48. Thiếu gia ác ma 3-6
[Nghiêm Quân Đường x Tiểu Thất Nhi]
"Tiểu Thất Nhi, nàng đã quên đóng cửa sổ."
Nghiêm Quân Đường nhanh nhẹn từ song cửa nhảy vào trong phòng, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiểu Thất Nhi.
"Không sao đâu, ta giúp nàng đóng."
Đang nói, hắn từ từ đem cửa sổ đóng lại. Tiểu Thất Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nàng nhìn thấy khuôn mặt tà ác của hắn, nàng rõ ràng hiểu... Nàng chết chắc!
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Tiểu Thất Nhi sợ hãi ngó chừng Nghiêm Quân Đường, thân thể không ngừng từ từ lui về sau, muốn rời xa hắn xa một chút. Nàng vừa lui vừa phát run, miệng nói lớn:
"Ta, ta cảnh cáo ngươi đừng lại đây đó! Ta sẽ kêu lên đó!"
Nàng nói lớn kiên quyết, hy vọng có thể quát bảo hắn ngưng lại, giọng nói run rẩy thật không có bất kỳ lực thuyết phục, hốc mắt hiện hồng hơn nửa nàng sợ.
"Cảnh cáo?"
Lông mày của Nghiêm Quân Đường giương lên đẹp mắt, khóe miệng câu khởi nụ cười vẻ khinh thường.
"Tiểu Thất Nhi, ta có không có nghe nhầm chứ, nàng bây giờ cảnh cáo ta?"
Giọng nói quá mức khinh nhu làm Tiểu Thất Nhi không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, có chút hối hận lời mình vừa mới nói.
"Ta, ta..."
Nàng sợ đến không nói được, nhắm lui sau, rút lui thẳng đến đến hãm hại, nàng ngẩn người, phát hiện mình không đường thối lui.
Nàng nhìn giường hẹp phía sau, Nghiêm Quân Đường toan tính ngó lấy nàng.
"Tiểu Thất Nhi, nàng đang mời ta sao?"
"Không có!"
Nàng trừng hắn, gót chân chuyển động, phải rời khỏi bên giường, nhưng hắn lại nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, bàn tay to đẩy, đem nàng cả người đẩy ngã ở trên giường.
"A!"
Căn bản đến không kịp phòng bị, Tiểu Thất Nhi ngây ngốc nằm ở trên giường.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Nàng giơ chân lên, trợn đôi mắt to ngập nước, vừa kinh vừe sợ nhìn lấy hắn, lại không biết hình dạng này ngược lại càng khiến cho nam nhân ham muốn.
Hắn bò theo lên giường, đem nàng bức đến góc, đôi mắt đen đồng nồng tà khí.
"Nàng cảm thấy ta muốn làm cái gì đây? Tiểu Thất Nhi khả ái?"
Không đợi nàng phản ứng, đôi môi ướt nóng của hắn lập tức chiếm lấy nàng, đầu lưỡi bá khí tiến vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, trượt lên trượt xuống răng trắng, quấn lấy cái lưỡi đinh hương, mặc sức mút trêu chọc, đem hương thơm ngọt ngào thuộc về miệng nàng nếm đến triệt đáy, không lưu một tia khe hở.
"A... Aa..."
Tay nhỏ bé dùng sức tiến đến vai hắn, nàng muốn kháng cự nụ hôn của hắn, nhưng đầu lưỡi lại bị hắn dùng lực quấn mút, hơi thở hắn xộc vào mũi, để sự chống cự của nàng dần dần mềm yếu, không tự chủ được mềm nhũn trong lòng hắn, mặc lưỡi hắn ở trong miệng nàng đùa.
[...] "Nghĩ cái gì?"
Phát hiện nàng nghiêng người, tròng mắt đen của Nghiêm Quân Đường không vui mị lên, không nhẹ không nặng cắn môi dưới nàng.
"Đau."
Cảm giác hơi đau làm nàng nhíu mày:
"Ngươi sao lại cắn ta?"
Nàng trừng mắt hắn, mặt nhỏ đỏ hồng có nhiều oan ức.
"Ai bảo nàng không tập trung."
Nghiêm Quân Đường hừ lạnh, vẫn không tha nàng, bàn tay to đặt lên người của nàng, bá đạo nhìn nàng.
"Nói! Nàng vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?"
Má của Tiểu Thất Nhi hồng lên, lấy hết can đảm đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ.
"Ngươi quản ta vừa mới đang suy nghĩ cái gì sao? Ngươi đi ra ngoài đi! Ta muốn thay y phục!"
"Phân biệt sao? Toàn thân trên dưới của nàng ta ở đâu không nhìn qua, không đụng qua?"
Nghiêm Quân Đường lần nữa đi tới. Từ lúc nàng đủ mười bốn tuổi, trong hai năm nay, hắn sớm đem ngọt ngào của nàng nếm hết, trừ không đột phá phòng tuyến cuối cùng, từ trên xuống dưới của nàng hắn sớm sờ qua.
Hắn thấy mặt của nàng hồng hơn, hai má khua lên, tức giận thở ra trừng mắt hắn.
"Ngươi bại hoại, bị ngươi bắt nạt như thế, ta làm sao lập gia đình?"
Mà nàng cũng không tranh khí, chỉ là không dám phản kháng hắn, không biết điều một chút sẽ bị hắn ức hiếp a.
Lập gia đình? Tròng mắt đen của Nghiêm Quân Đường mị lên.
"Nàng muốn gả ai?"
Nữ nhân này, cảm tình trừ hắn ra, nàng còn muốn gả cho người khác? Nàng mơ tưởng! Từ trên xuống dưới của nàng cũng là hắn, hắn không cho nam nhân khác đụng nàng!
"Nói! Nàng muốn gả cho ai?"
"Ngươi quản ta nghĩ gả cho ai làm gì!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi làm nàng không chút nào cân nhắc cãi lại:
"Dù sao chồng ta lấy không phải là ngươi!"
Mặc dù... Hắn cũng không thể có thể lấy nàng là được. Nghĩ đến này trong lòng Tiểu Thất Nhi buồn bực buồn bực, có chút muốn khóc...
Nhưng nàng còn không kịp suy nghĩ nhiều, một cổ giận khí mạnh mẽ lập tức hướng nàng.
"Rất tốt, ta liền muốn nàng, để xem còn ai dám cưới nàng!"
Nghiêm Quân Đường cắn răng gầm nhẹ, dùng sức áp đảo Tiểu Thất Nhi, bàn tay to xé rách y phục của nàng.
"A! Ngươi làm cái gì..."
Tiểu Thất Nhi bị dọa đến liều chết vùng vẫy, bất quá khí lực hắn quá mạnh, y phục trên người thoáng cái đã bị xé sạch, chỉ còn lại một lớp vỏ bọc và quần lót.
"Ngươi đừng như vậy..."
Ôm chặt lấy thân thể, nàng bị giận khí của hắn dọa nạt, hơn nữa hắn vừa mới nói... Hắn nói hắn muốn muốn nàng...
Bị hắn ức hiếp hai năm, nàng đương nhiên biết mình còn chưa chân chính địa bị hắn đoạt lấy. Có thể coi là như vậy nhưng nàng bị hắn sờ khắp cũng không ai thèm lấy. Nếu thật sự bị hắn muốn, nàng khả năng lập gia đình còn không phải thấp hơn sao?
Không! Nàng không nên nữa!
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Thất Nhi, Nghiêm Quân Đường ngay lập tức biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tròng mắt đen hắn mị lên, cắn răng nói:
"Tiểu Thất Nhi, ta cho nàng biết, đời này nàng đừng hòng lập gia đình!"
Giọng nói vừa ngừng, bàn tay to của hắn lôi kéo, dùng sức xé vải vóc tồn tại trên người nàng.
"A... Ngươi... Ngươi đừng như vậy..."
Đầu của Tiểu Thất Nhi vùng vẫy, trâm cài đã sớm bởi vì kịch liệt vùng vẫy mà rơi xuống, phát tơ vi tán, sấn lấy gương mặt nhỏ hồng, giống như có ngọn lửa bao lấy nàng, mà nàng cũng cảm giác có ngọn lửa đang thiêu lấy nàng.
Tay muốn phản kháng bị Nghiêm Quân Đường dùng eo mang theo trói ở trên cột giường, động tác này làm nàng không tự chủ được cong nửa người lên trên, gò bồng đào trắng run nhẹ, một con bàn tay to ngăm đen đang càn rỡ cầm nàng một bên, dùng sức vuốt ve.
Chân của nàng bị hắn khiến cho mở rộng, tư mật hoa huyệt như thế thẳng vào ánh vào hắn, làm nàng mắc cở không biết làm sao.
Cho dù hắn thường đụng nàng, sờ nàng, từ trên xuống dưới đã sớm bị hắn đùa nhiều lần, nhưng thân mật tiếp xúc như thế lại là lần đầu tiên, để nàng vừa kinh vừa sợ, muốn phản kháng, nhưng tay lại lại bị hắn trói chặt, chỉ có thể mặc hắn xâm lược.
"Thật không được?"
Nghiêm Quân Đường khiêu mi, ngón tay thong thả kích động cánh hoa run lên.
"Nhưng là nàng ở đây đã có chút ẩm ướt, còn có này..."
Hắn dùng lực nắm ngực nàng trong tay.
"Cứng rắn như thế, lớn như thế, rõ ràng đã muốn, ngay cả nụ hoa của nàng cũng rất hồng."
Đang nói, ngón tay khinh khiêu nhẹ đầu nụ hoa nhạy cảm.
"A!"
Tiểu Thất Nhi không nhịn được, thân thể triều hồng không chịu nổi trò đùa của hắn, một cổ nóng chảy từ bụng dưới tràn ra, nhắm trúng càng làm nàng thêm khó chịu.
"Nhạy cảm như thế a!"
Nghiêm Quân Đường hài lòng cười, cúi đầu xuống, ngậm một bên ngực trắng, đầu lưỡi mút nụ hoa màu hồng, dùng sức mút lấy, quấn lấy, thỉnh thoảng còn cố ý dùng hàm răng cắn nhẹ, mà bàn tay to cũng không bỏ qua bên ngực khác, thuận theo đầu lưỡi đùa, dùng sức xoa nắn nắm cầm lấy.
"A! Không được..."
Ngực nhạy cảm bị hắn đùa bỡn như thế, trở nên trướng to, thuận theo hắn trêu chọc, thần kinh nhạy cảm thiêu dệt nàng, để nàng không tự chủ thân thể cong lên, khẩn cầu hắn vuốt ve.
Mà hoa huyệt dưới người nàng cũng không tự kiềm chế co rút, một cổ nhiệt khí không biết tên xen vào thân thể của nàng, để nàng cảm thấy khó chịu, dâm thủy ngọt từ cánh hoa co rút không nén được thấm ra, ẩm ướt đệm giường.
"Ô... Không được như vậy..."
Nàng bị cổ tê dại lửa nóng này đích tình dọa đến hốc mắt đỏ hồng như trẻ con, giọt nước mắt rôi xuống, cắn nhẹ cánh môi sưng đỏ, nàng không nhịn được khóc ròng.
"Thế nào? Như vậy khóc rồi sao?"
Hắn ngẩng đầu liếm lấy môi, nhìn đầu nụ hoa bị liếm phát hồng sáng trong, hắn hài lòng khóe môi câu khởi, tay lại vẫn không tha qua một bên ngực khác, dùng sức thưởng thức lấy.
"Ô... Không... Đừng ức hiếp ta..."
Sương mù đầy mắt, Tiểu Thất Nhi phát ra tiếng khóc mềm mại, muốn hắn bỏ qua nàng, nàng sợ ngọn lửa bên trong thân thể thiêu chết nàng!
"Nhưng mà, ta còn chưa ức hiếp đủ nha!"
Một tay vuốt ve lấy ngực trắng no đủ, một tay kia thì chuyển qua hoa huyệt, để đầu ngón tay lây dính dịch ướt ngọt.
"Hơn nữa, ở đây của nàng ướt, để cho ta thấy nàng thích bị ta ức hiếp..."
Khuôn mặt tuấn nhã của Nghiêm Quân Đường tràn đầy khinh điệu, ngón tay tại cánh hoa ướt đẫm, mới thăm dò vào một đoạn, đã bị nơi đó chặt chẽ mút ở.
"Thật chặt, thật nóng..."
Giọng nói của Nghiêm Quân Đường du côn, dưới bụng nhiệt thiết cảm nhận được khoái cảm ngón tay bị bao vây chặt chẽ, nhịn không được, trướng lên khó chịu.
"A!"
Bị dị vật tiến vào làm Tiểu Thất Nhi mở mắt to, ý thức muốn giữ lấy hoa huyệt, muốn đem ngón tay của hắn đẩy ra ngoài, lại không biết hoa huyệt thu lại, ngược lại đem ngón tay của hắn hút chặt hơn, làm hắn bật ra một tiếng than nhẹ.
"Tiểu Thất Nhi, nàng thật là báu vật."
Hắn cúi đầu xuống hôn nàng, đầu lưỡi dò trong miệng nhỏ của nàng, quấy phá lấy hương vị ngọt ngào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi nàng, trêu chọc móc lấy.
Đầu lưỡi thuận theo hắn mút, thân thể của nàng dần dần buông lỏng, hoa huyệt không xa lánh ngón tay của hắn, phát hiện nàng không phản kháng hắn nửa, sau đó ngón tay dùng sức đẩy một cái vào hoa huyệt, đâm đến bên trong hoa hạch, sau đó đầu ngón tay chuyển động.
"A!"
Hoa hạch nhạy cảm bị đâm vào, Tiểu Thất Nhi không nhịn được, cánh hoa co rút, cuốn động dâm thủy làm ngón tay của Nghiêm Quân Đường ẩm ướt.
Nàng ẩm ướt làm hắn hài lòng rời khỏi môi của nàng, gian tà hôn lấy cánh môi, hắn khinh liếm lấy môi dưới non mềm của nàng, ngón tay ở bên trong thân thể nàng thuận theo dâm thủy khẽ đưa đẩy, mỗi một động tác đều cố ý đụng phải hoa hạch nhạy cảm.
"A! Không được..."
Nàng muốn khép hai đùi, không để tay của hắn đùa bỡn chỗ kia của nàng nữa, nhưng hắn lại dùng đầu gối chặt chế trụ chân của nàng, không để nàng thu về.
"Nói dối! Nàng rõ ràng muốn."
Ngón tay bắt đầu gia tốc đưa vào bên trong, mỗi một cái đi vào đều dẫn ái dịch, nàng nghe tiếng nước phóng túng, không nhịn được má hồng tim đập, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm mê hoặc lòng người.
Nàng khẽ nâng đầu, muốn nhìn rõ ràng tay của hắn rốt cuộc ở bên trong thân thể nàng làm cái gì, lại thấy ngón tay thô ráp của hắn bị hoa huyệt của nàng phun ra nuốt vào, hắn mỗi một cái đi đều làm cánh hoa của nàng co rút, tiếng nước chính là như thế phát ra.
"A!"
Tình cảnh ngượng ngùng như thế làm nàng trừng to mắt, thân thể nhanh chóng căng lên, nhục bích nhạy cảm cũng co rút theo, chặt chẽ bao vây ngón tay của hắn.
"Thế nào? Thẹn thùng sao?"
Thấy nàng trừng mắt dáng vẻ khả ái. Nghiêm Quân Đường nhịn cười không được, một ngón tay khác nữa dò tiến vào, hai ngón tay nắm được điểm trọng yếu, dùng sức xoa lấy, thỉnh thoảng còn cố ý kéo ra.
"A..."
Hoa hạch nhỏ nhịn không được đùa bỡn, trở nên hơn hồng cứng hơn, cũng làm thân thể của nàng một trận tê dại, ái dịch tiết được nhiều hơn, trùng kích với ngón tay ở bên trong thân thể nàng.
"Đừng như vậy..."
Tiểu Thất Nhi bắt đầu cầu khẩn, nhưng tay của hắn lại không tha nàng, ngược lại dùng sức đút vào hoa huyệt, mỗi một cái tiến vào cũng dùng sức tiếp xúc nhụy hoa bên trong, mỗi một cái thối lui khỏi cũng ma sát lấy chặt vách tường cánh hoa, khiến cho nước nhễ nhại.
"Thật không?"
Nghiêm Quân Đường cười cười, mồ hôi từ trán chảy xuống, sâu trong tròng mắt đen chặt nhìn chằm chằm ái dịch trong suốt làm ướt hoa huyệt, nhìn ngón tay của mình đùa bỡn lấy dũng đạo của nàng.
"Nhưng nàng đem ta hút rất chặt, nàng nhìn, ta mỗi lần kéo đến, khe hẹp của nàng bắt đầu co rút, thấy ươn ướt, nàng có nghe thấy không?"
Nàng đương nhiên có! Tiếng nước ở bên tai nàng phun ra mênh mong, nàng có thể tưởng tượng ngón tay của hắn đùa bỡn thế nào trong hoa huyệt của nàng, chuyển động mang theo dịch ướt của nàng, mỗi một cái tưởng tượng cũng hơn kích thích tình dục nàng, thuận theo hắn kéo đến, trùng kích lấy thân thể của nàng.
"Không cần! Ta không cần..."
Vặn vẹo lấy thân thể, nàng khóc lấy cầu khẩn, cảm thấy ngọn lửa bên trong thân thể sắp thiêu đốt nàng thành tro, theo tay hắn kéo đến, để nàng đạt được ham muốn khoái cảm.
Đột nhiên, hắn một dùng lực cắm vào, kích thích nơi mẫn cảm nhất của nàng, thân thể co rút, ái dịch lưu tiết, làm chân của nàng ướt đẩm một mảnh.
Mà then thể nàng cũng mềm theo, toàn thân hiện lên màu hồng xinh đẹp, tròng mắt sương mù nhìn thẳng lấy hắn, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp hơi thở dồn dập.
Nghiêm Quân Đường rút tay ra, thấy Tiểu Thất Nhi đạt lấy cao trào, nhưng hỏa bên trong thân thể hắn vẫn còn không tiêu tan, nhiệt thiết dưới bụng đang trướng đau khó chịu.
"Tiểu Thất Nhi, nàng thỏa mãn chưa!"
Hắn cởi dây lưng quần xuống, nhiệt thiết nóng bỏng đã sớm nảy lên, đỉnh khó chịu đã sớm thấm ra vài giọt dịch trắng.
"Ngươi..."
Nàng trừng mắt nhìn vật nóng bỏng dưới người hắn, không nhịn được cũng rút ra khẩu khí, lờ mờ đoán chừng biết đó là cái gì.
"Không! Không được... Ta sẽ chết mất!"
Lớn như thế làm sao có thể tiến vào nàng? Nàng không cách nào tưởng tượng, chỉ cảm thấy mình sẽ chết, sẽ bị hắn đùa chơi chết!
Nàng muốn chạy trốn, sợ hắn thật sẽ dùng cái kia muốn nàng, nhưng thân thể của nàng bị hắn đùa cả người đã sớm mềm mại, hơn nữa tay nàng còn bị hắn trói chặt, lại càng trốn không được.
"Yên tâm, ta bây giờ còn chưa có ý định muốn nàng."
Cúi đầu xuống, hắn liếm lấy môi của nàng.
"Bất quá ta giúp nàng vui vẻ như thế, nàng có phải cũng hồi báo ta hay không?"
Đang nói, ngón tay của hắn cố ý phác thảo lấy hoa huyệt nhạy cảm, nhắm trúng nàng khinh hừ một tiếng.
"Ngươi muốn ta hồi báo thế nào?"
Tiểu Thất Nhi trợn mắt to không giải thích được lên nhìn Nghiêm Quân Đường, trong lòng bởi vì nghe hắn nói bây giờ sẽ không muốn nàng, lại có loại cảm giác mất mát không biết tên.
"Ta muốn hồi báo như thế nào..."
Hắn cúi đầu nhìn ngực no tròn của nàng, khóe miệng câu khởi vẻ tà nịnh.
"Thì nàng cứ hồi báo như thế đó cho ta đi!"
Bàn tay to nắm một bên ngực no đủ, hắn dùng lực cầm nắm vuốt ve, mới hiểu được qua cao trào thân thể bị hắn sờ như thế lập tức nổi lên phi hồng, mà nàng cũng không tự chủ được phát ra tiếng than nhẹ.
"A! Nhạy cảm cái gì."
Hắn hạ giọng cười nhẹ, bàn tay to đem hai đoàn tuyết trắng dùng sức đẩy, tạo thành hình dạng dụ người...
Tiểu Thất Nhi hé mắt nhìn Nghiêm Quân Đường động tác thẳng vào, không nghĩ đến như vậy cũng có thể để nàng khó chịu như vậy, hạ thể hoa huyệt không nhịn được co chặt, tràn ra nho nhỏ ái dịch.
"Tiểu Thất Nhi, nàng thật giỏi."
Nghiêm Quân Đường dùng sức đẩy eo.
"A... Aa..."
Tiểu Thất Nhi không nhịn được mở ra cái miệngnhỏ nhắn rên rỉ, mà đỉnh nhiệt thiết không biết như thế nào đưa vào miệng nhỏcủa nàng, vừa lui vừa ra, hai người thở gấp rên rỉ.
Đột nhiên, hàm răng của Tiểu Thất Nhi tiếp xúcphải đỉnh nhạy cảm nhiệt thiết. Nghiêm Quân Đường không nhịn được, cổ họng phátra một tiếng gầm nhẹ, lại dùng lực đút vào, dịch trắng nóng bỏng bắn ra, nhuộmẩm ướt bộ ngực của nàng và mặt nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip