2. Sống chung 24-26, 27-31
[Văn Tẫn x Tưởng Uyển]
Tưởng Uyển bỗng nhiên nhón chân tiến đến bên tai Văn Tẫn, nói nhanh:
"Là như thế này sao? Là như thế này sao? Là như thế này... A..."
Văn Tẫn nghiêng đầu hôn môi cô. Tưởng Uyển đỏ mặt, tay cô để trên ngực anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng phát run.
Văn Tẫn cạy hàm răng rồi quấn lấy đầu lưỡi của cô cắn mút, cánh tay dài bao lại, ôm cả người cô vào trong ngực. Hơi thở của hai người nóng hổi, quấn quýt đến cùng, đến nỗi dưỡng khí chung quanh cũng bị loãng đi.
Tưởng Uyển bị hôn không thở được, vật cứng dưới bụng chọc vào làm cô run lên, đôi tay cô dùng sức đẩy đẩy anh, hơi thở không ổn định.
"Chờ một chút... Tôi, tôi phải nấu cơm."
Văn Tẫn ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng hôn cắn, giọng nói trầm thấp gợi cảm mê người:
"Hiện tại tôi không đói bụng, muốn ăn cái khác."
Tưởng Uyển: "..."
"Không được..."
Tưởng Uyển duỗi tay dùng sức đẩy anh ra, ánh mắt không dám nhìn đũng quần đã căng thành cái lều trại của anh.
"Tối hôm qua đã... làm rất nhiều lần."
Nơi đó của cô sưng rồi.
"Đó là tối hôm qua, hôm nay còn chưa làm."
Văn Tẫn nghiêm trang.
Tưởng Uyển: "..."
Cô nhớ không lầm, tối qua làm đến tận ba giờ sáng!
Văn Tẫn đã mò xuống giữa chân cô, lòng bàn tay cách quần lót nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói khàn khàn hỏi:
"Cô không muốn làm sao?"
Tưởng Uyển dùng toàn bộ ý chí chống cự, cô lấy tay che lại, lui ra sau.
"Không được, nơi đó của tôi sưng lên... rất đau... không thể làm."
"Đau?"
Văn Tẫn nhíu mày.
"Để tôi nhìn xem."
"..."
Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nhìn anh:
"Anh đâu phải bác sĩ, nhìn thế nào được..."
"Cởi quần, nằm xuống để tôi nhìn xem."
Văn Tẫn kéo cô vào phòng ngủ.
Tưởng Uyển cắn môi nhìn anh một lúc, sau đó đỏ mặt cởi quần và quần lót, lúc này cô mới nằm trên giường, nhẹ nhàng tách hai chân ra.
Cô ngượng ngùng nhìn mặt Văn Tẫn, sau lại dùng mu bàn tay che hai mắt của mình lại.
Văn Tẫn cúi đầu nghiêm túc cẩn thận kiểm tra tiểu huyệt của cô, đốt ngón tay thon dài tách hai mảnh môi âm hộ phấn nộn, tay thấm ướt dâm thủy.
Tưởng Uyển không được tự nhiên khép chân, vừa rồi cô bị Văn Tẫn hôn, phía dưới không ngừng phân bố dâm thủy, sau khi bị anh kéo vào, đầu óc choáng váng nên quên luôn việc lấy khăn giấy lau khô.
Cô rụt rụt ra sau.
"Văn Tẫn..."
Giây tiếp theo, đốt ngón tay của người đàn ông đã tìm được miệng huyệt, hô hấp Tưởng Uyển căng thẳng, toàn bộ phần bụng dưới không tự chủ được căng ra. Dâm thủy dính đầy tay Văn Tẫn.
Miệng huyệt đúng là có hơi sưng, đoạn đường phấn nộn cũng đỏ hồng. Ánh mắt Văn Tẫn sâu thẳm, giọng nói khàn khàn:
"Cô ra rất nhiều nước."
"Tôi biết... A..."
Tưởng Uyển còn chưa nói dứt lời, thở nhẹ một tiếng. Đốt ngón tay Văn Tẫn nhẹ nhàng trượt xuống hai lần, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua thịt viên gắng gượng, bụng nhỏ của Tưởng Uyển run lên, hô hấp không thuận thở phì phò, kẹp chân không cho Văn Tẫn chạm vào.
"Để tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ."
Văn Tẫn đứng dậy, đũng quần vẫn còn nhô lên, anh cứ như vậy đi ra ngoài.
[...] Tưởng Uyển thật lâu không đáp, Văn Tẫn lại bắt đầu gõ cửa. Cuối cùng cô đỏ mặt xuống giường mở cửa, chỉ vươn một tay ra:
"Đưa thuốc cho tôi."
"Cô không bôi được."
Văn Tẫn tránh cô, chen chân đi vào:
"Tôi giúp cô bôi."
Tưởng Uyển không lấy được thuốc, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng ngồi trên giường, nghe theo chỉ thị của Văn Tẫn, cởi quần lót nằm xuống.
Anh tách chân cô ra, lấy thuốc bôi vào miệng huyệt. Thuốc mát lạnh, rất thoải mái.
Đốt ngón tay của Văn Tẫn di chuyển bôi tất cả thuốc vào trong, Tưởng Uyển chỉ cảm thấy những nơi bị anh đụng vào đều ứa ra nước, thậm chí cô còn nghe thấy âm thanh dâm thủy quấy vào nhau dính nhớp.
Cô cảm thấy thẹn mà kẹp chân, giọng nói khàn khàn của Văn Tẫn vang lên:
"Bác sĩ nói mỗi lần làm xong bôi một lần, ngày hôm sau có thể tiếp tục làm."
"..."
[...] Toàn bộ khuôn mặt của Tưởng Uyển đỏ ửng, cô xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Văn Tẫn, đột nhiên đứng lên, đẩy anh ra ngoài cửa.
[...] Sau khi cô đã tắm rửa và sấy khô tóc xong, thì Văn Tẫn đã không còn ở đó nữa, lúc này phòng khách một mảnh tối om. Cô mở cửa phòng mình, đang định xoay người đóng cửa lại thì thấy Văn Tẫn nằm trên giường.
"..."
Người đàn ông đang nằm trong ổ chăn kia, lại không mặc quần lót. Cô còn thấy được côn thịt giữa hai chân anh đang đứng thẳng lên đầy phấn khích.
Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng nhìn anh, giọng nói của cô vì cái thứ giữa hai chân của anh làm cho lắp ba lắp bắp:
"Anh... Anh định ngủ ở trên giường của tôi sao?"
"Tôi muốn làm tình với cô."
Văn Tẫn nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi mắt đen láy chứa đầy dục vọng:
"Nơi đó của cô còn sưng không?"
"Còn sưng."
Tưởng Uyển xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cúi đầu lấy mỹ phẩm dưỡng da ở trên bàn bôi lên mặt, đầu ngón tay run lẩy bẩy.
"Cô lên đây."
Văn Tẫn thấp giọng nói:
"Để tôi kiểm tra một chút."
"..."
Tưởng Uyển vì xấu hổ mà cả khuôn mặt đỏ lựng, cô quay qua nhìn Văn Tẫn một cái, khẽ cắn nhẹ cánh môi, từ từ cởi quần rồi trèo lên giường.
Văn Tẫn xoay người, đè ở trên người cô, ngón tay thon dài, mảnh khảnh nắm một góc quần lót của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
Mới vừa tắm rửa xong nên cả người cô tản ra mùi thơm của sữa tắm hết sức dễ chịu. Văn Tẫn cúi đầu, ép sát vào hoa huyệt, nơi đó vừa mới được tắm rửa sạch sẽ, còn dính bọt nước. Anh lấy đốt ngón tay của mình, tách hai môi âm hộ hồng hồng, để lộ vách thịt đỏ bừng bên trong.
Đã bớt sưng.
Phía dưới của cô thật xinh đẹp, không có lông mao, hai cánh môi âm hộ màu hồng nhạt bao bọc lấy tiểu huyệt đỏ bừng.
Ngón tay của Văn Tẫn nhẹ nhàng thăm dò, từ từ tiến vào, thịt non ướt mềm xoắn chặt lấy từng đốt ngón tay của anh.
Tưởng Uyển cắn môi, cả người cô căng cứng. Cô dùng mu bàn tay che mắt, xấu hổ đến nỗi cả người như dát một tầng ửng đỏ.
Văn Tẫn rút đốt ngón tay ướt đẫm ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi âm hộ, sau đó dùng lưỡi áp lên cửa huyệt non mềm, rồi ngậm lấy thịt viên mẫn cảm mút cắn.
"A..."
Bụng dưới của Tưởng Uyển căng lên, cô cắn môi, phát ra tiếng nức nở run rẩy, hai tay nắm chặt khăn trải giường ở dưới thân, thở dốc rên rỉ:
"Văn Tẫn..."
Văn Tẫn há miệng, hút sạch dâm thuỷ của cô, lại dùng đầu lưỡi quét qua âm đế, môi của anh thì khẽ ngậm lấy hai cánh môi thịt, mà mút, mà hôn, mà cắn.
"A..."
Tưởng Uyển phát tiếng rên rỉ như muốn khóc, cô muốn khép hai chân, lại bị Văn Tẫn dùng hai tay mạnh mẽ ngăn chặn, cô bị liếm đến nỗi cả chân như muốn run lên, cổ họng phát ra hai tiếng nức nở tinh tế:
"Đừng liếm..."
Văn Tẫn lại một lần nữa dùng môi bao lấy môi âm hộ của cô mà cắn mút, Tưởng Uyển run rẩy kịch liệt, một đợt dâm thuỷ ào ào chảy ra. Thân thể cô run run vài cái, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà, hô hấp dồn dập.
Giây tiếp theo, côn thịt của anh đã cắm vào trong cơ thể cô, cô hét toáng lên, chống tay lên cơ thể săn chắc của anh, da đầu dường như tê dại đi trước sự mạnh mẽ đó, còn anh thì tấn công dồn dập, khiến cô thở dốc không ngừng.
"Văn Tẫn..."
Văn Tẫn rốt cuộc cũng đỡ lấy côn thịt cắm xuống, miệng phát ra tiếng thở dốc đầy thoả mãn, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt hết tiếng rên rỉ đầy khoái cảm vào bụng.
Năm ngón tay anh nắm chặt một bầu vú của cô, dùng sức xoa bóp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú, lực đạo thọc vào rút ra dưới bụng vừa sâu vừa mạnh.
Khoái cảm giống như dùng roi quất vào sống lưng, khắp người tê tê dại dại, Tưởng Uyển bị đâm chọc phải cắn môi ngăn chặn tiếng rên rỉ, cô không chịu nổi ôm lấy cổ anh, bị anh cắm rút đến nỗi cả người gần như muốn bay ra ngoài.
"Văn Tẫn... Nhẹ một chút..."
Cô nức nở cầu xin anh. Văn Tẫn há miệng ngậm lấy bên vú của cô, sau đó vừa mút cắn, liếm láp đầu vú, rồi làm tương tự với vú thịt còn lại. Côn thịt phía dưới tốc độ vừa nhanh vừa đâm sâu. Tưởng Uyển ôm chặt lấy anh, hô hấp dường như đứt quãng.
"Văn Tẫn... Chậm một chút... Huhu... Chậm một chút..."
Thân thể liên tục run rẩy, cô không kiềm được hét lên một tiếng, một đợt dâm thủy tiếp tục chảy ra.
Văn Tẫn bóp eo nhỏ của cô rồi dùng lực đưa đẩy ra mấy chục lần, cắm rút cho đến khi Tưởng Uyển khóc lóc kêu không ngừng, run run lại một lần nữa đạt cao trào.
Cô khóc đến nước mắt đầy mặt. Văn Tẫn thở hổn hển hôn lên khuôn mặt cô, liếm nước mắt của cô đưa hết vào trong miệng.
Anh đè chân Tưởng Uyển ở hai bên sườn, sau đó bóp chặt eo cô đâm vào sâu, ngón tay Tưởng Uyển nắm cổ tay anh, bị làm đến mức chỉ có thể rên rỉ. Khoái cảm ngập đầu khiến cô phát điên, cô cắn môi khóc lóc:
"Văn Tẫn... Nơi đó rất căng... Sắp ra... Sắp... Đừng đâm nữa..."
Đầu lưỡi Vẵn Tẫn nhẹ nhàng quét qua đầu vú cô, anh cố định toàn bộ lưng cô rồi kéo cô vào trong ngực, sau đó đẩy mạnh phần dưới bụng điên cuồng thọc vào rút ra, tốc độ rất nhanh, lực đạo cũng rất mạnh.
Tưởng Uyển bị cắm đến hét lên, cô ôm chặt cổ anh, toàn bộ nước mắt trên mặt rơi xuống cổ anh.
Tiểu huyệt co rút lại kẹp chặt khiến Văn Tẫn đầu hàng, anh lấy bao cao su trên bàn bên cạnh mép giường ra nhanh chóng đeo vào, sau đó giữ chặt mông cô cắm rút mười mấy cái, rồi bắn trong cơ thể cô.
Lúc này, Tưởng Uyển mới chú ý đến thứ bên cạnh giường, cô nâng cặp mắt mông lung liếc mắt nhìn, thấy trên bàn cạnh mép giường có hơn chục cái hộp và hơn 20 cái bao bày trên bàn.
"..."
Văn Tẫn cúi người hôn lên môi cô.
Tưởng Uyển không kiềm nén được bật ra tiếng rên rỉ, Văn Tẫn hôn từ cổ cô đi, đầu lưỡi nóng bỏng liếm xương quai xanh, dọc theo bầu vú đây đặn một đường hôn xuống phía dưới.
"Văn Tẫn..."
Tưởng Uyển như có dòng điện chạy qua sống lưng, cô run rẩy. Văn Tẫn mơ hồ "ừ" một tiếng, sau đó lại đến hôn môi cô.
"Cô mỗi lần kêu tên của tôi..."
Anh cọ cọ côn thịt vào bụng dưới cô:
"...Nơi này sẽ trở nên càng cứng rắn."
Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, cô cắn môi không nói nữa. Lòng bàn tay của Văn Tẫn vòng quanh đầu vú của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mút môi cô, lại một lần cắm côn thịt vào trong cơ thể cô, anh thọc vào rút ra mấy chục lần, lại đột nhiên ôm Tưởng Uyển xoay người, làm cô cưỡi ngồi ở trên người anh, sau đó cô định eo cô rồi đẩy mạnh lên phía trên.
Tưởng Uyển bị cắm dường như muốn bay ra ngoài, vú thịt xóc nảy, cô tựa vào trong ngực anh, thở dốc rên rỉ, khóc kêu không ngừng.
Văn Tẫn cúi đầu ngậm lấy đầu vú của cô, há miệng mút cắn, nhưng phía dưới lại liên tục ra vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn.
Tưởng Uyển bị cắm đến bụng dưới kịch liệt run lên, cô ôm cổ anh, vùi vào trong ngực anh khóc nấc lên. Khoái cảm quá nặng nề, cô thoải mái đến muốn giây tiếp theo mình có thể chết.
Trong đầu cô như có vô số pháo hoa nổ tung, từng chùm ánh sáng trắng nhanh chóng hiện lên, cô run rẩy mà rùng mình, Văn Tẫn buông cô ra, rút côn thịt ướt đẫm ra dán lên môi cô, giọng nói khàn khàn.
"Tôi đã nếm qua cô, đổi lại cô nếm thử tôi."
Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng ngậm côn thịt của anh. Côn thịt này đã đi vào tiểu huyệt của cô vài lần, lúc này lại đang ở trong miệng của cô. Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cả thân thể cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Văn Tẫn nằm ở trên giường, còn Tưởng Uyển nằm sấp trên người anh, một tay chống ở bụng, một tay chống ở trên đùi, mở miệng bọc lấy côn thịt anh.
Đây là lần đầu cô làm chuyện này nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể học theo anh lần trước khẩu giao cho cô, nhẹ nhàng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm. Liếm được một lúc, cô há miệng ngậm lấy nguyên cây.
Văn Tẫn giữ gáy cô, eo đưa đẩy côn thịt về phía trước, cắm sâu vào họng cô. Tưởng Uyển bị anh cắm sâu như vậy thì không chịu được, cô gấp gáp vỗ cánh tay anh, anh lập tức rút ra. Chờ cô hô hấp bình thường, anh lại lần nữa cắm vào.
Tưởng Uyển biết, anh hiện tại cần phải bắn ở trong miệng cô, nếu không... miệng cô vẫn sẽ phải ngậm cây côn thịt này.
Văn Tẫn tiếp tục giữ đầu cô, cắm côn thịt vào bên trong. Anh rút ra cắm vào, động tác giống như đang cắm tiểu huyệt vậy, thọc vào rút ra tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tưởng Uyển cảm thấy thân thể càng ngày càng kỳ quái, nghe tiếng anh thở dốc, phía dưới của cô không ngừng ướt, chảy ra một lượng lớn dâm thuỷ.
Đột nhiên, cây côn thịt trong miệng cô giật giật kịch liệt, ngay sau đó tinh dịch nóng bỏng phun ra, mùi vị tanh nồng lan ra khắp khoang miệng, cô nghiêng đầu định nhổ ra, lại bị Văn Tẫn nâng cằm lên.
"Tôi đã ăn của cô."
Anh lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc:
"Vậy cô cũng nên ăn của tôi."
"..."
Cô không còn biện pháp nào khác, đành phải nuốt toàn bộ tinh dịch của anh xuống, vì quá nhiều nên rơi ra vài giọt, chảy theo khóe môi xuống tới cổ, lại theo cổ chảy đến ngực. Hình ảnh này vừa dâm mĩ lại sắc tình.
Văn Tẫn còn muốn làm tiếp nhưng đã thấy Tưởng Uyển cầm quần áo chạy vội vào trong toilet, cô súc miệng đánh răng xong mới tắm rửa. Dòng nước ấm áp như có như không chảy qua đầu vú, giống như Văn Tẫn đang dùng môi cọ xát vậy.
Cô giật mình, nhanh chóng rửa sạch thân thể rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, thấy anh đang đi đến, thân thể trần truồng, côn thịt mềm oặt gục đầu xuống, theo bước chân của anh lắc qua lắc lại.
"..."
Tưởng Uyển vội quay đầu đi không dám nhìn nữa, chân cô bây giờ vẫn còn mềm, chịu không nổi anh lại đến một lần. Văn Tẫn nắm cổ tay cô:
"Nơi đó... đã rửa sạch sẽ chưa? Đợi lát nữa tôi bôi thuốc cho cô."
"..." Tưởng Uyển đỏ mặt, ấp úng nói:
"Tôi, tôi tự bôi được."
Anh im lặng nhìn cô một lát, chưa nói gì. Tưởng Uyển thấy anh giống như đang cười, nhưng không xác định, bởi vì môi anh vẫn luôn để giống như một đường thẳng.
Trở về phòng, cô cầm thuốc ở trên giường, tách chân ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi thuốc vào trong.
Đúng lúc này, khoé mắt cô thấy Văn Tẫn đã tắm rửa xong, eo quấn khăn tắm đứng đó từ bao giờ. Anh vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa nghiêng đầu nhìn cô.
Tưởng Uyển bỗng nhiên hiểu tại sao lúc nãy anh lại như cười như không ở toilet. Trông tư thế này giống như cô đang tự an ủi mình vậy.
Cô đỏ mặt nhìn anh, một lúc sau lại cúi đầu, nhanh chóng bôi thuốc vào tiểu huyệt, bôi xong đang định đi cất thuốc, lại nghe thấy anh nói:
"Bên trong chưa bôi."
"....Tôi biết."
Cô duỗi tay dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc, sau đó nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt. Cảm giác tê ngứa lan tràn khắp thân thể, cả người cô cũng nóng lên.
Văn Tẫn kéo khăn tắm bên hông ra, côn thịt thô to đã đứng thẳng từ bao giờ. Anh bước lại gần, nói:
"Tay cô quá ngắn, để cái này của tôi bôi giúp cho."
Tưởng Uyển: "..."
Tưởng Uyển bị đè ở trên giường làm tình thêm mấy lần nữa, sau khi đã thay ga trải giường rồi tắm rửa xong thì ngoài trời đã gần sáng.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Văn Tẫn ở phía sau vươn cánh tay dài ôm lấy cô. Hơi thở phả lên cổ cô, có hơi nóng, còn có chút ngứa. Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng lại bị làm đến mức mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, trong phòng là một mảng tối đen, cô nằm nghiêm một bên, Văn Tẫn ở sau đang bóp lấy eo cô, vừa mạnh mẽ đâm vào rút ra phía dưới cô, vừa dùng tay nắn ngực cô, năm ngón tay dùng sức xoa bóp.
Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều khiến cô lập tức tỉnh lại, lúc trước còn đè nén không dám phát ra tiếng động gì, lần này trực tiếp bị làm nên mất khống chế hét lên một tiếng chói tai.
Mãi cho đến khi cao trào, cả người cô đều run rẩy. Văn Tẫn đặt cô ở trên người, ưỡn thắt lưng đâm thọc vào cửa tiểu huyệt, một tay thì xoa nắn ngực, tay còn lại thì khảy âm đế mẫn cảm của cô.
Tưởng Uyển bị cắm đến mức đầu trống rỗng, ngoài tiếng thở dốc bên tai, cũng chỉ còn tiếng 'bạch bạch' phát ra khi da thịt va chạm vào nhau. Vừa dâm đãng lại sắc tình.
Cô khóc nức nở thành tiếng, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Văn Tẫn.
"Văn Tẫn... Nhanh quá... A... Anh... Chậm lại chút..."
Văn Tẫn ngậm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn, tất cả hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô:
"Không chậm được."
Tưởng Uyển bị cắm đến mức bụng nhỏ tê dại, một dòng dâm thuỷ từ mông chảy xuống đùi Văn Tẫn.
Văn Tẫn xoay người, đè cô ở dưới thân, nâng mông cô cao lên, còn cắn vào bả vai cô một cái, sau đó bóp chặt eo cô rồi lại tiếp tục chinh chiến.
Tưởng Uyển bị đâm đến độ khóc lóc không ngừng thở dốc:
"Chậm một chút... Aa..."
Tư thế này đi vào còn sâu hơn, cô bị cắm đến mức cả người như bị luồng điện chạy qua mà run lên, bụng nhỏ thỉnh thoảng cũng run lên mấy cái, cô cắn chặt gối, chôn hết tiếng rên rỉ xuống gối, bị làm đến khi chịu không nổi nữa thì khóc nấc lên, quay đầu lại nắm lấy cổ tay của Văn Tẫn.
Văn Tẫn cúi đầu mút cắn bả vai cô, đầu lưỡi nóng bỏng tỉ mỉ liếm dọc theo sống lưng của cô, Tưởng Uyển khóc mà như rên rỉ, bị liếm đến nỗi cả đầu choáng váng, thân thể run rẩy không còn nhìn ra hình dạng.
"Văn Tẫn..."
Cô nức nở gọi tên anh, âm thanh nghẹn ngào:
"Dừng lại đi... Huhu... Dừng lại..."
Cô thoải mái muốn chết mất. Văn Tẫn mạnh mẽ cắm rút thêm mười mấy lần nữa, rồi đột ngột rút ra bắn trên lưng cô, anh thở hổn hển rồi hôn lên xương sống của cô, nhẹ nhàng hôn từng khớp xương nhỏ nhắn yếu ớt.
Thân thể Tưởng Uyên run lên, huyệt nhỏ không nhịn nổi mà phun nước ra bên ngoài. Ga trải giường lại bị ướt.
Văn Tẫn bế cô vào phòng tắm, tắm sạch một lần nữa, đến khi bế cô ra ngoài thì Tưởng Uyển đã mệt đến mức ngủ quên luôn rồi.
Anh bế người về phòng mình, lấy thuốc bôi lên cơ thể cô.
Tưởng Uyển bị ngón tay của anh làm cho kích thích đến mức kẹp hai chân thật chặt, mắt nhắm nghiền mà rên rỉ:
"Đừng mà..."
Văn Tẫn bôi thuốc xong thì đi rửa sạch tay. Sau đó mới về lại giường nằm, duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng. Anh cúi đầu chôn mặt ngay hõm cổ của cô, từ từ nhắm mắt lại.
Xưa nay chưa từng có ai thỏa mãn thân thể cùng cảm xúc của anh hoàn hảo đến như vậy, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới lạ mà anh chưa từng nếm thử suốt 26 năm cuộc đời.
Dư vị mới lạ như thế, càng làm anh thấy nghiện. Anh hít sâu một hơi, lại khẽ khàng thở ra. Trong không gian toàn là mùi hương sữa tắm trên người Tưởng Uyên. Đôi môi mỏng của anh ghé sát lại cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip