hắn sẽ dùng sức!

"Được rồi, không cần hung dữ vậy..."

Nàng nhấc eo, cầm dục vọng cương cứng của hắn, để vào khe nhỏ, thật chậm thật chậm ngồi xuống...

Chính là như thế! Nơi khiến người khác tiêu hồn, thật chặt, thật nóng... Nam nhân thỏa mãn ngân khẽ một tiếng.

Nhưng Triệu Vô Ngôn dường như lại nghĩ cái gì, nàng nhấc eo, làm tiểu huyệt trơn ướt tách khỏi nam căn.

"Không được, nó lớn như vậy, lại cứng như thế, ta sẽ đau..."

Cái miệng nhỏ nhắn bỗng hé ra, không khí thoáng chốc đông lại!

Bàn tay nắm eo nàng khẽ siết, nâng cặp mông khỏe khoắn, động thân đâm vào, vật nam tính nhanh nhẹn dũng mãnh hướng về chỗ non mềm lao tới, nháy mắt giải cứu nỗi thống khổ của hắn. Nhưng vật nam tính nóng bỏng thật to lớn so với nơi chật khít của nàng, nơi thầm kín nhỏ bé phản ứng không kịp, nháy mắt liền bị ngọn lửa rừng rực chiếm đoạt, thiêu cháy nơi sâu nhất mềm mại, trong cơ thể như có ngọn lửa cực nóng nung chảy thành vách non mềm.

"Ưmh...."

Nàng đột nhiên hít sâu, lạc trong vòng xoáy hỗn loạn, bàn tay nhỏ bé níu chặt cánh tay hắn, sợ không cẩn thận, sẽ bị dục vọng ào ào kéo đến thiêu rụi.

Môi hắn nhếch lên.

"Tướng công, nàng phải vịn ta thật chặt, đừng ngã xuống nha."

Bàn tay thô bạo ôm siết bầu ngực đầy đặn của nàng, khiến nàng run rẩy, ngón cái xấu xa kéo hai đỉnh nụ hoa, nàng ngửa đầu thở dài, khóc thút thít, bất giác bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

"Chàng... Thật xấu xa! Háo sắc..."

Nàng nũng nịu trách móc, nắm tay nhỏ không còn sức lực đặt trên lồng ngực hắn, mái tóc dài vì những va chạm mạnh mẽ của hạ thân nam nhân mà bay bay lay động thật đẹp.

"Đa tạ đã khích lệ."

Nam nhân diễm lệ nhìn tiểu mỹ nhân dạng chân trên người mình rên rỉ dịu dàng toàn thân đẫm mồ hôi, nở nụ cười gian, dùng nụ cười mê hoặc nhất bày tỏ tình yêu trọn tấm chân tình của hắn.

Hắn rốt cục đã có được người yêu nhiều năm thương nhớ! Triệu Vô Ngôn duy nhất của hắn...

Tân phòng suốt đêm đó không ngừng truyền ra tiếng nỉ non, tiếng kêu kiều mỹ, tiếng gầm nhẹ hổn hển, cả phòng đầy cảnh xuân kiều diễm đến tận lúc sắc trời sáng rõ mới dần dần tắt lịm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip