CHƯƠNG 6: LINH THỨC PHẢN ÁNH
Truyện: TRÍCH HUYẾT ĐĂNG THIÊN
TÁC GIẢ: HOÀI CỔ LÂU
CHƯƠNG 6: LINH THỨC PHẢN ÁNH
Khi Linh Môn mở ra, ánh sáng từ trong bắn thẳng lên trời, tạo thành một cột trụ linh lực khiến cả sơn mạch chấn động. Thụy Xương lập tức bước vào, không nói lời nào, cũng không quay đầu. Phía sau, Lâm Cửu Yên khẽ cắn môi, ánh mắt chập chờn giữa lo lắng và không cam tâm.
Bên trong, Văn Quân vẫn đứng giữa trung tâm pháp trận. Kết giới xung quanh hắn đã sụp đổ từ lâu, chỉ còn linh thú ngũ sắc đang cuộn tròn bảo vệ chủ nhân giữa tàn tích trận đồ.
Thụy Xương bước đến gần. "Văn Quân."
Không có phản ứng.
Hắn cau mày, bước thêm một bước – đúng lúc ấy, không gian chợt vỡ vụn. Một tầng linh thức thứ hai hiện lên – lần này không phải ảo cảnh, mà là Phản Ảnh Linh Thức: pháp trận hiếm có, chỉ xuất hiện khi tâm hồn người tu tiên chạm tới ngưỡng chuyển hóa.
Một giọng nói vang lên – lạnh lùng, không cảm xúc:
"Phản chiếu linh căn: Dị biến loại – Chân Huyết Nhập Hồn."
Ngay lập tức, thân thể Văn Quân phát sáng. Những ký hiệu đỏ máu xuất hiện trên da y, uốn lượn như sống. Linh thú ngũ sắc rít lên đau đớn, toàn thân hóa thành ánh sáng rồi hợp nhất vào ngực hắn.
Thụy Xương lập tức động thân, rút kiếm chắn trước người hắn. Nhưng chưa kịp thi triển linh lực, cả hai bị cuốn vào một luồng xoáy hắc quang, rơi vào hư không.
Cảnh vật trước mắt thay đổi. Không gian trở nên mờ ảo như làn nước. Thụy Xương nheo mắt – bên cạnh hắn, Văn Quân vẫn bất động, nhưng quanh thân tỏa ra khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Rồi từ hư không hiện ra một bức tường đá, khắc đầy những hình vẽ cổ – một thiếu niên tóc dài, đôi mắt đen sâu, trên trán có ấn ký giống hệt linh phù Văn Quân từng dùng để phá trận.
Dòng chú cổ xuất hiện:
"Huyết Mạch Thủ Hộ – Nhập Linh Hoàn Phách. Người mang ấn này, chính là chìa khóa cuối cùng mở Thần Đài."
Thụy Xương giật mình.
Thần Đài – nơi cao nhất của Kiếm Cốc, cũng là cấm địa không ai được nhắc đến. Từng có lời đồn: "Chỉ khi huyết của cả Kiếm Đạo và Linh Đạo hợp nhất, thì cửa Thiên sẽ mở."
Văn Quân... không chỉ là một kẻ mang linh căn đặc biệt. Y có thể chính là nhân tố dẫn đến diệt vong – hoặc khai sinh một thời đại mới.
Bên ngoài, Lâm Cửu Yên không rời mắt khỏi cổng đá. Khi ánh sáng trong Linh Môn đổi màu, từ đỏ sang tím – nàng siết chặt tay.
"Tại sao ngươi... lại chỉ nhìn hắn?" nàng khẽ lẩm bẩm, nước mắt không tự chủ rơi xuống gò má.
Phó Hành Dương, đứng bên cạnh, cũng nhìn thấy tất cả. Hắn không nói gì – chỉ lặng lẽ quay đi, rút từ trong áo một bức phù cũ, nơi có ghi lại dòng chữ bằng máu:
"Nếu người đó từng quay đầu, xin hãy giữ lấy hắn giùm ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip